Không biết bao lâu đã trôi qua, ngoại trừ bóng núi ẩn hiện ở ngoài xa, bốn bề vẫn là thảo nguyên mênh mông bát ngát vô tận. Diệp Khắc Cường không ngăn nổi cảm giác hoài nghi, không biết gã có phải đang tiến về phía trước không ?
Đứa nhỏ trong lòng gã bất ngờ ré lên, Diệp Khắc Cường vội cúi xuống xem xét. Chỉ thấy đứa nhỏ há to miệng, tròn mắt nhìn gã. Gã chợt nhớ ra rằng đứa bé chưa ăn gì, liền cất tiếng gọi người đàn ông lùn mập, sau đó chỉ chỉ vào đứa nhỏ, lấy tay làm động tác ăn uống.
Người đàn ông lùn mập hiểu ý gật đầu, hét lên mấy tiếng, lập tức có người mang tới cho Diệp Khắc Cường một bao da đựng nước . Diệp Khắc Cường ngửa đầu uống thử, thì ra bên trong là sữa bò tươi nguyên chất..
Gã liền dùng một ngón tay chấm một chút rồi đút vào miệng đứa nhỏ. Đứa nhỏ lập tức mút chùn chụt, Diệp Khắc Cường không nhịn được thở dài cảm khái nói: “Con à ! Con thật là đứa trẻ bất hạnh ! Vừa ra đời đã mất đi mẹ , lại gặp bao nhiêu là biến cố, phải cùng cha lưu lạc đến cái nơi kỳ quái này. Tất cả lại tại cái tên người ngoài hành tinh chó chết kia... Thôi vậy, sự tình đã như vậy, chúng ta cứ đi bước nào hay bước đó vậy.”
Nhìn đứa nhỏ đang mút chùn chụt đầu ngón tay mình, Diệp Khắc Cường không ngăn nổi xúc động, ôm chặt nó vào lòng nói: “Con à ! Con yên tâm, cha nhất định sẽ bù đắp cho con. Đúng rồi ! Cha và mẹ đã đặt tên sẵn cho con rồi đấy. Con tên là Diệp Anh Hào. Thế nào ? Anh hùng hào kịêt, nghe có hay không ?
Diệp Khắc Cường mải mê trò chuyện với con trai, không để ý trước mặt đã xuất hiện một quần thể lều Mông Cổ. Đến khi người đàn ông lùn mập kia cất tiếng quát lớn, ra lệnh cho hai kỵ mã trở về bộ lạc báo tin, Diệp Khắc Cường với giật mình nhìn lên.
Diệp Khắc Cường thấy nhiều lều Mông Cổ như vậy, trong lòng thầm nhủ: “Thì ra đây đúng là Mông Cổ. Ít ra cũng biết được đây là đâu, sau này muốn về nhà cũng dễ hơn nhiều.”
Không lâu sau, bọn họ đã đi vào địa phận của bộ lạc, người đàn ông lùn mập đưa tay mời Diệp Khắc Cường xuống ngựa.
Diệp Khắc Cường đảo mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện ngoại trừ gã và người đàn ông kia ra, không có bóng người nào khác. Nhưng với sự mẫn cảm của một gã bộ đội đặc chủng, Diệp Khắc Cường nhận ra không ít cặp mắt đang nhìn vào gã.
“Con mẹ nó, đám người Mông Cổ này định làm gì vậy ?” Diệp Khắc Cường thầm nghĩ rồi nhảy xuống ngựa, đưa tay vỗ vỗ lên yên ngựa, cười nói: “Ngựa tốt, thật là một con ngựa tốt.”
Người đàn ông lùn mập thấy Diệp Khắc Cường cười, gã ta cũng mở miệng cười lên mấy tiếng phụ hoạ, sau đó khuơ tay múa chân ra hiệu cho Diệp Khắc Cường đi theo gã. Gã dẫn Diệp Khắc Cường vào trong một chiếc lều lớn, mời Diệp Khắc Cường ngồi xuống một chiếc ghế phủ da thú ở giữa lều, quỳ xuống hành lễ rồi mới lui ra.
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn quanh, thấy trên vách lều treo một cây cung màu hoàng kim, dưới đất trải da thú mềm mại, còn có rất nhiều đồ trang sức hình thù kỳ dị. Gã thầm nghĩ chủ nhân của căn lều này nhất định là một người thuộc giới quý tộc.
Không lâu sau, có hai cô gái xinh đẹp bước vào lều, một cô cầm đĩa thịt nóng, một cô cầm thức uống đem đến đặt trước mặt Diệp Khắc Cường, rồi cúi đầu lùi bước. Mùi thức ăn thơm lừng bốc lên làm bụng Diệp Khắc Cường sôi lên sung sục, gã không khách sáo đưa tay bốc lên một miếng nếm thử. Nhưng tinh thần cảnh giác của một gã bộ đội đặc chủng không để cho hắn ăn một cách ngon lành, vừa ăn gã vừa phải để ý nhìn bốn phía, chú ý từng động tĩnh nhỏ.
Bất ngờ Diệp Khắc Cường nhìn thấy có bóng người ẩn hiện ngoài lều, gã liền len lén nấp bên cạnh cửa lều, hé màn ra xem. Thì ra trước cửa lều đã tập trung một đám người lớn.
