TP Phan Thiết,Bình Thuận,VN
-Tôi không thích anh , anh chỉ là 1 trò cá cược của đám bạn cũa tôi trong 1 lần đi bas mà thôi, anh nghĩ anh là ai mà tôi thích được , anh chẳng đẹp trai , chẳng có tiền , nghèo mà mơ mộng quen tôi sao!
Gã chết lặng đi trong tiếng nói của cô gái.Tình đầu đây sao , mối tình mà hắn mơ mộng đẹp đẽ đây sao.Cô gái nói xong bước vội đi về phía 1 thanh niên đang ngồi trên 1 chiếc Nouvo.Để lại hắn đứng lặng câm trong cơn giông.
Hắn tên Trần Lâm , năm nay hắn 17 tuổi , gã cao 1m70 người gầy,khuôn mặt tuy không dám nói là đẹp trai nhưng cũng dễ nhìn.Trần Lâm nghĩ học năm lớp 10 do nhà không có điều kiện học tiếp, nhà hắn thì không khá giả gì mấy , hắn còn 3 đứa em nữa. Nhưng thay vì đi làm phụ giúp gia đình thì hắn lại đi nhong nhong cả ngày ngoài đường rùi về ngửa tay xin tiền ba mẹ.
Nếu hắn mà tập tành theo lũ bạn ăn chơi đua đòi , rượu chè ,thuốc lá ,phá làng phá xóm nữa thì là 1 thằng cặn bã xã hội,nhưng hắn lại không mê những thứ đó. Trần Lâm chỉ thích lên mạng đọc mấy cái tiểu thuyết yy mà thôi.
Trần Lâm quen nàng qua thằng bạn thân, nàng tên Quyên 16 tuổi, đang học lớp 10 của 1 trường nhà giàu.Nàng đẹp , khuôn mặt thiên thần , học cũng được , nhưng mắt bệnh chảnh như các cô tiểu thư khác.Ngay từ lần đầu gặp mặt Lâm đã thích nàng ngay , hắn thề rằng sẽ tán được nàng, thế là hắn tìm mọi cách tiếp cận làm quen.
Có câu nói : Đẹp trai không bằng chai mặt, hơi đúng hay là một lý do khác mà Lâm cũng quen được Quyên. Hắn lấy làm tự hào khoe với mấy thằng bạn rằng đã kưa đỗ được Quyên tiểu thư, thằng bạn thân Lâm bảo rằng:
- Mày hãy coi chừng con nhỏ đó không phải tay vừa đâu nó cũng ăn chơi có tiếng lắm đó!
Hắn chỉ cười cho qua mà thôi.
Hôm nay là 14-2 , Lâm hẹn Quyên ra công viên để nói chuyện,và cũng ngày này đã thay đổi cuộc đời hắn.
19h tối, Trần Lâm đang ngồi trong 1 góc công viên chờ Quyên tới , hắn háo hức suy nghĩ những lời ngọt ngào để nói cho nàng nghe. 1 tiếng xe máy nổ đang tới gần, Quyên ngồi phía sau 1 thanh niên khoảng 18 19 tuổi đi trên chiếc Nouvo màu bạc.
Trần Lâm nghĩ rằng chắc là bạn Quyên chở tới thôi.Quyên bước vào, tới ngay trước mặt và nói 1 câu phũ phàng khiến Lâm chết lặng tại chỗ:
-Tôi không thích anh , anh chỉ là 1 trò cá cược của đám bạn cũa tôi trong 1 lần đi bas mà thôi, anh nghĩ anh là ai mà tôi thích được , anh chẳng đẹp trai , chẳng có tiền , nghèo mà mơ mộng quen tôi sao, nếu không phải bạn trai tôi ghen thì tôi cũng tính trêu anh 1 thời gian nữa!
Trần Lâm đứng đó 1 thời gian , hắn dắt chiếc xe đạp quèn ra khỏi công viên lòng trịu nặng.
- Sao lại thế được , nghèo đâu phải là 1 cái tội! Lâm thầm nghĩ.
Đang vu vơ đi về thì phía sau Lâm có tiếng tiếng la thất thanh của 1 cô gái:
Cướp..Cướp!
Trần Lâm quay người lại , 2 thanh niên đang rồ ga phóng như điên , để lại phía sau là 1 cô gái đang đứng la hét.
Bình thường nếu có gặp trường hợp này thì Lâm cũng giả đò làm ngơ cho qua.Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại tông ngay chiếc xe đạp vào bọn cướp.Bọn cướp té ngay ra đường , 1 tên đứng dậy rút ngay con dao trong người ra, Lâm hốt hoảng tính bỏ chạy nhưng lại nghĩ rằng:
- Người mình thích cũng bỏ mình rùi , sống còn ý nghĩa gì nữa chứ, thôi chết có gì đáng sợ đâu!
Phật.. con dao đâm thẳng vào Lâm.Trần Lâm nằm xuống trong tiếng la hét của mọi người.Hắn nghĩ:
- Sống trên đời này có gì vui!
Nhưng lúc đó trong đầu hắn lại nghĩ đến 1 chuyện khác:
- Mình sống 17 năm qua có làm cho ba mẹ vui , mình có là 1 người anh tốt, bạn bè có thương tiếc khi mình chết không.Mình không thể chết được , mình phải sống để báo hiếu cha mẹ , phải làm gương cho các em!
-Mình không thể chết... Ta không muốn chết!
Ầm.. Trong mắt hắn là một thứ ánh sáng xẹt qua rồi bóng đen bao phủ.Một cột sét đánh thẳng vào người Trần Lâm , theo đó là 1 chiếc nhẫn rơi thẳng vào tay hắn.
Trong lúc hôn mê hắn như nghe được 1 tiếng nói quanh tai:
-Haha, lão tử chưa chết . Thằng nhóc số ngươi hên đó , ta sẽ thay đổi cuộc đời ngươi!