Bọn Tát Già lạt ma xông ra đầu tiên, Lăng Hạo Thiên vung chưởng nghênh địch, bỗng nhiên, tạt qua ánh mắt gã, một thân ảnh cao, gầy lướt qua, kế đó là một bóng hồng từ trên cao đáp xuống trước mặt gã. Cũng trong khoảnh khắc ấy, lũ lạt ma đang ồ ạt xông tới vụt khựng hẳn lại, rồi èo uột, đứa thì ngã sấp, đứa thì té ngửa, đưá co quắp, đứa bất động, không rõ còn sống hay đã chết!
Lăng Hạo Thiên đang sững sờ, gã lại thấy bóng màu hồng ấy không hề ngừng nghỉ, đang lướt vào trong trận thế của lũ lạt ma, tay vung, quất một ngọn roi dài, roi chạm đến đâu, thân hình lạt ma ngã gục đến đấy, chẳng đưá nào chống chọi đươc lấy nưả chiêu, nửa thức ... Đám lạt ma kia thấy thế đều cực kỳ kinh hoàng, hè nhau rã đám, bỏ chạy.
Khi này, Lăng Hạo Thiên đã trông rõ, ấy là một nữ tử độ ba mươi tuổi, người dong dỏng cao, ánh mắt loe loé tia hung dữ, cô ra tay rất ngoan độc, một lúc hạ gục hơn hai mươi người mà mi mắt không mảy may chớp động. Cô đánh lui bọn lạt ma xong, bèn thu cây roi về, rảo bước đến bên Lăng Hạo Thiên, cúi thấp người, chào:
- Hộ pháp trưởng lão Tiêu Mân Côi của Bách Hoa môn xin ra mắt Lăng tam thiểu hiệp!
Lăng Hạo Thiên đáp lễ:
- Chào Tiêu trưởng lão!
Tiêu Mân Côi lui ra, đưa mắt lạnh lùng nhìn đám người đang bao vây xung quanh, cô nói lớn:
- Bách Hoa môn chủ muốn bảo vệ Lăng tam thiếu hiệp, không ai được phép động đến một sợi lông của thiếu hiệp. Đứa nào trong bọn ngươi không tuân thủ, hãy xông ra đây lần nữa coi!
Đám người lập tức rộ lên một trường huyên náo, rồi bất giác, đều thi nhau lui lại vài bước.
Thiếu Lâm, Tây Hán lạt ma cùng Tu La hội từng nghe qua danh tiếng Bách Hoa môn, đều biết đấy là một môn phái tối thần bí của hắc đạo, môn nhân nào cũng mang bản lãnh cao siêu về sử dụng độc, ra tay hung tàn, hành tung bí ẩn, khiến người ta không biết đàng nào mà phòng hờ, mà đối phó.
Thêm nữa, môn chủ Bách Hoa môn chủ lại là bí ẩn hạng nhất trong số những bí ẩn của họ, Người ta đồn, độc thuật cùng đao pháp của môn chủ từng hàng phục không biết bao nhiêu là bang hội hắc đạo, nhân vật giang hồ đồn rằng đấy là một thiếu nữ tư dung tuyệt mỹ, mang một thân võ công quỷ dị, ngón nghề dụng độc cao siêu, mà lại giỏi hoá trang, cô chưa hề xuất hiện dưới bộ mặt thật. Lúc này, cả đám họ nghe Bách Hoa môn chủ nhất quyết che chắn cho Lăng Hạo Thiên, khiến họ thẩy đều đâm ra ngần ngại.
Thanh Pháp của phái Thiếu Lâm tiến ra trước dăm ba bước, lớin giọng, nói:
- Mối giây liên hệ giữa Lăng gia cùng Bách Hoa môn rất sâu xa, còn ai trên giang hồ mà không biết điều đó! Năm xưa, Bách Hoa môn từng giúp Y hiệp và Tần nữ hiệp càn quét lũ Hỏa nghiệt, thì coi như có công lớn với toàn võ lâm. Thiếu Lâm ta vì vô ý mà phải đương đầu cùng Bách Hoa môn, nhưng Lăng tam hiệp cũng đang là nghi can số một trong vụ hại chết phương trượng bản phái, bọn ta bất cứ giá nào đều muốn bắt hắn đem về bản tự hòng truy cho ra manh mối. Thiếu Lâm tuy lạm danh làm môn phái hàng đầu của vũ lâm, nhưng không sao cúi đầu tuân lệnh Bách Hoa môn chủ cho được. Hãy mau tránh ra, đừng bắt chúng ta phải động võ, phải đại khai sát giới!
