Nghĩ đến ngang đấy, Lăng Hạo Thiên bất giác buông tiếng thở dài, gã quày trở vào trong đình, ngồi xuống chỗ ghế, bàn bằng đá, gã đưa mắt nhìn mông lung ra mặt hồ nước xanh rì. Bên ngoài đình, mọi người lần lượt chiếm lĩnh vị trí, Thanh Pháp, Thanh Hải cùng đệ tử Thiếu Lâm ở phía nam, bọn Tu La hội có Trâu thất lão làm đầu đứng tại phía đông. Còn các lạt ma của giáo phái Tát Già lạt ma do Đại Phạm Thiên cầm đầu chiếm mé bắc, hình thành thế bao vây ba mặt toà lương đình.
Thanh Pháp tiến ra vài bước, lớn tiếng nói:
- Lăng Hạo Thiên, ngươi hại chết phương trượng bản môn, đừng tưởng có thể bỏ trốn dễ dàng vậy! Ngươi còn chưa thấy nhân quả, báo ứng sẽ không chậm đến đâu, ngươi vong ân phụ nghĩa, trời đất, ngườì người oán giận, nếu ngươi không sớm bó tay chịu trói, đứng trách phái Thiếu Lâm ta không nể mặt lệnh tôn và lệnh đường mà động thủ cùng ngươi!
Mắt nhìn mặt hồ, bên tai Lăng Hạo Thiên vang vẳng tiếng chúng nhân la ó ồn ào mà gã dường chẳng nghe thấy, trong lòng gã đang nghĩ nhớ về tình cảnh xảy ra mấy năm trước đây vào một buổi chiều hè oi bức, gã luyện kiếm xong với Bảo An, hai đứa rủ nhau ra sau núi tìm nước giải khát, đồng thời thưởng ngoạn cảnh sắc trên hồ. Chiều hôm đó, nắng chiếu chói chang, xuyên qua tàng cây rừng xung quanh, rọi lên mỏm đá to ven hồ, từng vạt nắng vàng ánh rực rỡ coi thiệt bắt mắt.
Bảo An cởi giày, xắn váy, lội xuống đi về phía giữa hồ, cô ngoảnh lại, gọi:
- Tiểu tam nhi, nước hồ mát rượi lắm, huynh cũng lội xuống đi.
Gã đứng trên mỏm đá ven bờ nhìn cô, không trả lời. Gương mặt cô xán lạn ghê, tiếng cô sao êm ái tươi tắn ghê, làm gã cảm tưởng, ước gì dòng đời cứ bình lặng luôn như hiện tại trước mắt ấy, đừng xoay chuyển nữa! Trong lúc miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng thét của Bảo An, thấy thân hình cô đang bị kéo mạnh xuống đáy nước.
Lăng Hạo Thiên thất kinh, gã vội vàng nhảy ùm từ đầu mỏm đá xuống nước, bơi nhanh đến chỗ Bảo An, lặn sâu xuống dưới, thì thấy đầu một con rắn nước đen sì, thân mình lớn cỡ bắp tay đang quấn vào ngang chân cô, con rắn tìm cách lôi tuột cô ra chỗ đáy sâu của hồ.
Lăng Hạo Thiên vội vàng hươi trủy thủ chém đứt con rắn, ra sức gỡ thân rắn còn đang quấn chặt vào chân cô, cấp tốc ôm cô lội vào bờ. Mình mẩy cả hai đẫm ướt máu rắn, làm loang lổ một vùng nước hồ, bộ dạng cập rập, đang kinh hoàng, nhưng Bảo An ngoái trông gã, mỉm miệng cười:
- Muội thiệt là đãng trí, lại quên mất tiêu là trong hồ có rắn nước!
