Cả đoàn gấp rút chạy được chừng vài thời thần, khi đến gần thành Lạc Dương, bỗng Tử Khương khoa tay gọi mọi người dừng bước, nói:
- Đàng trước có người chặn đường!
Các nữ tử vội vàng tản ra, lập thành ba đội, trông ra phía trước, quả nhiên thấy có hai người đang đứng ngáng giữa đường, người đàng trước mặt xanh, phục sức hoa lệ, lưng đeo kiếm, hai tay chắp ra sau lưng, thần tình nhàn nhã. Đàng sau hắn, một người trông giống nô bộc, trong tay thủ một món binh khí hình thù kỳ quặc, đứng cúi gập đầu. Nhìn thoáng qua, hai người nom tựa một đôi chủ tớ nhà giàu thường gặp, song tên mặt xanh mang khí độ bất phàm, rõ ra một nhân vật chẳng tầm thường.
Tiêu Mân Côi quát:
- Kẻ nào đấy? Mau tránh ra!
Rồi cô vung roi điểm tới gã mặt xanh.
Thanh diện hán tử tay vẫn khoanh, vẫn giữ yên, chân bất động, hắn làm ra tuồng không thấy ngọn roi đang tấn công. Đến lúc đầu roi sắp chạm vào mặt, bỗng cây roi gãy rời làm ba khúc, chẳng hiểu hắn đã dùng thủ pháp gì mà chấn đứt nó.
Mặt biến sắc, Tiêu Mân Côi nhảy vù xuống khỏi lưng ngựa, cô vung từ eo lưng ra món võ khí tuỳ thân là ngọn nga mi thích, miệng thét to:
- Giỏi lắm! Các hạ là ai?
Tên mặt xanh đó đưa mắt liếc ngang Tiêu Mân Côi, mỉm cười, nói:
- Chỉ vừa mới ba mươi tuổi mà đã gặp phải ta, đúng là hết kiếp đến nơi, số mạng ngươi tận cùng rồi!
Tiêu Mân Côi thét mắng:
- Nói nhảm nhí gì vậy? Rốt cục, ngươi là ai?
Tử Khương bỗng biến sắc, la lớn:
- Mân Côi, người này là Tử Thần Tư Không Đồ!
Tiêu Mân Côi lui nhanh hai bước, cô còn nhớ rõ, trước khi đi, Triệu Quan căn dặn các nữ tử:
- Rủi đụng độ Ôn Thần, còn có thể giao tranh, các vị còn có được bảy, tám phần thủ thắng. Nhưng nếu chạm vào Tử Thần hoặc Hồng Thái Bình, mình chỉ có thể đánh lén, chứ đường hoàng đâu mặt, các vị tuyệt không chút cơ may sống sót trở về, các vị lập tức tránh né đi thì hơn!
Người này đích thực Tử Thần Tư Không Đồ. Hắn nhếch mép một nét cười, rồi nói:
- Chẳng sai! Chẳng sai, lão bà nương trộng tuổi rồi, đã nhận ra được mặt mũi Tử Thần. Các ngươi bữa nay đụng vào Tử Thần, thật đúng dịp may to, tất cả đều có cơ hội sớm được giải thoát, chả còn phải kéo dài mãi kiếp sống cay đắng cơ cực này nữa!
Hắn quài tay, lôi ra từ lưng tên nô bộc một món võ khí ba mũi nhọn, thần sắc rất hớn hở, tưởng chừng đang gặp một chuyện gì hết sức hứng thú, hai chân thong dong tiến tới.
Tử Khương, Tiêu Mân Côi và Tiểu Cúc đều thuộc hàng lão luyện, sau một trao đổi ánh mắt, họ hiểu ý, quyết định chia nhau hành sự,
Tiêu Mân Côi võ công cao nhất trong bọn, cô huy động nga mi thích tấn công Tử Thần trước, chủ ý tạm cầm chân hắn. Tiểu Cúc lo dẫn đầu hai mươi môn nhân đứng lược trận, Tử Khương đưa các môn nhân còn lại quay ngựa vây quanh Lăng Hạo Thiên, rồi bà nhỏ giọng bảo:
- Lăng tam thiếu hiệp, hãy bỏ chạy cho mau!
Lăng Hạo Thiên cũng đã nhận thấy võ công Tử Thần cực cao, dù gã thua kém hẳn, trước tình hình này, gã làm sao có thể bỏ mặc riêng đám nữ tử đối đầu Tử Thần, bỏ trốn, thoát thân một mình. Gã bèn lắc đầu:
- Tôi không chạy, tất cả chúng mình hãy đồng loạt xông lên chiến đấu.
