Một tiếng nổ long trời nổ ra. Cả vách tường lớn đổ sụp xuống. Hoa lửa bay tung toé như pháo bong. Diệp Khắc Cường bị chấn động bay vọt người ra phía trước, thi thể của Mỹ Quyên trong lòng cũng theo đó rơi xuống.
“Mỹ Quyên!” Diệp Khắc Cường vừa tiếp đất liền vọt đến chỗ vừa nãy làm rơi Mỹ Quyên, nhưng trong khói lửa mịt mù, tìm kiếm một thi thể quả thật không phải là chuyện dễ , nhưng Diệp Khắc Cường là đội trưởng đội đặc nhiệm của chính phủ, chuyện này không làm khó được gã !
Diệp Khắc Cường đang chạy lại chỗ thi thể Mỹ Quyên thì không gian lại rung chuyển thêm lần nữa, đất đá liền rơi xuống đè nát thi thể cô.
“A Cường !” Phàn Đại Cương lập tức lao dến giữ lấy Diệp Khắc Cường. “Nguy hiểm lắm, đừng qua bên đó, Mỹ Quyên đằng nào cũng đã chết rồi, thôi bỏ đi !”
Từ trong khói lửa, Lý Chính Hào nói vọng ra: “Người hành tinh Đen đã tấn công tới đây rồi, các anh mau lên đi !”
“Mỹ Quyên !” Diệp Khắc Cường gào lên một cách tuyệt vọng, gạt nước mắt cùng Phàn Đại Cương leo lên phi thuyền.
“Được rồi, chúng ta đi nhé !” Lý Chính Hào đưa tay ấn nút điều khiển, nắp phi thuyền liền đóng lại, các màn hình trong phi thuyền đều sáng lên. Lý Chính Hào liền cao giọng nói: “Máy tính, chuyển sang hệ thống tự lái. Mục tiêu là hành tinh Ánh Sáng, vị trí CKI20196. Khởi động chuyển dịch không gian. !”
Lý Chính Hào vừa dứt lời, màn hình liền thay đổi. Phi thuyền rung lên nhè nhẹ mấy cái rồi không hề động đậy.
Ước chừng ba mươi giây trôi qua, Phàn Đại Cương không nhịn được hỏi: “Tình hình thế nào rồi ?”
Lý Chính Hào mỉm cười nói: “Chúng ta đã thuận lợi đi vào thông đạo thời không. Có điều, tuy nói là có thể đến được hành tinh Ánh Sáng trong thời gian ngắn, nhưng tính theo thời gian địa cầu các anh cũng phải mất hai tuần đấy.”
“Hai tuần ?” Phàn Đại Cương chau mày nói: “Tuy tôi và A Cường đã từng tiếp thụ huấn luyện đặc bịêt, có thể nhịn ăn nhịn uống trong thời gian dài nhưng nếu mà không ăn không uống hai tuần thì khi đến hành tinh Ánh Sáng có lẽ chúng tôi đã thành hai cái xác khô rồi.”
“Điều này thì các anh không cần lo lắng !” Lý Chính Hào lấy ra hai viên thuốc đưa cho Phàn Đại Cương và Diệp Khắc Cường. Đoạn nói: “Đây là dược phẩm mà chúng tôi đặc chế để phục vụ cho những chuyến bay dài ngày. Mỗi viên có thể duy trì hiệu lực hai tuần, sau khi uống vào thì không còn cảm giác đói khát nữa. Ngoài ra nó cũng cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể trong hai tuần đó. Các vấn đề khác như ngủ, tắm rửa vệ sinh các anh cũng không cần lo lắng. Phi thuyền này có đầy đủ các thiết bị phục vụ các nhu cầu thiết yếu của cuộc sống địa cầu. Còn về Chúa Cứu Thế thì càng không thành vấn đề , vì đã có hệ thống chăm sóc riêng, nó sẽ cung cấp cho người tất cả những gì người cần.”
Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương sau khi uống thuốc liền cảm thấy không còn cảm giác đói khát nữa, trong lòng cũng thầm phục kỹ thụât của người hành tinh Ánh Sáng.
Lý Chính Hào tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian hai tuần này tôi sẽ phản ánh lại cho các anh biết về phong tục tập quán, thói quen thường nhật, kết cấu xã hội của hành tinh Ánh Sáng. Điều này rất có ích cho cuộc sống của các anh sau này trên đó. Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé !”
