Trích:
Chữ Ngưu mà mình đang nói đến, là từ chỉ tính chất, trạng thái (tính từ, hay trạng từ nhỉ). Nếu đặt từ bợm vào văn cảnh tương đương, ngẫm kỹ lại, mình không thấy có sự khác nhau. ‘Lưu manh ngưu’ hay ‘lưu manh bợm’?… “Hắn ngưu a”, hay “Hắn bợm lắm” (“Hắn gấu lắm”)? – Mình không thích dùng Gấu, bởi vì khi tác giả viết, có thể dùng tương phản ngưub><trangb,ngốcb, Gấu không không sử dụng linh hoạt như Bợm được.
|
- Khoan hãy bàn về dùng từ nào thay cho từ "ngưu". Trước hết hãy bàn về từ bợm mà bạn nói.
- Càng nói mình càng ko thể nào chấp nhân từ "bợm" được. Từ bợm như người VN là chỉ để dùng ám chỉ 1 người ví dụ như "bợm nhậu". Sao lại có thể cho từ "nguub" này thành "bợm" được. Phải biết từ nguub này ám chỉ một kẻ trâu bò cứng đầu và hơn nữa là thần thông quảng đại, còn cái từ "bợm" này chả dính dán gì tới các điều kiện nêu ra.
Nếu chuyển từ "Ngưu" sang thành "bợm" thì thật là buồn cười, nếu mình nhớ ko lầm thì bợm chỉ xử dụng trong vài trường hợp như: bợm nhậu, bịp bợm <<< đây chỉ là sở đoản ko có nữa ý nào nhắc tới đây là ghê gớm.