Lăng Hạo Thiên thì không cười, trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, gã bàn hoàn nhận thức một điều, một nỗi sợ gã chưa từng nếm qua trong đời, sâu thẳm từ nội tâm, rộ lên trong gã niềm kinh hoàng: "Mấy năm vừa qua đó, tiêng nói, hình dáng của Bảo An đã gắn liền thành một phần tối yếu của gã, một phần mà gã chẳng thể nào để mất mát cho được. Bất giác, gã nhen nhúm trong lòng niềm sợ hãi sẽ bị mất cô. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ, bản tính gã chưa từng sợ trời, chưa từng sợ đất, đến ngay tình huống nguy ngập vừa rồi, cũng không hề khiến gã chột dạ chút nào. Thế nhưng, gã phát hiện điều mà gã kinh hoàng gần chết, là chuyện phải bị mất đi Bảo An. Hình ảnh, cảm giác kinh khủng buổi chiều ấy khắc sâu trong tiềm thức gã, lúc xảy ra chuyện ấy, gã còn chưa hoàn toàn hiểu cho rõ hết, nhưng từ buổi chiều cuối hè ven bờ hồ ấy, lần đầu tiên gã nhận thức tình cảm sâu đậm mà gã dành cho cô.
Bên ngoài lương đình, hơn hai trăm con người chứng kiến gã chẳng chút phản ứng nào trước lời đe doạ Thanh Pháp, thấy gã dáng thẫn thờ, họ tức thì đồng loạt lên tinh thần, thấy dũng cảm hẳn lên .
Đại Phạm Thiên xông ra đàng trước, thét to:
- Lăng Hạo Thiên, Tát Già phái của ta mang mối thù bất cộng đái thiên cùng ngươi, bữa nay, ngươi đừng hòng toàn mạng mà ra khỏi lương đình này!
Lăng Hạo Thiên đang đắm chìm trong dòng suy tưởng về quá khứ, gã vẫn chẳng nghe thấy tiếng quát nạt đó, gã chợt tự hỏi "Bữa nay là mùng mấy tháng mười rồi nhỉ? À ... đúng rồi, hôm nay ngày mười tám, là ngày vui mừng lớn nhất đời của đại ca và Bảo An!" Khoé miệng gợn nét cười buồn, gã nghĩ thầm "Chỉ chúc hai người bách niên giai lão, hạnh phúc trọn đời. Ta đã chẳng dám về nhà, sau này, khó lòng gặp lại mặt nàng, ta sống trên đời này còn gì là ý vị? Chẳng bằng chết ngay đi cho rảnh!"
Bên tai gã, tiếng hò hét mỗi lúc một lớn, gã nghĩ thêm: "Hừm ... Bọn Lạt ma cùng đám Tu La hội, thêm tăng nhân Thiếu Lâm này, chả hiểu ma xui quỷ khiến gì mà cứ hò hét đòi đuổi tận giết tuyệt mình! Bọn ngươi muốn lấy mạng ta, ta cũng đâu có để cho bọn ngươi đắc thủ dễ dàng vậy? Ta đem hết sức lực ra chiến đấu, có chết bên ngoài toà đình này, thì cũng được! Chỉ e nàng khi hay tin, sẽ đau lòng, từ đây trở đi, hàng năm, ngày đại hỉ nàng lấy chồng, nàng rồi sẽ nhớ, đấy cũng là ngày giỗ kỵ của Tiểu tam nhi!"
Thấy gã lặng thinh, thấy gã liên hồi gật gù, Đại Phạm Thiên chẳng dằn được, giương tay, hô lớn:
- Khi nghe lệnh ta, toàn thể mọi người hãy đồng loạt xông vào1
Đám lạt ma bạt đao, tuốt gươm, ùa tới sát lương đình. Bỗng cùng lúc, một giọng người quát to:
- Cái Bang muốn bảo vệ người này, không ai được phép động chạm đến y.
Một đám hơn năm mươi khất cái vụt xuất hiện từ khoảnh rừng mé đông, họ mau chóng kết đả cẩu trận, quây thành một vòng trước Lăng Hạo Thiên.
Khi nge Cái Bang lên tiếng bảo vệ mình, Lăng Hạo Thiên rất kinh ngạc, gã ngoái trông, thì thấy một hán tử khuôn mặt nhòn nhọn đang rảo bước đến, trong tay là một thanh đả cẩu màu vàng, chính thị Lại Cô Cửu.
Lăng Hạo Thiên dòm vào lão, nhạt giọng nói:
- Lại trường lão, ta không dám nhờ các vị bảo vệ ta, các vị hãy lui bước đi thôi!
Câu đó thốt lên, mọi người đương trường đều kinh ngạc, mặt Lại Cô Cửu cũng bị bất ngờ mà sa sầm xuống. Lão đang tưởng, được lão ra tay cứu viện vào lúc nguy ngập, Lăng Hạo Thiên phải mang ơn, mà cảm kích lão, đâu ngờ, Lăng Hạo Thiên lại chẳng nể mặt chút nào, lên giọng trục khách!
