Chỉ thấy Lăng Hạo Thiên tận lực truy đuổi Chung Luân, sau khi đuổi theo tên dâm tặc đang chạy bán sống bán chết khoảng nửa thời thần, chỉ thấy những bước chân của hắn đã hoảng loạn, chàng lập tức tả chưởng phóng ra :”Tiếp chưởng.”
Thanh âm phương lạc, nhất thức “Giao Long Phiên Lãng”, kình lực kinh người.
Chung Luân kinh sợ, nhanh chóng nhằm bên phải đào tẩu.
Lăng Hạo Thiên lấy ra tam dược hoàn nói: “Cô nương, mau tiếp lấy.”
Bạch Tuyết Nhu vội nói: “Ta…huyệt đạo bị cấm chế…”
Lăng Hạo Thiên im lặng, vỗ đầu: “Ta thật hồ đồ, huyệt bị chế nơi nào?”
Bạch Tuyết Nhu cúi đầu: “Ma huyệt cập trung!”
Lăng Hạo Thiên tức khí: “Tiểu dâm tặc, thật thất đức.”
Lăng hạo Thiên nhìn Chung Luân đã chạy xa mười trượng, lập tức nhặt lấy ba cục đá, nói lớn: “Tiểu tặc, xem ám khí!” Lập tức tam tiểu thạch nhằm hướng hắn phóng đến.
Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên hạ thủ lưu lưu tình, than ngắn: “A! Đối với bọn tiểu nhân hà tất khách khí!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hảo! Hắn ta không thể đào tẩu được rồi!”
Chung Luân nghe thấy thanh âm của chàng, quay đầu thấy tam tiểu thạch nhất tuyến phi đến, nói to: “Điêu Trùng Tiểu Kỹ”, nói rồi chuyển thân vươn chưởng đánh bạt.
Đột nhiên, tam tiểu thạch chuyển hướng, phân tán ra những nơi khác nhau, nhị tiểu thạch bị chưởng của Chung Luân chấn vỡ.
Tiểu thạch bên trái nhằm vai phải Chung Luân điểm đến, hắn nhói đau, hoang mang khí huyết dâng tràn, chuyển thân tiếp tục đào tẩu.
Lăng Hạo Thiên nở nụ cười nhìn Bạch Tuyết Nhu: “Tiểu dâm tặc, nếu ngươi vận khí, nhất định sẽ thổ huyết, ứ tích tại nội biến thành “Não Trung Phong”.
Chung Luân không thèm để tâm đến lời cảnh báo, tiếp tục bôn tẩu.
“Tiểu dâm tặc, ngươi rõ ràng không biết quý trọng thân mình mà, vạn nhất biến thành Não trung phong, bán thân bất toại, lúc đó không còn là tiểu dâm tặc nữa.”
“Não Trung Phong tắc, tức thì tử vong! Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, thật “Ấu trĩ”, như quả giá hạc tây quy, cũng không đáng tiếc?”
“A!” Ta nói sai rồi, trông bộ dạng của ngươi thế này, làm gì có phẩm cách giá hạc? Sao có khả năng tây quy? Nhất định sẽ bị ngưu đầu mã diện câu hồn địa phủ.”
Lăng Hạo Thiên từ phía sau của Chung Luân cứ thao thao bất tuyệt, Bạch Tuyết Nhu dù đang bị cấm trụ cũng không kìm nổi bật cười, nàng cảm thấy Lăng Hạo Thiên thật hứng thú.
Chung Luân giận dữ định phát tác đột nhiên thổ ra 3 ngụm máu.
Thân tử nhất trận lương thương, hiểm ta trụy địa.
Lăng Hạo Thiên nhìn thấy, khai khẩu xướng đạo: “Hắc! Hắc! Đã cảnh báo rồi! Thật đáng tiếc, cũng đã phun ra rồi. Làm người ta đau lòng quá? Tiếc quá!”
Chung Luân không nhịn được nữa, hét lên, nhằm Lăng Hạo Thiên phóng ra ba chuỷ thủ.
Lăng Hạo Thiên nói lớn: “Tiểu dâm tặc! Nguyên lai ngươi cũng thích du ngoạn nha! Khả tích thái nghiệp dư! Chuẩn đầu nhất thiên, lực đạo hựu bất túc, chân th5i giang biên mại thuỷ, múa rìu qua mắt thợ, sọa điểu!”
Lăng Hạo Thiên vừa nói vừa vung tả chưởng, lập tức ba chuỷ thủ đó bị chàng thu vào trong tay.
Chung Luân thần sắc đại biến, hoang mang quay đầu bỏ chạy.
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Tiểu dâm tặc, để ta cho dạy cho ngươi, vui lòng chú ý, để tập kích, phóng ám khí phải như thế này?” Nói rồi, tay bắn ra một chuỷ thủ, xoay tròn lao tới.
Chung Luân thất thanh, nhanh chóng uốn mình. .
Bạch Tuyết Nhu trông thấy bộ dáng đào tẩu của hắn, không cười nổi. Hiện tại Lăng Hạo Thiên bắt đầu nói: “Chú ý, tả hữu hai hướng phóng đến, ngươi xoay xở thế nào? Nói rồi, chàng xuất thủ pháp phóng ra hai chuỷ thủ.
Chung Luân thấy thế liền vung chưởng đỡ chuỷ thủ.
Đột nhiên, tam chuỷ thủ như có linh tính, xoay tròn, lập tức phóng đến, bức đắc Chung Luân phải liên tục phát chưởng đỡ, toàn thân kháng cự.
Lăng Hạo Thiên hạ thân, cười nói: “Cô nương, vui không!”
