Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 4: Thái Bình Yếu Thuật
Dịch giả: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Nửa tháng thắm thoắt trôi qua.
Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời xuyên khe hở của căn lều chiếu nên một vệt sáng rực rỡ trên mặt đất.
Vương Xán mở hé đôi mắt còn đang lim dim ngáy ngủ, lấy tay dụi dụi vào đôi mắt có chút mệt mỏi, duỗi thẳng lưng một cách lười biếng, sửa sang lại quần áo, rồi ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Vương Xán đang ở trong quân doanh, nhờ Lưu Tích, Cung Đô, hắn được hẳn một căn lều riêng để làm nơi ở và làm việc.
Sau bữa sáng, Vương Xán ngồi trong lều, lấy quyển Thái Bình Yếu Thuật được Lưu Tích ban thưởng, nghiên cứu tỉ mỉ.
Bây giờ hắn ngoài việc huấn luyện cho binh sỹ trong thao trường, còn phải ở trong lều đọc sách.
Từ sau khi đại quân Hoàng Cân đánh tan quan quân, thì quan quân bao vây thành Nhữ Nam biến mất không chút tung tích, hình như đã biết sợ. Vương Xán cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, liền nói cho Lưu Tích biết cách nghĩ của mình, nhưng chung quy là do thấp cổ bé họng nên không ai tin, căn bản là lời nói của Vương Xán không được Lưu Tích xem trọng, hai người họ chỉ gật gật đầu, ý như đã biết chuyện này rồi, rồi lại căn dặn Vương Xán cố gắng luyện binh, tăng cường thực lực bản thân, họ vốn chẳng ai tin lời Vương Xán.
Vương Xán lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ rối ren trong đầu, chuyên tâm nghiên cứu Thái Bình Yếu Thuật.
Thông não được quyển sách, Vương Xán mới hiểu Nam Hoa Tiên Nhân thật là quá khủng bố, Thái Bình Yếu Thuật mà ông truyền cho Trương Giác chính là một quyển bách khoa toàn thư thứ thiệt. Thái Bình Yếu Thuật được phân làm ba phần: thiên văn địa lý, xem bệnh bói quẻ, hành quân bố trận, bao gồm thiên văn học, địa lý học, y học, dược học, quân sự, còn có thuật bói toán thần bí khó lường, quả là ghê gớm đến cực điểm, cho dù là một người lính đặc chủng thời hiện đại với tri thức khoa học phong phú cũng xem không hiểu hết, quả là thần kỳ. (D/G: Mình mà cầm cuốn này thì bá cơm mẹ nấu rồi, không biết có ebook không nhỉ )
Trương Giác có được Thái Bình Yếu Thuật, chẳng qua hiểu được ít y thuật chữa bệnh cứu người, dựa vào một chút y thuật đó mà lung lạc bách tính theo lão khởi binh tạo phản. Mà Lưu Tích và Cung Đô càng tệ hơn, một chữ bẻ đôi cũng không biết, tìm mấy người biết chữ nghiên cứu Thái Bình Yếu Thuật, lại gặp phải mấy con mọt sách ngu dốt, một dám hủ nho chỉ biết quân quân thần thần, khiến Lưu Tích và Cung Đô phí phạm một quyển thần thư như thế. Vương Xán trong lòng cười nhạo một tiếng, tuy hắn không có hứng thú lắm với thiên văn địa lý, y thuật bói toán, nhưng hành quân bố trận thì nhất thiết phải nghiên cứu, đây là căn bản của việc lãnh binh đánh trận.
“Đại nhân?”
Ngoài trướng, một tên binh sỹ cất tiếng gọi.
“Vào đi!” Vương Xán ngồi yên lặng, vẫn cuối đầu, tỉ mỉ nghiên cứu Thái Bình Yếu Thuật trên bàn.
“Có chuyện gì?” Vương Xán cảm thấy ánh sáng phía trước bị một bóng người che đi, mới ngẩng đầu lên, sau đó liền đóng quyển Thái Bình Yếu Thuật trên bàn lại, nhưng lúc trang sách đang đóng lại, trong mắt Vương Xán nhất thời có chút ngạc nhiên, chớp mắt đã bình tĩnh trở lại.