Gã thấy Tiêu Mân Côi chỉ mới qua vài ba chiêu, rõ ràng không phải địch thủ của Tử Thần, cô đang gắng sức khổ chiến. Chợt tình huống nguy cập hẳn lên, Tử Thần hươi cây soa ba ngọn của điểm trúng vào đầu vai cô, làm bắn máu tung toé. Tiêu Mân Côi buông tiếng kêu rên thảm thiết, nga mi thích tuột tay, rớt xuống đất. Ngọn soa ma mũi của Tử Thần vung tới, nhắm đâm vào vùng yết hầu cô.
Lăng Hạo Thiên quát to:
- Dừng tay!
Gã giục ngựa ào tới, vung song chưởng kích vào mé sau Tử Thần.
Tử Thần khựng lại, rút cây soa về, quay mình ứng chiến phát chưởng. Bỗng nghe Tiểu Cúc cùng Tử Khương kêu lớn;
- Coi chừng!
Song chưởng Lăng Hạo Thiên chạm vào ngón phản công của Tử Thần, nghe hự một tiếng, gã bị đẩy lùi bảy tám bước ra đàng sau. Tuy Lăng Hạo Thiên cảm giác nội lực hai bên tương đương, song chẳng hiểu sao, đầu óc gã bỗng choáng váng, đôi chân èo uột bủn rủn, gã hầu như muốn té quỵ xuống. Tiểu Cúc đã nhanh chóng chạy đến nâng đỡ, tay nhét vào miệng gã một hoàn thuốc, miệng nói:
- Đụng phải Ôn Thần rồi, thiếu hiệp mau chạy đi!
Lúc ây, Lăng Hạo Thiên cũng đã để ý đến chỗ gã nô bộc, ánh mắt hắn loa loá, quả nhiên y hệt tên Ôn Thần Sa Tẫn mà gã từng đụng độ, từng bị hắn phóng độc nơi tửu lâu lúc trước. Rồi thấy hắn vung hai tay, chẳng hiểu đã tung ra thứ độc gì, Lăng Hạo Thiên lần này cảm giác toàn thân tê liệt, thần trí mê man dần, gã định lui vài bước ra sau, nhưng không sao điều khiển nổi đôi chân. Kế đó, gã thấy Tiểu Cúc đứng sát bên gã, hai tay cô huy động, chừng như cô cũng đang tung độc ra đối phó.
Cùng lúc, Lăng Hạo Thiên cảm giác đàng lưng đau buốt, chính là Tử Thần thừa lúc gã bị trúng độc chẳng kịp phòng hờ, đã lẻn ra mé sau Lăng Hạo Thiên, đâm lén ngọn soa ba mũi vào gã. Thấy thế, Tiêu Mân Côi hoảng hốt, cô kêu thét một tiếng, nhào ra ôm chầm vào ngang lưng Tử Thần.
Tử Thần chửi:
- Xú bà nương!
Hắn vung ngọn soa nhắm đầu cô đâm xuống, Lăng Hạo Thiên gắng gượng nhịn đau, ra sức quay mình vung chưởng đánh vào ngang ngực Tử Thần. Tử Thần đang bị dồn cục cùng Tiêu Mân Côi, không tránh né kịp, hắn đã lãnh nguyên ngọn chưởng, bị chấn động, hắn bay té nhào ra sau, ngọn soa tuột rời khỏi tay. Tiêu Mân Côi cũng bị nội lực trong chưởng của Lăng Hạo Thiên kích vào, cô chấn thương, cũng bị bắn mạnh, bay tuốt ra xa.
Lăng Hạo Thiên định rượt theo để tấn công Tử Thần, nhưng đôi chân gã bất lực, chỉ đành nhìn Tử Thần chậm chạp đứng lên, lúc hắn bị ba môn nhân Bách Hoa môn nhào đến tấn công, đều nhẹ nhàng đánh lui cả bọn. Chân rã rượi, Lăng Hạo Thiên té quỵ xuống đất, gã ngoái trông lại, thấy kế bên gã, Tiểu Cúc vẫn còn đang thi triển độc thuật chống Ôn Thần, mặt cô nhăn nhúm, vẻ đau đớn cùng cực, chừng như cô đang mỏn hơi, cạn sức, không sao chi trì được nữa.
Gã bỗng cảm giác cổ áo bị thít chặt, rồi thân mình nhấc bổng, đó là Tử Khương đã giục ngựa sát vào, kéo đặt gã ngồi lên yên, đặt dây cương vào tay gã, nói:
- Chạy nhanh trước đi!