Bạch Tuyết Nhu gật đầu cười: “Thỉnh thiếu hiệp giải khai huyệt đạo cho ta?”
Lăng Hạo Thiên mặt đỏ ửng nói: “Điều này…Bất tiện...!”
Bạch Tuyết Nhu cúi đầu thẹn thùng: Thiếu hiệp…tại khách sạn…”
Lăng hạo Thiên tâm thần chấn động, sự tình này không còn cách nào khác, mạnh dạn nói: “Mạo phạm!” Lập tức ngồi xuống, đặt nàng lên đầu gối, hữu chưởng dán lên song nhũ của nàng. Nơi ấy tràn đầy nhục cảm, Lăng Hạo Thiên tức thời say mê, thân thể hai người đã nhất nhất rung động.
Lăng Hạo Thiên thấy Chung Huy bị khốn trụ, lập tức hấp khẩu khí, dụng hết công lực lên thân thể nàng, nửa thời thần, lập tức giải khai huyệt đạo của nàng.
Bạch Tuyết Nhu thẹn thùng, vội vàng chuyển thân lách ra khỏi người chàng.
Không biết phải do huyệt đạo bị chế trụ quá lâu, khi chuyển động, khí bị nén lại, nên ngã trên mặt đất, Lăng Hạo Thiên nhanh chóng đỡ lấy thân thể nàng.
Hai người tiếp xúc với nhau, được ôm lấy thân thể hấp dẫn của Bạch Tuyết nhu một lần nữa, tâm thần Lăng Hạo Thiên sớm đã rung động.
Tim Bạch Tuyết Nhu đập thình thịch, nhanh chóng lách ra, hạ thân đứng nhìn chàng.
Lăng Hạo Thiên lập tức vung tay phải đưa ba viên dược hoàn cho nàng: “Cô nương, nàng đã xuất huyết quá nhiều, trước tiên mau dùng ba viên linh dược này!”
Bạch Tuyết Nhu lí nhí nói: “Đa tạ!” Ngọc thủ vươn ra tiếp lấy ba viên dược hoàn.
Chỉ thấy nàng vội cất ba viên dược hoàn vào trong đai, lập tức xuất Liễu Diệp Đao, hữu thủ phóng ra, Chung Luân hét lên, bị té lăn ra đất.
Ngay lập tức tam chuỷ thủ rợi xuống, cùng một hướng nhắm đến “Phác, phác, phác!” sau ba tiếng, đầu, ngực, vai trái của Chung Luân đã bị trúng.
Nhất trận thảm khiếu quá hậu, Chung Luân chết thảm khốc.
Bạch Tuyết Nhu phẫn hận: “Hừm! Thật tiện cho tên ác tặc này quá!”
Lăng Hạo Thiên quan tâm: “Cô nương, nàng…trước tiên phục dược đã! Vạn nhất vết thương hở miệng, dùng dược hoàn cũng vô tác dụng, hiện tại nên xử lý xác chết này thế nào?”
Lăng Hạo Thiên sơ ý sát nhân, mặc dù Chung Luân đáng bị như vậy, nhưng chàng lập tức cảm thấy hoảng sợ, vội vàng hỏi nàng.
Bạch Tuyết Nhu ôn nhu nói: “Thiếu hiệp, việc này để ta xử lý!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhưng, vết thương của nàng…”
Bạch Tuyết Nhu nói: Không có gì, đa tạ thiếu hiệp đã quan tâm!”
Lăng Hạo Thiên nói: Nhưng ta lo lắng vết thương của nàng…”
Bạch Tuyết Nhu bình thường vốn được nuông chìu, đại tiểu tỷ tính khí ôn nhu, thấy Lăng Hạo Thiên cứ lặp đi lặp lại, bực mình không nén được nói: “Hừm! Nam nhân sao trông giống như lão bà vậy?”
Lăng hạo Thiên nguyên lai vốn có lòng hảo tâm, nghe Bạch Tuyết Nhu nói như vậy, cảm thấy tức giận, nghĩ thầm :” Lão mụ. Hảo tâm không thèm báo, hà tất ta quan tâm đến con gà mái này, thật là vương bát đản sanh kê đản – hỗn đản!”
Khi Lăng Hạo Thiên ở Hoa Sơn đã đọc sách của Khổng Phu Tử: “Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó đối phó!” Trong lòng phát hỏa, lập tức nhằm đại lộ hướng thẳng.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng tức giận, vội vàng hỏi: “Thiếu hiệp, xin lưu lại danh tự!”
Lăng Hạo Thiên lạnh lùng “Hừm”, không lên tiếng mà tiếp tục thẳng tiến.
Bạch Tuyết Nhu thật sự lo lắng vội hỏi: “Ngươ…ngươi…đứng lại…”
Nghe nàng nói như vậy, Lăng Hạo Thiên cũng không thèm quan tâm đến nàng, tâm lý ám mạ “Thần Kinh Bệnh!”Càng lập tức nhanh chân, thoáng cái đã ra xa 20 trượng.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng rời khỏi, toàn thân chấn động, đứng yên tại chỗ run run. Song chưởng nhằm lên thân thể Chung Luân điên cuồng, sau khi thân thể hắn nát như tương, nàng thở hỗn hễn ngồi xuống.
Lệ thuỷ đã tràn đầy trên khuôn mặt của nàng, xóa bỏ diện phổ trên mặt nàng.
Chỉ thấy Bạch Tuyết Nhu ném ba viên dược hoàn Lăng Hạo Thiên đưa cho nàng vào rừng. Đi vòng về phía bên trái, lập tức xuyên qua rừng bước đi.
--------------------