Trời đất hoàn toàn chôn vùi. Bóng tối đột ngột kéo đến khiến đám cường giả Thái Cổ gần đó đều chấn động. Trong bóng tối, mạnh như Bắc Hải tù đồ cũng cảm nhận được một lực lượng từ trời đất tràn tới, giống như muốn hủy diệt tất cả. Ở trước mặt lực lượng này, tất cả mọi người đều có cảm giác hít thở không thông.
Trong cảm giác của mọi người, trời đất dường như hóa thành hai thanh kiếm sắc không gì không phá được, bị một lực lượng vô hình điều khiến chém phía mọi người đang bị kẹp vào giữa. Đối mặt với lực lượng mênh mông này, sức người trở nên vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể hèn mọn cúi đầu nằm rạp xuống đất, lặng lẽ chờ đợi số mạng đến.
Tại khoảnh khắc này bóng tối dường như đã trở thành vĩnh viễn, dừng lại trong cảm giác mọi người. Vô số linh hồn phiêu bạt giữa trời đất hư vô, run rẩy chờ đợi sự hủy diệt.
Tại khoảnh khắc bóng tối phủ xuống, thời gian trong cảm giác đã mất đi sự tồn tại và nương tựa.
Khi tất cả mọi người cảm nhận được sự hủy diệt, lực lượng của trời đất đột nhiên chia ra làm hai, va chạm kịch liệt với nhau. Đây là một loại cảm giác rất khó diễn tả bằng lời, không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận.
“Ầm!”
Chu vi mười dặm trong nháy mắt hóa thành một địa ngục hủy diệt, tối tăm và hư vô. Giữa mặt đất Thái Cổ giống như bị móc ra một lổ hổng lớn. Mà ven rìa lỗ hổng tối tăm này, lực lượng hủy diệt như rễ cây lan về bốn hướng. Trong tiếng kêu răng rắc, từng vết nứt to lớn màu đen dọc theo bóng tối nhanh chóng khoách triển khắp nơi. Tất mảnh vụn không gian tan ra đều bị hố đen to lớn giữa mặt đất Thái Cổ hút vào, chìm ngập không nhìn thấy.
“Xoẹt!”
Trên mặt đất Thái Cổ, tất cả những người nhìn thấy được kết quả lần giao chiến này đều hít một hơi lạnh. Khiến mọi người kinh hãi là trong hố đen to lớn khoảng chừng mười dặm kia lại có hai tên nam tử giống nhau như đúc, một trên một dưới đứng thẳng người.
Áo trắng như tuyết. Tóc đen như tơ.
Hố đen có lực hút cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả núi đá to lớn chôn sâu dưới đất gần đó cũng có thể hút vào, nhưng lại không làm gì được hai người kia.
Thái Cổ không gian vốn rất kiên cố. Thông đạo không gian phá ra càng nhỏ, lực phản kháng của không gian pháp tắc cũng càng thấp và ngược lại. Cao thủ Thái Cổ bình thường phá vỡ một thông đạo không gian đủ cho một người đi qua, sẽ không gây ra bao nhiêu lực hút và hủy diệt. Nhưng tại Thái Cổ phá vỡ một hố đen khổng lồ như vậy, lực hút cường đại và lực lượng hủy diệt do nó phát ra, cùng với cô số mảnh vụn trong hố đen đã khiến cho tác dụng phản kháng của không gian pháp tắc vô cùng kinh khủng.
Trên chỉnh thể, chỉ cần không gian pháp tắc không bị cắt đứt, trong phạm vi khống chế của nó, tất cả không gian quy tắc dù có bị lực lượng bên ngoài phá vỡ, đều sẽ có khuynh hướng khôi phục lại trạng thái cân bằng và hoàn chỉnh ban đầu.
Đạo lý của nó cũng giống như ném một cục đá vào nước sông, cục đá trên mặt sông tạo thành một chỗ lõm, nhưng dưới tác dụng của dòng nước chung quanh, mặt sông vẫn sẽ yên tĩnh lại, mà nơi mặt sông lõm xuống cũng sẽ bằng lên.
Sau khi giao thủ ngắn ngủi, hai người đều lẳng lặng đứng trong bóng tối hình cầu, lơ lửng giữa không trung, đối diện với nhau. Không ai có ý định trong thời gian ngắn phát động thế công lần thứ hai. “Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất” có thể xưng là chiêu thức chung cực trong kiếm đạo, đó là tuyệt học trong nháy mắt có thể hủy diệt cả Hắc Ám Quân Chủ. Hai người dùng tuyệt học đồng dạng công kích lẫn nhau, mặc dù còn chưa mất đi khả năng động thủ, nhưng hiển nhiên đều bị nội thương.
Trong sư yên tĩnh khi đứng dối diện, dưới chân hai người, mặt đất như nước chảy từ bốn bề tràn về, từ ven rìa đổ về hướng trung tâm. Rất nhanh, lỗ hổng to lớn màu đen xưa nay chưa từng xuất hiện trên mặt đất Thái Cổ liền được lấp lại, hố đen cũng biến mất không còn thấy.
- Phong Vân Vô Kỵ! Ta đã nói rồi, những thứ ngươi biết thì ta cũng biết. Ngươi vô tư đem tất cả võ học của mình công bố tại “Thiên hạ luận võ”, thậm chí những công quyết mới nhất cũng khắc lên bia đá.
