Lăng Hạo Thiên đứng đối diện hai đại hán đang đằng đằng sát khí, mỉm cười: “Cái gì? Sao các ngươi không tiếp tục, đánh hay lắm, rất lôi cuốn!”
Hữu đại hán nhìn xuống dưới, ngay thân đại hán đang thống khổ đó hỏi: “Điền huynh, huynh không sao chứ?”
Vị đại hán được gọi Điền huynh sậm mặt nói: “Phan huynh, ma huyệt của ta bị cấm chế, huynh giúp ta giải khai?”
Vị đại hán họ Phan quay đầu, nhằm thân thượng Điền đại hán quả nhiên có một mảnh vỏ đậu phộng, vội lấy mảnh vỏ ra, dụng chỉ nhằm Điền đại hán giải khai huyệt đạo.
Điền đại hán cũng không thể chuyển động, thân thể dường như bị đông cứng, thật đáng thương, liền thổ huyết, Phan đại hán hoang mang tập tức ngừng lại.
Lăng Hạo Thiên bóc lấy một ít lạc rang, bỏ vào miệng nhâm nhi: “Ha! Lợi hại, người mình đánh người của mình.” Chàng thấy mọi người đều dừng lại, cười lớn: “Sao không đánh tiếp? Nếu không bổn thiếu gia phải đi ngủ à, thật mệt mỏi mà.”
Phan đại hán giận dữ quát: “Đương nhiên phải đánh!” Nói rồi cự thủ nhằm Lăng Hạo Thiên hướng đến.
Hơn nữa gã đại đán còn lại cũng hợp công.
Lăng Hạo Thiên vờ hoảng sợ nói: “Các người điên rồi! Đánh ta làm gì?” Hữu thủ phóng ra những hạt lạc rang, đích thị “Mãn Thiên Tinh thủ pháp”, chỉ nghe thấy hai tiếng “Phanh phanh” tiếp tục.
Hai đại hán đó cũng đã bị chế trụ huyệt đạo đứng yên tại chỗ.
Lăng Hạo Thiên đắc ý: “Ba người các ngươi nghe đây, là ngươi động thủ với người ta trước. Đến công đường, bổn thiếu gia cũng không sợ các ngươi, nơi đây có nhiều nhân chứng, không sợ ngươi xuyên tạc sự thật.”
Phan đại hán nói: “Đứng đó! Tiểu quỷ, đại gia ta là người của Thần Ưng Bảo, khôn hồn thì biết điều, mau thả chúng ta, nếu không thì Thần Ưng Bảo huynh đệ khắp thiên hạ….Hừm!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta sợ, ngươi đe dọa bổn thiếu gia à! Mẹ ngươi, ngươi nhầm người rồi! Ta cho ngươi trở về gọi cứu binh!” Tức thì nhằm “Khí hải huyệt” ba người điểm tới.
Ba người bị Lăng Hạo Thiên phế bỏ võ công, trừng mắt tức giận về hướng chàng, hận không thể phanh da xẻ thịt, vội vã muốn đào tẩu.
Lăng Hạo Thiên quát: “Đứng lại!”
Điền đại hán run sợ hỏi: “Ngươi…Ngươi còn muốn làm gì?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Còn thiệt hại thì sao! Các ngươi đã phá hoại nhiều thứ, muốn đào tẩu trừ phi bồi hoàn mọi thứ!”
Điền đại hán hỏi: “Phải bồi thường bao nhiêu?”
Lăng Hạo Thiên hướng đến viên chưởng quầy đang run sợ ẩn nấp sau quầy tính tiền hỏi: “Chưởng quầy, bồi hoàn bao nhiêu?”
Chưởng quầy toàn thân run lẩy bẩy, sợ hãi nói: “Việc này…Không cần, miễn đi!” Đương nhiên không phải hắn không quan tâm đến ngân lượng, người Thần Ưng Bảo không kéo đến phá đã là điều may mắn lắm rồi.
Lăng Hạo Thiên đang đắc ý trong tư thế một vị anh hùng, đâu thể để yên, quát ầm ĩ: “Sao có thể thế? Mọi việc trên thiên hạ phải có đạo lý, ta làm “Vô Tu Lão Đại”! Đền 320 lượng cho người ta! Chưởng quầy, ngươi mau thu nợ!”
Ngay tại quầy, đại hán từ trong ruột tượng rút ra 320 lượng, quả thật tính toán để mua Duyệt Lai Khách Sạn cũng không đến 320 lượng. Lăng Hạo Thiên tựa như hổ báo, nhằm ba người tống tiền! Tức khắc ba người lập tức chuyển thân ra khỏi khách sạn!
