Thành nam, thao trường.
Toàn quân Hoàng Cân hơn ba ngàn người đều đã tập trung lại, ai nấy đều kích động, hưng phấn nhìn về phía Lưu Tích và Cung Đô đứng ở trên cao.
Luận công ban thưởng, sự hưng phấn kích động của các binh sỹ đã không thể kìm nén được nữa.
Lưu Tích đứng trên lôi đài được xây trong thao trường, phong thưởng cho từng binh sỹ đã lập công trong trận chiến, tuy nói chức quan phong thưởng không lớn, phần thưởng cũng không nhiều, cũng chỉ là thăng quan một cấp, hai cấp, hoặc là xấp tơ lụa, một chút lương thực vân vân, nhưng ai nấy tinh thần lại rất hăng hái, hưng phấn không thôi.
Cũng không vì cái gì khác, chỉ vì được xuất hiện một lần trước đám đông, cũng đã tốt lắm rồi.
“Vương Xán, ngươi lên lôi đài đi!”
Sau khi phong thưởng hoàn tất, Lưu Tích đóng bảng chiến công lại, mắt nhìn đến chỗ Vương Xán, gọi lớn một tiếng, trong mắt đầy vẻ tán thưởng. Lần này Vương Xán tuy nói không có giết được bao nhiêu quan binh, nhưng lại bắn chết tướng lĩnh quan binh, chiến công này đủ để Vương Xán thăng chức lên làm bách phu trưởng, đạt được một chức khá cao.
Vương Xán nghe Lưu Tích gọi tên, vội vàng chạy lên lôi đài, trong mắt lộ vẻ xúc động, khom người nói: “Bái kiến tướng quân!”
“Ừm, miễn lễ!”Lưu Tích nói một cách lạnh nhạt.
Vương Xán đứng thẳng người, ánh mắt lấp lánh, trên mặt đầy vẻ xúc động. Trong lòng hắn lại không cho là vậy, kiếp trước hắn làm tay bắn tỉa chủ lực của đại đội đặc chủng, số lượng đại nhân vật mà hắn gặp qua đều đếm không hết, một tiểu tướng Hoàng Cân Lưu Tích làm sao có thể làm cho hắn xúc động như thế. Chỉ là người ở dưới trướng người khác, không thể không cuối thấp đầu, thân phận sau khi vượt thời gian của hắn chỉ là một tên tiểu binh, tự nhiên phải biểu hiện ra vẻ mặt của một tên tiểu binh nên có, để tránh cho Lưu Tích nghi ngờ.
Lưu Tích vừa duỗi tay nắm lấy cổ tay của Vương Xán, giơ lên nói: “Trận này, toàn bộ đều nhờ vào Vương Xán, là hắn đã bắn chết tướng lĩnh quan binh, các ngươi nói xem có nên thưởng hay không?”
“Nên thưởng!”
“Nên thưởng!”
Các binh sỹ đứng trong đội ngũ rống cổ la to, tuy nói những binh sỹ này có chút ghen tỵ với vinh dự của Vương Xán, nhưng trong lòng lại đồng ý ban thưởng cho Vương Xán. Suy cho cùng những người đứng trong thao trường đều là tiểu binh, Vương Xán cũng là tiểu binh lại có thể được coi trọng và khen ngợi, nhược bằng bản thân họ lập được chiến công như vậy, cũng sẽ nhận được sự khen thưởng tương ứng.
Lưu Tích nhìn thấy biểu hiện của mọi người, gật đầu vui vẻ, nói to: “Vương Xán bắn chết tướng lĩnh quan binh, thưởng ‘Thái Bình Yếu Thuật’, thăng quan ba cấp, làm bách phu trưởng!”
“Cái gì, Thái Bình Yếu Thuật?”
Lưu Tích nói đến bốn chữ ‘Thái Bình Yếu Thuật’, làm cho cả thao trường nhao nhao lên.
Thái Bình Yếu Thuật, đó là vận mệnh của Trương Giác, mọi người đều biết quyển sách này là do Nam Hoa Tiên Nhân truyền cho Trương Giác. Đó chính là thần thư mà Tiên Nhân truyền lại, Lưu Tích có thể tùy ý ban thưởng cho Vương Xán như thế, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc mà.
