Mặt Nạ
Chương 2
TG: Teak Lee
“How poor are they that have not patience! What wound did ever heal but by degrees?
Iago - Othenlo"
"Thật tội nghiệp họ - những con người không có lòng kiên nhẫn. Có vết thương nào sẽ lành nếu chẳng có thời gian?" - (trích Othenlo - William Shakespeare)
"Teak hôm qua cậu chạy biến đi đâu thế? lại còn những lời nói kỳ lạ như thế nữa" - Ray vứt cặp xách xuống nền nhà, vừa cởi đôi tất bẩn mùi dưa chuột ngâm lâu ngày ra vừa làu bàu.
Hắn mỉm cười, gấp quyển Tuyển tập Shakespeare lại, nhìn xoáy vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh bạn thân. Rồi nói 1 câu lạ lùng:
"To be or not to be? Ray cậu nói thử xem?"
Ray dày vò mái tóc xơ cứng và vàng cháy của mình. Cậu giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn Teak rồi hỏi ngược:
"Hamlet? từ bao giờ cậu thích trích dẫn kịch của Shakespeare thế?".
"Trả lời tớ đi! anh bạn" - hắn vẫn giữ đôi mắt to tròn xoáy vào tâm hồn kẻ khác nhìn Ray.
Ray đứng dậy, nhún nhún vai, tự rót cho mình một cốc nước rồi bình tĩnh nói:
"vấn đề này cũng như cậu hỏi tớ gà có trước hay trứng có trước vậy. Nếu cậu muốn tồn tại cậu sẽ tồn tại dù có thế nào, còn không.... thì dù thế giới có tươi đẹp ra sao, cậu cũng sẽ rời bỏ... thế thôi"
Hắn dời mắt ra cửa, nhìn những chiếc lá ngoài kia đang xoay tròn, xoay tròn như những cánh hoa chong chóng trên thảo nguyên Lavia. Rồi hắn thì thầm:
"Đôi lúc, tớ ước gì mình chưa bao giờ tồn tại. Hoặc giả tớ sẽ nằm bên giường nhìn ra cửa sổ và ước gì chiếc lá cuối cùng còn lại trên cành sẽ rơi xuống, để khi đó tớ sẽ về cùng đất mẹ..."
"Anh bạn tôi, tớ biết cậu luôn có gì đó giấu kín trong lòng. Nhưng bước ra xem, thế giới này đẹp biết bao..." - Ray vỗ vai cậu bạn thân.
" Tớ chẳng biết nữa, nhưng nếu một ngày tớ nói ra có lẽ khi đó thế giới này chỉ còn mình tớ cô độc bước đi." Teak thì thầm.
Ray im lặng, cậu ngã người ra giường, uể oải ngáp:
"Mặc xác cậu và những nỗi buồn vô tận kia. Đã bảo đừng bao giờ đọc những quyển sách mà thế giới gọi là kinh điển. Nhất là Shakespeare, nó sẽ làm cậu trở thành một con nhộng thích ủ mình trong kén rồi chết đi trong mục ruỗng mà chưa bao giờ nếm trải cảm giác của một cánh bướm xinh."...
.......
Hắn bước vào lớp, nhìn quanh 1 vòng. Jollie đang ngồi một mình và loay hoay làm gì đó với cái máy tính của nàng. Hắn nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống bên cạnh và mỉm cười:
"Hi! mình ngồi đây nhé?."
Jo đưa đôi mắt đẹp nhìn hắn, một rạng mây đỏ nhanh chóng lan tràn trên khuôn mặt trắng bóng. Cô bối rối gật đầu.
Hắn cười nhẹ, rồi liếc nhìn sang màn hình đang nhấp nháy bên cạnh
"Jollie, cậu đang đọc truyện à?"
Cô gái gật đầu, rồi quay sang hỏi:
"Teak, cậu thích Shakespeare không?"
Hắn lắc đầu.