Dường như đã khôi phục không ít, Công Tôn Chỉ Thương bỗng giống như đạp trên đất bằng đi về hướng Phong Vân Vô Kỵ phía trên. Cặp mắt của hắn mặc dù vẫn có màu trắng bạc, nhưng cũng không phải chỉ có sự lãnh khốc. Tay phải của hắn mở ra, theo tiếng lẹt xẹt, trong tay phải bỗng xuất hiện một đoàn ánh sáng ngưng kết thành hình bán cầu, không ngừng lấp lóe, trong ánh sáng loáng thoáng có những tia sét màu trắng phát ra tiếng nổ lách tách.
- Một chiêu này nhất định ngươi không xa lạ gì, chính là “Kiếm chi lĩnh vực”. Hừ, đây là tuyệt học thành danh của ngươi, rất nhiều cường giả Ma tộc đều bị ngươi dùng chiêu này tàn sát gần như không còn. Ngay cả Ám Cát Cổ Đức, nếu không phải ta thông qua Ma Đế Hoàng hạ lệnh, hắn cũng không muốn phải đối mặt với ngươi, trong khi hắn lại sở hữu “Tuyệt Đối Phòng Ngự”.
Khóe miệng Công Tôn Chỉ Thương nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà:
- Ta đã từng nói, những thứ ngươi biết hay không biết thì ta đều biết. Ở trước mặt ta, ngươi không có bất cứ ưu thế gì.
Công Tôn Chỉ Thương cười lạnh, từng bước đến gần Phong Vân Vô Kỵ. Giữa đường hai vai hắn chợt rung lên. Trong trời đất, nguyên khí hùng hậu như thực chất mãnh liệt tràn vào trong cơ thể Công Tôn Chỉ Thương, bổ sung năng lượng tiêu hao của hắn. Đây chính là Bắc Minh thần công mà Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo dành riêng cho Tây Môn Y Bắc.
Với tư chất của Công Tôn Chỉ Thương, tuyệt đối không thể tu luyện Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp và Bắc Minh thần công đến trình độ như vậy, nhưng sự thật là hắn đã luyện đến mức này. Bất kể là “Phá Vọng ngân mâu”, “Kiếm chi lĩnh vực” hay chung cực kiếm đạo “Dùng trời đất vì kiếm, ngự trời sử đất” mà Phong Vân Vô Kỵ sở hữu, Công Tôn Chỉ Thương đều có thể dễ dàng thi triển, không hề có chút khó khăn nào. Uy lực của Vạn Ma Diễn Sinh quyết quả thật vô cùng lợi hại.
- Chiêu Kiếm chi lĩnh vực này tặng cho ngươi. Trước giờ hẳn là ngươi chưa từng nếm thử bị chiêu thức của mình công kích phải không?
Công Tôn Chỉ Thương vừa nói, thân thể vừa rung động, liền hóa thành một tia chớp ngoằn ngoèo bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Giữa đường năm ngón tay thuận thế đẩy ra, Kiếm chi lĩnh vực lập tức bừng lên.
Trong trời cao, mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ tung bay, thân thể nhoáng lên, cũng hóa thành một tia chớp ngoằn ngoèo từ không trung bắn xuống. Tay phải vươn ra, tuyệt học đồng dạng Kiếm chi lĩnh vực cũng rời khỏi tay.
“Ầm!”
Sau nột tiếng vang lớn long trời lở đất, hai đoàn Kiếm chi lĩnh vực đồng thời chôn vùi. Hai người còn chưa hoàn toàn tách ra, Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên cười gằn một tiếng:
- Thiên Địa Đồng Bi thủ, đây là tuyệt học của Thương Khung Chí Tôn kia của các ngươi.
Thừa dịp Phong Vân Vô Kỵ lui về phía sau, một bàn tay to lớn màu xanh mang theo lực lượng hủy diệt bỗng từ trên chín tầng trời nặng nề đánh xuống
- Bạch Hổ Hao Thiên quyền!
- Cửu Tiêu Đồng Diệt Đại Long thủ!
- Thần Long Cửu Biến quyết!
- Huyền Vũ Chấn Hải khiếu!
Chu Tước, Bạch Hổ. Thanh Long, Huyền Vũ, ảo ảnh của mấy loại thánh thú không ngừng xuất hiện sau người Công Tôn Chỉ Thương, đánh về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Những võ học thuộc về các Chí Tôn này được Công Tôn Chỉ Thương thi triển ra, liên tục công kích Phong Vân Vô Kỵ. Mỗi một loại tuyệt học đều khả năng làm sụp trời đổ đất.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn không đáp lời. Một khi đã mô phỏng Phá Vọng ngân mâu Bổn Tôn, hắn sẽ luôn không tự chủ kế thừa cả sự lãnh khốc và hờ hững. Nếu như Bổn Tôn đối mặt với Công Tôn Chỉ Thương, tuyệt đối sẽ không cùng hắn nói nhảm, vì vậy Phong Vân Vô Kỵ cũng không.
Tuyệt học cường đại nhất đều bị kẻ địch học được, lại dùng để đối phó với mình, loại cảm giác này không hề dễ chịu, đặc biệt là đối phương còn biến ảo dung mạo, ngoại hình giống hệt như mình, khiến cho cảm giác này càng trở nên quái dị.
Phong Vân Vô Kỵ vừa dùng tốc độ cực nhanh vòng quanh Công Tôn Chỉ Thương, vừa vận dụng đầu óc suy nghĩ đối sách. Chỉ khi gặp phải tình huống bất khả kháng mới cùng Công Tôn Chỉ Thương giao đấu một hai chưởng. May mắn là Công Tôn Chỉ Thương mặc dù học tập được nhiều võ công, dưới tác dụng của Vạn Ma Diễn Sinh quyết đại thành, không cần tu luyện cũng có thể thi triển ra tuyệt chiêu của đối phương, nhưng hiển nhiên võ công của bốn Chí Tôn mà hắn lấy được đều không hoàn chỉnh, chỉ đến cảnh giới Thần cấp hậu kỳ mà thôi.