Cung Đô đứng bên cạnh, nhìn thấy tình huống như vậy thì bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ luyến tiếc.
Trương Giác đã chết, các phe phái tướng lĩnh của Hoàng Cân liền loạn thành một mớ, tranh quyền đoạt lợi, căn bản không có ai nghĩ đến Thái Bình Yếu Thuật của Trương Giác để lại. Mà lúc đó Lưu Tích và Cung Đô chẳng qua đều là tiểu binh tầm thường, vừa hay được phái đi sắp xếp hậu sự cho Trương Giác, mới xảy ra chuyện Thái Bình Yếu Thuật vô tình lọt vào tay hai người.
Hắn và Lưu Tích đều là kẻ quê mùa cục mịch, một chữ bẻ đôi cũng cũng không biết, căn bản là không biết trên Thái Bình Yếu Thuật ghi cái quái gì, mà hai người từng bắt được mấy tên sỹ tử biết chữ, để bọn sỹ tử đọc các đoạn khác nhau trong Thái Bình Yếu Thuật. Đọc qua quyển sách rồi, mấy tên sỹ tử cũng không biết trong sách rốt cuộc viết cái gì, hai người Lưu Tích, Cung Đô thì lại càng dốt đặc cán may, vẫn không hiểu gì cả. Chuyện này hai người vẫn chưa bao giờ truyền ra ngoài, chẳng qua là lần này Lưu Tích vì lôi kéo tên binh sỹ Hoàng Cân, mới đem ra ban thưởng cho Vương Xán, làm ra vẻ ngàn vàng mua xương ngựa.
Vì vậy, mới có việc Lưu Tích đem Thái Bình Yếu Thuật ban thưởng cho Vương Xán, nhằm mua chuộc lòng người.
Vương Xán hai mắt trợn lên, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị. Thái Bình Yếu Thuật, đây chính là bảo bối mà Nam Hoa Tiên Nhân truyền lại cho lão đạo sỹ Trương Giác, nhìn những trang sách màu vàng xạm đó, Vương Xán đã hồi hộp rồi.
Hắn biết rõ lịch sử, đối với lịch sử Tam Quốc rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn vẻn vẹn chỉ biết những thứ được ghi trong sách.
Hình như nhân vật thần tiên hành tung bất định như Nam Hoa này, mơ mơ hồ hồ, như mây như sương, căn bản không thể nào biết được hình dáng thật sự của ông ấy. Hiện tai, Thái Bình Yếu Thuật đã ở trước mắt, Vương Xán ánh mắt trông có vẻ rất nóng lòng, gấp gáp muốn biết bên trong quyển sách viết cái gì, đồng thời thông qua Thái Bình Yếu Thuất mà biết được Nam Hoa là một người như thế nào.
Kiếp trước hắn là kẻ theo thuyết vô thần, nhưng sau khi chết đột nhiên sống lại một cách kỳ dị.
Điều này đã lật đổ nhận thức của hắn, đồng thời đối với nhũng sự vật thần bí hắn cũng muốn tìm hiểu thêm.
Vương Xán hai tay run rẩy, trong lòng kích động không thôi, đưa tay cầm lấy Thái Bình Yếu Thuật. Nhưng lúc này, trong thao trường truyền đến một giọng nói to: "Khoan đã" Chỉ thấy một tên lính Hoàng Cân đứng ra, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như thanh đao nhìn về phía Vương Xán, trên mặt lộ ra sự coi thường, rất khinh bỉ Vương Xán.
Cung Đô sa sầm mặt mày, không chờ Lưu Tích lên tiếng, hắn đã nói: "Lưu Lợi, ngươi thân làm bách phu trưởng, chẳng lẽ còn không hiểu phép tắc hay sao? Mau lui xuống!"
Bách phu trưởng Lưu Lợi chắp tay nói: "Tướng quân thứ tội, ti chức có việc cần bẩm báo, xin tướng quân thông cảm."
