Trời đã vào thu, thời tiết lại nóng nực tựa như một buổi trưa hè.
Vương Xán nằm trên mặt đất nóng hừng hực, cảm thấy sau lưng như áp vào một tấm thép nung đỏ, nóng không tả nổi, nhấc người theo bản năng, nhảy dựng lên.
“Ôi, đây là đâu thế?”
Vương Xán phóng tầm mắt nhìn ra, cách đó hơn trăm mét, một đoàn binh sỹ đông nghịt tay cầm cương đao, trường thương đang xông qua đây.
“Sao lại thế này, ta không phải đã chết rồi sao?” Vương Xán nhìn lướt qua thật nhanh, những binh sỹ khuôn mặt vô cùng dữ tợn, hắn bỗng ngơ ngác, tình huống trước mắt bây giờ thật quá kỳ lạ. Hắn vốn là tay bắn tỉa của đại đội đặc chủng Phi Ưng thuộc quân khu Tây Nam, đang nhận nhiệm vụ đến vùng biên giới ám sát tên trùm buôn muối lậu ở đó, tuy thành công giết được tên trùm, Vương Xán cuối cùng cũng rơi vào vòng vây của kẻ địch, đối diện với sự lùng sục như thế, Vương Xán không có bất cứ cơ hội nào để trốn thoát, vì thế Vương Xán chọn cách ngọc nát đá tan, dùng lựu đạn tự sát, kéo theo những kẻ thù đang truy đuổi hắn.
Mình rõ ràng đã chết rồi, sao lại còn sống thế này?
Vương Xán trong lòng vô cùng nghi hoặc, suy nghĩ hòng tìm ra đáp án, nhưng nghĩ mãi thì cũng chẳng tìm ra cái quái gì.
“Giết!”
Một tiếng thét vang lên, tiếng gào rú từ trong chiến trường truyền tới, làm Vương Xán đang trầm tư suy nghĩ thì giật mình bừng tỉnh. Nhìn thấy tên binh sỹ càng lúc càng gần, không kịp nghĩ nhiều, hắn thu người lại như một con báo săn đang gặp nguy hiểm, liền quay người chạy.
Nguy hiểm, nguy hiểm cực độ.
Vương Xán quay đầu liếc nhìn thì thấy một đoàn người đông nghìn nghịt, đầu cảm thấy ngứa ran một trận.
Hắn là lính bắn tỉa đặc chủng, chuyên môn phụ trách ám sát nhân vật quan trọng của đối phương, việc đó đều là bắn tỉa từng người từng người, một phát xuyên táo, nhưng lúc này trước mặt là một đoàn người đông nghịt, thì coi như hắn cầm một khẩu súng bắn tỉa, bắn từ sáng đến tối, cũng giết không hết đám binh sỹ tuôn ra không ngớt như vậy.
Mấy đội ngũ cả ngàn người xuất hiện không dứt, nếu như lọt vào trong đó, thì tuyệt đối không có đường sống.
“Cung Đô, tên *** nhà ngươi, đi đâu vậy, lão tử tìm ngươi muốn chết.”
Vương Xán ba chân bốn cẳng, chạy hết tốc lực, lúc vượt qua một tên tướng lĩnh đầu đeo khăn vàng, đột nhiên nghe thấy một trận gào thết từ bên cạnh truyền tới, ánh mắt vừa chuyển, liếc sang bên cạnh thì thấy tên tướng lĩnh cũng đang chạy thục mạng.
“Tướng lĩnh giặc Hoàng Cân, Lưu Tích!”
Trong đầu Vương Xán xẹt qua một luồng ký ức về cơ thể hiện tại của hắn, cùng lúc đó thông tin về Cung Đô, Lưu Tích cũng xuất hiện từng cái một. Cung Đô, Lưu Tích, tướng lĩnh đi theo lão đạo sỹ Trương Giác dấy binh khởi nghĩa chống lại triều đình, sau khi Hoàng Cân bị triều đình đàn áp, hai người dẫn Hoàng Cân lưu vong đến Dự Châu, chiếm đóng Nhữ Nam.
Đã vượt thời gian rồi à?