"Sao thế? hay cậu chưa bao giờ đọc sách?"
Hắn lắc đầu.
"Này, đừng lắc đầu thế chứ? Hay là cậu thử dịch giúp mình câu này xem, mình đọc cả chục lần vẫn không hiểu".
"Đưa tớ xem" - Hắn nói
“Reputation is an idle and most false imposition; oft got without merit, and lost without deserving.(Iago, Act II, scene iii)” - trích Othenlo lời nói của nhân vật Iago cảnh 2 màn 3" - Jollie đọc to và chậm, giọng của nàng nhẹ nhàng và thánh thót như chim hoàng yến.
Khi hắn còn đang đấm chìm trong những âm thanh xinh đẹp đó thì chợt giật mình phát hiện một khuôn mặt méo xệch rúm ró và một nắm tay đang hươ hươ trước mặt. Chợt giật mình, hắn thấy Jollie đang đỏ mặt liếc hắn:
"Nhìn cái gì mà nhìn? cậu không nghe tớ nói à?"
"Danh vọng là một sự áp đặt vô dụng và phù phiếm nhất; dễ có được mà không cần công cán gì, cũng như mất đi một cách không đáng." Hắn vội vàng nói.
"Cậu đang nói cái gì thế? tớ đang hỏi cậu đấy". Jollie nóng nảy.
Teak xoa mồ hôi trán khô khan hít vào 1 ngụm không khí đầy hương thơm
"Chẳng phải cậu kêu mình dịch giúp sao?"
Jo ngớ người:
"Ờ héng! sao mà cậu hay thế? vừa nghe xong đã dịch được ngay?" Jollie tò mò hỏi
"Bí mật"
"Bí mật? Bật mí đi..."
"Không!"
"Nói đi mà... năn nỉ đó"
Đúng lúc đó Ray bước vào và hét lên
"Teak chết bầm, lần sao còn vứt sách của tớ dưới sàn là chết với tớ. Cậu có biết tớ thích quyển Tuyển Tập Shakespear này đến mức nào không?"
Jollie quay sang, ngắt một cái rõ đau vào hông hắn:
"Tuyển tập shakespear? vậy mà có người còn bảo chưa bao giờ đọc".
Teak xoa xoa hông, vừa nhăn mặt nói:
"Tớ nói khi nào??"
"Còn nói không có?"
"Thật mà, lắc đầu đâu có nghĩa là không có?"
Ray trố mắt nhìn, cậu hét lên:
"Hey! hey! từ bao giờ hai người thân như vậy"
"Bí mật!!!!"
Cả Teak và Jo cùng hét lên rồi cả hai bỗng phì cười....
***
Chiều, những chiếc lá cuối thu úa vàng và ủ rủ cuốn bay theo những bước chân người.
Trên con đường nhỏ đầy người và tiếng những dòng xe hối hả, thoang thoảng giữa mùi khói xe và bụi bậm là một mùi thơm dìu dịu của tóc mây. Hắn cứ yên lặng đứng đó, để cho gió thổi phất phơ làn tóc, hắn đang lắng nghe những âm thanh cuối cùng của ngày.
Không biết tự bao giờ hắn thích đứng trên sân thượng của trường, lẳng lặng ngắm nhìn con đường nhỏ đầy người và đầy những gốc điệp vàng. Hắn thích cảm giác những cánh hoa vàng thả bay theo gió và lùa qua gương mặt, có lẽ từ khi có lại ký ức, hắn muốn tìm cái gì đó để tưởng nhớ về những năm tháng giục ngựa phi băng băng qua những triền dốc đầy hoa thạch thảo của miền thảo nguyên Agras. Nơi mà cái cảm giác mềm mại và ấm áp nơi bàn tay phải vẫn còn vương vấn trong hắn cả nghìn năm.
Có lẽ một ngày, hắn sẽ mở toang cánh cổng nối liền hai thế giới để quay về và thiêu đốt những xiềng xích đã khiến nàng phải mất đi.