Mỗi Chí Tôn đều có tuyệt học ẩn giấu của riêng mình. Với tuổi tác của Công Tôn Chỉ Thương, lúc đầu khi hắn có được võ học của Chí Tôn thì cũng chỉ là một đứa bé. Dưới tình huống đó, bốn vị Chí Tôn chắc chắn sẽ không đem hết võ học của mình truyền cho một đứa trẻ con lai giữa người và ma. Cho nên mặc dù tuyệt học của bốn Chí Tôn trong tay Công Tôn Chỉ Thương không thể đếm hết, công kích lần sau mạnh hơn lần trước, uy thế dũng mãnh, nhưng đối với Phong Vân Vô Kỵ thì mức độ võ công này vẫn có thể ứng phó được.
Phong Vân Vô Kỵ lui nhanh, Công Tôn Chỉ Thương tấn công cũng không chậm, giữa hai người ngươi lùi thì ta tiến, ngươi tiến thì ta lùi, trong nháy mắt đã giao thủ trăm ngàn lần. Nơi đi qua mặt đất vỡ tan thành trăm ngàn lỗ hổng. Sở hữu Vạn Ma Diễn Sinh quyết, bất kỳ ưu thế nào cũng có thể biến thành ưu thế của Công Tôn Chỉ Thương. Trước mặt Vạn Ma Diễn Sinh quyết, ưu thế về tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể phát huy được.
Vừa ứng phó với công kích như vũ bão của Công Tôn Chỉ Thương, Phong Vân Vô Kỵ vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Cảm giác phải chiến đấu với bản thân mình không hề dễ chịu, đặc biệt là “bản thân” này còn sở hữu một số tuyệt học huyền diệu mà mình không biết.
Phong Vân Vô Kỵ loáng thoáng cảm nhận được một điểm không phù hợp. Vạn Ma Diễn Sinh quyết không nghi ngờ là vô cùng ảo diệu, nhưng thiếu sót lớn nhất của nó chính là nếu như không tiếp xúc được với những công pháp bí quyết này, cũng không thể đạt đến hiệu quả ngang hàng với đối phương. Khuyết điểm này vốn đủ khiến cho Vạn Ma Diễn Sinh quyết gặp nhiều trở ngại, nhưng đối với Công Tôn Chỉ Thương thì khi còn bé đã có được số lượng công pháp khó đếm hết, cùng với của võ học của bốn Chí Tôn, hơn nữa dưới bối cảnh đặc biệt, “Thiên hạ luận võ” của Thái Cổ đã công bố rất nhiều võ học khẩu quyết phức tạp, khiến cho thiếu sót này cũng không còn tác dụng.
Nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn cảm thấy có gì đó không phù hợp. Đối với Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Phong Vân Vô Kỵ tin tưởng, cho dù Công Tôn Chỉ Thương có thể phát huy ra tất cả hiệu quả của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, cũng tuyệt đối không thể hiểu rõ về môn thần công này hơn mình.
Nhanh chóng lướt qua chín tầng cảnh giới của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, tại tầng thứ bảy, sắc mặt của Phong Vân Vô Kỵ chợt biến đổi, cuối cùng đã tìm ra.
Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy là nguyên thần phân ba, nhưng hiển nhiên Công Tôn Chỉ Thương cũng không đem nguyên thần phân ba, có điều hắn lại rõ ràng sở hữu tuyệt chiêu của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy sau này, mà theo đạo lý không đem nguyên thần phân ba thì rất khó tu luyện tiếp theo.
- Hà hà, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi à? Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp của ngươi và Vạn Ma Diễn Sinh quyết của ta vốn thuộc tính tương khắc, nhưng chuyện này không làm khó được ta. Ta đã thay đổi công pháp của ngươi một chút, để nó có thể thích ứng với tình trạng của ta. Nói một cách thẳng thắn, bốn Chí Tôn mặc dù được xưng là mạnh nhất Thái Cổ, nhưng ngoại trừ khả năng vận dụng thánh lực, cũng không thấy mạnh hơn bao nhiêu so với ngươi. Nhìn vào điểm này, ngươi có thể xưng là tuyệt thế thiên tài, có điều thiên tài đều thường chết sớm như nhau.
Phát giác được vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ biến đổi, Công Tôn Chỉ Thương hơi suy nghĩ, liền hiểu được Phong Vân Vô Kỵ đã nhận ra điểm mấu chốt. Hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay phải hợp lại thành kiếm tiện tay chém ra, một luồng kiếm khí thông thiên liền từ trong hư không chém về phía Phong Vân Vô Kỵ ở phía xa đang vội vàng lui về phía sau.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu liếc nhìn Công Tôn Chỉ Thương một cái: “Công Tôn Chỉ Thương là con lai giữa người và ma, lại không thể nào tu luyện võ học của hai tộc nhân ma. Vạn Ma Diễn Sinh quyết do hắn sáng tạo ra, trước khi đại thành không thể gia tăng công lực của mình, đây rốt cuộc là vì sao? Vạn Ma Diễn Sinh quyết cách trăm vạn năm lại diễn sinh ra một đám hóa thân. Công Tôn Chỉ Thương đã nói, trong quá trình này cần tách ra một phần nguyên thần… Nhưng sau khi Vạn Ma Diễn Sinh quyết đại thành, lại gần như đạt đến mức độ biến thái, tất cả năng lực đều có thể thi triển một cách dễ dàng… Tách rời nguyên thần…”
“Chờ đã, con lại giữa người và ma không thể tu luyện võ học của nhân tộc, mà tác dụng của việc tu luyện Vạn Ma Diễn Sinh quyết lại là tách rời nguyên thần.” - Phong Vân Vô Kỵ vừa hóa thành tia chớp qua lại như con thoi trong phạm vi không gian mười dặm, tránh né tuyệt học hủy diệt trời đất do Công Tôn Chỉ Thương phát ra, vừa suy nghĩ: “Nói như vậy, rất có thể một tác dụng của Vạn Ma Diễn Sinh quyết là làm linh hồn thuần khiết, từ trong linh hồn của người và ma tách ra lực lượng của “người” hoặc “ma”, từ đó khiến cho linh hồn trở nên thuần túy, nhờ vậy mới đạt đến đại thành. Nhìn từ góc độ này, đối với Công Tôn Chỉ Thương ma công đã đại thành, “nguyên thần phân ba” của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy lại có phần quen thuộc, hắn dĩ nhiên chỉ cần tiến hành tu luyện nó đến trình độ nhất định, để tránh khỏi làm hư linh hồn hoàn chỉnh và thuần túy.”
“Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp là do ta trải qua vô số lần suy diễn mới hoàn thành, hơn nữa công pháp phần sau đều là vừa tu luyện vừa suy diễn, có thể nói Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp hoàn mỹ nhất có khả năng thay đổi. Công Tôn Chỉ Thương mặc dù có được công quyết hoàn chỉnh của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, nhưng dưới tình huống này tuyệt đối không thể tu luyện theo cách thông thường, chỉ có thể tiến hành sửa đổi Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp. Nhưng chỉ cần có thay đổi, dĩ nhiên sẽ có một ít khác biệt về bản chất so với Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp… Khác biệt này rốt cuộc là gì?” - Phong Vân Vô Kỵ không khỏi nhíu mày. Ngay lúc này, thần thức của hắn cảm giác được Công Tôn Chỉ Thương chẳng biết từ lúc nào đã ngừng công kích, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cách đó trăm trượng, thân hình Công Tôn Chỉ Thương từ trong hư không hiện ra. Tấn công đã lâu mà không có hiệu quả, trong lòng hắn dường như cũng đã có chút nóng nảy.
“Mà thôi, Vạn Ma Diễn Sinh quyết mặc dù còn cần hấp thu phân thân cuối cùng mới có thể đạt đến viên mãn, nhưng trước mắt cũng không kịp làm những chuyện này nữa.” - Công Tôn Chỉ Thương hít một hơi dài, trong lòng như có suy tính, cũng không quan tâm đến thần thức theo dõi chung quanh. Đối với hắn, chỉ cần dùng thủ đoạn một chút là có thể lừa gạt được những kẻ này.
- Thiên Địa Triều Ma!
Giọng nói xa xăm vang khắp trời đất. Khi chữ “ma” phát ra, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã lạc vào trong một không gian hư vô, không trên không dưới, cũng không trời không đất, chỉ có một phiến tối tăm cực độ. Không thể đoán được nơi này là tại Thái Cổ, Ma Giới, hay là trong vũ trụ hư không mênh mông.
“Gào!”
Một tiếng gầm long trời lở đất từ trung ương vùng bóng tối hư vô này truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong hư vô xuất hiện một khuôn mặt người to lớn thật mỏng, cao đến gần ngàn trượng, không tay không chân, ngoại trừ gương mặt thì không còn bộ phận nào khác, ngay cả ngũ quan cũng đều là những lỗ hổng. Mà lúc này gương mặt đó đang đối diện với Phong Vân Vô Kỵ, chiếc miệng khô quắt đang khép kín từ từ mở ra.
Ngay lúc khuôn mặt lớn thật mỏng mở chiếc miệng đáng sợ ra, trong bóng tối chung quanh đột nhiên xuất hiện những bóng người vươn thẳng. Trong số bóng người không có khí tức sinh mạng này, Phong Vân Vô Kỵ chợt cảm nhận được khí tức của Phá Diệt Đạo Chủ biến mất đã lâu. Những kẻ này đều là phân thân do Công Tôn Chỉ Thương không ngừng tách ra trong vô số năm, cuối cùng lại bị hắn thu hồi.
“U!”
Tiếng kêu làm người ta sởn gai ốc vang lên trong không gian. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chợt dâng lên một cảm giác nguy hiểm rất khác thường, còn chưa hiểu được chuyện gì, liền phát giác không gian tối tăm này đột nhiên biến đổi. Khuôn mặt to lớn kia đột nhiên hóa thành môt vòng xoáy tinh thần, phát ra lực hút tinh thần cực kỳ kinh khủng. Mà trong bóng tối chung quanh cũng giống như ẩn giấu vô số miệng hút, dùng sức hút lấy linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ. Chỉ trong khoảnh khắc, năng lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ liền bị lực hút đột nhiên xuất hiện này hút đi một phần rất lớn. Mặc dù so với lực lượng tinh thần như nước biển mênh mông, vũ trụ tinh không của Phong Vân Vô Kỵ, số năng lượng tinh thần bị hút đi này cũng không phải nhiều lắm, nhưng tốc độ hút lại cực kỳ kinh người. Kinh khủng hơn là Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích, ngoại trừ chân khí trong cơ thể thì không thể nào khống chế được những thứ khác.
- Trên trời dưới đất, chỉ có ma xưng tôn!
Trong hư không vọng lại vô số giọng nói trống rỗng và xa xăm. Theo giọng nói như khẩn cầu kia, những bóng đen tại bóng tối chung quanh bỗng quỳ sát xuống.