Màn hình liền xuất hiện những toà kiến trúc khổng lồ. Giữa các toà kiến trúc được nối với nhau bằng các ống lớn trong suốt. Bên trong ống có thể thấy những công cụ giao thông hình dáng giống như cái máy bay chạy đi chạy lại. Lý Chính Hào giải thích: “Môi trường sống của chúng tôi phải hoàn toàn vô trùng, vì thế chúng tôi đều di chuyển trong ống thuỷ tinh !”
Màn hình tiếp tục chuyển sang những hình ảnh nói về cuộc sống thường nhật của người hành tinh Ánh Sáng. Diệp Khắc Cường nhìn những sinh vật giống con nòng nọc kia đi đi lại lại, trong lòng bất giác nghĩ: “ “Đám người hành tinh Ánh Sáng này làm việc gì cũng chỉ cần ấn một cái nút, thảo nào cơ bắp đã thoái hoá hết, chỉ còn lại có một cánh tay. Nhưng do bọn họ không ngừng phát triển tri thức nên não bộ cũng phát triển, tạo thành cái đầu to như vậy. Nếu như người điạ cầu tiếp tục phát triển, không biết có biến thành như vậy không ? Hay là lại trở về thời kỳ nguyên thủy, biến thành con tinh tinh ? Như thế rốt cuộc là tiến hoá hay thoái hoá ?
Nghĩ ngợi lung tung một lúc, Diệp Khắc Cường chợt nhớ ra một chuyện, gã hỏi Lý Chính Hào: “Ê, con của tôi rốt cục là con của anh hay con của tôi ?”
Lý Chính Hào hơi ngẩn người ra hỏi: “Anh muốn nói gì ?”
“Tôi nói con của tôi là do anh cấy gen vào người Mỹ Quyên mới có được đúng không ? Thế gen của tôi ở đâu ? Còn nữa, anh dùng cách nào để cấy gen vào nguời Mỹ Quyên ? Có phải ... có phải dùng cách của người địa cầu ?”
Lý Chính Hào liền cười lên khanh khách nói: “Thì ra là chuyện này. Chúa Cứu Thế đích thực là con của anh. Tôi chỉ dùng cảm quang cao tốc để cấy gen vào người vợ anh thôi, tuỵêt đối không dùng phương pháp tiếp xúc của người địa cầu. Hơn nữa gen của tôi sau khi xâm nhập vào cơ thể vợ anh sẽ hoà nhập với gen của anh chứ không thay thế nó. Vì vậy anh cứ yên tâm, Chúa Cứu Thế chắc chắn 100% là con của anh. Có điều trong gen di truyền của nó có thêm gen của tôi nữa.”
Diệp Khắc Cường cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ hỏi lại: “Anh thật sự chưa chạm vào vợ tôi đấy chứ ?”
Lý Chính Hào lắc lắc đầu cười nói: “Thật sự là không, tôi chỉ dùng ánh sáng chiếu lên người cô ấy mà thôi.”
“Nó thật sự là con tôi chứ ?”
“Chúa Cứu Thế chắc chắn là con anh !”
Sau khi nghi vấn được giải thích cặn kẽ, Diệp Khắc Cường chợt cảm thấy mệt mỏi. Gã liền nằm xuống ghế, định ngủ một giấc cho lại sức.
Bất ngờ, phi thuyền rung động dữ dội như bị ai lắc mạnh, khiến Diệp Khắc Cường đang nằm trên ghế ngã lăn xuống. Gã và Phàn Đại Cương đồng thanh hỏi: “Lại chuyện gì nữa ?”
“Có phải gặp phải thời không loạn lưu không ? Máy tính, mau quét phạm vi rộng gấp đôi cho ta !”
Trên màn hình hiện ra một biểu tượng kỳ lạ, có lẽ là chữ viết của người hành tinh Ánh Sáng. Lý Chính Hào xem xong vội hoảng hốt nói: “Hỏng rồi, có hai vật thể lạ xuất hiện trong thông đạo thời không của chúng ta. Bọn chúng đã phá thủng thông đạo thời không, gây ra hiện tượng thời không loạn lưu vừa rồi, vì thế mà vừa nãy phi thuyền bị lắc mạnh như vậy.”