Cung Đô im lặng, vốn muốn trách mắng Lưu Lợi, nhưng lại bị Lưu Tích liếc mắt ngăn cản, Lưu Tích cũng không có ý định thu hồi Thái Bình Yếu Thuật, mắt nhìn vào Lưu Lợi, trách mắng: "Lưu Lợi, ngươi thân làm bách phu trưởng, cần phải biết bacha phu trưởng chính là nền tảng của đội quân, cũng là tấm gương cho binh sỹ... Hhmm, đã có việc quan trọng cần bẩm báo thì nói đi, nếu như hợp lý, bổn tướng sẽ tha cho ngươi một lần, nhược bằng không, hừ, ngươi cũng đừng trách bổn tướng ra tay độc ác.
Vương Xán đối với Lưu Lợi trong lòng có chút thất vọng, Lưu Tích liếc mắt ngăn cản Cung Đô, hắn cũng thấy.
Chỉ là ban thưởng một quyển Thái Bình Yếu Thuật, mà lại còn lộ rõ tâm cơ, thật là xem lão tử như không tồn tại mà!
Vương Xán nhìn về phía bách phu trưởng Lưu Lợi, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị, nếu ngươi muốn làm con chó, thì đừng trách lão tử độc ác, hắn lẳng lặng đứng bên cạnh Lưu Tích, làm ra vẻ không hề bận tâm, giống như là chưa có gì xảy ra.
Lưu Lợi liếc sang Vương Xán, làm như không nhìn thấy hắn, cung kính nói: "Tướng quân, Vương Xán bắn chết tướng lĩnh quân Hán, có công tất thưởng, thăng làm bách phu trưởng, điều này các huynh đệ đều đồng ý, trong lòng ti chức cung thấy mừng cho Vương Xán. Nhưng vỏn vẹn chỉ có giết được một tên tướng lĩnh quân Hán liền ban thưởng Thái Bình Yếu Thuật, làm thế có phải hơi thái quá hay không. Tạm thời không nói đến Vương Xán thật có tài năng xuất chúng hay không, nếu như Vương Xán chẳng qua là do ma xui quỷ khiến bắn một mũi tên, liền giết chết được tướng lĩnh quân Hán, thế mà lại ban thưởng Thái Bình Yếu Thuật, há chẳng phải là bất công hay sao."
Lưu Tích đã tận mắt thấy Vương Xán giương cung bắn chết tướng địch, đương nhiên biết là Vương Xán có tiễn thuật siêu phàm.
Nhưng hắn cũng không có biện giải cho Vương Xán, mà chỉ hỏi lại: "Vậy ý của ngươi là làm thế nào?"
Lưu Lợi nghe được, vẻ mặt vui mừng, nói: "Xưa nay trong quân vốn là thực lực vi tôn, nếu Vương Xán có thực lực, có thể khuất phục mọi người, hắn được ban thưởng Thái Bình Yếu Thuật, ty chức cũng không có gì để nói. Nhược bằng hắn không có thực lực khuất phục mọi người. Vậy thì...... Ha ha, hắn có được Thái Bình Yếu Thuật chỉ e là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội rồi."
"Nói chuyện thối quá!"
Cung Đô trừng mắt nhìn Lưu Lợi một cái, giọng ồm ồm nói: "Ngươi cứ trực tiếp đưa ra biện pháp là được, cần gì phải giở trò uy hiếp, ngươi chẳng qua chỉ là một tên bách phu trưởng, trong quân còn chưa đến lượt ngươi nói năng như thế."
Lưu Lợi quay sang Cung Đô cười vẻ nịnh bợ, rồi lại nhìn qua Vương Xán, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Ty chức muốn khiêu chiến với Vương Xán, nếu như Vương Xán đánh thắng ty chức, thì ty chức không còn gì để nói, Thái Bình Yếu Thuật cũng nên ban cho hắn, còn nếu như ty chức đánh thắng Vương Xán, vậy thì không thể ban Thái Bình Yếu Thuật cho Vương Xán rồi, xin tướng quân cân nhắc, ban thưởng cho người có chiến công vinh quang khác.
Chỉ nghe vang lên một tiếng, Lưu Lợi rút thanh đao đeo trên hông, chỉ thẳng vào mặt Vương Xán.
Lưu Tích gật đầu trầm tư, sau một hồi, hắn nhìn sang vẻ mặt không chút bận tâm của Vương Xán: "Vương Xán, lời của Lưu Lợi ngươi đã nghe thấy rồi, vậy ý ngươi thế nào?"