Giọng nói vừa dứt, trong hư không liền phát ra một lực hút cực lớn. Năng lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ lập tức lại bị hút đi một lượng lớn.
- Trời diễn vạn vật, đất diễn chúng sinh, ma diễn trời đất!
Lực hút đối với tinh thần trong không gian này lại đột nhiên tăng lên không ít. Năng lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ càng lúc càng trôi nhanh.
Mặc dù lực lượng tinh thần trong cơ thể đang mất đi cực nhanh, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn giữ vững trấn định, không ngừng suy nghĩ đối sách. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, lực hút trong hư không và khuôn mặt to lớn kia chắc chắn có liên quan đến nhau. Hơn nữa càng về sau, lực hút đối với tinh thần trong không gian này càng trở nên mãnh liệt. Đến lúc đó, cho dù mình sở hữu lực lượng tinh thần vượt trên tất cả thì e rằng cũng không chống đỡ được lâu.
“Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây. Vạn Ma Diễn Sinh quyết không ngừng diễn sinh ra phân thân, mà phân thân lại cần hao phí nguyên thần. Trong quá trình này, Vạn Ma Diễn Sinh quyết của Công Tôn Chỉ Thương mặc dù đại thành, nhưng về cường độ tinh thần cũng không thể gia tăng được bao nhiêu. Không có lực lượng tinh thần mạnh mẽ, rất nhiều công pháp cũng không thể phát huy được mười phần uy lực. Một khi để hắn hấp thu đủ lực lượng tinh thần, đến lúc đó e rằng cả Thái Cổ tập hợp đủ Chí Tôn cũng khó làm gì được hắn!” - Phong Vân Vô Kỵ cả người không thể động đậy. Tình huống càng nguy cấp, đầu óc của hắn ngược lại càng trở nên linh động: “Trong hàng tỉ công pháp của Thái Cổ, về tu luyện tinh thần thì Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tuyệt đối là thiên hạ vô song. Nếu Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp xưng là thứ hai, cũng không có bất kỳ công pháp nào về ý niệm có thể vượt trên Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp xưng vương, Vạn Ma Diễn Sinh quyết cũng tuyệt đối không thể. Nếu Công Tôn Chỉ Thương đã sửa đổi khẩu quyết, vậy nhất định sẽ có thứ gì đó mà hắn không thể sở hữu. Thứ gì? Rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì?... Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp càng luyện đến cao thâm thì càng tuyệt diệu, uy lực càng vô tận. Thứ mà Công Tôn Chỉ Thương không thể sở hữu chỉ có thể nằm trong tấng cao nhất của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp mà ta đạt đến hiện giờ. Rốt cuộc đó là thứ gì?”
Trong thời gian ngắn ngủi Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ, năng lượng trong cơ thể hắn lại trôi đi rất nhiều. Tình huống này rất nhanh khiến hắn trên tinh thần đã sinh ra cảm giác thiếu thốn. Đột nhiên, hắn cảm giác được tinh thể nhỏ trắng lớn khoảng hạt gạo, do tinh thần lực ngưng kết giữa trán dao động một chút, sau đó phát ra một lực hút cường đại, hấp thu lực lượng tinh thần đang trôi đi vào bên trong.
Phong Vân Vô Kỵ tâm thần vừa động, đột nhiên chủ động điều khiển viên tinh thể lấp lánh lớn khoảng hạt gạo giữa trán kia. Biến hoá khác thường chợt xảy ra, tinh thể màu trắng kia đột nhiên kêu lên, hình thành một vực sâu không đáy khác trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, điên cuồng hút lấy những năng lượng tinh thần còn chưa kết thành tinh thể. Cường độ hấp thu của nó đối với lực lượng tinh thần thậm chí còn vượt xa khả năng hấp thu của “Thiên Địa Triều Ma” của Công Tôn Chỉ Thương đối với Phong Vân Vô Kỵ.
Dưới tình huống quan sát bên trong, Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi nhìn tinh thể lớn khoảng hạt gạo kia dùng tốc độ như nuốt trôi hấp thu những lực lượng tinh thần còn không thuộc về nó. Mỗi khi hút vào một phần lực lượng tinh thần, tinh thể lớn khoảng hạt gạo giữa trán Phong Vân Vô Kỵ lại trở nên trơn bóng hơn một phần, mà thể tích cũng càng lớn lên.
Đột nhiên một ý niệm lướt qua trong đầu, Phong Vân Vô Kỵ lập tức thu toàn bộ ý thức vào trong viên tinh thể màu trắng kia, đồng thời tâm thần tiến vào một trạng thái hư vô. Trong nháy mắt tâm thần và viên tinh thể màu trắng lấp lánh đã lớn bằng hạt bắp trong đầu bắt đầu kết hợp với nhau, đây là pháp thuật “Không Minh”.
Nhà phật có câu “một hạt cải có thể chứa cả núi Tu Di”, vậy trời đất cũng có thể nằm trong một hạt gạo.
Nguyên bản của pháp thuật là đưa linh hồn kết hợp với không gian, lợi dụng lực lượng của không gian tiến hành công kích kẻ địch, cũng chính là diễn sinh ra các loại “pháp thuật” vận dụng lực lượng bản nguyên của không gian. Nếu linh hồn có thể cùng trời đất hòa làm một thể, dĩ nhiên cũng có thể cùng một hạt cải hợp làm một thể, đây chính là bản chất của pháp thuật “Không Minh”.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đều bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một thân thể không có linh hồn đứng trong không gian hư vô này.