Diệp Khắc Cường trong lòng cảm thấy bất an, gã đi đến bên cạnh cái nôi. Nếu như có xảy ra chuyện gì, gã cũng có thể bảo vệ được con trai.
“Ý của anh là có người đang đuổi theo chúng ta ?”
“E rằng là như vậy !” Trên màn hình liền xuất hiện một vật thể hình phi đạn, Lý Chính Hào chỉ vào đó nói: “ Theo kết quả phân tích của máy tính, hai vật thể đó là phi thuyến chiến đấu của hành tinh Đen.”
“Thế là hết !” Phàn Đại Cương chán nản ngồi phịch xuống ghế. “Mất bao công mới chạy trốn được, nay lại bị chúng phát hiện đuổi theo. Lần này chết chắc rồi !”
“Không phải lo, lúc này lũ hành tinh Đen đó chưa tấn công chúng ta đâu.” Lý Chính Hào vẫn bình tĩnh nói.
Diệp Khắc Cường thấy lạ liền hỏi: “Tại sao vậy ? Cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ chúng bỏ qua ?”
“Bởi vì nếu chúng sử dụng vũ khí tấn công chúng ta, không đạo thời không sẽ bị chấn động, gây ra lốc xoáy thời không. Khi đó thì tất cả những vật thể ở trong thông đạo thời gian này sẽ bị cuốn vào lốc xoáy thời không, bị nó đưa đến một không gian nào đó, vào một thời gian nào đó mà không ai biết được. Vì thế nếu bọn chúng tấn công chúng ta, tức là chúng tự hại bản thân chúng. Điều này thì bọn hành tinh Đen không bao giờ làm cả. Nếu có muốn tấn công, chúng cũng phải chờ ta ra khỏi thông đạo thời không này đã.”
“Phế ngôn ! Nói như vậy thì nói làm chó gì ?” Phàn Đại Cương nóng nảy quát. “Bây giờ chúng không tấn công, sau khi ra khỏi thông đạo thời không này cũng sẽ tấn công. Đằng nào thì cũng chết, chi bằng chúng ta cứ tấn công trước đi !”
Lý Chính Hào để lộ nét mặt khó coi nói: “Thật xin lỗi, vì hành tinh chúng tôi rất ít nghiên cứu chế tạo vũ khí, nên chiếc máy chuyển dịch không gian này không hề được trang bị để chiến đấu.”
“Mẹ kiếp, vậy là không có gì cả à ?” Phàn Đại Cương chán nản ngồi xuống ghế. “Vậy thì chui vào túi ngủ chờ bọn chúng đến vậy !”
“Cũng chưa chắc ! Chúng tôi đã nghiên cứu ra một hệ thống phòng vệ rất hiệu quả. Trước khi rời khỏi thông đạo thời không, tôi sẽ liên lạc với tổ chức kháng chiến, họ sẽ đến đưa chúng ta về hành tinh Ánh Sáng một cách an toàn.
Phàn Đại Cương ừ nhẹ một tiếng, rồi nói: “Hy vọng là như vậy !”
Lời còn chưa dứt, tất cả đèn trên phi thuyền đều chuyển sang màu đỏ, máy báo động “bíp bíp” liên hồi. Lý Chính Hào vội xem màn hình ra đa, hoảng hốt nói: “Không xong rồi, có vật thể lạ đang tiến về phía chúng ta với tốc độ rất nhanh.”
Diệp Khắc Cường sắc mặt đại biến, vội hỏi: “Là cái gì ?”
Màn hình thay đổi liên tục, Lý Chính Hào lo lắng nói: “Là phi đạn quang tốc, lũ hành tinh Đen đã tấn công rồi !”
Phàn Đại Cương giật mình nhảy bật dậy, quát hỏi: “Con mẹ nó, anh không phải bảo bọn chúng sẽ không tấn công ngay sao ?”
“Tôi ... tôi cũng không biết.” Lý Chính Hào nhìn màn hình lắc đầu lẩm bẩm nói: “Bọn chúng phải biết nếu tấn côn chúng ta thì bản thân chúng cũng bị nguy hiểm chứ, tại sao lại như vậy ? Lẽ nào chúng không muốn sống nữa .....”
“Bây giờ phải làm gì ?” Diệp Khắc Cường đưa tay vào chiếc nôi, định ôm con trai vào lòng. “Có cách gì tránh được không ?” Nhưng gã không thể mở ra được.