Tên binh sỹ liếc nhìn Thái Bình Yếu Thuật nằm trên bàn một cái, trong mắt lộ ra sự thèm muốn, nhưng lập tức lại hạ thấp đầu, cung kính nói: “Đại nhân, sự tình là như thế này, nửa tháng huấn luyện không ngưng nghỉ, thân thể của binh sỹ đã chịu không nổi nữa, rất là mệt mỏi, dám hỏi đại nhân có thể để mọi người nghỉ một ngày hay không.”
Lúc tên binh sỹ nói xong, hơi ngẩng đầu nhìn thấy Vương Xán im lặng như tờ, thầm nghĩ tình hình không ổn.
Vương Xán nghe xong, cười hắc hắc: “Ngươi đại diện cho bọn họ, có phải ngươi cũng muốn nghỉ ngơi không?”
Tên binh sỹ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, ty chức không có ý đó, không có ý đó!”
Vương Xán cười nói: “Hmm, không còn cách nào khác, các ngươi đã muốn nghỉ ngơi như thế, ngươi đi hỏi bọn chúng thử xem những kẻ nào không muốn huấn luyện thêm, kêu chúng trực tiếp cút đi, vậy thì sau này được nghỉ ngơi rồi.”
Tên binh sỹ há hốc mồm, lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đại nhân, ty chức có mấy lời muốn nói, không biết có nên nói hay không.”
“Có gì thì nói thẳng ra đi!” Vương Xán giận dữ nói.
Tên binh sỹ nói: “Đại nhân thân làm bách phu trưởng, bộ hạ dưới trướng nên đạt đủ trăm người, nhưng bách phu trưởng thì đông, binh sỹ lại không đủ, bộ hạ được phân đến chỗ của đại nhân chỉ có bảy mươi binh sỹ, bây giờ đại nhân huấn luyện cường độ cao như thế, các binh sỹ chịu không nổi, e rằng sẽ rời khỏi đại nhân, thậm chí sẽ đến làm bộ hạ của kẻ khác, tình huống như thế thật bất lợi với đại nhân, xin đại nhân cân nhắc.”
Vương Xán khen: “Ngươi cũng là người hiểu biết, không đơn giản, không đơn giản.”
Nghe Vương Xán khen, tên binh sỹ vui mừng nói: “Ty chức từng đi học ở trường tư thục, đọc qua một ít sách vở, cũng biết một ít đạo lý.”
“Ừm, từng đọc sách, rất tốt, rất tốt!” Vương Xán gật gật đầu, cười mãn nguyện, nhưng khuôn mặt nhanh chóng sầm xuống, trầm giọng nói: “Ngươi từng đọc sách, cũng hiểu lý lẽ, nhưng đối với những chuyện như vầy ngươi cũng chỉ là thông minh vặt, căn bản là ngươi không hiểu mục đích ta huấn luyện binh sỹ như thế để làm gì.”
Tên binh sỹ cung kính nói: “Ty chức ngu dốt, xin đại nhân chỉ bảo.”
Vương Xán dùng ngón tay phải gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng nói: “Cái ta muốn là tinh binh dũng cảm không sợ chết, chứ không phải là bọn đào binh, bọn chúng nếu ngay cả một chút cực khổ cũng chịu không nỏi, thì đừng nói đến chuyện ra trận giết giặc. Tuy nói huấn luyện rất cực khổ, cả ngày mồ hôi đầm đìa, áo quần ướt sũng, nhưng thứ đạt được sẽ là mạng sống của bọn họ trên chiến trường. Bây giờ cực khổ, là vì có thể sống sót trên chiến trường trở về; bây giờ đổ mồ hôi, là vỉ để ít đổ máu trên chiến trường. Ngươi đem điều ta nói bảo cho chúng biết, nguyện ý ở lại thì hãy ở lại, muốn rời khỏi thì hãy lập tức rời khỏi, ta tin rằng sẽ có người nguyện ý ở lại.”
“Vâng, thưa đại nhân!” tên binh sỹ xúc động, mang một gương mặt ngưng trọng, thi lễ với Vương Xán, rồi mới đi ra ngoài.
Đợi tên binh sỹ đã đi xa, Vương Xán mới mở Thái Bình Yếu Thuật, dùng tay vuốt không ngừng lên trang giấy, chạm phải cái gì đó lồi lên ở nếp giấy.