Diệp Khắc Cường tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài, thấy một lão già đi lên trước đám người kia, nói mấy câu gì đó. Đám người liền từ từ tản ra, còn lão già lại quay người bước về phía gã. Gã vội chạy về chỗ ngồi , coi như không có chuyện gì xảy ra đợi lão già bước vào.
Khi lão già bước vào lều, Diệp Khắc Cường định đứng dậy để nghênh tiếp thì lão ta đột nhin quỳ sụp xuống lạy gã như tế sao. Sau đó lại nói lớn mấy câu gì đó, nhưng Diệp Khắc Cường chỉ thấy như chim hót, hoàn toàn không hiểu gì hết.
“Con mẹ nó ! Tại sao hôm nay ai nhìn thấy mình cũng lạy như tế sao vậy ? Mình đã chết đâu ? Ờ, nếu mà nghe được bọn họ nói gì thì có phải tốt không.” Nghĩ đến đây, Diệp Khắc Cường chợt nhớ tới cái máy tính trên cổ, gã vội dùng song não ra chỉ thị cho máy tính, yêu cầu nó dịch lời nói ban nãy của lão già.
Trong đầu Diệp Khắc Cường lập tức xuất hiện đáp án: “Hỡi người đàn ông vĩ đại ! Người đã tiêu dịêt con quái vật đã tàn hại bộ tộc chúng tôi. Xin hãy nhận lấy lời cảm tạ chân thành nhất của cả bộ tộc. Xin người tiếp tục ở đây để bảo hộ sự phồn vinh mãi mãi cho chúng tôi. Xin một lần nữa nhận lấy sự cảm tạ của cả bộ tộc.”
Lão già nói xong không ngừng đập đầu cúi lạy. Đầu lão đập xuống đất phát ra âm thanh bôm bốp. Diệp Khắc Cường thấy vậy vội vã nói lớn: “Ehhh, tôi xin ông đấy, đừng có đập đầu nữa. Tôi không phải là thần tiên của các người đâu.”
Lão già nghe vậy quả nhiên dừng lại, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Diệp Khắc Cường, ngẩn người ra một lúc mới run run nói: “Thì ra ... thì ra ... thần ... thần biết nói tiếng Hán.”
Nghe thấy câu nói này của lão, Diệp Khắc Cường cảm động đến suýt khóc. Bởi vì cuối cùng gã cũng tìm được một người hiểu gã đang nói gì. Gã vui mừng nhảy cẫng lên, bước đến trước mặt lão già sung sướng nói: “Con mẹ nó, ông biết nói tiếng Trung à, thật là may quá !”
Lão già giật mình kinh ngạc, mặt xanh như tàu là chuối, giãy dụa dữ dội,líu lô nói ra những câu mà Diệp Khắc Cường không hiểu nổi.
Diệp Khắc Cường nào chịu buông tha, lớn giọng quát: “Mau nói cho tôi biết đây là nơi nào? Bây giờ là năm nào ? Nói mau !”
Lão già mặt mày xanh lét, đứng trước Diệp Khắc Cường lão chợt cảm thấy mình trở nên nhỏ bé như con sâu cái kiến, không thể nào thoát ra khỏi được lòng bàn tay của gã. Lão bèn cung kính trả lời: “Đây ... đây là Hồng Cát Lạc Bộ ở Mông Cổ. Bây ... bây giờ là năm con chó. Thần tiên, xin ... xin ngài bớt giận...!”
“Năm con chó ?” Diệp Khắc Cường buông lão già ra, chau mày nhìn vào mặt lão nói: “Năm con chó rốt cục là năm chó chết gì ?”
Lão già đưa tay xoa xoa hai bờ vai đau đớn nói: “Năm con chó ... chính là năm con chó...”
Người Mông Cổ thường dùng mười hai con vật để nhớ năm, cứ mười hai năm lại lặp lại một vòng. Có điều Diệp Khắc Cường không biết điều này, do dù có biết gã cũng không thể nào biết được là vòng luân hồi nào ?
Diệp Khắc Cường biết có hỏi nữa cũng vô dụng, gã liền đổi chủ đề: “Ê ông tên là gì ?”
Lão già cung kính cúi đầu trả lời: “Đức ... Tiết Thiền.”
“Đức Tiết Thiền” Diệp Khắc Cường gật gật đầu hỏi tiếp: “Tại sao ông lại cho rằng tôi là thần ?”
Đức Tiết Thiền dùng một thứ tiếng Hán bập bẹ để trả lời Diệp Khắc Cường. Hai người đối thoại một lúc lâu. Diệp Khắc Cường vừa nghe vừa đoán mới hiểu được ý của Đức Tiết Thiền. Thì ra gần đây Hồng Cát Lạc Bộ luôn xảy ra chuyện lạ, đã có mấy người trong bộ tộc ra ngoài săn bắn đều mất tích không về. Gia súc cũng thường hay bị mất cắp hoặc chết mà không có nguyên do gì. Bọn họ đã điều tra nhưng không tìm ra nguyên nhân, vì thế cho rằng là yêu ma tác quái. Đêm hôm qua, người trong tộc nhìn thấy ở phía đông nam có một quả cầu lửa rơi xuống. Thế là lão đã phái đi mười ba dũng sĩ dũng cảm nhất trong tộc đi đến đó xem xét. Khi gặp Diệp Khắc Cường, bọn họ thấy gã ăn mặc kỳ lạ, liền cho rằng chính là yêu ma, vì thế mới tấn công. Nhưng khi truy sát gã, bọn họ nhìn thấy thi thể của Lý Chính Hào, liền cho đó chính là yêu quái. Sau đó lại thấy Diệp Khắc Cường cầm thân thể “yêu quái” lên quăng đi quăng lại, liền ngộ nhận gã chính là người đã giết chết “yêu quái”.