“Không có cách gì cả, phi đạn quang tốc quá nhiều, tôi đã bật hệ thốgn phòng vệ của phi thuyền lên rồi, ít nhất có thể giảm mức độ thịêt hại xuống mức thấp nhất.” Lý Chính Hào tuyệt vọng nói. “Tuy vậy cũng chẳng có tác dụng gì đâu, phi đạn quang tốc sẽ làm chúng ta rơi vào lốc xoáy thời không, không chết thì cũng bị lạc trong một thời gian và không gian nào đó”
“Con mẹ anh, mau nghĩ cách đi !” Phàn Đại Cương túm ngực Lý Chính Hào quát lớn. “Các anh có trí tụê cao, có nền văn minh phát triển cơ mà ? Ngay cả một biện pháp rắm chó mà cũng nghĩ không ra à ?”
“Hết cách rồi ! Hết cách rồi !” Thân thể Lý Chính Hào bắt đầu biến đổi, lúc thì là hình người, thoắt cái lại biến thành hình dáng nguyên thủy của người hành tinh Ánh Sáng. Anh ta lẩm bẩm nói một mình: “Hết rồi, hết rồi, phi đạn quang tốc đã bắn tới rồi. Nhiệm vụ của tôi đã thất bại rồi ...”
Phi thuyền bất ngờ rung động dữ dội, cả ba người liền ngã lăn xuống sàn tàu. Lúc này Lý Chính Hào đã hoàn toàn khôi phục hình dáng nguyên thủy của người hành tinh Ánh Sáng, trông anh giờ đây giống như một con nòng nọc lớn màu trắng. Diệp Khắc Cường vịn vào vách phi thuyền đứng dậy, bước lại bên cạnh cái nôi của đứa bé, quát hỏi Lý Chính Hào: “Ehhh, cái thứ này mở ra như thế nào ?”
Lý Chính Hào vẫn nằm im bất động, không biết đã chết hay chưa? Diệp Khắc Cường tức giận hét lớn một tiếng, đấm mạnh vào chiếc nôi, phá vỡ lồng kính bảo vệ, bế đứa bé ra ngoài. Diệp Khắc Cường vừa chạm vào nó, đứa bé liền khóc ré lên.
Lại một cơn chấn động nữa, Diệp Khắc Cường lảo đảo ngã xuống sàn. Gã liền ôm chặt con trai lăn mấy vòng đến bên cạnh Lý Chính Hào. Chỉ nghe anh ta cứ lẩm bẩm một mình:
“Không ngừng bọn chúng thật sự phát động tấn công, thật không ngờ, con mẹ nó ...”
Diệp Khắc Cường có giàu trí tưởng tượng đến đâu cũng không nghĩ ra được người hành tinh Ánh Sáng biết chửi “con mẹ nó”, nhưng gã cũng không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều. Bởi vì gã cũng bị đập mạnh vào tường, hôn mê bất tỉnh, trong đầu vẫn còn văng vẳng ba chữ: “Con mẹ nó ... con mẹ nó ... con mẹ nó ...”
***
Diệp Khắc Cường toàn thân toát mồ hôi lạnh, cuối cùng gã cũng nhớ ra sự việc mình vừa trải qua, nhớ ra rằng gã đã mất đi người vợ thân yêu, cúi đầu xuống khóc như trẻ con: “Mỹ Quyên ... Mỹ Quyên ...!”
“Diệp ...Diệp Khắc Cường ...”
Bên cạnh Diệp Khắc Cường phát ra một âm thanh yếu ớt, gã liền ngẩng đầu lên nhìn, thì ra người vừa cất tiếng chính là cái thứ có hình dáng giống như con nòng nọc lớn khi nãy.
“Anh ... anh là người hành tinh Ánh Sáng Lý Chính Hào, anh vẫn còn sống !”
Diệp Khắc Cường kích động kêu lên: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy ? Tôi đang ở đâu đây ?”
Lý Chính Hào ho sặc sụa mấy tiếng, vui mừng nói: “Diệp ... Diệp Khắc Cường, anh vẫn còn sống. Chúa Cứu Thế vẫn còn sống, thật tốt quá đi.”
“Tốt cái con khỉ !” Diệp Khắc Cường bực mình nói : “Chẳng có gì tốt cả, ngay cả mình đang ở đâu tôi còn không biết nữa là. Có phải chúng ta đang ở trên hành tinh Ánh Sáng không ?”
