-Chủ nhân đã trở về an toàn. – Abalone thì thào khi đang ở trong góc vườn kín đáo nhất của Camellia với Abele - Tạ ơn trời đất, chúng ta không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
-Đúng vậy. Nhưng em đừng có nói câu ấy với Almah đấy, không khéo nó sẽ nghĩ giờ thì có thể tự do ra tay thì hỏng bét hết mọi chuyện.
Ánh mắt tinh quái của Abalone giờ lại càng sáng hơn, nhìn thật đáng yêu:
-Anh nghĩ em là loại người gì chứ ? Chẳng lẽ việc bảo ban một cô bé mà cũng không làm được ư ?
-Em cứ hay nói đùa. – Abele cười gượng gạo, mắt thoáng lộ tia nhìn lúng túng hiếm thấy – Anh chỉ lo chuyện chủ nhân mang về Henki cả cô quận chúa Hecates đầy nguy hiểm ấy thôi.
-Cô ta nguy hiểm thật à? – Abalone chống cằm, ra chiều ngạc nhiên vô cùng. Abele chậm rãi giải thích:
-Chẳng lẽ em không biết việc hồi ở Magnolia, một mình cô ta thống lĩnh thủy binh Henki chặn ngoài cửa biển không cho bất cứ tàu thuyền Dahlia nào chạy thoát nên Reven Ping mới lập được đại công. Nói thật thì một cô gái còn trẻ như thế mà đã đủ sức cầm quân thì chẳng phải tầm thường đâu, huống chi sau đó lại chẳng hề nhắc nửa lời để tranh giành công trạng với Reven. Kể ra Prang cũng thu nạp được lắm nhân tài thật. Không khỏi khiến người khác kính nể. Tuy nhiên có lẽ chẳng cần lo nhiều đến thế vì chuyện lần này Hecates đã công khai chống lại anh trai để theo chủ nhân mạo hiểm đến Serazan chẳng khác nào quyết định đối địch với Henki. Chuyện ấy chỉ có lợi chứ không có hại cho chúng ta.
Abalone ngồi nghe chăm chú, mắt chỉ đảo qua đảo lại đôi ba lần như mặt nước sóng sánh dường như đang cố suy nghĩ mặc dù vẻ lộ ra rõ ràng là chẳng tập trung được gì nhiều, thật trái ngược với sự nghiêm túc của Abele. Cuối cùng người này nghiêng đầu, thắc mắc:
-Vậy ra là thế. Cô ta quả thật mạo hiểm quá, dám liều mạng theo chủ nhân đến nước địch, chẳng lẽ không sợ chủ nhân trở mặt bắt làm con tin hay sao nhỉ ?
-Em lại nghĩ ra trò gì đấy à? – Abele thận trọng đưa mắt quan sát thái độ của người đồng đội tính tình vốn rất kì quái của mình.
Abalone che miệng cười khanh khách:
-Anh nghĩ em là thứ gì vậy? Là quỷ hiện hình phá hoại chuyện tình cảm tốt lành của người ta chắc? Đừng lo, em chẳng có chút hứng thú nào với chủ nhân như Aur hay với vương tử Yusan như Almah đâu, làm mấy chuyện vô bổ ấy chi cho phí sức lực và thời gian quý báu nào.
Abalone vừa nói vừa ngồi thẳng dậy, ra dáng nghiêm túc giả vờ:
-Hiện giờ em chỉ quan tâm đến một người cực kì đáng yêu.
-Chắc không phải là Prang rồi. – Abele đáp ngay, chàng quá hiểu tính cách lạ lùng của Abalone - Vậy thì chỉ có thể là … Reven Ping thôi.
-Đúng rồi ! Abele thông minh nhất trên đời ! - Người có đôi mắt lam sóng sánh mật ngọt đưa hai tay vỗ đánh chát một tiếng, reo khe khẽ - Giờ Reven là chủ nhân tuyệt đối của tâm hồn em, em quyết không phản bội người này!
Nghe thấy thế, Abele chỉ còn nước nở một nụ cười bất lực vì chàng chàng biết rõ không thể lay chuyển ý định của Abalone được nữa. Chàng đảo ánh nhìn về phía cung điện Camellia, thở dài nửa bực bội nửa tức cười :
-Anh đã thấy em phản bội ai bao giờ đâu. Mấy người trước đây đều không có… phúc được em phản bội, đúng không Abalone?
Thay cho lời đáp là một tràng cười nắc nẻ giòn tan, thật là trong trẻo.