“Người ... người đã giết chết yêu quái, chỉ có thần tiên mới có thể giết chết yêu quái !” Đức Tiết Thiền nói chuyện với Diệp Khắc Cường được một lúc, cảm giác sợ hãi đối với gã cũng dần dần bớt đi. Lão bước đến gần Diệp Khắc Cường, đưa tay sờ vào y phục của gã trầm trồ nói: “Y phục này ... thật mềm mại ... tôi chưa từng thấy qua ... có phải ở trên trời không ?”
Bộ quần áo Diệp Khắc Cường đang mặc chỉ là áo T-Shirt và quần bò mua ở cửa hàng giảm giá. Gã thấy lão già như vậy thì cười thầm trong bụng, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào. Trong bụng thầm nghĩ: “Đằng nào cũng hiểu nhầm rồi, thôi cho hiểu nhầm luôn đi.” Nghĩ đoạn liền nói: “Không sai. Ta chính là sứ giả của các thần, được phái xuống trần để giúp các ngươi hàng yêu phục ma. Nay ta cần ngươi giúp ta một việc.”
Đức Tiết Thiền vội vã gật đầu: “Vâng ! Xin người dặn dò !”
Diệp Khắc Cường đưa tay chỉ vào đứa bé trong lòng nói: “Tìm ngay một người chăm sóc cho con ta.”
“Vâng. Tôi sẽ lập tức đi tìm người tới ... tới ... chăm sóc con trai của thần.” Đức Tiết Thiền nói xong liền quay người đi ra.
Diệp Khắc Cường âu yếm nhìn đứa nhỏ Diệp Anh Hào đang nằm trong lòng, không nhịn được cười nói: “Con trở thành con trai của thần rồi đấy. Ha ha ha ...”
Không đầy một phút sau, Đức Tiết Thiền dẫn đến một người đàn bà. Người đàn bà này cung kính quỳ xuống đón lấy Diệp Anh Hào từ trong tay Diệp Khắc Cường, cùi đầu sát đất lạy mấy lạy rồi mới bước ra khỏi lều.
“Cô ta ... cô ta sẽ chăm sóc con trai của thần.” Đức Tiết Thiền cung kính nói : “Thần tiên ... kính mời người thưởng thức rượu thịt.”
“Được rồi, cám ơn nhiều.” Diệp Khắc Cường biết rằng đám người này không có ác ý, liền yên tâm cầm một miếng thịt lớn lên ăn, sau đó uống một ngụm rượu lớn. Gã quay sang hỏi Đức Tiết Thiền: “Đúng rồi, làm sao ông biết tiếng Hán ?”
“Bộ lạc của chúng tôi ... cách chỗ ở của người Hán rất gần. Tôi đã từng buôn bán với người Kim Quốc và Đại Tống, vì thế mới biết nói một chút tiếng Hán.” Đức Tiết Thiền mỉm cười giải thích.
Diệp Khắc Cường nghe vậy giật mình chấn động. Đại Tống và Kim Quốc ? Đây không phải trong quá khứ chứ ?
Đức Tiết Thiền thấy Diệp Khắc Cường không nói gì, liền tiếp tục nói: “Thủ lĩnh bộ lạc chúng tôi là Hốt Đồ Lỗ Hãn đang ra ngoài săn bắn, ngày mai mới trở về. Vì thế hôm nay không thể đích thân đến tiếp đãi người được. Ngày mai ông ta trở về, nhất định sẽ đến đây để bái kiến người.”
Lúc này trong đầu Diệp Khắc Cường rồi như tờ vò, gã muốn từ từ sắp xếp lại các sự kiện vừa trải qua, vì thế liền nói: “Ông ra ngoài đi. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Đức Tiết Thiền thấy trên mặt Diệp Khắc Cường lộ vẻ không vui, vội đứng dậy từ từ bước lùi ra ngoài. “Vâng ! Xin người nghỉ ngơi đi ạ !”
Diệp Khắc Cường đợi Đức Tiết Thiền đi ra ngoài rồi ngồi xuống tấm thảm da thú, nghĩ ngợi về vấn đề khi nãy. Nếu như hai nước Tống, Kim cùng tồn tại, có lẽ đây là thời kỳ trước khi quân Mông Cổ thống nhất thiên hạ.
“Hỏng rồi ! Mình thật sự đã bị quay về quá khứ !” Diệp Khắc Cường than thầm trong bụng, trong lòng thầm mắng bản thân lúc trước không chịu học tốt môn lịch sử. Nghĩ ngợi nửa ngày, nghĩ tới nhức cả óc mà trong đầu vẫn là một đống hỗn loạn, Diệp Khắc Cường quyết định bỏ mặc không nghĩ nữa mà đánh một giấc cho thoải mái, ngủ dậy rồi tính sau.