"Vivian, nàng còn mãi ngủ say đến bao giờ?".
Hắn ngắm nhìn chút ánh sáng cuối cùng của ngày, một vầng sáng đỏ au như máu đang chìm dần sau những nóc nhà cao tầng. Hắn nghe thấy tiếng tim mình đang càng lúc đập chậm dần. Hắn biết khi trái tim không còn đập nữa "nó" sẽ trở lại và đốt cháy tất cả.
"Thời gian? Thời gian ơi mi luôn mãi vô tình, và ta. Ta chẳng còn lại được bao lâu".
Rồi hắn nhìn về phía chân trời, nơi đó mặt trời đã nhường chỗ cho ánh sao hôm. Hắn chợt thì thầm những lời chua xót.
"Nếu ngày mai tôi có chết.
Xin tắt dùm tôi ánh sáng ban ngày.
Để thăm thẳm con đường sậm tối
Linh hồn tôi gõ nhịp hát đêm tôi
Nếu ngày mai sẽ chẳng còn tôi nữa
Người ơi người đừng gọi tên tôi
Vì đã chết tức là tôi cũng mất
Chẳng còn nghe được tiếng hát của người
Và lời thơ có tiếc thương cũng vậy
Bay lên đi như bóng bóng xà phòng
Khi ánh sáng cuối đường vừa kịp tắt
Mỉm cười vui ôi mảnh đất hồn tôi.
Nếu hôm ấy tôi nằm dài trên cát
Xõa tóc dài cuốn lấy trái tim đen
Đừng bật khóc và đừng thương tiếc
Linh hồn tôi sẽ chẳng thể nào nghe
Tôi xin người đừng mãi gọi tên tôi
Cho tôi dc 1 phút giây bình tĩnh
Để cùng đêm một điệu nhảy cuối cùng
Cho bế tắc cũng tan vào mây khói
Và nhìn người một lần nữa thương yêu"
"Con người, ông hoàng nhỏ nói, họ chui vào các chuyến tàu nhanh, nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm thứ gì. Thế mà họ cứ cuống quít lên và quay cuồng ..." một giọng nói êm ái nhẹ nhàng cắt ngang luồng cảm xúc của hắn. Teak nhẹ nhành quay lại, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và hay bối rối của Jo. Anh quay đi, nhìn ngắm những cơn gió tinh nghịch đang xoay tròn những chiếc lá của mùa thu.
"Hoàng tử bé, đôi khi tớ tự hỏi cậu đã đọc bao nhiêu câu chuyện như thế rồi?"
"Sách-luôn là nơi làm tươi mới tâm hồn chúng ta, cậu không thấy sao?" Jo lẳng lặng bước đến bên anh, cũng nhìn ra xa xăm và trả lời bằng giọng rất hiền.
"Có người đã từng nói rằng những quyển sách chỉ làm chúng ta mơ mộng và khiến ta ngủ mãi trong chiếc kén của mình và chẳng thể lớn lên"
"Ồ! Mình nghỉ người nói điều đó chắc vẫn còn đang nghiền ngẫm Hamlet đến cuối đời"
Teak phì cười, cậu quay sang nhìn những lọn tóc của Jo đang bay trong gió và yên lặng quay đi, bỏ lại những lời hát thì thào như tiếng chim sơn ca. Và một cô nàng còn đứng ngắm vẻ đẹp của đêm....
"Biết không Jo, khi những chú cừu non bước qua khỏi hàng rào, thì chúng ta chỉ còn nhìn thấy những con sói hiểm nguy."
Trên bầu trời, những ánh sao đêm giấu che vẻ lấp lánh của mình vào những ánh đèn đường vàng vọt.
Góp ý giúp bộ truyện hoàn thiện hơn ở đây
http://4vn.eu/forum/showthread.php?8...-gop-bo-Mat-Na
Last edited by teaklee; 09-11-2013 at 03:41 PM.
|