“Vẫn ... vẫn chưa, nơi đây là địa cầu.” Âm thanh của Lý Chính Hào càng lúc càng yếu ớt. “Có điều ... có điều không biết chúng ta đang ở thời đại nào.”
Diệp Khắc Cường nghe nói ngẩn người ra một lúc rồi hỏi: “Thế có nghĩa là gì ?”
“Sau khi chúng ta bị phi đạn quang tốc của người hành tinh Đen bắn trúng, liền bị cuốn vào lốc xoáy thời gian. Không biết đã rơi vào thời đại nào nữa.” Lý Chính Hào lại ho lên mấy tiếng nữa rồi nói tiếp: “Máy chuyển dịch không gian đã hoàn toàn bị phá huỷ, áo phòng hộ của tôi cũng đã bị phá hỏng. Vì vậy tôi đã bị nhiễm một lượng lớn các căn bệnh ở địa cầu, có lẽ không sống được lâu nữa đâu.”
“Có phải anh muốn nói là anh sắp chết rồi không?” Diệp Khắc Cường vội hỏi.
“Vậy tôi phải làm gì? Làm sao tôi mới có thể trở về thời đại của mình?”
“Tôi cũng không có cách gì giúp anh được.” Lý Chính Hào nôn ra một búng “máu” màu xanh, yếu ớt nói: “Tôi ... tôi sắp chết rồi, có mấy việc muốn nhờ anh làm, cầu xin anh đồng ý.”
Diệp Khắc Cường thở dài một hơi nói: “Được rồi, anh nói đi !”
“Sau khi tôi chết, xin anh hãy nuôi dưỡng Chúa Cứu Thế nên người. Sau này nếu có cơ hội thì hãy để cho người đến hành tinh Ánh Sáng giải phóng cho đồng bào của tôi.” Giọng nói của Lý Chính Hào trở nên kích động.
Diệp Khắc Cường cười khổ nói: “Nó là con trai tôi, đương nhiên tôi phải nuôi dạy nó nên người. Nhưng để nó đến hành tinh Ánh Sáng, e rằng tôi không có cái năng lực đó.”
“Nhiệm vụ của tôi đã thất bại, tổ chức kháng chiến không nhận được tin tức của tôi, nhất định sẽ tìm đến địa cầu để đón Chúa Cứu Thế. Lý Chính Hào “tay” chỉ vào mặt dây chuyền trên cổ Diệp Khắc Cường nói: “Đây là một cái máy tính cá nhân của hành tinh Ánh Sáng. Khi anh hôn mê bất tỉnh tôi đã đeo nó lên cho anh. Nó sẽ giúp anh rất nhiều đấy, bên trong nó có tất cả các tư liệu khoa học, các phân tích, tính toàn mà tôi thu thập được khi ở địa cầu. Anh hãy nhận lấy nó, dù sao tôi cũng không thể dùng được nữa ...”
Diệp Khắc Cường kinh ngạc nắm mặt dây chuyền hỏi: “Máy tính mà bé như vậy ư ? Sử dụng như thế nào ?”
“Anh cứ đeo nó vào cổ, sau khi đeo nó vào, nó sẽ tự động liên thông với não bộ của anh. Anh có thể trực tiếp dùng sóng não để điều khiển nó, tức là dùng ý nghĩ để ra lệnh cho máy tính. Máy tính sau khi tiếp nhận mệnh lệnh từ anh sẽ xử lý trong thời gian một phần nghìn giây, rồi trả về kết quả trong não của anh.” Tiếng nói của Lý Chính Hào càng lúc càng yếu ớt. “Máy tính này sử dụng năng lượng từ sức nóng mà cơ thể người phát ra, vì thế chỉ cần anh còn sống thì không cần phải lo sẽ dùng hết năng lượng.”
“Vừa nãy tiếng nói trong đầu tôi là do cái máy này phát ra à ?” Diệp Khắc Cường vừa dứt lời thì Lý Chính Hào lại thổ ra một búng dịch thể màu xanh nữa. Diệp Khắc Cường vội nói lớn: “Ehhh, anh còn chưa nói cho tôi biết chúng ta đang ở thời đại nào ?”