Lúc này Diệp Khắc Cường đã vô cùng mệt mỏi, vì vậy vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay. Gã nằm mơ. Trong mơ gã thấy mình và Mỹ Quyên đang đẩy một chiếc xe nôi đi chầm chậm trên một con đường đầy hoa thơm cỏ lạ. Diệp Anh Hào nằm trong nôi không ngừng ngọ nguậy chân tay, cặp mắt đen láy cứ nhìn đông nhìn tây, có vẻ hết sức hiếu kỳ. Mỹ Quyên cười tươi như hoa nở, khoác nay hắn vừa đi vừa nói chuyện. Diệp Khắc Cường cảm thấy gã là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, có được người vợ xinh đẹp yêu gã hết lòng và một đứa con thông minh lanh lợi.
Không ngờ, khi họ đến một đoạn đường dốc, chiếc xe nôi không hiểu tại sao lại tuột khỏi tay hay người, bắt đầu trượt xuống dốc. Diệp Khắc Cường kinh hoảng, vội phóng người đuổi theo, nhưng làm cách nào cũng không thể đuổi kịp.
“Mỹ Quyên ! Lại đây giúp anh !” Diệp Khắc Cường quay đầu lại gọi lớn, nhưng Mỹ Quyên vẫn đứng đó không hề động đậy. Gã ngẩn người ra hỏi: “Mỹ Quyên ! Em còn đứng đó làm gì ?”
Mỹ Quyên trên mặt lộ vẻ buồn bã, đưa tay vẫy vẫy gã rồi quay đầu bước đi.
Diệp Khắc Cường thấy thế vô cùng ngạc nhiên hét lớn: “Mỹ Quyên ! Em đi đâu thế ? Con đang gặp nguy hiểm kìa !”
Diệp Khắc Cường nhìn bóng Mỹ Quyên xa dần xa dần, trong lòng không biết nên đuổi theo vợ hay con trai, vào lúc gã đang đắn đo phân vân thì bất ngờ phát hiện cả vợ và con đều biến mất không còn dầu vết gì, gã liền điên cuồng ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng.
“A.......a........a” Diệp Khắc Cường giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy. Sau vài phút gã mới dần dần lấy lại tinh thần. Gã chợt phát hiện ra ở góc lều có mấy người sắc mặt trắng bệch sợ hãi nhìn gã. Trong đám người này đương nhiên có lão già Đức Tiết Thiền mà hôm qua Diệp Khắc Cường đã từng nói chuyện.
Diệp Khắc Cường lắc lắc đầu, nhìn Đức Tiết Thiền không hiểu hỏi: “Các người làm gì vậy ?”
Đức Tiết Thiền cung kính nói: “Thần ! Có phải người giận dữ chúng tôi không ?
“Không có gì, tại sao lại hỏi vậy ?” Diệp Khắc Cường cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Thần ... biểu hiện của người rất đáng sợ ... hét lớn ...” Đức Tiết Thiền cúi đầu sợ hãi nói.
Diệp Khắc Cường nghĩ một hồi mới hiểu ý của lão, nói: “Không có gì, chỉ là ta gặp ác mộng.”
Đức Tiết Thiền lúc này mới thở phào, dùng tiếng Mông Cổ nói mấy câu với những người còn lại.
“Thần!” Đức Tiết Thiền đưa tay chỉ người đàn ông trung niên, thân hình hơi mập đang bước tới trước mặt Diệp Khắc Cường nói: “Vị này chính là thủ lĩnh của chúng tôi, vừa mới đi săn bắn về đến đây để bái kiến người.”
“Ồ, ông chính là Hốt Đồ Lỗ Hãn.” Diệp Khắc Cường đưa tay ra định bắt tay Hốt Đồ Lỗ Hãn. Hốt Đồ Lỗ Hãn đương nhiên không biết bắt tay là cái gì, cứ đứng nghệt người ra. Lúc này Diệp Khắc Cường mới nhớ ra điều này, nhưng tay đã đưa ra rồi, thu lại cũng không được, gã đành cầm tay Hốt Đồ Lỗ Hãn lắc lắc mấy cái rồi nói: “Xin chào ! Xin chào !”
Hốt Đồ Lỗ Hãn tuy cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ “thần” chắc chắn có ý đồ sâu xa gì đó. Lão bèn đưa mắt nhìn Đức Tiết Thiền. Đức Tiết Thiền cũng không hiểu ý nghĩa của hành động bắt tay, bèn quay sang nhìn Diệp Khắc Cường cầu cứu.
Diệp Khắc Cường vội nói: “...... nói với ông ta, tôi đang chào hỏi ông ta.”
Đức Tiết Thiền liền quay sang dùng tiếng Mông Cổ giải thích với Hốt Đồ Lỗ Hãn. Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe xong, lớn tiếng cười ha hả, bước đến ôm chặt Diệp Khắc Cường. Gã cũng bắt trước ông ta vỗ vỗ lưng đối phương. Hốt Đồ Lỗ Hãn buông Diệp Khắc Cường ra rồi nói mấy câu tiếng Mông Cổ gì đó.
“Hãn của chúng tôi nói, mở hội ... đãi tiệc. Xin thần đi tắm rửa thay quần áo ... rồi ra dự tiệc.” Đức Tiết Thiền vội phiên dịch lại cho gã.