Trong lòng hết sức ngượng ngập, Lại Cô Cửu hạ giọng:
- Tiểu tam nhi, rốt cuộc, ngươi còn điều gì lấn cấn với ta mà không bỏ qua được?
Lăng Hạo Thiên lạnh lùng:
- Chẳng phải ta không bỏ qua cho ông được, mà chính là vì ông đã chẳng chịu bỏ qua cho ta. Chuyện xảy ra ở Cù Châu, ông quên đi trong chớp mắt, nhưng ta, thì ta không dễ gì quên!
Gã đang nghĩ thầm. nỗi nhục của Lộ Tiểu Giai, so với chuyện gã đang sanh tử quan đầu, là lớn lao hơn nhiều.
Lại Cô Cửu yên lặng, sắc mặt không ngớt thay đổi, một hồi sau, lão nói:
- Tiểu tam nhi, bang chủ hay tin ngươi lạc vòng hiểm nguy, đã cử mấy trưởng lão thống xuất đệ tử tìm cách bảo vệ ngươi Ta đây chẳng qua vâng lệnh bang chủ mà hành sự, ngươi sao cứ không tha thứ cho nỗi khổ tâm của lão nhân gia? Ngươi hãy bỏ qua hết mọi chuyện quá khứ, mau chóng đi theo chúng ta đi!
Lăng Hạo Thiên hừ lạnh, nói:
- Thể diện của lão bang chủ, ta đây sao lại không quan tâm? thế Nhưng, ta không quan tâm đến thể diện ông, ta thể nào cũng chết ngay trong tay Thiếu Lâm, Tu La hội cùng bọn cẩu tặc Tây Hán, ta không thụ hưởng cái ơn bảo vệ của ông, không nợ nần gì ông hết! Ông còn không chịu bỏ đi, đừng trách ta buông lời khó nghe với ông trước mặt đám đông !
Lại Cô Cửu sắc mặt tối sầm, lão hừ mạnh một tiếng, rồi nói:
- Tiểu tam nhi, hay lắm, ngươi hay lắm! Tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, vong ân phụ nghĩa! Ta vốn không tin ngươi hạ sát phương trượng Thiếu Lâm, nhưng giờ đây, lại nghi ngờ tới bảy tám phần lận. Trước khi ta ra đi, bang chủ đặc biệt muốn ta thức tỉnh ngươi, lòng tin tưởng của người với ngươi, ngưoi chẳng ghi nhớ bao nhiêu! Mà có khi đã sổ toẹt tất!
Lăng Hạo Thiên cười nhạt, dòm dòm vào lão, bảo:
- Ta đem cái đầu ta ra đánh cá cùng ông, bang chủ tuyệt chẳng hề nói một lời nào như vậy với ông!
Lại Cô Cửu mặt tái xanh, lão im lặng!
Lăng Hạo Thiên quay đầu ra chỗ khác, thở dài, nói:
- Một hán tử như Ngô bang chủ, tiếc thay, đã nhìn nhầm người khi tin cậy ông. Lại trường lão, ông mà không bỏ đi, ta có thể không sao kiềm chế, tự giữ mồm giữ miệng được!
Lại Cô Cửu nhổ toẹt một bãi xuống đất, giọng cay đắng:
- Không sai! Đúng là bang chủ nhìn nhầm người, đã tin cậy một tên vô lại như ngươi!
Lão quay gót, khoa tay, kéo bọn đệ tử Cái Bang bỏ đi.
Các tăng nhân Thiếu Lâm, bọn lạt ma Tát Già cùng đám Tu La hội, ban sơ, thấy Cái Bang nhúng tay vào, lên tiếng hộ vệ cho Lăng Hạo Thiên, đều nhẩm tính trong lòng việc đối phó một trường đại chiến, nhưng khi nghe chính Lăng Hạo Thiên xua đuổi bọn Cái Bang, họ đều thấy vừa lạ lẫm, vừa vui mừng. Họ chờ đệ tử Cái Bang đi xa hẳn, mới dặn nhau sẵn sàng đao kiếm, chuẩn bị xông tới bao vây.
--- Xem tiếp chương 184 ---