“Tôi cũng không biết, có thể là quá khứ, có thể là tương lai, cũng có thể là thời đại của anh”. Lý Chính Hào thở dài một hơi nói: “Nhiệm vụ của tôi đã thất bại, hơn nữa lại nhiễm bệnh độc, sắp chết tới nơi rồi. Diệp Khắc Cường, Chúa Cứu Thế xin nhờ cả vào anh. Chúc anh may mắn.”
Lý Chính Hào nói xong liền không động đậy nữa. Diệp Khắc Cường liền đưa tay vỗ vỗ thử vào người anh ta, nhưng không hề có phản ứng. Xem ra Lý Chính Hào thực sự đã chết.
“Con mẹ nó, anh chết thật sung sướng đấy !” Diệp Khắc Cường bực tức hét lớn: “Tôi phải làm sao ? Làm sao đây ?”
Diệp Khắc Cường ngồi bên thi thể của Lý Chính Hào gào thét một hồi, dần dần lấy lại bình tĩnh, gã chợt nhớ ra một chuyện: “Phàn Đại Cương đâu?”
Diệp Khắc Cường nghĩ đến Phàn Đại Cương liền lập tức đứng dậy, nhìn quanh khắp bốn phía nhưng không hề thấy bóng dáng của gã bạn vàng. Gã bèn tuỳ tiện chọn một hướng, vừa chạy vừa gọi lớn: “ Đại Cương! Phàn Đại Cương ! Mày ở đâu ?”
Diệp Khắc Cường chạy cả nửa buổi, đừng nói Phàn Đại Cương mà ngay cả một bóng người cũng không thấy. Bốn bề vẫn là thảo nguyên bát ngát, không thấy lối ra. Gã đành đứng lại thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra như tắm. Ánh mặt trời như thiêu như đốt làm miệng gã khô rát, đầu váng mắt hoa. Cũng may, gã đã từng chịu đựng huấn luyện của quân đội, nếu không đã hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi.
Diệp Khắc Cường biết chắc mình không thể tìm thấy Phàn Đại Cương, trong lòng liền xuất hiện cảm giác cô đơn vô bờ bến.
Đứa bé trong lòng Diệp Khắc Cường chợt dẫy đạp dữ dội, làm gã như chợt tỉnh cơn mơ. Diệp Khắc Cường cúi đầu xuống nhìn con trai, hai mắt đứa bé mở to, nhãn châu linh động, thật vô cùng đáng yêu.
Diệp Khắc Cường chơi với đứa bé một lúc, tinh thần dã bình tĩnh lại ít nhiều. Gã thầm nghĩ: “Chạy loạn lên như vậy cũng không phải là biện pháp hay, chi bằng quay lại chỗ Lý Chính Hào xem có đồ vật gì có thể sử dụng lại không.” Chủ ý đã quyết, Diệp Khắc Cường đổi hướng quay lại chỗ vừa nãy. Nhưng gã tìm kiếm nửa ngày trời, cũng chẳng thấy được gì. Diệp Khắc Cường thất vọng tràn trề, ngồi phịch xuống bãi cỏ.
Bất ngờ, từ xa lại truyền đến tiếng vó ngựa. Diệp Khắc Cường lập tức bật dậy, chửi thầm trong bụng: “Mẹ kiếp, lại kẻ nào đến nữa ?”
Chiếc máy tính trên cổ gã lập tức làm việc, trong đầu Diệp Khắc Cường cất lên tiếng nói: “Phía đông nam có mười ba người đàn ông địa cầu, chính là nhóm người khi nãy. Dự đoán mười lăm phút nữa sẽ tới đây.”
“Con bà nó, thì ra cái đồ chơi này lại hữu dụng như vậy ?” Diệp Khắc Cường đưa tay sờ chiếc mặt dây chuyền đeo ở cổ thầm tán thưởng. Nhưng gã lập tức cảm thấy lo lắng: “Có phải đám người lúc nãy quay lại trả thù không ? Lẽ nào phiền phức lại tìm đến gã nữa nữa ?”
Diệp Khắc Cường chợt nhớ ra đám người Mông Cổ đó có vẻ sợ người hành tinh Ánh Sáng. Thế là gã liền đen thi thể Lý Chính Hào đặt ở trước mặt, ngồi đợi đám người kia đến.