Khi Ana rời khỏi phòng hoàng đế thì thấy Benjin đang đứng tựa lưng vào một chiếc cột lớn, mắt rõ ràng là hướng lên trời nhưng lại mông lung mơ hồ như thể cái chàng đang nhìn không phải là sắc xanh vời vợi mà là một vùng đất xa tít nào đấy trong tâm tưởng. Nhìn thật buồn. Một nỗi cô đơn khó hiểu bao trùm đôi mắt nâu hiền từ của vị tướng trẻ.
-Chúng ta về Camellia thôi. – Nàng hạ giọng cất tiếng, dịu dàng hơn nhiều so với những mệnh lệnh đanh thép vẫn thường dùng với Benjin. Chàng trai khẽ rùng mình rồi đảo ánh mắt về phía nàng, từ tốn gật đầu:
-Cũng đã trưa rồi. Bệ hạ chắc đang vui lắm.
Hai câu nói rời rạc hoàn toàn chẳng hề liền mạch gì đến nhau, có lẽ vì Benjin không để tâm lắm. Ana thì càng không, họ cùng lên ngựa ra khỏi hoàng cung.
Lần này vào Lesbos, Ana chỉ mang mỗi Benjin đi theo làm tùy tùng, lại không mặc quân phục vì Lazarus vốn sợ thể chất nàng còn chưa khoẻ, không nên mặc những thứ giáp sắt nhiều âm khí sẽ ảnh hưởng xấu đến quá trình phục hồi. Thêm nữa, ở giữa thủ phủ thái bình, nàng cảm thấy mặc giáp trụ như sắp ra trận nhìn rất chướng mắt, khó coi. Tất nhiên Benjin cũng chẳng phản đối. Vì thế khi hai người cưỡi ngựa trên đường phố Penla chỉ hơi khiến các cô gái chú ý một chút vì dung mạo quá ư yểu điệu, phong nhã của đại tướng quân mà thôi. Benjin nhìn vẻ ung dung thoải mái của Ana thì thầm đoán chắc là do kế hoạch tiến quân của hoàng đề đã được thông qua, nên cũng chẳng cần kể về việc gặp Zinnia làm gì, huống chi chàng đã có ý giữ bí mật chuyện riêng của mình từ lâu.
Hai người cứ thế vừa đi nói toàn những chuyện trên trời dưới biển như thể cả hai chỉ đơn giản là những vị công tử con nhà giàu phong lưu nhàn hạ.
-Áaaa! - Tiếng người rú lên khiếp hãi cắt ngang câu chuyện khiến nụ cười tươi tắn trên môi Ana lập tức tắt ngấm. Từ phía đầu kia con đường, dân chúng đổ dạt chạy về hướng ngược lại, vứt tung hết hàng hoá, miệng thì la hét hỗn loạn và kinh sợ.
-Có chuyện gì vậy? – Ana cau mày. Benjin liền cúi xuống, túm lấy áo một thanh niên đang bỏ chạy, quát hỏi:
-Chuyện gì mà ầm ĩ lên cả thế?
-Thần Atropos hiện thân! Chạy đi, không thì chết đấy! - Người đó chỉ nói được mấy câu rồi cố sức vùng ra, chạy thục mạng. Benjin còn toan hỏi thăm thêm nhưng rốt cuộc ai cũng vì quá sợ hãi mà chẳng trả lời cho rõ ràng được. Vừa tức vừa nản, chàng liền nói:
-Bọn người này cứ như phát điên hết, chẳng hỏi được gì cả.
Nhưng Ana chẳng còn chú ý đến lời chàng nữa, nàng bất giác đưa tay kéo áo Benjin, nói bằng giọng rất lạ, tựa hồ không phải là giọng của nàng vậy:
-Ta thấy câu trả lời rồi.
Benjin ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của đại tướng quân, lập tức hiểu ra lí do.
Phía cuối con đường, một đoàn người ngựa đang điên cuồng phóng đến, kẻ đi đầu mặc áo choàng đỏ rực như lửa cháy, tay vung roi đánh tán loạn sang hai bên khiến vô số dân thường chậm chân phải lãnh không biết bao đau đớn, máu me bắn ra đầm đìa. Tiếng gào thét hoảng loạn thật kinh hoàng.
Ngay cả những kẻ dày dạn kinh nghiệm chiến trường như Ana và Benjin cũng không ngăn nổi vẻ xót xa và phẫn nộ khi kẻ đó ra tay quá tàn nhẫn ngay giữa Penla này. Đoàn người đã đến gần vừa đủ để Ana nhận ra kẻ tàn ác ấy chỉ là một cô gái, xấp xỉ mười tám, mười chín tuổi, không xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ tươi cười, mái tóc đen thắt thành hai bím gọn ghẽ. Nàng ta mặc giáp trụ sáng loáng phía trong áo choàng, ngọn roi trên tay ướt đẫm máu tươi, còn miệng thì không ngớt la hét những tiếng khoái trá như thể đang chơi trò vui nhất đời.
