Y thuật Lăng Hạo Thiên không hề thấp hơn Lăng Chấn Nhạc, vì thế, chàng thấy văn nhược thư sinh thụ thương, trong lòng muốn nhất triển thân thủ, thi triển sở học.
Lăng Hạo Thiên đặt văn nhược thư sinh lên giường, cởi bỏ y phục của chàng ta, kiểm tra thương tích, tức thời thất kinh, không thể tưởng được.
Bởi vì trước mắt chàng đích thị một thuỷ lam sắc bao bọc thân thể, thân thể người này tỏa ra hương thơm xử nữ.
Lăng Hạo Thiên kiểm tra vết thương trên thân thượng của nàng, phát giác trên thân thể tuyết bạch đích thị “Ngọc nữ phong” và “Tùng lâm.”
Lăng Hạo Thiên thật là thân bất do kỷ!
Hơn nửa ngày, sau khi đả thông tư tưởng, chàng nhanh chóng đóng cửa sổ, song thủ run rẩy kéo kéo thuỷ lam sắc xuống. Cứu người quan trọng, bất quản nam hay nữ, kể cả việc nam nữ thụ thụ bất thân.
Chỉ thấy bên sườn trái nối tiếp với ngực, xuất hiện hắc chưởng ấn.
Lăng Hạo Thiên than thầm: “Hảo độc chưởng, không thể nghĩ được sao nàng ta có thể chịu đựng được trong thời gian dài như vậy.”
Nhãn thần Lăng Hạo Thiên hướng đến hữu nhũ của nàng, cũng đầy huyết tích, khẳng định vết thương do cương kiếm, nhất thời thất kinh, sợ hãi nói: “Không thể nghĩ nàng ta yếu ớt thế mà có công lực như vậy, giang hồ quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.”
Lăng Hạo Thiên run run hạ thuỷ lam sắc xuống dưới khố của nàng, lập tức phát hiện có ba vết thương gần tam giác “Tùng lâm” của nàng, hiển nhiên ba vết thương đó chỉ là tam tiểu hắc điểm.
Lăng Hạo Thiên nhìn kỹ, phát hiện đó là tam mai độc châm, bất giác lông mày nhíu lại.
Lăng Hạo Thiên kiểm tra thân thể nàng một lần nữa phát hiện vai tả nàng “Mệnh môn huyệt” các trung nhất kiếm, lắc đầu than: “Tình hình nghiêm trọng rồi, số lượng vết thương quá nhiều.”
Sau khi xem xét, Lăng Hạo Thiên từ trong tay nải lấy ra bình dược phương đặt gần bàn, đả tọa gần thân hình mềm mại của nàng ta, hữu chưởng đặt lên địa phương phụ cận.
Thật may là chàng tâm thần kiên định, với tu vi của Tử Hà thần công, sau nửa ngày, tinh thần chàng không xao động, ba cái độc châm đó, đã được chàng hút ra.
Sau khi Lăng Hạo Thiên đổ dược phương lên tam tiểu vết thương đó, chàng lập tức hướng đến độc chưởng trên ngực nàng.
Lăng Hạo Thiên thở dài, sau khi ổn định lại tâm trí, tả thủ đặt lên “Trung huyệt”, hữu thủ xoa nhẹ những vết thương lân cận. Ngọc nhũ của nàng nhô cao sừng sững, nhưng Lăng Hạo Thiên cũng không có diễm phúc hưởng thụ.
Sau một tuần trà, chỉ thấy thân thể thiếu nữ tuôn mồ hôi như mưa, hắc chưởng dần dần mờ đi, Lăng Hạo Thiên bí mật thở dài: “Tổng phương pháp này, nguyên lai ta cũng có thể tự xưng là giang hồ lang trung.” Kỳ thật chàng đã biết, y đạo của chàng, cũng có thể sánh với lang trung.
Lăng Hạo Thiên tiếp tục truyền nội lực vào nàng, khoảng nửa ngày, không chỉ hắc chưởng biến mất, thiếu nữ cũng dần khôi phục công lực, cất âm thanh rên rĩ.
Nghe thấy âm thanh đó, tuy nhỏ nhưng Lăng Hạo Thiên cũng đột ngột ngừng lại, giật mình thu hồi chưởng lực.
Ai biết được, thiếu nữ đang rên rĩ kia có xấu hổ hay tha thứ cho mình không? Hoặc giả vết thương quá nặng, đã lập tức hôn mê.
Lăng Hạo Thiên nhẹ nhàng bắt đầu rửa sạch vết thương trên thân thể nàng.
Chàng run run tiếp xúc toàn thân nàng, Lăng Hạo Thiên biết nàng đã tỉnh, nhưng tâm lý e ngại, không mở mắt, chỉ có thể tiếp tục giả vờ hôn mê.
Lăng Hạo Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục bôi thuốc cho nàng, khoảng bán thời thần, công việc của chàng cũng hoàn thành.
Lăng Hạo Thiên dùng chăn đắp lên người nàng, nhanh chóng rời khỏi phòng. Chàng bảo tiểu nhị đến “Nhiệt khanh”, đưa toa cho chưởng quầy sắc thuốc cho nàng ta.
