Ngón tay ta khẽ lau qua chỗ miệng vết thương của nam nhân kia, chỗ vết thương đó đột nhiên chảy ra 1 ít máu, ta vội vàng trấn an hắn: “Chịu đau 1 chút”. Ta lại lấy khăn lau đi chỗ máu đó rồi nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, “Đã xong rồi”. Nam nhân kia vừa mới không nghe thấy hơi thở, bây giờ có vẻ đã đỡ hơn 1 chút. Ta thay 1 cái khăn mới và tiếp tục lau những nơi khác (bé bự: những nơi khác…??? Hắc…hắc…hắc…*che miệng cười nham*)
“Ngươi nói tiếp đi. Ta có anh chị em gì không?” – ta quay sang hỏi Hạnh Hoa.
“Người có 1 caca, tên gọi Đổng Ngọc Thanh”
Ta cười ra chiều thú vị: “Ngọc Thanh, Ngọc Khiết? Thanh khiết? Thêm 1 cái hôn ước, hẳn ta chắc sẽ phải bỏ nhà mà đi mất?”
“Tiểu thư, người đang nói cái gì?”
“Không có gì. Mà ta đã có hôn ước với ai chưa?”, đừng nói ta còn phải đi đào hôn đấy nhé.
“Tiểu thư, không phải người nói với lão gia, phu quân của người nhất định phải do người chọn hay sao?”
“Phù…vậy thật là quá tốt”. Rồi ta quay sang nhìn nam nhân kia. “Vậy hắn là ai?”
Hạnh Hoa lại nhìn ta chăm chú, có vẻ thực sự ngạc nhiên: “Tiểu thư, người thật sự không nhớ gì sao?”
“Hạnh Hoa, ta là từ nơi khác đến, tuyệt đối không phải tiểu thư của nhà ngươi.” Ngàn vạn lần đừng có quên điều này.
Hạnh Hoa nhìn ta thở dài 1 cái, nhìn sang nam nhân bên cạnh ta nói: “Hắn tên Tạ Thẩm Ngôn, vốn là con trai của Tạ Trung Dự ngự sử đại nhân. Hắn từ nhỏ văn võ song toàn. Một năm trước, khi hắn 18 tuổi, sau 1 cuộc thi, hắn trở thành người nổi tiếng cầm kì thi hoa không hề có đối thủ nên được danh xưng đệ nhất tài tử”
“Vậy tiểu thư nhà ngươi thật sự rất yêu thích hắn có đúng không?”, ta hắc hắc cười.
“Đúng vậy, tiểu thư đến tận bây giờ vẫn không nói cho ai khác biết chuyện người giả nam trang trà trộn trong đám người đi xem Tạ công tử thi đấu. Tiểu thư từ đó tương tư, một đêm mất ngủ liền chạy đi tìm lão gia nhất quyết đòi gả về Tạ gia.”
Ta bất giác thở dài. Hạnh Hoa ngơ ngác hỏi: “Tiểu thư, vì sao lại thở dài?”
“Nhất định là không thành, nếu không thì làm sao bây giờ lại xảy ra cái cơ sự này”
Hạnh Hoa gật đầu nói: “Lão gia nói với tiểu thư Tạ ngự sử tính cách cực kì bảo thủ, ở trong triều luôn cùng lão gia đối đầu. Lão gia chỉ sợ tạ ngự sử sẽ không chấp nhận hôn sự này. Nhưng nếu tiểu thư một mực kiên quyết, lão gia sẽ chiều theo ý người”
“Thật ra có ai mới nhìn thấy qua 1 lần đã đòi lấy người đâu? Tiểu thư nhà ngươi nếu như làm quen và trở thành bạn của hắn có phải sẽ tốt hơn không? Nếu như vậy lo gì sau này không có cơ hội. Thật là không suy nghĩ thấu đáo”
“Tiểu thư nhà ta thật ra tính tình cũng không tốt lắm, thật ra rất yêu thích hắn nhưng cũng biết bản thân không có cơ hội”
“Vậy sau khi kết hôn, hắn ta không yêu thích nàng chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Chuyện tình cảm có khi nào ép buộc được chứ”
“Tiểu thư cảm thấy chỉ cần kết duyên với hắn, được ở cùng 1 chỗ với hắn thì đã toại nguyện lắm rồi”
“Kết duyên vợ chồng thì không khó nhưng chiếm được trái tim hắn mới khó. Cứ để như vậy thật không biết sau này sẽ sống ra sao”
“Tiểu thư lại càng lo lắng chuyện người nhà hắn hơn. Cái hôm bà mai đi cầu thân, ta và tiểu thư cải trang đi theo. Nhưng Tạ ngự sử vừa nghe đến chuyện cầu thân đã phẫn nộ quát to, nói lão gia cậy quyền không tuân theo phát quốc, nhiễu loạn triều đình, muốn 1 tay che trời. Gia đình nhà hắn đời đời trung quân, tuyệt không kết thông gia với chúng ta, không bao giờ cùng lão gia làm chuyện không phải đạo. Vừa vặn khi đó hắn trở về, nghe tới tên họ tiểu thư đã mắng tiểu thư là 1 nữ nhân không hiểu phép tắc, vẫn chưa được gả về nhà họ Tạ mà đã không chịu an phận, tất là có chuyện mờ ám. Tạ ngự sử nghe xong liền gật đầu đồng ý rồi nói nhà họ Tạ và nhà họ Đổng không bao giờ kết giao, tự nhiên hôm nay lại đến cầu thân nhất định là do tiểu thư không được tốt, muốn gả về để bôi tro trát trấu nhà họ Tạ”
Ta khẽ lắc đầu: “Tiểu thư nhà ngươi nhất định là tức đến chết”
“Tiểu thư lửa giận đùng đùng. Người ngay từ nhỏ đã học qua võ công, tính tình nóng nảy lại thường hay ra ngoài, tính cách đương nhiên không phải là 1 thục nữ”
Ta quay sang nam nhân kia, từ từ bôi thuốc cho hắn: “Nói như vậy nhưng cũng không trách nàng được”. Tay ta tự nhiên cảm thấy thân người phía dưới của hắn run lên, ta vội vàng nói tiếp: “Nhưng tiểu thư nhà ngươi cũng thật khác người. Tuy hắn nói không hay về nàng nhưng cũng không nên ra tay tàn độc như vậy. Không để ý tới hắn nữa là được”. Nam nhân kia nghe được bèn ho lên 1 tiếng, tiếp tục nằm yên.
