- Ô… Nhìn mà xem! – Alf nhảy lên vai Rey, ngúng nguẩy cái đuôi dài, nhe răng cười – Nguồn năng lượng thật thuần khiết ~ Một khách hàng tốt, đúng không Rey!?
Không gian trống rỗng, tối đen như mực, chỉ còn lại bóng lưng đang chạy của Lý Hào. Xung quanh anh ta, một luồng năng lượng màu vàng nhạt thiêu đốt, bốc cháy như một ngọn lửa. Thật nổi bật.
- “Olez” đầu tiên của chúng ta…
Kéo vành nón xuống, Rey cầm lên valy, xoay lưng bước đi.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn lên bụi đất cùng những chiếc lá cây. Đến khi bình tĩnh lại, đã không thấy bóng dáng thiếu niên và con rối quái dị kia đâu nữa.
…
Lý Hào mơ mơ màng màng về đến nhà.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn khó có thể tin trên đời lại có một cái gương như vậy. Đến khi tỉnh lại, hắn thấy mình nằm xoài giữa công viên. May mà lúc đó không có nhiều người nên chẳng ai quan tâm hành động quái dị của hắn. Hắn chỉ nhớ sau khi nói vậy, một con gió nổi lên, hắn ngất xỉu, còn cậu thiếu niên tên Rey… Giống như chỉ là một giấc mơ của hắn vậy.
Nhưng không phải. Trong tay hắn vẫn còn cầm cái gương kia.
“Chiếc gương của Pandora”!
Khung gương được điêu khắc thật sự tinh xảo, nhưng với những hình thù đáng sợ như vậy, có lẽ chỉ có những cô nàng lập dị mới thích nó. Lý Hào biết đây không phải là một cái gương bình thường, nó có thể nhốt con người.
Tuyệt thật! Như vậy Phong Luân sẽ bị xóa bỏ!
Lý Hào giống như bị ma nhập, con ngươi trợn lớn, tròng trắng tràn đầy tơ máu, cười đến dữ tợn.
…
Lý Hào ngồi trên bàn làm việc, không ngừng liếc nhìn vào cặp đồ của mình. Hắn đặt chiếc gương ở đó. Khi nào thì có thể tiếp cận Phong Luân một mình đây?
Thiếu niên kia nói bất kỳ ai bị phản chiếu trong gương cũng sẽ biến mất, như vậy để không liên lụy đến người khác, chỉ có thể gặp gã một mình thôi.
Lý Hào âm trầm liếc nhìn về phía góc làm việc của Phong Luân. Lệ Oanh đang săn sóc pha café cho Phong Luân. Hai người mỉm cười đầy hạnh phúc.
Mẹ kiếp, thằng khốn nạn, con đàn bà thối tha!
- Hào, cậu không sao chứ? – Đột nhiên một người vỗ vai làm hắn giật bắn mình.
Lý Hào quay lại, thấy đồng nghiệp kinh ngạc lo lắng nhìn hắn. Lý Hào đổ mồ hôi, cười gượng vài tiếng, lắc đầu nói:
- Không, tôi vẫn bình thường.
- Thật chứ? Tôi xem sắc mặt cậu không được tốt lắm. Không cần nghỉ ngơi sao? – Đồng nghiệp vẫn quan tâm hỏi.
Lý Hào lắc đầu ý bảo không cần. Đến khi quay lại nhìn Phong Luân, đã thấy ở góc đó trống không. Tim hắn đập mạnh một nhịp, hỏi đồng nghiệp:
- Phong Luân đi đâu vậy?
- Ah, lúc nãy thư ký tổng giám đốc vừa gọi cậu ta lên. Chắc sắp có quyết định thăng chức rồi. Hâm mộ thật đấy! – Đồng nghiệp chép miệng nói, không cần suy nghĩ cũng biết hắn đang ghen tỵ với Phong Luân như thế nào, nhưng đâu còn cách nào khác, ai bảo hắn không giỏi bằng Phong Luân chứ!
- Gì chứ! Lúc nào cũng cười cười làm như thân thiện với người khác lắm! Lý Hào cũng đâu thua kém gì Phong Luân! Nếu không có Phong Luân, không chừng người sắp được thăng chức là cậu đấy Hào!
Nghe vậy, Lý Hào liếc nhìn người vừa nói. Đó là một thanh niên tầm 26-27 tuổi, vóc người hơi nhỏ, làn da ngăm đen, đôi mắt nhỏ hí, một người có ngoại hình chẳng khiến người khác yêu thích. Nhưng phải công nhận, lời hắn ta nói trúng đến tâm khảm của Lý Hào. Lý Hào khó coi mỉm cười với hắn, lại quay đi không thèm để ý.
- Hừ, cùng một ruộc! – Hắn ta lầm bầm một câu, cúi gằm mặt xuống tiếp tục làm việc.