Sau khi Lăng Hạo Thiên trở về phòng, không thấy thiếu nữ nữa. Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên, phát hiện trên bàn có lưu tự “Đại ân bất ngôn tạ, hậu hội hữu kỳ”, trong lòng cởi mở, chỉ nghe tiểu nhị la lớn: “Máu, thiếu gia, có máu kìa!”
Lăng Hạo Thiên chuyển thân, chàng biết những vết tích này đều từ vết thương của thiếu nữ. Chàng nhanh chóng nhét bình dược vào ngực, nhìn tiểu nhị nói :”Bả khanh nhiệt hảo!” Nhanh chóng mở cửa sổ phóng ra ngoài.
Lạc địa chi hậu, chàng lập tức truy tầm theo vết máu.
Rời khỏi trấn, vết máu thình lình băng ngang. Lăng Hạo Than la lớn :”Tệ thật!” Liền nhìn vào hai hàng cây giữa đường
Hoàng thiên bất phụ, Lăng Hạo Thiên thấy cây bên phải có mảnh vải đầy huyết tích xuất hiện, chàng la lớn: “Tốt rồi.”
Thân ảnh nhằm hướng đó phóng đến, nhặt lấy mảnh vải máu, tiến vào rừng tìm.
Lăng Hạo Thiên đang dụng Tử Hà thần công, sử dụng khinh công “Thảo thượng phi”, song chưởng quét sạch cây cối, thân người nhắm vào rừng thẳng tiến.
Khoảng nửa ngày, Lăng Hạo Thiên nghe thấy một tràng cười: “Đại tiểu tỷ, thuộc hạ đã ngưỡng mộ người từ lâu, hôm nay cơ hội hiếm có, nàng đã thuộc về ta.”
“Dừng lại! Môn quy nghiêm cấm, ngươi không sợ à?” Thiếu nữ quát.
Nam tử nói: “Ha ha! Đại tiểu tỷ mỹ nhược thiên tiên, cổ nhân có câu: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Ta nghĩ nàng nên biết điều, ta không cần sử dụng đến mị dược. Ha ha!”
Thiếu nữ thất kinh sợ hãi nói: “Chung Luân, ngươi…ngươi!”
Nam tử đó nhất bộ tiến đến, cười gian trá: “He he”
Lăng Hạo Thiên nghe thanh âm đó lập tức minh bạch tên Chung Luân đang giở trò thô bỉ với thiếu nữ.
Lăng Hạo Thiên nhằm cất tiếng cười “Ha ha” tận lực phi đến ứng cứu.
Chỉ thấy thiếu nữ đó đang nằm trên đất, thân thể thanh khiết, sắp bị thiếu niên thân vận cẩm phục “xâm hại.”
Thiếu niên nghe thấy tiếng cười của Lăng Hạo Thiên phía sau, lập túc chuyển thân, thủ thế, trầm trọng nói: “Ai?”
Lăng Hạo Thiên thong thả bước đến, đối diện đối phương mười trượng nở nụ cười: “Thiên Địa Tiểu Thần Long chuyên trốc nã tiểu dâm tặc!”
Thiếu niên thần sắc nhất biến, nhìn Lăng Hạo Thiên thấy còn trẻ, tỏ vẻ khinh thị, quát: “Tiểu tử, ngươi xảo ngôn gì đó?”
Lăng Hạo Thiên nói :”Ta hồ ngôn loạn ngữ còn tốt hơn ngươi, tốt nhất ngươi nên cư xử cho đàng hoàng!”
Thiếu niên thần sắc lạnh lùng, chuyển thân, song thủ phát ra một đạo chưởng kình nhằm trước ngực Lăng Hạo Thiên hung ác phóng đến.
Lăng Hạo Thiên không thèm để tâm, nói lớn: “Điêu Trùng Tiểu Kỹ”, nhằm hướng bên phải thi triển “Đại Bàng Triển Sí”, phóng mình đến đối diện đối phương, hữu chưởng phát huy, nhất đạo chưởng bao phủ chưởng kình của đối phương.
Thiếu niên thân trước đã bị cản lại, biết đối phương chưởng lực kinh người, không màng đến suy nghĩ, phóng ngược thân trở lại.
Lăng Hạo Thiên nói: “Đa tạ”. Chỉ thấy chàng chuyển than đến đỡ lấy thiếu nữ.
Thiếu niên thấy vậy, muốn lập tức đào tẩu.
Thiếu nữ trong lòng Lăng Hạo Thiên hét lớn: “Mau, bắt hắn lại.”
Lăng Hạo Thiên cười ha ha, la to: “Bằng hữu, ngươi nghe thấy không? Đứng lại!” Thanh âm vừa xuất, lập tức thi triển “Thiên Mã Hành Không” tận lực truy bắt.
“Lạp!” Thiếu niên dừng lại, Lăng Hạo Thiên đã đứng án ngữ năm bộ trước mặt hắn.
Thiếu niên thần sắc nhất biến, lập tức xuất ra một chưởng, cản lại Lăng Hạo Thiên, nhanh chân tẩu thoát.
--------------------