Có huyền cơ, Vương Xán thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cũng vừa mới phát hiện lúc nãy, vì khi tên binh sỹ đứng phía trước hắn, che mất một phần ánh sáng, mà một mặt khác của trang giấy vẫn bị mặt trời chiếu vào, đúng lúc Vương Xán đang lật sang trang khác, ánh sáng chiếu vào trang giấy, làm lộ ra cái bóng của một vật gì đó được giấu trong trang giấy.
May mắn chính là con mắt sắc bén của Vương Xán thoáng nhìn thấy cái bóng trong trang giấy.
Vương Xán lấy ra một con dao, sau khi tách đôi trang giáy, hắn phát hiện một mảnh lụa mịn, mỏng, màu vàng nhạt. Vương Xán vừa nhìn thấy, trong lòng khẽ giật mình, há hốc mồm, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn lên cửa lều, thấy không có ai vào, trong lòng thong thả hơn một chút. Hắn thầm mắng mình không cảnh giác, sao lại có thể không phòng bị, ngộ nhỡ chuyện này bị người khác phát hiện, vật lấy ra từ trong sách e rằng hắn không được sử dụng rồi.
Vương Xán nhanh chóng cất mảnh vải màu vàng đi, sau đó đi ra ngoài cửa căn dặn tên binh sỹ coi chừng cẩn thận, rồi hắn lại quay vào lều, lấy mảnh vải màu vàng ra.
Trên mặt của mảnh vải có thêu bốn chữ: Chân Võ Mật Tịch
Mật tịch võ công? Đây là phương pháp luyện võ công tuyệt thế sao? Vương Xán trong lòng thấy nao nao, nhìn chằm chằm chữ viết trên mảnh vải ngẩn người ra.
“Phù~~”
Vương Xán thở mạnh một cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Trên mảnh vải, ngoài bốn chữ ‘Chân Võ Mật Tịch’ ra, lại không có ghi chữ gì khác. Cả mảnh vải từ trên xuống dưới, do một loạt hình nhân được thêu rất đẹp tạo thành, những hình nhân này tạo thành ba nhóm, mỗi nhóm có chín hình nhân, mỗi hình nhân đều thực hiện một tư thế khác nhau, trên mỗi hình nhân lại có nhiều chấm nhỏ màu đỏ thẫm, kiếp trước Vương Xán tường học qua huyệt vị, đương nhiên hiểu những chấm nhỏ này là huyệt vị kinh mạch của hình nhân. Hắn nhìn vào hình nhân thứ nhất, liếc sơ qua, lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới, sau khi xem xong hai mươi bảy hình nhân. Trong lòng Vương Xán sung sướng vô cùng, hai mươi bảy hình nhân này thực hiện các tư thế khác nhau ắt sẽ là phương pháp tu luyện.
Thực ra cũng không thể trách ba người Trương Giác, Cung Đô, Lưu Tích lúc giữ Thái Bình Yếu Thuật trong tay, đều không thể tự chủ mà nghĩ đến Nam Hoa Tiên Nhân, lại có lối suy nghĩ tiên nhập vi chủ, họ đều mang một ý nghĩ cung kính mà đọc sách, căn bản sẽ không ngờ rằng trang sách có hai lớp.
Trương Giác, Cung Đô, Lưu Tích giữ bảo bối mà không biết, lại để cho hắn phỗng tay trên.
Vương Xán chăm chú nhìn hai mươi bảy hình nhân, liên tiếp lộ ra vẻ khó tin.
Tư thế của nhóm hình nhân thứ nhất vẫn dễ hơn, thuộc về phạm vi nhận thức; tư thế của nhóm thứ hai có chút đặc biệt, nhìn có chút kỳ lạ; nhóm thứ ba hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của Vương Xán, mỗi tư thế của hình nhân đều vô cùng khó thực hiện, lại còn khó có thể hiểu nổi.
Vương Xán lắc lắc đầu, tập trung lại nhóm hình nhân thứ nhất.
Tự nhủ, trước tiên luyện xong nhóm hình nhân thứ nhất rồi nói.
Vương Xán tỉ mỉ quan sát hình nhân đầu tiên, ghi nhớ tư thế đó trong đầu, sau đó mới cất mảnh vải vào trong người, một vật quan trọng như thế, chỉ có giữ bên người, hắn mới an tâm.
Bên ngoài lều, tiếng bước chân dồn dập chạy vào.
“Đại nhân?” Một tên binh sỹ cất tiếng gọi.
Vương Xán cất Thái Bình thiên sách đang để trên bàn, bình tĩnh nói: “Vào đi!”
|