Lý Hào không hơi đâu mà để ý người kia. Lúc này, hắn đang suy nghĩ khi nào thì tiếp cận Phong Luân, thử xem chiếc gương có thực sự thần kỳ như lời cậu thiếu niên kia hay không.
Nghĩ vậy, Lý Hào lén lút rút chiếc gương ra khỏi cặp, nhét vào trong áo.
Rời khỏi văn phòng, Lý Hào đi vào hành lang đứng chờ. Không lâu sau, quả nhiên thấy được Phong Luân đi ra thang máy, vẻ mặt không dấu được sự vui mừng. Lý Hào càng nhìn, càng thấy hận. Trong lòng kêu gào, tất cả là của hắn, vốn là của hắn!
- Hào! – Phong Luân hơi chững bước khi nhìn thấy Lý Hào. Trong lòng anh có chút vui mừng, nhưng không hiểu sao, nhìn vẻ mặt không mấy thân thiện của người bạn, anh lại linh cảm có điều gì đó không ổn.
- Chúng ta nói chuyện một lúc đi! – Lý Hào gằn giọng nói.
Phong Luân ẩn ẩn cảm thấy một điều không lành, nhưng vì người này là bạn từ nhỏ của mình, cậu ấy chưa bao giờ hại anh cả, cho dù trước kia hai người có xảy ra hiểu lầm. Anh vẫn quyết định tin tưởng bạn mình, đi theo hắn ta.
Hai người vào phòng vệ sinh nam. Lý Hào chọn nơi này, vì biết chắc trong phòng vệ sinh sẽ không có camera. Mặc dù đã có đảm bảo từ con người kỳ lạ kia, nhưng hắn vẫn phải làm vậy cho chắc.
- Cậu có chuyện gì vậy? – Phong Luân tò mò hỏi.
- Mày có biết, bộ mặt của mày khiến tao căm thù như thế nào không? – Lý Hào khặc khặc cười, sắc mặt dữ tợn.
Lần đầu tiên nhìn thấy bạn mình như vậy, Phong Luân không khỏi sững sờ, cảnh báo trong lòng càng lúc càng lớn.
- Lúc nào trong mắt mọi người chỉ có mày, còn tao luôn là kẻ theo sau. Tại sao lại như vậy chứ? Tao đâu có thua kém mày? Tao cũng rất vĩ đại cơ mà! Tại sao những kẻ mắt mù kia lại chỉ biết đến mày?!
- Hào, cậu bình tĩnh nghe tớ nói này…
- Câm mồm! Thằng chó chết! Mày làm tao phát tởm vì bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó! Hơn hai mươi năm qua mày luôn thắng tao một bậc, mày mừng lắm đúng không? Mày hãnh diện lắm chứ gì?!
- Không có chuyện đó! Bình tĩnh lại đi HÀO!
- Nhưng tất cả mọi thứ sẽ kết thúc thôi… - Lý Hào mỉm cười, nụ cười vặn vẹo đến điên cuồng – Mày sẽ biến mất. Sẽ không ai còn nhớ đến mày. Mọi người không cần biết Phong Luân là thằng nào. Mọi người sẽ chỉ nhìn thấy Lý Hào thôi.
Lý Hào rút chiếc gương ra, soi vào Phong Luân. Phong Luân sững sờ nhìn chiếc gương có bộ khung kỳ dị, lạnh cả người. Mặt gương tối đen, chỉ soi bóng khuôn mặt sững sờ của anh.
- “Pullague”!
Ánh sáng chói lọi phát ra từ chiếc gương. Lý Hào mở to mắt, nhìn thấy một con quái vật chui ra khỏi gương.
Con quái vật như một đống thịt mỡ khổng lồ, làn da đỏ tươi với những búi thịt núc ních, dính đầy lớp chất lỏng màu vàng nhầy nhụa, khuôn mặt dính liền với cái cổ dài như cổ ngỗng. Mà cũng không phải là khuôn mặt, nó như một chiếc mặt nạ trắng bệch như vôi được dính liền vào đống thịt, vỡ nát một góc, hốc mắt đen tối trống rỗng, đôi môi dày cộm màu máu tươi, không chút cảm tình. Con quái vật vươn hai chân trước, cũng chỉ là một đống thịt núc ních mà thôi, quấn chặt lấy Phong Luân. Chưa kịp để cho anh ta thét lên, nó đã ôm lấy anh ta chui vào trong gương.
Lý Hào thở hổn hển nhìn vào gương. Trong gương vẫn tối đen, nhưng có thể thấy được bên trong có một bóng người nho nhỏ đang sững sờ ngồi bên trong.
Thật sự… Thật sự được sao? Phong Luân đã biến mất rồi sao?