Vương Xán chợt giật mình, hắn cuối cùng đã hiểu ra, hắn đúng là đã chết rồi, chỉ là linh hồn nhập vào thân xác một tên tiểu binh Hoàng Cân vừa mới chết, sống lại một lần nữa.
Năm nay là năm Trung Bình thứ sáu.
Đã thành Hoàng Cân tặc rồi, cũng không tồi, chí ít là vẫn còn sống.
Vương Xán cũng không truy cứu vấn đề vượt thời gian nữa, tóm lại có thể sống là hạnh phúc lớn nhất rồi. Hắn từ nhỏ đã đam mê lĩnh vực quân sự, đối với lịch sử hiểu rõ cực kỳ, nhất là thời Tam Quốc, Tùy Đường, thời đại mà anh hùng, mãnh tướng xuất hiện lớp lớp, hắn càng thuộc như lòng bàn tay, lòng lại thêm ngưỡng mộ. Ở cái thời đại hỗn loạn bốn phương xưng bá như thế này, nhất định là một thời đại dậy sóng, một thời đại khiến người ta nhiệt huyết sôi sùng sục.
“Vù…vù……”
Vừa chạy được một lúc, Vương Xán cảm thấy hơi thở có chút rối loạn, ngưng lại thở hồng hộc, chân cũng bắt đầu run rẩy, cơ bắp toàn thân đau nhức, không còn thể lực nữa.
“Chết tiệt, cái thân thể rách nát này, vậy mà lại kém như thế.”
Vương Xán mắng thầm trong bụng, chạy không đến ba trăm mét, cơ thể đã chịu không nổi rồi.
Vương Xán chạy không được, mà quan binh phía sau duổi tới càng lúc càng gần, càng giết càng hăng hái, Hoàng Cân tặc chết trong tay quan binh cũng càng lúc càng nhiều. Vương Xán biết rất rõ một ngày nào đó đối mặt với sự vây giết của quan binh, sẽ bị xiên như thịt nướng, không thể nào quỳ xuống dập đầu xin tha, thì quan binh sẽ tha cho ngươi một mạng, sau đó tiếp tục truy sát bọn binh sỹ Hoàng Cân tặc phía trước.
Hắn gắng gượng chịu đựng , vực dậy tinh thần, vừa chạy, hắc vừa quan sát tình hình quan binh phía sau.
Trong đoàn quan binh đang truy sát, có một tướng lĩnh dẫn đầu mặc áo bào màu trắng, phía ngoài khoác một chiếc bì giáp, trong tay cầm một thanh trường đao, đang cố gắng vung đao chém giết những tên tặc binh Hoàng Cân đang bị truy đuổi. Vương Xán thấy tình huống như vậy, cắn chặt răng, lộ ra một ánh mắt hung tợn, chạy trốn là chết, liều mạng cũng chết, thà bị loạn thương của quan binh đâm chết, vẫn không muốn chủ động xuất kích.
Đột nhiên Vương Xán nhìn thấy vũ khí rơi trên đất, hai mắt lóe sáng.
Trường cung, một cây trường cung đang rơi trên mặt đất.
Vương Xán thân là một tay bắn tỉa, không những giỏi về dùng súng trường, mà khả năng sử dụng vũ khí tầm xa như cung hay nỏ đều tinh thông như nhau.
Đối với một tay bắn tỉa mà nói, một cây trường cung chắc chắn hữu dụng hơn một thanh mã tấu hay trường thương rất nhiều. Vương Xán nhanh chóng nhặt cây trường cung rơi dưới đất lên, cùng mũi tên rơi bên cạnh. Hắn duỗi tay kéo thử dây cung, cảm thấy sức mình vẫn có thể đủ để kéo dây cung, trong lòng cười thầm một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin.
Vương Xán tay cầm trường cung, đặt mũi tên lên rồi kéo dây cung.
“Vụt~~”
Mũi tên bay ra theo âm thanh, mũi tên sắc bén xuyên trong không khí, bay thẳng đến tên tướng lĩnh mặc áo bào màu trắng đang chém giết tặc binh Hoàng Cân.
