Định Thiên
Chương 2: Hắc Trúc Lâm
Tác Giả: Thần Nhân
Nguồn: 4vn.eu
Hắc Trúc lâm, ngoại ô Thiên An Thành
“Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,
Lập căn nguyên tại phá nham trung.
Cán ma vạn kích hoàn kiên kính,
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong” Bài thơ trên tên là “Trúc Thạc” bài thơ được một thi nhân họ Trịnh tên Kiều sáng tác vào thời vua Sùng Lãm khi chính ông đi du ngoạn ngang qua vùng Hắc Trúc Lâm này tức cảnh là là ra. Bài thơ trên có đại ý là:
Bám chặt núi xanh chẳng buông rời,
Gốc mọc bền vững nơi vách xa.
Ngàn đập muôn va vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua. Trúc trong Hắc Trúc Lâm là một loại trúc đặc biệt, toàn thân trúc là một màu xanh đen kỳ lạ không hề giống với thân trúc bình thường khác, trúc trong Hắc Trúc Lâm có tên gọi là Hắc Thúy trúc thân trúc khá mảnh mai, so với các loại trúc thông thường thì Hắc Thủy trúc ngắn hơn độ nửa đốt, loài trúc này vô cùng cứng chắc và dẻo dai, những tiều phu bình thường thì khó có thể đốn nổi loài trúc này. nhưng đặc biệt nhất là lá của loại trúc này, khi nó rung xuống thì nó sẽ có màu đỏ chứ không phải là màu vàng như các loại trúc khác. Loài là này không có độc, khi đốt lên có mùi rất thơm cho nên đước rất nhiều thương nhân sai người tìm đến đây để lượm lá của loài Hắc Thúy trúc này.
Ánh chiều tà lúc này đang dần hạ xuống trên hồ Thụy An của Hắc Trúc Lâm, Hắc Trúc Lâm cách Thiên An thành khoảng trăm dặm về phía tây, nơi đây có một cái hồ khá rộng tên là Thụy An, nước hồ bốn mùa đều trong xanh, nước trong hồ rất ngọt và mát có thể uống trực tiếp được, cũng có thể dùng nước này để pha với trà, nước trà sẽ rất xanh và đậm hương. Lúc này đây ở hai bên bờ của hồ Thụy An xuất hiện hai vị nam tử tuấn mỹ, một vận một bộ quần áo màu tím trông như đế vương còn người kia thì vận một bộ trường bào màu xanh nhạt, hông dắt kiếm tay phải y đang cầm một hồ lô rượu có màu vàng nhạt của trúc. Nắp hồ lô rượu được làm từ gỗ trầm hương có màu đỏ thẫm, bên trên nắp rượu có khắc một dòng chữ là “Đoạn Tình”, dưới bầu rượu có khắc hình chiếc thiết phiến . Nếu ở đây có người là người của Tiêu Dao phái ắt sẽ hiệu đây là rượu gì. Đó là Tiêu Dao Đoạn Tình Tửu, một loại rượu mà chỉ có trưởng lão hội, trưởng môn nhân và những người được ủy thác mới có tư cách tàng trữ cũng như sử dụng. Loại rượu này chỉ được sử dụng cho một mục đích mà thôi, đó là khi mà nhưng người nêu trên làm một loại sự việc mà không ai muốn xảy ra … thanh trừng môn hộ. Đệ tử của Tiêu Dao Tông sau khi uống xong loại rượu này sẽ không còn là người của Tiêu Dao Tông nữa, ân thầy trò, tình huynh đệ sau khi quá tửu cũng sẽ kết thúc trên thanh gươm lưỡi kiếm. Và ngày hôm nay hai người đã từng là hảo huynh đệ này sẽ cùng ở đây uống rượu lần cuối cùng, uống Tiêu Dao Đoạn Tình Tửu.
Ân Trường Tiêu rút nắp hồ lô rượu ra, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn rồi sau đó ném sang bên Dương Thực nói:
-Dương Thực từ hôm nay trở đi ngươi với sư môn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Thấy vậy Dương Thực nhanh tay đón lấy bình rượu từ trên không trung.
-Hay, Hay cho câu ân đoạn nghĩa tuyệt khà … khà … khà.
Hắn ngửa cổ lên trời mà nốc rượu, một dòng mỹ tửu có màu đỏ tựa như hổ phách từ hồ lô chảy ra dốc thẳng vào miệng hắn. Hắn cứ thế nốc rượu ừng ực, rượu trào ra khỏi miệng theo cổ mà chảy xuống tận đến ngực của hắn. Từng dòng khí ức xưa vội trôi qua trong đầu hắn sư phụ, sư thúc, các tiểu sư đệ lần lượt từng người từng người một, có đôi khi hắn đã tự hỏi với long mình là mình làm như vậy liệu là đúng hay là sai …
Ném bầu rượu sang một bên hắn quay lại phía họ Ân nói
-Sảng khoái! Sảng khoái ha … ha … ha.
Nói xong hắn gồng người lên “hống” một tiếng, đôi bàn tay của hắn bỗng nhiên được bao bọc lại bởi một cái thiết hộ thủ đen xì, gắn liền trên đôi hộ thủ ấy là một đôi đoản đao có màu đỏ như máu. bất quá gọi là đoản đao cũng không đúng bởi vì tuy nó không dài được như loại đao bình thường, nhưng nó cũng không ngắn như đoản đao, nói tóm lại nó là một cây đao với kích thước khá đặc biệt, lưỡi đao hơi cong vào trong như một cái liềm, từ trên lưỡi đao đó tỏa ra một thứ hắc khí có mùi tanh nồng nặc, thứ hắc khí đó đã dần dần tạo thành từng đoàn hắc khí nhàn nhạt bao phủ lên toàn bộ cơ thể của họ Dương, toàn bộ da thịt của hắn bong chốc chỉ biến thành màu đen chỉ còn một thứ duy nhất không phải là màu đen đó chính là đôi mắt của hắn. Giờ đây, đôi mắt hắn đã hoàn toàn biến thành một màu máu kể cả lòng đen lẫn long trắng, tất cả đều là một màu đỏ thẫm đáng sợ, tựa như là đôi mắt của quỷ lệ vậy, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Ân Trường Tiêu, trong mắt hắn dực lên ngọn lửa của thù hặn và đó kỵ, hắn lạnh lùng nói:
-Ân Trường Tiếu tiếp chiêu.
Last edited by Hoàng Giả; 21-06-2014 at 12:35 AM.
|