“Tiểu thư tức giận về nhà vớ được cái gì là ném cái đó, sau đó bỏ ra ngoài đi ngao du. Ba tháng trước nghe người ta đồn, Tạ ngự sử chống đối hoàng thượng, nói đi nói lại vẫn không chịu nhận sai. Hoàng thượng tức giận đem tạ ngự sử đi lưu đày, gia sản sung vào ngân khố, Tạ phu nhân thì qua đời, 2 người con trai thì đem đi làm nô dịch”
“Cái này chắc chắn là do lão gia nhà ngươi trả thù”, ta lắp bắp kinh hãi.
“Nghe tin, tiểu thư ngay lập tức trở về, gặp mặt láo gia hỏi cho ra lẽ nhưng láo gia chỉ cười nói: ta là hạng người gì? Nghe xong tiểu thư nói nếu lão gia thật sự không có hãm hại nhà họ Tạ thì người đã yên tâm hơn rồi. HiệnTạ công tử giờ đã trở thành nô dịch, bị đem bán cho gánh hát chi bằng mua hắn về hầu hạ tiểu thư. Coi như hắn gây tội thì giờ phải chịu tội”
“Tiểu thư ngươi cũng thật là độc ác”
“Tiểu thư từ nhỏ đã không có mẹ, cư xử với mọi người đều thô lỗ như vậy”
“Thấy Tạ công tử thế này, thật có thể thấy tiểu thư nhà ngươi tàn bạo thế nào”
Hạnh Hoa thờ dài nói tiếp: “Một tháng trước, tiểu thư đi đến quan nô mua Tạ công tử đem về, vừa mắng vừa chửi, vừa hành hạ…”. Ngưng lại 1 chút, nàng liếc nhìn ta, thấy ta không tỏ thái độ gì mới an tâm nói tiếp: “Sau đó ngày đêm tra tấn hắn, nhất định bắt hắn cầu xin tha thứ, tự nhận mình đã sai. Nhưng Tạ cong tử 1 lời cũng không thèm nói, kết quả khiến tiểu thư tức giận, càng ngày càng hành hạ nhiều hơn…hành hạ mọi chỗ trên người hắn…chỉ trừ có khuôn mặt…”
“Đương nhiên, tiểu thư ngươi ngày trước cũng là do yêu thích cái khuôn mặt hắn mà”
Đang nói chuyện thì thấy hắn kêu lên 1 tiếng có vẻ như đang từ từ tỉnh lại, ta dừng tay lại nhìn hắn chăm chú, hắn cau mày lại, ho 1 tràng, thở phì phò, vẫn là không chịu mở mắt. Ta nghi ngờ nhìn qua Hạnh Hoa, Hạnh Hoa nói tiếp: “Sau lần đó, tiểu thư đem hắn đi ngâm nước lạnh 1 đêm, sau đó lại lấy ớt hòa với nước tưới lên người hắn làm hắn liên tục ho khan.”
“Á! Tiểu thư ngươi so với cẩm y vệ càng đáng sợ hơn”, ta thật sự bị dọa đến chết.
“Cẩm y vệ là cái gì?”
Ta nhanh chóng nói tiếp: “Vậy có trị bênh cho hắn chưa?”
Hạnh Hoa lắc đầu. Ta vội nói: “Mau đi tìm thầy thuốc đến đây”. Nhìn sơ qua ta thấy tay và chân hắn cũng không bị thương nặng lắm, sau đó ta kêu Hạnh Hoa giúp ta xem toàn thân hắn. Ta nhìn sơ qua, thấy thật rõ những vết thương đó, chắc là đau lắm. Sau đó ta lấy cái mền đắp lên cho hắn, lập người hắn lại, bắt đầu thoa thuốc phía sau lưng cho hắn. Phía sau lưng hắn đầy vết thương nghiêm trọng, ta thở dài đau xót: “Tiểu thư nhà ngươi hôm qua uống rượu chắc cũng vì chuyện này?”