Tên tướng lĩnh mặc áo trắng đó dường như cảm giác được sự uy hiếp, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mũi tên sắc bén đang trực tiếp bay đến, cơ thể hắn nghiêng một bên, như muốn tránh mũi tên phía trước đang tiến đến, chỉ là tốc độ mũi tên quá nhanh, cơ thể tên tướng lĩnh nghiêng sang một bên, vừa vặn đúng vị trí mũi tên xuất hiện, mũi tên không bắn trúng tim, mà bắn trúng bả vai.
“Phốc!”
Mũi tên uy lực thật mạnh, mang theo lực lượng cường đại mà đâm xuyên vào bả vai, thấu tận xương, phát ra một âm thanh trong trẻo.
“A~~”
Tên tướng lĩnh áo trắng ngước lên trời kêu to, cơn đau ở bả vai làm hắn giống như một con hổ phát điên, hung uy bừng bừng.
Vương Xán đứng bên ngoài, thần sắc vô cùng bình tĩnh, trong mắt tỏa ra sự lạnh lẽo vô tận, không bắn trúng vị trí yếu hại của tên tướng lĩnh áo trắng, Vương Xán không chút thất vọng, giương cung thêm lần nữa.
“Vụt!”
“Vụt!”
“Vụt!”
Ba mũi tên liên tiếp được bắn ra, ngắm thắng vào chỗ yếu hại của tên tướng lĩnh áo trắng.
Mũi thứ nhất hướng về mặt, mũi thứ hai hướng về yết hầu, mũi thứ ba hướng về tim. Ba mũi tên mang theo âm thanh gào rít sắc bén, trong nháy mắt, đã đến gần tên tướng tĩnh áo trắng. Tên tướng lĩnh đó mở to mắt, râu phất phơ, nhìn chằm chằm vào những mũi tên với dáng vẻ kinh hãi. Đồng thời hắn vừa nghiêng đầu vừa lách mình, né được mũi tên đầu tiên, bắt được mũi tên thứ hai đang gần chạm đến yết hầu, trong lòng tên tướng lĩnh áo trắng rất vui mừng, nhưng lúc này mũi tên thứ ba đã đâm vào ngực, một mũi xuyên tim.
Vương Xán cười lạnh, trong ánh mắt không chút kích động, dường như đã sớm biết kết quả này.
“Cung tiễn này tặng cho người!” Không biết từ lúc nào, Lưu Tích đã ở bên cạnh Vương Xán, gương mặt mỉm cười.
Vương Xán gật đầu nói: “Đa tạ tướng quân!”
Lưu Tích cười cười, giương cao mã tấu trong tay, vẻ mặt kích động, hét to: “Tướng địch đã chết, các binh sỹ Hoàng Cân, theo ta… giết!”
Âm thanh vang dội hùng hồn, vọng ra chiến trường. Những tên tặc binh Hoàng Cân đang chạy tán loạn, sau khi nghe thấy lời nói của Lưu Tích, nhao nhao quay đầu lại, hướng về đám quan binh đang truy đuổi mà chém giết.
Một câu ‘tướng địch đã chết’ trong chớp mắt đã làm nổi lên sự tự tin vốn có của binh sỹ Hoàng Cân, thời cổ đại hai quân tác chiến, tướng lĩnh chính là trụ cột của quân đội, một khi đại tướng bị giết, làm cho đội quân ngay tức khắc quân tâm tan rã, không còn sức chiến đấu, Vương Xán một mũi tên giết chết tướng lĩnh quan binh, Lưu Tích lập tức nắm bắt cơ hội phản công này, thừa cơ đánh trả.
Hoàng Cân tặc khí thế ngất trời, căn bản không giống một đám ôm đầu chạy loạn, giờ khắc này lại có thể xung phong vào trận địa, dũng cảm không sợ chết.
Nhìn lại bên phía quan binh, tướng lĩnh áo trắng vừa chết, làm cho đội quân nhất thời loạn thành một mớ, không còn trận pháp gì nữa. Nhìn thấy Lưu Tích hét to, những binh sỹ này ruột gan rối bời, không còn ý nghĩ gì nữa, chỉ tranh thủ tháo chạy.
Nhất thời, đội quân vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ giờ đã binh bại như núi đổ, tan vỡ không còn đội ngũ.