“Được.” Diệp Khắc Cường nhanh miệng đáp ứng. “Có đãi tiệc là tôi nhất định đi.”
Đức Tiết Thiền liền quay lại nói cho Hốt Đồ Lỗ Hãn ý của Diệp Khắc Cường. Hốt Đồ Lỗ Hãn liền cúi đầu hành lễ với gã, vui vẻ dẫn tuỳ tùng rời khỏi lều. Đức Tiết Thiền cũng cung kính nói: “Thần ... xin người chuẩn bị ... tôi sẽ đến để đón người.”
Diệp Khắc Cường xua xua tay biểu thị mình đã hiểu. Sau khi Đức Tiết Thiền rời khỏi, có hai phụ nữ đem đến cho gã thức ăn và một chậu nước rửa mặt. Diệp Khắc Cường vừa ăn xong thì Đức Tiết Thiền cũng bước vào.
“Thần ... Hãn mời người ra.” Đức Tiết Thiền cúi đầu kính cẩn nói.
Diệp Khắc Cường liền cũng lão đi ra ngoài lều, trên đường những người nhìn thấy gã đều cung kính quỳ xuống lạy như tế sao. Diệp Khắc Cường thấy thế quay sang Đức Tiết Thiền cười khổi nói: “Có thể bảo bọn họ lần sau đừng làm như vậy nữa không, tôi không quá vĩ đại như vậy đâu?”
Đức Tiết Thiền mau mắn gật đầu đáp: “Được ... được ạ.”
Một lúc sau, hai người đã đi đến một căn lều to lớn. Bên ngoài lều còn có rất nhiều trang sức bằng vàng. Diệp Khắc Cường đoán đây có lẽ là lều của Hốt Đồ Lỗ Hãn.
Hai người bước vào trong lều. Bên trong cùng với Hốt Đồ Lỗ Hãn còn có bốn người nữa, bọn họ đều đứng dậy để nghênh tiếp Diệp Khắc Cường. Đức Tiết Thiền đưa tay chỉ người mặc áo trắng, đầu đội mũ sừng trâu đứng bên phải Hốt Đồ Lỗ Hãn: “Vị này là ... chủ tế của bộ lạc ... Tát Ba.”
Diệp Khắc Cường không biết chủ tế của bộ lạc làm công việc gì, nhưng cũng gật đầu với Tát Ba mấy cái. Tát Ba không đáp lại, vẫn ngẩng đầu dương dương tự đắc, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Đức Tiết Thiền tiếp tục chỉ vào lão già râu dê, đứng bên trái Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “Vị này là đại thần Phổ Lan Đặc. Những sự việc trong bộ lạc hầu hết là do ông ta xử lý.”
Phổ Lan Đặc liền bước tới ôm chặt Diệp Khắc Cường, vỗ vỗ vào lưng gã biểu thị ý chào hỏi.
“Hai vị còn lại là tả tướng quân Y Sách và hữu tướng quân Mã Can.”
Đức Tiết Thiền vừa nói vừa chỉ hai người thanh niên mặc giáp đứng phía sau Hốt Đồ Lỗ Hãn: “Bọn họ đã vì Hãn lập không ít chiến công.”
Hai vị tướng quân liền cung kính hành lễ với Diệp Khắc Cường. Sau màn giới thiệu chào hỏi, mọi người chia sau ngồi xuống. Diệp Khắc Cường ngồi đối diện với Hốt Đồ Lỗ Hãn. Sau khi mọi người đã ngồi yên vị, những tỳ nữ đứng đằng sau lập tức mang rượu lên rót vào những chiếc ly để trước mặt họ.
Đức Tiết Thiền khiêm tốn ngồi nép bên cạnh Diệp Khắc Cường, phụ trách công việc phiên dịch cho gã những lời người khác nói, đồng thời cũng dịch sang tiếng Mông Cổ những ý kiến mà Diệp Khắc Cường đưa ra. Nhờ có lão ta mà Diệp Khắc Cường mới hiểu được chủ đề của buổi hội nghị ngày hôm nay, và gã cũng thông qua Đức Tiết Thiền để nói lên ý kiến của bản thân.
Hốt Đồ Lỗ Hãn cao giọng nói: “Hôm nay là hội nghị thường kỳ của bộ lạc chúng ta. Chúng ta rất vui mừng được đón tiếp thánh thần chí cao vô thượng từ thiên giới hạ phàm đến đây chủ trì hội nghị này. Đầu tiên, xin mới chủ tế đứng lên cầu phúc cho bộ tộc.”
Tát Ba liền đứng dậy cúi đầu hành lễ với Hốt Đồ Lỗ Hãn, miệng lẩm nhẩm gì đó, rồi bắt đầu khoa chân múa tay nhảy múa vòng quanh lều. Diệp Khắc Cường thấy vậy cảm thấy vô cùng tân kỳ.
Tát Ba nhảy múa một lúc rồi dừng lại, cúi đầu nói với Hốt Đồ Lỗ Hãn: “Kính thưa đại Hãn vĩ đại ! Thiên thần đã đáp ứng lời thỉnh cầu của chúng ta. Bộ lạc của chúng ta sẽ mãi mãi cường thịnh, phồn vinh và hạnh phúc.”
