Cô gái kia kinh hãi kêu lên: “Tiểu thư muốn ôm hắn?”
Ta hỏi: “Bao giờ những người khác đến?”
Cô gái kia hốt hoảng nói: “Tiểu thư, là người vốn không cho ai đến gần mà”
Ta nghi ngờ nói: “Vậy bình thường làm sao hắn xuống?”
“Bình thường tiểu thư hay thả dây thừng cho hắn tự rơi xuống”
Ta càng ngày càng kinh hãi hơn: “Hả? Vậy đây không phải lần đầu sao?”
Cô gái kia nhìn chằm chằm vào ta vẻ kì lạ nói: “Tiểu thư, suốt 1 tháng qua, gần như ngày nào người cũng treo hắn lên đánh hắn, hành hạ hắn…Người không sao chứ?”
Ta toát mồ hôi lạnh, ta bây giờ nhập vào cái loại người gì thế này? Ta quay sang chăm chú nhìn cô gái kia, nàng coi bộ có vẻ rất sợ hãi nhưng không hề chút gì gọi là xấu xa, ta hỏi tiếp: “Từ trước tới nay ta không hề nói dối, ta là sau khi tỉnh rượu, cái gì cũng đều không nhớ. Vậy ngươi tên là gì?”
Nàng nhìn ta, lắp ba lắp bắp: “Tiểu thư, nô tỳ tên Hạnh Hoa”
Ta vui vẻ nói: “Tên rất hay”
“Là do người đặt, người nói, nếu đến cái tên cũng không hay thì sẽ khiến người khác đến liếc mắt nhìn qua cũng không muốn”
Ta hạ giọng nói tiếp: “Hạnh Hoa, ngươi đi cởi dây thừng, chúng ta mau đem hắn hạ xuống đi”
Hạnh Hoa cẩn thận từng bước từng bước đi đến chỗ sợi dây, ta ở lại ôm lấy cái nam nhân người đầy máu kia nhìn Hạnh Hoa mà ra lệnh: “Mau cởi ra đi”
Hạnh Hoa từ từ tháo sợi dây ra, cánh tay hắn từ từ hạ xuống, hắn lập tức đổ xuống người ta. Ta ngay lập tức lui lại vài bước, vô tình đụng trúng cái giường, thật là không đứng vững nổi, ngay lập tức té xuống, ta hét to 1 tiếng, đầu đau nhu búa bổ, thiếu chút nữa là tắt thở. Hắn hiện nằm bẹp trên người ta ho khan 1 tiếng.
Hạnh Hoa sợ hãi quá chạy ngay đến bên ta, gấp gáp hỏi: “Tiểu thư, người thế nào rồi?”
Ta thở phì phò trả lời: “Mau giúp ta nâng hắn lên, nếu không ta sẽ bị hắn đè chết”
Hai người chúng ta cùng nhau nâng hắn lên, đặt nằm ngay ngắn trên giường, cánh tay hắn vẫn còn vướng dây thừng, ta liền cởi ra cho hắn, đem cánh tay cứng ngắc của hắn đến đặt bên cạnh hắn. Hắn lại ho thêm 1 tiếng. Ta biết máu ở trên người hắn vẫn không ngừng tuôn ra, chắc là đau đớn lắm. Ta ném sợi dây thừng đi, thấy tóc hắn lòa xòa che mất khuôn mặt, ta tiện tay vén lên, ngay lập tức giật mình.
Trắng mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, hàng lông mi dài rậm đen nhánh tuyệt đẹp, chân mày hắn hơi nhíu lại. Lông mi hắn vừa cong vừa dài, cứ như cánh quạt che khuất đôi mắt đen sâu thăm thẳm đẹp mê hồn. Mũi hắn thẳng tắp, đôi môi xinh đẹp kia tái nhợt, khép kín, rõ ràng là hắn ngậm chặt hai hàm răng, không chịu mở miệng. Tuy hắn cũng có 1 ít râu nhưng vẫn là bộ dạng nho nhã tuấn mỹ muôn phần xinh đẹp (bé bự: mỹ nam từ a…*hai mắt sáng rỡ*)
Ta bất giác thở dài: “Ta còn tưởng là mối hận nợ máu của hai gia đình, kì thật, lại là do tiểu thư nhà ngươi yêu thích vẻ tuấn mỹ của hắn”
Hạnh Hoa kinh hãi, hình như nói không ra lời: “Tiểu thư, người, người chưa từng nói thẳng ra như vậy bao giờ….Ngươi, ngươi thật ra là ai?”