-Một cô gái mà dám ra tay ngang nhiên như thế ở Penla, chẳng lẽ không sợ chết hay sao? – Benjin nói bật ra miệng suy nghĩ trong lòng. Ana gật đầu đồng tình nhưng không đáp, thật ra nàng đang nghĩ không khéo đây lại là một vị quận chúa chị em nào khác với Prang tương tự như Hec. Chỉ có thể có địa vị cao quý như thế thì mới dám làm bừa như vậy mà không sợ quân lính trong thành bắt giữ. Đoàn người hộ tống cũng được trang bị rất hùng hậu và tất cả đều để bím tóc, nhìn thật kì quái. Số nạn nhân của cô gái trẻ hung ác giờ đã nằm chất đầy đường thành những hàng la liệt, bất kể là người Henki hay dân tộc khác đều bị lãnh đòn.
-Chúng ta không can thiệp sao? – Chàng trai Ohlan tiếp tục đề nghị, chàng vốn là người nhân hậu, thấy cảnh tàn sát điên cuồng chẳng vì mục đích gì thì tự nhiên thấy máu trong người sôi sùng sục, giận đến tái cả mặt mày. Tất nhiên tay của chàng và Reven cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, nhưng thật tình, chưa từng giết người để mua vui như thế.
Ana rất hiểu mong muốn của thuộc hạ, song nàng lại rất lo một khi gươm đã rút ra thì chẳng thể thu về, không cẩn thận sẽ mạo phạm đến một quận chúa sẽ khiến mối quan hệ tốt đẹp với Prang và Iris rạn nứt sâu sắc. Thế nên tay vẫn cứ chần chừ nơi chuôi gươm… Nghĩ đi nghĩ lại, Ana thấy số người vì trúng roi chẳng có ai là đồng bào mình, việc gì phải mạo hiểm ra tay để tự chuốc lấy tai hoạ. Cứ nhắm mắt làm ngơ cũng chẳng ai trách cứ gì được.
-Để mặc cho họ qua. –Ana lầm bầm trong miệng, lập tức nhìn thấy vẻ bất bình bùng lên trong mắt Benjin. Chàng thật tình không ngờ nàng lại nhẫn tâm như vậy. Cứ cho cô gái kia là bậc quý nhân gì thì đã sao, ngay cả hoàng đế còn phải kiêng dè đại tướng quân cơ mà. Tuy nhiên Ana vẫn một mực giữ nguyên quyết định, chủ động lui ngựa tránh đường mà không nói thêm lời nào. Bất đắc dĩ, Benjin đành làm theo. Tiếng vó ngựa rầm rập cũng không át được tiếng thét man dại và tiếng roi vung vun vút của cô gái.
Ana vốn nghĩ cô ta thấy mình ăn vận sang trọng lại cưỡi ngựa thì sẽ không kiếm cớ sinh sự nhưng chẳng ngờ vừa đến nơi, cô ta đã thẳng tay vung ngọn roi oan nghiệt phóng vào người nàng! Vút một tiếng, ngọn roi ấy cứa rách áo khoác ngoài để lộ áo giáp mỏng phòng thân bên trong của Ana, suýt nữa thì cứa rách da nàng! Benjin không thể chịu đựng được nữa, quát to lên:
-Ngươi dám vô lễ!?
Thấy lớp áo giáp, cô gái kia lập tức ngừng tay, kéo ngựa đứng sựng lại cách hai người bọn Ana một khoảng, đôi mắt màu rêu ánh lên vẻ ngạo mạn dán vào khuôn mặt xinh đẹp của kẻ vừa thoát khỏi đòn của mình đầy ngạc nhiên. Benjin lập tức đưa tay xem vết rách trên áo Ana, thấy không sao liền thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu căm giận trút hết sang phía kẻ tàn ác:
-Ngươi to gan thật, dám ngang nhiên tàn sát dân chúng lại còn đả thương…
Chàng vốn định nói “đại tướng quân” nhưng Ana đã đưa tay ngăn lại, nàng không hề biểu lộ chút tức giận nào, chỉ nghiêng mình cung kính chào cô gái trẻ rồi cất giọng:
-Thật tò mò không biết tiểu thư là quý nhân ở đâu đến Penla này?