Thì ra công việc của chủ tế trong các bộ lạc Mông Cổ là làm công tác tôn giáo. Mỗi bộ lạc đều có một chủ tế, phụ trách việc bói toán, tế lễ. Mọi sự lớn nhỏ trong bộ lạc đều phải thông qua chủ tế để hỏi ý kiến chỉ đạo của thần linh rồi mới có thể chấp hành. Chính vì vậy mà địa vị của chủ tế trong bộ lạc rất cao quý, có thể được ngồi ngang hàng với Hãn.
“Rất tốt.” Hốt Đồ Lỗ Hãn gật đầu tỏ vẻ vừa ý, nói: “Bây giờ các vị hãy báo cáo về công việc gần đây.”
“Đại Hãn !” Phổ Lan Đặc hắng giọng nói: “Gần đây rất nhiều người trong tộc nói với thần rằng Tô Lỗ đã cướp gia súc của họ, lại còn đánh người bị thương nữa. Họ yêu cầu phải trừng phạt hắn, thần không biết phải xử lý vụ này thế nào ?”
Tô Lỗ là con của Tát Ba. Hắn thường ỷ vào thế lực của phụ thân mà hoành hoành tác ngược. Người trong tộc đều oán hận hắn khôn xiết nhưng không ai dám nói. Lần này vì hắn đã cướp đi gia súc của người ta, lại còn đánh bị trọng thương mục nhân, người trong tộc không nhịn được mới đi tố cáo với Phổ Lan Đặc.
Hốt Đồ Lỗ Hãn đưa mắt nhìn Tát Ba, hỏi: “Tát Ba, ông có biện pháp gì không ?”
“Việc này ... ha ha ...” Tát Ba cười lớn, không chút xấu hổ nói: “Con trẻ còn ngu dại, để thần về sẽ quản giáo hắn nghiêm hơn nữa, không cần Đại Hãn và Phổ Lan Đặc đại thần phải lao tâm.”
“Ý của ông là ... đưa giao hắn cho ông xử lý sao ?” Hốt Đồ Lỗ Hãn chau mày nhìn Phổ Lan Đặc.
“Phổ Lan Đặc, ý của khanh như thế nào ?”
Phổ Lan Đặc nhìn thẳng vào Tát Ba cung kính trả lời: “Kính mong Đại Hãn chuẩn y cho thần dùng lụât lệ của bộ tộc trừng trị Tô Lỗ, để mọi người lấy đó làm gương.”
Sắc mặt của Tát Ba chợt biến đổi.
Hốt Đồ Lỗ Hãn hung hắng ho mấy tiếng rồi mở miệng nói: “Nếu như làm đúng lụât lệ của bộ tộc, cướp gia súc, đánh người trọng thương phải xử như thế nào ?”
Phổ Lan Đặc lập tức trả lời: “Cần phải chặt một tay một chân.”
Tát Ba vội vã quay sang Hốt Đồ Lỗ Hãn cầu cứu: “Đại Hãn, xin người hãy cho con trai thần một cơ hội. Thần nhất định sẽ quản giáo nó nghiêm ngặt.”
“Không được. Lần nào ông cũng như vậy.” Phổ Lan Đặc lớn tiếng phản đối.
“Đại Hãn, không thể dung túng Tô Lỗ hoành hành ngang ngược được nữa, nếu không người trong tộc sẽ không bao giờ có một ngày bình yên.”
“Hừ, lão quỷ già ông muốn đối đầu với tôi hả ?” Tát Ba giận giữ nhìn Phổ Lan Đặc.
“Đại Hãn, vì con trai của thần tháng trước đã không cẩn thận mạo phạm con gái của đại thần, vì thế ông ta muốn lợi dụng việc công để báo tư thù. Xin Đại Hãn minh xét.”
“Ông ......” Phổ Lan Đặc tức giận vô cùng, nhất thời không nói nên lời.
“Được rồi, được rồi. Hai ông đừng cãi nhau nữa, để ta nghĩ đã.” Hốt Đồ Lỗ Hãn chau mày phân vân nghĩ ngợi.
“Đại Hãn.” Tát Ba nhân cơ hội này nói lớn: “Vừa này khi cùng thiên thần nói chuyện, thần đã đem sự anh minh thần võ, dũng cảm phi thường của người nói cho thiên thần hay. Thiên thần rất tán thưởng Đại Hãn.”
“Thật sao ?” Cặp mày của Hốt Đồ Lỗ Hãn càng chau lại hơn.
Thì ra người Mông Cổ tin rằng trên trời có thiên thần, mà trong bộ lạc lại chỉ có Chủ tế mới có khả năng nói chuyện với thiên thần. Vừa nãy ý của Tát Ba là muốn nói cho Hốt Đồ Lỗ Hãn biết, mình có thể nói tốt cho về ông ta với thiên thần, đương nhiên cũng có thể nói xấu ông ta.
Quả nhiên, Hốt Đồ Lỗ Hãn đã vì câu nói của Tát Ba mà càng phân vân dữ dội hơn. Ông ta một mặt muốn trừng trị Tô Lỗ, mặt khác lại không muốn đắc tội với Tát Ba, sợ lão ta sẽ nói với thần tiên những điều không hay về mình. Đúng vào lúc đang phân vân lưỡng lự không biết phải làm sao thì ông ta nhớ đến Diệp Khắc Cường. Trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ: “Trước mắt không phải là thần tiên hạ phàm sao ? Tại sao lại không hỏi ý kiến người nhỉ ?”