Mười ba kỵ sị dừng lại trước mặt Diệp Khắc Cường. Mười ba cặp mắt hiều kỳ nhìn chằm chằm vào gã.Diệp Khắc Cường đang chuẩn bị mở miệng nói thì thoắt một cái cả mười ba người kia đã đồng loạt xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt gã. Người đàn ông lùn mập có vẻ là thủ lĩnh lớn tiếng nói mấy câu mà gã không hiểu, thái độ rất cung kính.
Diệp Khắc Cường ngẩn người ra một lúc, vội đặt thi thể Lý Chính Hào xuống đất, hỏi: “Các người làm gì vậy ? Vừa mới truy sát tôi xong, giờ lại quỳ lạy tôi, rốt cuộc là chuyện gì vậy ? Mau đứng dậy ! Đứng dậy đi !”
Đám người kia đã thôi không lạy nữa, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất. Người đàn ông lùn mập kia ho lên mấy tiếng liền có hai người đứng dậy. Bọn họ cung kính đi tới trước mặt Diệp Khắc Cường, chắp tay lạy gã rồi quỳ xuống nâng thi thể Lý Chính Hào lên, đặt trên lưng một con ngựa nâu.”
Diệp Khắc Cường không hiểu hỏi: “Các người muốn cái xác của người ngoài hành tinh làm gì ?”
Người đàn ông lùn mập liền đứng dậy, dắt con ngựa trắng mình vừa cưỡi đến trước mặt Diệp Khắc Cường, cúi thấp người xuống chào gã. Đoạn nói mấy câu gì đó, nói xong thì vỗ vỗ lên yên ngựa.
Diệp Khắc Cường nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Có phải muốn tôi lên ngựa không ?”
Người đàn ông lùn mập lại nói thêm mấy câu khó hiểu, nói xong lại vỗ vỗ lên yên ngựa lần nữa, thái độ hết sức thành tâm.
Đối với thái độ của đám người thoắt địch thoắt bạn này, Diệp Khắc Cường cảm thấy vô cùng băn khoăn. “Mình có nên đi theo họ không ?” Gã thầm nghĩ. Sau khi suy nghĩ khoảng năm phút, gã quyết định đi theo họ. Dù sao thì gã cũng có thể biết đựơc họ là ai, từ đâu đến ? Nghĩ vậy gã liền cao giọng nói :
“OK, tôi biết rồi”
Diệp Khắc Cường đã từng được huấn luyện kỵ thụât khi còn trong quân đội, cưỡi ngựa với gã không phải là chuyện khó. Gã một tay ôm con trai trong lòng, tay kia đặt lên yên ngựa rồi vận lực nhảy vọt lên.
Diệp Khắc Cường ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn đám người Mông Cổ nói: “Được rồi, tôi đã lên ngựa. Sau đó thì làm gì ?”
Người đàn ông lùn mập đưa tay lên trời nói lớn mấy câu gì đó mà Diệp Khắc Cường không hiểu. Những người còn lại liền nhảy lên ngựa, sau đó chạy về bốn hướng khác nhau. Người đàn ông đó lại đến bên Diệp Khắc Cường, cầm dây đi trước con ngựa của gã đang cưỡi.
“Không được, ông đừng làm vậy!” Diệp Khắc Cường đưa tay vẫy vẩy người đàn ông.
“Cùng lên đây ngồi chung đi. Ông như vậy làm tôi thấy xấu hổ đấy. Không những lấy ngựa của ông, lại còn bắt ông dắt ngựa cho tôi nữa. Nhanh lên, mau lên đây ngồi đi !”
Người đàn ông lùn mập không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Diệp Khắc Cường mỉm cười rồi tiếp tục dắt ngựa cho gã.
Không lâu sau, có người đến đưa nước cho Diệp Khắc Cường uống, sau đó lại có người đem đến cho gã một cái mũ để che nắng. Diệp Khắc Cường tự nhiên cảm thấy mình trở nên vĩ đại, nhưng rồi lập tức trùng xuống. Ở trong thảo nguyên mênh mông này, con người dù vĩ đại đến đâu cũng bị đồng cỏ bát ngát nhấn chìm.
Đây là đâu ? Là thời đại nào ? Mình đang được dẫn đi đâu ? Sau này mình sẽ sống thế nào ?
Diệp Khắc Cường không ngừng đặt câu hỏi, nhưng gã không thể tìm được một câu trả lời hợp lý.