Lăng Hạo thấy bộ dạng bất phục của họ, đắc ý nói: “Ngươi bồi thường như thế, không được, ta tăng giá!”
Đại hán xuất ra 320 lượng phẫn hận nói: “Tiểu quỷ, đại gia kim nhật nhất tài, bất quá, đảm lược ngươi lưu hạ vạn nhân (danh tự “Đích ý tư)?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hỗn đa! Gia môn tài bồi bách nhân, sao lại có thể lưu hạ vạn nhân, ta không làm!”
Phan đại hán tức khí nói: “TIểu quỷ, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, ai…”
Lăng Hạo Thiên phóng xuất “Lạc đạn” nhằm miệng Phan đại hán, nhãn thần từng trừng, quát to: “Hỗn đản, Vương bát đản, ngươi nghĩ hiện tại ngươi đang ở tình huống nào, có khả năng phản kháng ư! Cắn càn à!”
Đại hán đó lập tức hoang mang lo sợ nhằm cửa bôn tẩu.
Lăng Hạo Thiên quát lớn: “Đứng lại.” Trò chơi hấp dẫn này dường như muốn tiếp tục, không trông đến ba người cặn bã này, chàng không thể nghỉ ngơi được hay sao
Đại hán đó nói: “Ngươi…Còn gì nữa?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Mẹ ngươi! Ngươi, ngươi không thể lịch sư!”
Đại hán nói: “Được! Được! Thiếu gia, ngài còn muốn dạy bảo gì?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Lập tức lấy ra 120 lượng, phí bồi thường danh dự tổn thất.”
”Điều này…” Đại hán lập tức trở nên ngớ ngẩn.
Lăng Hạo Thiên thấy vậy, đắc ý nói: “Tăng lên 220 lượng, mau lên!”
Hai vị đại hán bên cạnh thất kinh mỗi người xuất 120 lượng đặt lên bàn nói: “Thiếu gia, chỉ có bao nhiêu thôi, chúng tôi có thể đi!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Bất đả bất minh, bất đả bất hưởng, là ngươi đã biết sai lầm, miễn “Cổn” nhất tự, không hy vọng gặp lại. Đi đi!”
Tam đại hán Thần Ưng Bảo như được đại xá, vội vàng bỏ đi.
Lăng Hạo Thiên cười lớn, lấy 320 lượng đưa cho chưởng quầy, kỳ thực chỉ thấy chưởng quầy xua tay: “Thiếu gia, ta không thể nhận, họ có thể quay lại kiếm ta tính sổ!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Đừng sợ, 320 lượng này tính toán cho ngươi phát mãi khách sạn cũng đủ, nhận đi. Ta nghĩ khách sạn của ngươi làm ăn không tốt, nên cải thiện lại, thêm vào 320 lượng này, đến một nơi khác xây khách sạn, như quả bọn người Thần Ưng Bảo có đến đây, mọi chuyện cứ để ta lo!”
Nói rồi, hữu thủ hướng đến, trung nhị nhất tịnh, phi thân ba bước điểm chỉ lên bức vách: “Thần Ưng Bảo, Thiên Địa Tiểu Thần Long dã, tuỳ hậu giáo.” Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm, hà tất phải lưu lại chân danh, mang lại nhiều phiền phức cho Hoa Sơn, phụ thân ta đích thị thần long của Hoa Sơn, Ta xưng danh “Thiên Địa Tiểu Thần Long” thật xác đáng.
Tựa như long phi phượng vũ, nhập bích ba phân, thẳng hướng chưởng quầy đang run lẩu bẩy!
Văn nhược thư sinh kinh ngạc nghĩ thầm “Đàn chỉ thần công” tuyệt kỹ phi phàm, được xuất thủ bởi vị thiếu niên anh tuấn đó, hoa mắt ngất đi.
Lăng Hạo Thiên nhìn bộ dạng văn nhược thư sinh như thế vội phóng tới bên cạnh chàng ta, đỡ lấy hắn, kinh ngạc nói: “Ha, thân thể mềm mại, eo lưng thanh mảnh.” Tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ, thấy văn nhược thư sinh sắc mặt nhợt nhạt, vai trái, ngực phải, bụng dưới đều có huyết tích thấm qua xiêm y, vì thế nhanh chóng ôm lấy chàng ta về phòng.
Lăng Hạo Thiên xuất thân Hoa Sơn, lấy việc cứu nhân độ thế làm trọng, hơn nữa trí tuệ xuất sắc, Hoa Sơn y học dụng điển, chàng đương nhiên thuộc nằm lòng.