Tất cả khí tức của Phong Vân Vô Kỵ, kể cả năng lượng tinh thần hùng hậu và linh hồn đều thu vào trong tinh thể lớn khoảng hạt bắp kia. Giữa trời đất này liền không còn thứ gì để Công Tôn Chỉ Thương có thể hấp thu.
“Chân ma” quan trọng nhất chính là hồn phách, thân thể cho dù bị hủy diệt cũng có thể tắm máu sống lại. Do đó công pháp “Thiên Địa Triều Ma” trong Vạn Ma Diễn Sinh quyết vốn là bỏ qua thân thể, trực tiếp nhằm vào linh hồn.
Nhìn từ một góc độ khác, sự khác biệt lớn nhất giữa cao thủ Thần cấp và những cao thủ bình thường khác chính là lý giải đối với quy tắc, hay nói cách khác là linh hồn.
Do đó sau khi không còn cảm giác được năng lượng tinh thần và khí tức linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ, lực hút linh hồn cường đại do “khuôn mặt” to lớn kia diễn sinh ra đột nhiên biến mất không tung tích, giống như bão táp trên mặt biển đến đột ngột, biến mất cũng nhanh.
Vùng đất âm u ám này bỗng trở nên yên tĩnh ngắn ngủi, có thể nghe được cả tiếng lá rơi.
Khoảng khắc yên tĩnh này cũng không kéo dài lâu.
“Keng!”
Một tiếng kiếm ngân từ sâu trong hư không vang lên, lúc đầu giống như sâu thẳm vô hạn, thanh âm như có như không, nhưng trong nháy mắt liền như vạn kiếm trỗi dậy, kêu vang khắp trời đất.
Giữa trán Phong Vân Vô Kỵ, “hạt bắp” lấp lánh vốn ẩn vào trong da thịt kia đột nhiên hiện ra, bắn ra ánh sáng rực rỡ trong không gian tối tăm này. Trong tiếng kiếm ngân vang, một đoàn lực lượng vô hình mềm dẻo như tơ bao trùm toàn bộ không gian.
“Keng!”
Theo sau một tiếng vang nhẹ khác thường, toàn bộ không gian bỗng huyễn hóa ra vô số bóng sáng trường kiếm, hình thành một kiếm trận to lớn bao trùm cả không gian.
“Ầm!”
Chợt nghe trong hư không vang lên một tiếng nổ trầm thấp, sau đó không gian do tinh thần lực cấu tạo này nhanh chóng sụp đổ. Tinh thể lớn chừng hạt gạo giống như một hố đen to lớn, điên cuồng hấp thu lực lượng tinh thần trong không gian này. Trong cảm giác của Công Tôn Chỉ Thương, trước mặt giống như xuất hiện một vòng xoáy to lớn, so với nó lực hút tinh thần của “Thiên Địa Triều Ma” vốn chẳng đáng kể gì.
Chỉ trong nháy mắt, năng lượng tinh thần mà Công Tôn Chỉ Thương hấp thu từ trên người Phong Vân Vô Kỵ liền bị viên tinh thể màu trắng kia hút lấy với tốc độ nhanh gấp trăm lần.
- A!
Trong không gian đen kịt, khuôn mặt to lớn màu đen kia bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé nát ruột gan. Khuôn mặt do năng lượng tinh thần thuần túy hoá thành, ven rìa tỏa ra hơi khói cuồn cuộn, từng luồng cuốn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Toàn bộ không gian bắt đầu sụp đổ. Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn hờ hững, nhưng lực hút do “hạt bắp” giữa trán phát ra lại tăng trưởng gấp nhiều lần. Chỉ trong khoảnh khắc, Công Tôn Chỉ Thương vốn hấp thu năng lượng tinh thần to lớn của Phong Vân Vô Kỵ, linh hồn trở nên cực kỳ ngưng tụ, lúc này năng lượng tinh thần lại nhanh chóng nhạt đi, ngay cả linh hồn ẩn trong khuôn mặt to lớn màu đen kia cũng bắt đầu trở nên suy yếu.
Giờ phút này công Tôn Chỉ Thương đã hoảng sợ, không còn nghĩ đến chuyện dùng “Thiên Địa Triều Ma” hấp thu linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ nữa, mà lại bắt đầu lo lắng làm thế nào để thoát khỏi lực hút của Phong Vân Vô Kỵ.
Chỉ trong chớp mặt, toàn bộ không gian đã bắt đầu sụp đổ và phân rã. Mà khuôn mặt to lớn màu đen dài mấy ngàn trượng kia cũng thu nhỏ lại không đến trăm trượng, đường nét ven rìa càng trở nên cực kỳ mờ ảo.
Trong bóng tối, tinh thể màu trắng lớn khoảng hạt bắp kia càng lúc càng sáng. Theo lực lượng tinh thần hùng hậu không ngừng từ bên ngoài tràn vào, một lớp vàng ánh nhàn nhạt từ ven rìa bắt đầu lan đến trung tâm. Theo tốc độ lan ra, lớp màu vàng ánh này cũng dần dần đậm hơn, nhưng thể tích của tinh thể lại bắt đầu thu nhỏ, từ “hạt bắp” một lần nữa nhỏ lại khoảng bằng “hạt gạo”.
- Ha!
Mắt thấy Công Tôn Chỉ Thương sắp sửa chết vì tinh thần lực khô kiệt, hắn đột nhiên hét lên một tiếng như tráng sĩ chặt cổ tay. Khuôn mặt to lớn kia bỗng từ bên trong chia ra làm hai, nửa dưới bay về phía Phong Vân Vô Kỵ như tia chớp, giữa đường bỗng hóa thành từng luồng lực lượng tinh thần thuần tuý chảy về hướng Phong Vân Vô Kỵ, còn một nửa kia lại mang theo linh hồn của Công Tôn Chỉ Thương chạy trốn ra bên ngoài.