“Đức Tiết Thiền !” Hốt Đồ Lỗ Hãn mỉm cười nói.
“Ngươi hãy hỏi thần xem việc này nên xử lý thế nào ?”
“Vâng !” Đức Tiết Thiền dạ một tiếng rồi nói cho Diệp Khắc Cường biết ý của Hốt Đồ Lỗ Hãn.
Diệp Khắc Cường vừa nghe xong, lập tức nghiêm giọng nói:
“Việc này cũng phải hỏi sao ? Đương nhiên là phải y pháp chấp hành rồi.”
Sau khi Đức Tiết Thiền dịch lại câu nói của Diệp Khắc Cường sang tiếng Mông Cổ, trên mặt Phổ Lan Đặc liền lộ ra vẻ vui mừng còn Tát Ba thì tràn đầy nộ khí. Hốt Đồ Lỗ Hãn vội hỏi lại: “Nhưng Tô Lỗ là con của chủ tế Tát Ba ...”
“Cho dù hắn là ai cũng phải bị trừng phạt theo luật.” Diệp Khắc Cường bản tính thẳng thắn, không hề a dua theo ai. Gã nói tiếp: “ Pháp lụât đã định, thì ai ai cũng phải chấp hành. Trên có vương công quý tộc, dưới có những kẻ bần tiện hạ lưu, chỉ cần phạm tội đều bị trừng trị theo pháp luật. Cái gọi là ‘Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân’ hay ‘Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng.’ ý nghĩa là cho dù Hốt Đồ Lỗ Hãn có phạm pháp thì cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. như vậy mới có là chí công vô tư.
Mọi người nghe Đức Tiết Thiền dịch lại lời nói của gã ra tiếng Mông Cổ xong đều trợn mắt le lưỡi, cúi đầu thán phục.
Quan niệm “Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân.”, “Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng.” là những luận điệu mà bất cứ người nào ở thế kỷ hai mươi cũng nghe đến nhàm cả tai, nhưng đối với những người Mông Cổ ở thời đại này mà nói, thật sự là vô cùng mới mẻ. Hơn nữa, Diệp Khắc Cường khi nói ra mấy câu này ngữ khí hùng hồn, làm người nghe không thể không tin phục. Trong mắt của mọi người lúc này, “vị thần này” lại trở nên vĩ đại thêm mấy phần.
“Đúng . Thần chỉ thị rất đúng.” Hốt Đồ Lỗ Hãn cung kính hành lễ với Diệp Khắc Cường. Tuy nhiên trong lòng ông ta vẫn còn một chút khúc mắc với Tát Ba, vì thế liền quay sang hỏi lão: “Chủ tế, ông còn điều gì để nói nữa không ?”
“Thần không dám có ý kiến.” Tát Ba cười lạnh nói : “Có điều trừng phạt quý tộc như vậy, chỉ sợ thiên thần có ý kiến thôi ạ.”
“Việc này ......” Hốt Đồ Lỗ Hãn không biết nói gì liền quay sang nhìn Diệp Khắc Cường cầu cứu.
Diệp Khắc Cường hiểu rõ ý của Tát Ba, trong lòng thầm tức giận hành vi tiểu nhân của lão. Gã quay sang Hốt Đồ Lỗ Hãn lớn tiếng nói: “Ông không cần phải sợ. Hãy bảo chủ tế chuyển cáo tới thiên thần, không chỉ là quý tộc phạm tội sẽ bị xử lý theo pháp luật, mà ngay cả Hốt Đồ Lỗ Hãn ông cũng không phải là ngoại lệ. Ta nghĩ thiên thần không những không trách tội ông, ngược lại còn khen thưởng ông quang minh lỗi lạc nữa.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe xong vui mừng nói: “Được, Tát Ba. Ông cứ theo chỉ thị của “thần” mà chuyển cáo cho thiên thần biết.”
Sắc mặt Tát Ba lúc này còn khó coi hơn cả người chết, cúi đầu trầm giọng đáp: “Vâng !”
“Đợi một chút, ta quên mất một chuyện.” Diệp Khắc Cường đưa tay chỉ vào Tát Ba nói: “Ông nhớ chuyển cáo tới thiên thần, ngay cả chủ tế của bộ lạc như ông mà phạm tội, cũng bị trừng trị theo lụât định. Thiên thần nhất định sẽ nhìn ông bằng con mắt khác đấy. Ha ha ...”
“Đúng vậy, ha ha ha ...!” Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe vậy cười lớn, cả những người khác cũng đồng loạt cười theo.
Tát Ba sắc mặt tím tái, trong lòng thầm phát thệ, có cơ hội nhất định phải diệt trừ Diệp Khắc Cường mới tiêu đi được mối hận này.
“Đại Hãn !” Phổ Lan Đặc đưa mắt nhìn Tát Ba một cái rồi cúi đầu nói: “Sau ngày hôm nay thần sẽ bắt Tô Lỗ xử lý theo luật lệ của bộ tộc”
“Tốt lắm. Việc này giao cho ông xử lý.” Hốt Đồ Lỗ Hãn đảo mắt nhìn những người còn lại nói : “Còn việc gì nữa không ?”