-Dám mở miệng hỏi tên tiểu thư, để ta dạy cho bọn các ngươi chút lễ phép. - Một người đàn ông trung niên cưỡi ngựa đứng bên cạnh cô gái lớn tiếng doạ nạt nhưng Ana không thèm để mắt đến hắn, chỉ chăm chăm quan sát thái độ của cô gái mà thôi. Cô ta cũng nhìn nàng một hồi rồi bật ra tiếng cười khanh khách:
-Nhìn ngươi cũng không phải loại dân tầm thường đâu nhỉ, có ai đời dân thường mặc áo giáp bên trong để đi dạo phố bao giờ. Vả lại dung mạo tuấn tú, thần thái ung dung thế kia thì chắc ít ra cũng thuộc hàng công tử nhà quyền thế nào đó, đúng không? Nói, ngươi tên gì?
Thấy tên kia gọi cô ta là “tiểu thư ”, Ana đã thầm mừng rỡ vì biết đây chắc chắn không phải một vị quận chúa. Mà ở Henki này, ngoài hoàng đế và các vị quận chúa ra thì nàng chẳng còn phải ngại ai nữa. Vì thế lòng bất giác thấy thoải mái hơn, không cần e ngại gì.
-Tôi là ai nàng không cần biết. Hãy trả lời tôi trước đã.
-Giỏi thật, dám thách thức ta à? Lâu ngày không về Penla, giờ thấy bọn lưu dân Serazan cũng có lá gan to quá nhỉ?
Rõ ràng cô ta muốn ám chỉ màu tóc của Ana, giọng xấc xược không thể chịu nổi. Mặt Benjin đã tối sầm lại, sẵn sàng rút gươm ra bất cứ lúc nào. Nhưng Ana chẳng muốn làm to chuyện một cách không cần thiết nên liền đổi giọng ôn hoà đáp:
-Tên của tôi quả thật nàng không nên bận tâm, nàng đã muốn biết thì tôi đành nói thật, tên tôi là … Gensan.
Benjin lập tức nhìn chỉ huy của mình trừng trừng, không dám tin là nàng lại dám lấy cái tên ấy ra đùa. Mà thật tình là Ana đang đùa với cô gái ấy, nàng không cười song ánh mắt xanh lại sáng hấp háy. Cả đoàn người ngẩn ra, vẻ nghi ngờ thật sự. Hồi lâu cô gái tóc bím mới cất giọng, lần này tỏ ra thận trọng hơn:
-Chẳng lẽ ngươi… ngươi là vương tử Gensan của Serazan?
-Không ngờ tiểu thư cũng biết đến tôi. – Ana đáp, ra dáng bắt chước phong thái của Gensan khiến Benjin suýt phì cười.
-Ta cũng không nghĩ ngươi dám nói dối. Quả thật nghe nói vương tử Yusan là người dung mạo đẹp đẽ như thiên sứ, em trai hẳn cũng phải tuấn tú lắm. Ngươi nhìn cũng đúng với lời đồn đấy.
Xem ra cô nàng này chưa biết gì về chuyện Gensan và Hec đã trốn về Serazan. Ana càng nghĩ càng thấy mình hay lo lắng quá mức, tuy nhiên cũng chẳng muốn phí thời gian đùa cợt, nàng liền cúi chào lần nữa:
-Không có thời gian hầu chuyện tiểu thư, tôi phải đi làm một chút công việc. Hi vọng tiểu thư cho biết tên để sau này có dịp hội ngộ.
-Ta? Tên ta là Jacaranda.
Vừa biết tên, Ana và Benjin liền thúc ngựa đi ngay, khiến Jacaranda bất ngờ đến mức không kịp nói lời nào đã thấy hai bóng người rẽ sang một con đường nhỏ, mất hút. Thật ra thì cách cư xử ấy cũng khá là bất kính nhưng quả thật Ana chẳng muốn đùa cợt thêm sẽ gây phiền hà. Vị hộ vệ trung niên nhăn mặt rít:
-Gã đó chẳng qua là thái tử một nước sắp diệt vong, sao dám ngang ngược nói đi là đi ngay thế?
-Ta thì nghĩ hắn không muốn dính dáng đến đám dân nằm chất đống kia thôi. - Jacaranda cong môi lên, ngọn roi trong tay lại quay vun vút nghe sởn cả gai ốc, nàng quay phắt về hướng hoàng cung Lesbos, mắt nheo lại đầy tai quái – Nhìn hắn cũng thú vị, để khi nào ta đòi nợ xong sẽ bắt hắn hầu hạ ta vài bữa giải khuây. Còn bây giờ cứ nên lo chuyện chính cái đã, nếu không cha sẽ nổi giận đấy.