Bốn phía quang đãng sáng ngời. Thiếu đi tinh thần lực cường đại duy trì, không gian mà Công Tôn Chỉ Thương cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào hoàn toàn tan vỡ, hai người lại trở về Thái Cổ ban đầu. Ở nơi xa, mặt đất tàn phá in vào trong con ngươi như nửa đêm, có một cảm giác vô cùng nổi bật.
Mà phía trên khu vực này, một bóng người dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn về phía xa. Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, lập tức quát lên:
- Công Tôn Chỉ Thương, ngươi chạy đi đâu!
Lời còn chưa dứt, hắn liền phát ra lực lượng tinh thần đã thuần túy hơn gấp mấy lần, đuổi theo Công Tôn Chỉ Thương đang chạy trốn. Giữa không trung, Công Tôn Chỉ Thương trong lòng có dự cảm, vội vàng phát ra tinh thần lực trong cơ thể chỉ còn một nửa lúc đầu, nghênh đón thần thức sau người đang xuyên qua không gian đánh về phía mình.
- A!
Thần thức của Công Tôn Chỉ Thương vừa va chạm với Phong Vân Vô Kỵ, liền giống như bị đánh trúng một chùy, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Dưới tâm thần chấn động, thần sắc của hắn liền trở nên ảm đạm, tướng mạo vốn mô phỏng thành Phong Vân Vô Kỵ cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường như trước.
Cố nén đau đớn như linh hồn bị xé rách, Công Tôn Chỉ Thương hét lớn một tiếng, lập tức phá vỡ một thông đạo không gian, muốn chạy trốn vào bên trong.
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tuyệt học Thế Giới của Chí Tôn lập tức xuất ra.
Công Tôn Chỉ Thương vừa đặt chân lên ven rìa thông đạo không gian cao bằng một thân người, còn chưa bước vào, trước mắt chợt tối sầm lại, cảnh tượng đột nhiên biến đổi. Hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, lực lượng mãnh liệt từ bốn phương tám hướng liền điên cuồng dồn đến. Trong xa xăm, Công Tôn Chỉ Thương cảm giác được giữa không gian này có một lực lượng vô hình như sợi tơ xuyên qua thân thể mình, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện thực lực của mình đột nhiên chỉ còn một phần trăm trước đó.
- Ngươi đã làm gì ta?
Công Tôn Chỉ Thương hoảng sợ kêu lớn, ngẩng đầu nhìn về phía trên. Lúc này Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng đang lơ lửng trên bầu trời.
- Không phải ngươi có võ học của Chí Tôn sao? Vì sao nhận không ra được lực lượng Thế Giới thuộc về Chí Tôn? Vạn Ma Diễn Sinh quyết vô cùng ảo diệu, chẳng biết có thể mô phỏng được lực lượng của Thế Giới hay không?
Phong Vân Vô Kỵ từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói.
Công Tôn Chỉ Thương oán hận nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, vẻ mặt dữ tợn, nhưng cũng không ra tay.
- Không cần tìm nữa, Thế Giới vốn không tồn tại giao điểm.
Phong Vân Vô Kỵ dường như nhìn thấu dụng tâm của Công Tôn Chỉ Thương, ống tay áo phất một cái, liền như một đóa mây trắng nhẹ nhàng từ không trung đáp xuống. Mũi chân hạ xuống trước người Công Tôn Chỉ Thương, vươn một tay ra, lãnh khốc nói:
- Công Tôn Chỉ Thương, ngươi có thể chết được rồi!
Một kẻ địch sở hữu công quyết kỳ dị như vậy, chỉ cần xem qua võ học khác là có thể đạt đến cảnh giới ngang bằng với người sáng lập, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc đều mạnh thêm. Nếu là trong giang hồ chém giết bình thường, Phong Vân Vô Kỵ cũng sẽ không để ý; nhưng trong chiến tranh chủng tộc, một kẻ như vậy tuyệt không không cho phép tồn tại. Mà hai tháng trước, Công Tôn Chỉ Thương đã chứng minh hắn có năng lực phá hoại như thế nào. Nếu lần này để cho hắn chạy trốn, e rằng ngày sau sẽ mang đến tai hoạ lớn vô cùng.
Ngay lúc “Kiếm chi lĩnh vực” của Phong Vân Vô Kỵ sắp rời tay, chuẩn bị đánh chết Công Tôn Chỉ Thương trong Thế giới của mình, ở một bên bỗng vang lên tiếng la lớn:
- Vô Kỵ huynh, xin hạ thủ lưu tình!
Bàn tay Phong Vân Vô Kỵ đã vươn tới đỉnh đầu Công Tôn Chỉ Thương chợt dừng lại, liền quay đầu nhìn. Chỉ thấy ở một phía khác trong Thế Giới, Triệu Vô Cực đang quỳ dưới đất, cúi đầu nói:
- Triệu Vô Cực ta cả đời rất ít khi cầu xin người khác, nhưng Vô Kỵ, lần này ta cầu xin huynh, hi vọng huynh có thể nể tình huynh đệ của chúng ta, tha cho sư tôn ta một mạng!
- Hắn đã không còn là sư tôn của huynh nữa, hắn là Công Tôn Chỉ Thương. Âm mưu của Ma Giới hai tháng trước chính là do một tay hắn bày ra.
- Nhưng dù sao y vẫn là sư phụ của ta. Ban đầu nếu không có y, ta đã sớm hóa thành xương khô nằm trong bùn lầy. Y bất nhân, nhưng ta lại không thể bất nghĩa. Ta nguyện dùng mạng mình để đổi lấy mạng y.