Lý Hào run run nhét chiếc gương vào áo, đi về văn phòng.
- Hào, tôi thấy sắc mặt cậu tệ lắm. Có lẽ cậu nên xin về nghỉ sớm. – Đồng nghiệp nhìn thấy Lý Hào trở về văn phòng, lo lắng nói.
Lý Hào giật mình, chột dạ quay đi, không dám nhìn thẳng vào đồng nghiệp.
- Tôi thật sự không sao. Cám ơn đã quan tâm.
- Ơ kìa, sắp được thăng chức mà không vui mừng sao? – Một đồng nghiệp khác ngẩng đầu, ngạc nhiên kêu lên.
Sắp được thăng chức? Họ nói về Phong Luân sao? Không phải hắn ta đã bị “gạt bỏ” rồi sao?
- Các cậu nói Phong Luân à? – Lý Hào không nhịn được buột miệng hỏi.
Đồng nghiệp nhìn hắn ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nói.
- Tôi nghĩ cậu thật sự nên nghỉ ngơi. Cậu đã rất tốn sức cho dự án rồi. Dự án tổ A chúng ta được giám đốc xét duyệt, công lớn nhất là cậu mà. Không ai dám nói gì đâu.
Bọn họ đang nói gì vậy? Không phải là tổ B sao? Tại sao lại là dự án của tổ A?
- Còn Phong Luân thì sao? – Lý Hào vẫn truy vấn.
- Phong Luân? Đó là ai vậy? – Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn hắn.
Lý Hào sững sờ.
- Công ty chúng ta làm gì có ai tên là Phong Luân nhỉ? – Đồng nghiệp nhìn nhau nói.
- Đúng vậy. Lý Hào, không phải cậu làm việc nhiều quá nên nhầm lẫn chứ?
- Được rồi, vậy thì cuộc liên hoan chiều nay của chúng ta tạm gác lại thôi. Để ngày mai cũng được.
- Này Hào, sắp thăng chức phải khao chúng tôi đấy nhé!
Mọi người nửa an ủi nửa cười đùa vỗ vai Lý Hào. Hắn cười gượng vài tiếng, run run về chỗ ngồi.
“Sẽ không còn ai nhớ đến kẻ bị gạt bỏ nữa!”
“Tất cả mọi người sẽ quên hắn!”
“Hắn không còn tồn tại trên thế giới này!”
Giọng nói khàn khàn của con rối vang lên trong đầu Lý Hào. Thật sự… “Chiếc gương của Pandora” thật là thần kỳ! Không còn ai nhớ đến Phong Luân. Thay vào đó là mình! Mình sắp được thăng chức! Mình mới là người xuất sắc nhất!
Lý Hào khục khục cười vài tiếng quái dị. Người trong phòng đang mải tán gẫu với nhau nên không ai để ý đến nụ cười quỷ dị trên mặt hắn.
Thật tuyệt vời!
Sẽ không còn ai là vật cản của mình nữa rồi!
Mình là số một!
- Anh không sao chứ? – Giọng nói dịu dàng đầy quan tâm vang lên, kèm theo một ly café thơm lừng nghi ngút hơi nước.
Lý Hào ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt tràn ngập quan tâm của Lệ Oanh. Hắn mỉm cười, lắc đầu:
- Không, anh vẫn bình thường.
- Đừng để áp lực công việc nặng nhọc quá nhé. – Lệ Oanh nhắc nhở, mỉm cười xinh đẹp.
- Cám ơn em! – Lý Hào gật đầu.
- Ồ… Này hai người kia, khi nào thì có chuyện tốt đến? – Đồng nghiệp nhìn thấy hai người thân thiết nói chuyện với nhau, không khỏi huýt sáo ầm ỹ trêu chọc.
Lệ Oanh đỏ mặt, cắn cắn môi liếc nhìn Lý Hào, nhanh chóng rời khỏi phòng. Lý Hào chỉ cười cười giải thích:
- Các cậu làm cô ấy sợ rồi kìa. Chúng tôi chỉ là bạn thôi!
Mặc kệ cho mọi người tiếp tục trêu chọc, Lý Hào không quan tâm, hắn đang chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Lệ Oanh, con đàn bà này dám lợi dụng mình để tiếp cận Phong Luân! Dĩ nhiên là mình không thể đơn giản tha thứ cho cô ta được! Cô ta cũng chả phải loại tốt đẹp gì. Tốt nhất là cứ cưa đổ cô ta, kéo lên giường, khi nào chán chê có thể vứt bỏ. Loại đàn bà như cô ta thiếu gì mà phải luyến tiếc chứ!
Chỉ cần có chiếc gương này… Lý Hào liếc nhìn xuống vạt áo… Sẽ không còn ai là vật cản của mình!
Ta sẽ là số một!