Ta đứng lên hỏi: “Hạnh Hoa, có thuốc trị thương không?” Hạnh Hoa run run, chỉ tay về phía đầu giường, chỗ có cái lọ to hơn 1 nắm tay 1 chút. Ta cầm lấy cái lọ, đi đến ngồi bên cạnh hắn, đầu tiên lấy cái mền đắp lên nửa thân người dưới của hắn, tay mở bình, quay sang nói với Hạnh Hoa: “Lấy cho ta cái khăn sạch”. Hạnh Hoa đưa cho ta cái khăn, tay không ngừng run rẩy, nhìn ta giống như nhìn quái vật.
Ta bắt đầu lau từ bả vai của hắn, lấy khăn nhẹ nhàng lau đi chỗ máu còn đọng lại, sau đó đem thuốc mỡ bôi lên những chỗ bị phỏng. Phía trước ngực hắn mới thật là bi thảm, khắp nơi đều bị thương nặng, máu chảy tràn lan. Ta cẩn thận lau cho hắn, giận mình không cách nào làm cho hắn bớt đau đớn, lại tiếp tục lấy thuốc mỡ bôi cho hắn. Hắn cắn chặt răng, không hề có 1 tiếng kêu rên, thỉnh thoảng lông mày hắn nheo lại, thoáng run lên, nhưng cũng không hề mở mắt ra.
Ta ra hiệu kêu Hạnh Hoa ngồi xuống nhưng nàng không dám, cứ đứng mãi ở đó. Ta vừa đưa khăn cho nàng, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, hạ gióng nói: “Hạnh Hoa, ta thật sự không phải tiểu thư của ngươi”
Nàng sợ tới mức khóc ré lên: “Vậy…ngươi…ngươi là quỉ sao?”
Ta cười: “Ngày hôm qua ta uống 1 bình rượu, sau khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong phòng này, lại còn ở trong thể xác tiểu thư của ngươi. Chắc hiện tại, tiểu thư của ngươi đang nằm trên giường ta, khi tỉnh lại chắc cũng sẽ rất ngạc nhiên”
Hạnh Hoa vừa khóc vừa nói: “Ngươi chính là muốn đến đây hại chúng ta…”
Ta cười khổ: “Hạnh Hoa, đừng nghĩ ta xấu xa như vậy, ta đây mới đúng là người cần sợ hãi. Ta là ai? Sau này ta sẽ phải sống ra sao? Phải làm sao mới có thể trở về. Ta hiện nhiều việc như vậy, thời gian đâu mà đi hại các ngươi…”
Hạnh Hoa nín khóc, mỉm cười nói: “Tiểu thư, người thật…”. Nhưng ngay lập tức lại sỡ hãi không nói nữa, đưa mắt nhìn ta chăm chú.
Ta cười hì hì nói: “Hạnh Hoa, ở nơi này ta chỉ có mình ngươi là bạn, đừng gọi là tiểu thư, lại gần đây ngồi đi”
Hạnh Hoa chớp mắt không nói lời nào, ta tiếp tục ôn hòa nói tiếp: “Hạnh Hoa, ta là ai?”
Hạnh Hoa run rẩy nói: “Tiểu thư, người là con gái của thái phó đương triều Đổng Chi Bằng, tên gọi Đổng Ngọc Khiết”
Ta thực là quá đỗi vui mừng: “Tốt, dù sao cũng vào nhà quan lớn, cơm áo không cần phải lo”. Ta thực không để ý ngay dưới tay ta là vết thương của hắn, vô tình đánh xuống 1 cái, hắn xem chừng hơi thở ngày càng yếu, ta vội bỏ tay ra: “Thực sự xin lỗi…”
Hạnh Hoa nói tiếp: “Lão gia ở trong triều là dưới 1 người trên vạn người”
Ta liền lo lắng hỏi: “Chắc là sẽ không chuyên quyền có mưu đồ tạo phản chứ?”
Hạnh Hoa ngơ ngác hỏi: “Vậy là có ý gì?”