Bỗng nghe một tiếng cười sắc lạnh, một giọng nói âm trầm:
- Thằng trọc nhỏ mang tên chữ Thanh này, khẩu khí lớn lối dữ a!
Thanh Pháp vội ngoảnh trông lại, thì thấy giữa hàng ngũ tăng chúng Thiếu Lâm bỗng xuất hiện một bà già áo lam lưng còng, người gù, chột một mắt, cầm quài trượng, nghênh ngang bước về phía y.
Thanh Hải, Thanh Pháp đồng loạt nhào ra cản, đồng thét to:
- Ai đấy?
Bà già ấy chính là Tử Khương. Bà ta giương to con mắt còn lại, cười gằn một tiếng, chẳng xem hai tăng nhân đó vào đâu, tiếp tục rẽ lối đám tăng nhân Thiếu Lâm, đi đến trước mặt Lăng Hạo Thiên, bà khom mình thưa:
- Lăng tam thiếu hiệp, Chấp pháp trưởng lão của Bách Hoa môn là Tử Khương kính chào!
Câu nói vừa dứt, quần tăng Thiếu Lâm đàng sau vụt nổi lên một loạt náo động, thì ra từ hai bên lối bà ta vừa đi qua, những tăng nhân đều trúng độc, hơn hai mươi người lần lượt té nhào, mình mẩy đen nhẻm, miệng sùi bọt trắng.
Thanh Hải Thanh Pháp không rõ bà ta ra tay hạ độc thế nào mà cùng lúc đánh ngã bấy nhiêu người, cả hai đều biến sắc.
Lăng Hạo Thiên trông thấy Tiêu Mân Côi và Tử Khương ra mặt giúp đỡ, gã cực kỳ cảm động, bèn hỏi:
- Lệnh môn chủ vẫn khoẻ chứ?
Tử Khương đáp:
- Bẩm Lăng tam thiếu hiệp rõ: môn chủ vẫn khoẻ. Ngài nghe nói thiếu hiệp bị hàm oan, đã đặc biệt lập tức sai chúng tôi đến đây trước để hộ vệ thiếu hiệp. Ngài cũng đã đi suốt đêm, chắc sắp sửa đến diện kiến cùng thiếu hiệp thôi.
Cũng trong lúc ấy, Thanh Hải, Thanh Pháp rảo bước đến, quát thét Tử Khương:
- Tặc bà nương, mau đưa giải dược ra đây!
Tử Khương ngoái đầu trông lại, rồi nói:
- Giải dược thì có đấy, bọn ngươi muốn lấy, hãy mau lui ra chục bước!
Thanh Hải Thanh Pháp đưa mắt nhìn nhau, họ chẳng dám tỏ vẻ cứng đầu trước mặt bà già quỷ dị mà âm độc này, đành làm y lời bà ta mà lui bước.
Tử Khương lấy từ trong bọc ra một cái bình nhỏ, nói:
- Tới nước này mà phái Thiếu Lâm còn hết sức hồ đồ, người chưởng môn bị giết chết, mà vẫn không biết hung thủ là ai, đuổi càn, đánh loạn đả, hừm ... võ lâm đệ nhất đại phái là cái quái gì, mà lại có cái phong độ rắm chó như thế! Lão bà tử đây bảo cho mà biết, đại sư Thanh Thánh là do Tu La hội hiệp sức cùng bọn Tây Hán lạt ma bố trí ám sát đấy, bọn gian tặc đó còn làm bộ làm tịch tìm đến gây hấn Lăng tam thiếu hiệp, để hãm hại thiếu hiệp. Bọn ngươi bị người ta lừa bịp đến mờ mắt, lại còn đi liên thủ cùng kẻ thù để áp đảo người vô can, ha ha ... khiến người ta cười muốn bể bụng, muốn trẹo quai hàm!
Nghe câu đó, Thiếu Lâm cùng Tu La hội, Tây Hán lạt ma đều đồng loạt nhao nhao...Trong lòng nhen nhúm ngờ vực, Thanh Pháp lớn giọng:
- Ngươi nói khơi khơi như vậy ai mà tin cho được? Ngươi có chứng cứ gì không?