Trong mắt Công Tôn Chỉ Thương lóe lên một tia hi vọng, ngẩng đầu nhìn lên, lại trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ.
“Bùng!”
Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo một cái, trời đất chợt tối sầm, sau đó trong nháy mắt lại khôi phục sáng trong.
Liếc mắt nhìn Công Tôn Chỉ Thương đang quỳ rạp dưới đất, kinh ngạc ngẩng đầu lên, Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Đi đi!
Công Tôn Chỉ Thương mừng rỡ, vốn tưởng rằng phải chết lại may mắn thoát được một mạng, đã bước qua ranh giới tử vong lại có thể quay về.
- Ha ha ha, Vô Cực, Vô Cực ngoan của ta, chuyện đúng đắn nhất mà vi sư đã làm trong đời chính là thu ngươi làm đồ đệ.
Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên đứng lên, nhìn Triệu Vô Cực trên mặt đất cách đó ba trượng, vung tay cười ha hả:
- Ha ha ha, ông trời đã định là các ngươi phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra. Tất cả các ngươi, ta muốn các ngươi phải trả giá thật lớn. Ha ha ha…
Công Tôn Chỉ Thương cũng không thèm nhìn Phong Vân Vô Kỵ, ống tay áo phất lên, liền lướt thẳng qua giữa Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực, cười lớn đi về phía xa.
Công Tôn Chỉ Thương đã sớm thu thập đầy đủ tư liệu về Phong Vân Vô Kỵ. Vị Thái Cổ Kiếm Thần này tính tình quá nhu nhược, hơn nữa lại quá coi trọng lời hứa, nếu đã nói ra khỏi miệng thì nhất định sẽ không rút lời. Mà hôm nay Phong Vân Vô Kỵ đã thay thế địa vị thống trị của Thánh điện, trở thành Đệ Ngũ Chí Tôn. Chí Tôn lên tiếng thả người, những kẻ khác dù có oán giận hơn cũng không thể nào cãi lại mệnh lệnh của Chí Tôn.
- Loài người đúng là cổ hủ. Ta nhất định sẽ có được khẩu quyết của Thế Giới. Ha ha ha… Phong Vân Vô Kỵ, lần này ngươi vì tiểu tử Vô Cực kia mà bỏ qua cho ta, tương lai nhất định sẽ hối hận. Lần sau gặp mặt ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu.
Nhớ tới khẩu quyết Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp mà Phong Vân Vô Kỵ khắc trên bia đá tại “Thiên hạ luận võ”, Công Tôn Chỉ Thương đã có một chủ ý.
“Mặc dù hắn xóa đi tên của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy, nhưng nếu ta đoán không sai, nhất định là đem nguyên thần phân ba. Hừ, Phong Vân Vô Kỵ hiện giờ đã khắc ra Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ chín, công lực của hắn hiển nhiên cũng đã đạt đến tầng thứ chín, nói cách khác là hắn đã hoàn thành nguyên thần phân ba.” - Con ngươi Công Tôn Chỉ Thương hơi co lại, một vệt sát khí lướt qua, trong lòng lẩm bẩm: “Trước đó tại vương triều Ma Đế Hoàng đã xuất hiện một kẻ mắt bạc giống như Thái Cổ Kiếm Thần. Hoàng đế của Vương triều Trung Ương kia cũng có khuôn mặt giống Kiếm Thần như đúc. Mặc dù hắn cố gắng che giấu, nhưng căn bản không thể thay đổi được sự thật. Hai người bọn chúng, cộng thêm Thái Cổ Kiếm Thần hiện giờ, nhất định là ba phân thần hình thành sau khi Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp nguyên thần phân ba. Nguyên thần phân ba, một vinh thì tất cả đều vinh, một mất thì tất cả đều mất. Chỉ cần giết chết phân thần kia của hắn ở Ma Giới, Thái Cổ Kiếm Thần chắc chắn sẽ phải chết, hừ!”
Sở hữu khẩu quyết Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp hoàn chỉnh, ngoại trừ Phong Vân Vô Kỵ thì người hiểu rõ nhất về công pháp này chính là Công Tôn Chỉ Thương. Hắn đã có thể sáng tạo ra ma công kỳ dị như Vạn Ma Diễn Sinh quyết, khả năng lĩnh ngộ làm sao có thể kém được.
Chỉ chốc lát Công Tôn Chỉ Thương đã tìm ra đối sách, trong lòng đã quyết định, vừa ra khỏi Thái Cổ sẽ lập tức liên hệ với Ma Đế Hoàng, giết chết nguyên thần thứ nhất, đồng thời hủy diệt Thái Cổ Kiếm Thần để báo mối thù hôm nay.
Có một câu Công Tôn Chỉ Thương đã nói dối. Phong Vân Vô Kỵ được Pháp Tổ gợi ý, đã sớm biết Công Tôn Chỉ Thương sẽ đến Kiếm các. Với độ thuần túy của linh hồn Công Tôn Chỉ Thương sau khi Vạn Ma Diễn Sinh quyết của đại thành, nếu Phong Vân Vô Kỵ không đặc biệt lưu ý, cho dù có duy trì trạng thái linh hồn thấu thị của pháp tu cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra Công Tôn Chỉ Thương. Công Tôn Chỉ Thương cũng không ngờ với linh hồn viên mãn như hôm nay lại bị Phong Vân Vô Kỵ phát hiện, cho nên lúc nói với Phong Vân Vô Kỵ “ngươi đang chờ ta, ta cũng đang chờ ngươi” vốn chỉ là dọa người.