Tả tướng quân Y Sách nói : “Gần đây người Tháp Tháp Nhi Bộ thường xuyên lởn vởn bên bờ sông Thiết Lục Liên Hà quấy rối chúng ta. Thần nghĩ cần phải động viên thêm nhiều thanh niên trong tộc gia nhập quân đội, đề phòng người Tháp Tháp Nhi Bộ tấn công.”
Tháp Tháp Nhi Bộ ở phía Tây của Hồng Cát Lạc Bộ. Ở vùng hạ lưu Thi Lục Liên Hà và vùng Hồ Bối Nhĩ này, chúng là bộ lạc hung tàn và thiện chiến nhất, các bộ lạc khác thường bị bọn chúng tấn công, cướp đi người và gia súc.
“Hừm, điều này tuyệt đối cần thiết.” Hốt Đồ Lỗ Hãn trầm ngâm nói.
“Nhưng nếu động viên hết thanh niên tham gia quân đội, vậy thì các công việc nặng nhọc trong bộ lạc sẽ do ai gánh vác.” Phổ Lan Đặc lên tiếng phản đối.
“Đúng vậy !” Hốt Đồ Lỗ Hãn gật đầu nói: “Các công việc nhẹ nhàng thì có thể dùng phụ nữ và người già làm thay, nhưng những công việc như đi săn hay trông nom bảo vệ súc vật thì tính sao ?”
Y Sách nhăn nhó nói: “Gần đây bọn Tháp Tháp Nhi Bộ càng ngày càng dữ tợn hơn, thần đoán bọn chúng nhất định sẽ xâm phạm lãnh thổ của chúng ta. Nếu như lúc này không tăng cường sức mạnh của quân đội, chỉ sợ khi quân Tháp Tháp Nhi Bộ đánh đến, chúng ta không có sức kháng cự.
“Ta biết điều này, nhưng mà ...” Hốt Đồ Lỗ Hãn thở dài nói tiếp: “Các công việc của bộ lạc vẫn phải làm chứ, nếu không làm sao mọi người có thể sống được ?”
“Tại sao các người không sử dụng biện pháp phân công theo lịch ? Diệp Khắc Cường không nhịn được chen miệng vào nói.
Hốt Đồ Lỗ Hãn ngẩn người không hiểu, quay sang hỏi: “Thần có cao kiến gì chăng ?”
“Ta kiến nghị các người chia thanh niên trong bộ lạc ra làm hai bộ phận. Một bộ phận phụ trách các công việc thường nhật trong bộ lạc. Bộ phận thứ hai thì được huấn luyện kỹ thuật tác chiến. Qua một thời gian, hai bộ phận này lại đổi chỗ cho nhau. Như vậy vừa có nhân lực làm vịêc, mà mọi người đều được huấn luyện. Khi có ngoại địch có thể tổng động viên thanh niên trai tráng ra bảo vệ bộ tộc.”
“Thật tuỵêt vời !” Hốt Đồ Lỗ Hãn vui mừng nói: “Thần đúng là thần, tư tưởng quả nhiên không giống với người thường. Y Sách, cứ theo chỉ thị của thần mà làm việc, rõ chưa ?”
Y Sách nhìn Diệp Khắc Cường khâm phục nói: “Tuân lệnh, thuộc hạ đi làm ngay.”
Kỳ thực việc phân công theo lịch này là một trong những công việc mà Diệp Khắc Cường rất thường làm khi còn là đội trưởng đội đặc nhiệm trogn quân đội. Có điều nêu nó ra ở thời đại này, đương nhiên làm người khác vô cùng khâm phục.
“Việc này cần phải nghiên cứu kỹ hơn.” Diệp Khắc Cường quay sang nói với Y Sách.
“Y Sách tướng quân, khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ thảo luận.”
Y Sách vội vã đáp: “Vâng ! Tất cả đều theo chỉ thị của thần.”
“Đúng rồi !” Hốt Đồ Lỗ Hãn đưa mắt nhìn hữu tướng quân Mã Can hỏi: “Việc ta bảo ngươi tuyển chọn vệ binh làm đến đâu rồi ?”
“Thưa Đại Hãn. Công việc đang tiến hành ạ.” Mã Can cung kính đáplời: “Hiện nay đặc vệ trưởng Hách Mãnh đang ở thao trường tổ chức buổi tỷ võ cuối cùng.”
“Thật sao ? Ta phải đích thân đi xem mới được.” Hốt Đồ Lỗ Hãn đứng dậy nói. Những người khác cũng vội đứng dậy theo. Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “Mọi người cũng đi xem một chút đi ! Thần ! Xin mời lại đó thưởng thức.”
Diệp Khắc Cường thầm nhủ: “Dù gì mình cũng không có việc gì làm.” liền đáp: “Được. Chúng ta đi !”
Hốt Đồ Lỗ Hãn bước ra ngoài lều , quay đầu lại mời Diệp Khắc Cường đi cùng ông ta. Diệp Khắc Cường mỉm cười, cùng Hốt Đồ Lỗ Hãn sánh vai bước đến thao trường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thù hận của Tát Ba đang nhìn mình.