Tử Khương cười lạnh lẽo, giọng nhạt nhẽo:
- Bách Hoa môn chủ đã nói thế, còn có gì là không đúng? Lũ ngươi mà không mau mau cút đi, còn cứ đứng đấy mà lải nha lải nhải, lão bà tử đây trông thấy, thật chán ghét vô cùng! Hãy mau tiếp lấy giải dược, bộ muốn thấy chết thêm vài mạng nữa mới chịu mở mắt?
Bà vung tay, ném bình nhỏ sang. Thanh Pháp vươn tay chụp lấy, nhanh chóng đi giải độc cho đám tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm đang nằm la liệt.
Trâu thất lão nghe Tử Khương sách động hiềm khích giữa Tu La hội cùng phái Thiếu Lâm, bèn xông tới trước, tay chỉ, miệng thét:
- Xú bà nương nói năng càn rỡ! Nghề dịch dung Bách Hoa môn vốn lừng danh, người hại chết Thanh Thánh chẳng phải lũ ngươi thì còn ai vào đấy? Rồi lại còn ngậm máu phun người, đặt điều vu oan cho Tu La hội ta!
Lão còn chưa dứt tiếng, thân mình đã ngã nhào xuống, từ đàng sau lão, xuất hiện một nữ tử trung niên áo hồng nhạt, sắc mặt thâm trầm, chính là Tiểu Cúc của Bách Hoa môn.
Tiểu Cúc giọng hầm hừ:
- Bọn Tu La hội là đồ bại hoại của võ lâm, bữa nay ta cho xem ngón lợi hại của Bách Hoa môn!
Cô vung tay trái, ném ra ba quả đạn nho nhỏ, chúng nổ ầm trong không trung, buông chụp xuống bên dưới một màn khói khiến người của Tu La hội lũ lượt té quỵ, ho sù sụ liền miệng, chẳng đứa nào gượng đứng lên nổi.
Tiểu Cúc rảo bước đến trước toà lương đình, hành lễ với Lăng Hạo Thiên, nói:
- Khải tích trưởng lão của Bách Hoa môn là Tiểu Cúc xin tham kiến Lăng tam thiếu hiệp!
Đám người của Thiếu Lâm, Tát Già lạt ma cùng Tu La hội tận mắt chứng kiến ba trưởng lão của Bách Hoa môn đến bảo vệ Lăng Hạo Thiên, ba nữ tử này trước giờ chưa khi nào công khai ra mặt, nhưng rõ ràng, họ là những nhân vật kiệt xuất của hàng hảo thủ Bách Hoa môn, vừa qua được xem họ biểu lộ tuyệt kỹ trấn áp đối thủ, mới chỉ vung tay sơ sơ đã đánh ngã hơn ba mươi người, cả ba môn phái họ chưa cất tay cất chân đã bị trúng độc trầm trọng thê thảm, xem chừng bữa nay kết quả của bọn họ không có gì là tốt lành cả!
Cả bọn thì thầm thương lượng bàn bạc một lúc, rồi Thiếu Lâm bỏ đi đầu tiên. Các lạt ma Tát Già cũng nối gót mà ra đi.
Tu La hội tuy đang sẵn có thù oán cùng Bách Hoa môn, cũng đành chửi bới mấy câu nhăng nhít, rồi dần dà kéo nhau đi hết.
Lòng vô cùng cảm kích, Lăng Hạo Thiên nói:
- Đa tạ ba vị xuất thủ tương trợ. Ta thiếu lệnh môn chủ một món nợ to lớn, có chết trăm ngàn lần cũng chưa trả hết được!
Tiêu Mân Côi đáp:
- Lệnh tôn lệnh đường ngày xưa từng thi ân cho môn chủ trước của chúng tôi, các hạ lại còn là bằng hữu tốt của môn chủ, vậy cần gì phải nói đến đền ơn đáp nghĩa? Việc không thể chậm trễ, tôi sợ trong đám kẻ đối đầu hãy còn có nhân vật lợi hại đang truy lùng đến đây, mời Lăng tam thiếu hiệp hãy theo chúng tôi rời khỏi chốn này cho mau. Về đến thành Lạc Dương, bổn môn có chỗ trú ẩn kín đáo, mình sẽ chẳng còn ngán chúng nữa.
Cô thổi một hồi còi, từ trong rừng thấy xuất hiện chừng năm chục môn nhân Bách Hoa môn, dẫn theo nhiều thớt ngựa, cả đám các nữ tử ấy kết đoàn hộ tống đưa Lăng Hạo Thiên phi ngựa nước đại, nhắm hướng nam trực chỉ.
--- Xem tiếp chương 185 ---