Rồi bà ta nhảy xuống, quất một roi thật mạnh vào mình con ngựa, nó bèn cất vó, phóng chạy vào vùng hoang dã.
Lăng Hạo Thiên chỉ thấy toàn thân èo uột, tai mắt dần dần mơ hồ, gã chỉ loáng thoáng hiểu là ba trưởng lão của Bách Hoa môn vẫn còn ở lại cầm cự Tử Thần cùng Ôn Thần cho gã được chu toàn, trong lòng gã vừa bấn loạn vừa lo lắng, rồi đầu óc vụt tối sầm, cuối cùng, gã bất tỉnh nhân sự.
Không biết chạy được bao lâu, Lăng Hạo Thiên dần dà tỉnh lại, những tê liệt châu thân cũng đã từ từ biến mất, dẫn đến nột trận đau kịch liệt từ vết thương trên lưng. Gã chỉ thấy miệng mồm khô khốc, khát cháy lưỡi, gã gắng gượng kềm dây cương, ngẩng đầu nhìn quanh quất, thấy mình đang ở giữa một vùng quạnh quẽ, không biết là chốn nào, cũng không hiểu chỗ Bách Hoa môn đang giao tranh Tử Thần, Ôn Thần là ở đâu! Gã dỏng tai nghe ngóng, loáng thoáng từ mé tây vọng về tiếng nước róc rách, bèn điều ngựa đi về phía ấy. Đi một hồi, đến bên một dòng suối. Gã xuống ngựa, vốc nước uống một ngụm lớn, rồi nằm rũ trên một tảng đá ở đấy, lấy lại hơi sức. Cảm giác vết thương nơi lưng vẫn đang còn rỉ máu, gã gắng gượng ngồi dậy, quài tay thăm dò thương tích, thấy mé vai bên tả có một vết chém. Hiển nhiên, Tử Thần định đâm gã nhát đó từ trên vai xuống thấu tim, bất ngờ lúc ấy, nếu hắn không bị Tiêu Mân Côi nhào tới ôm chầm lấy hắn, ắt nhát đâm ấy đã giết chết mất Lăng Hạo Thiên rồi.
Lăng Hạo Thiên gắng trấn định tâm thần, lấy thần cao trị thương của Hổ Sơn ra đắp vào miệng vết chếm, xé mảnh áo trước ngực băng bó lại, vừa khó nhọc làm, gã vừa ho sù sụ. Xong rồi, gã ngồi xếp bằng thật vững, tĩnh tâm vận khí. Nhờ nội tức hồn hậu, sau khi vận khí được vài vòng, gã thấy tinh thần đã có phần khá hẳn lên. Gã lo lắng cho an nguy người Bách Hoa môn, định trở lại tìm kiếm họ, nhưng trong vùng hoang vắng quạnh quẽ này, thật không biết phải đi hướng nào để trở về. Mà cho dù có muốn đi tìm họ, độc trong mình gã còn chưa trục ra, với vết thương khá nặng trên lưng, muốn tự mình đi đứng đã là khó khăn rồi, còn sức đâu để tính chuyện trợ giúp!
Gã ngoái trông, thấy con ngựa đang gặm cỏ nơi xa xa, gã muốn đến bên ngựa, bèn bẻ một cành cây làm gậy chống, vất vả bước từng bước, ngã tới ngã lui ba bốn bận, quãng ngắn chừng chục bước vậy mà gã không sao đi cho tới nơi được. Gã than dài một hơi, rồi thất chí, gã ngồi thụp xuống, đưa mắt nhìn quanh quất, chỉ cảm giác một nỗi cô đơn cùng cực, khắp cả một vùng trời đất mênh mông này, chỉ duy nhất mình gã đang lạc loài khốn khổ, ngay đến con ngựa cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến gã.
Nghĩ nhớ về tình nghĩa cuả người Bách Hoa môn, đến tình thân thiết của Triệu Quan, rồi lại nghĩ về nỗi lo âu của song thân, lại còn Bảo An … lòng gã dấy lên một nỗi ngượng ngùng to lớn, gã tự trách "Ta xin lỗi tất cả, các vị vì ta mà lo âu, vì ta mà mà lâm vòng hiểm nguy ..."
Lồng ngực uất kết, toàn thân bủn rủn, gã ngẩng trông vầng nhật đỏ lừ đang xuống thấp dần nơi hướng tây, bầu trời, chim chóc, cây cối đều nhuốm một màu đỏ ối, gã thấy đau xót trong lòng "Đã bao lần từng ngắm nhìn ráng chiều rực đỏ, đây chắc là lần cuối cùng mình thấy mặt trời lặn!"
--- Xem tiếp chương 186 ---