Sau trận chiến tanh máu đó, bầu trời giống như tấm lưới úp chụp lấy mặt đất, Dương Chính lê bước đi trên bùn đất, gương mặt mệt mỏi dính toàn bùn đất và huyết tương, khôi giáp toàn thân đều bị phá nát, khi hắn di chuyển phát ra tiếng lách cách. Trên chiến trường xác người và ngựa giống như đá cuội trên bãi sông, nằm dày đặc cả mặt đất, địch nhân phương xa đã chạy tứ tán, trên thảo nguyên còn vô số chiến xa và chiến mã!
Trận đánh lấy ít địch nhiều này đã giành được chiến thắng vĩ đại nhưng quân Lưu Vân cũng phải trả một giá thảm trọng.
Lưu Vân quân vốn có hai vạn người chỉ còn lại có 7000 người, người không bị thương tổn gì còn không tới 2000 người.
May mà Tịch Ảnh thành là một thành lớn, hơn nữa viện quân đi đến cũng đem theo y liệu và quân nhu bổ cứu. Đêm đại thắng đó không hề có hoan ca tiếu ngữ, đã có quá nhiều người chết, người sống cũng quá mệt mỏi, chỉ hận không được ngủ thẳng một giấc không cần tỉnh lại.
Ánh bình minh vừa chiếu lên trên Tịch Ảnh thành, quang mang màu vàng giống như cự long cuộn lấy cả tòa thành trì.
Dương Chính cũng vừa ngủ dậy, hắn đứng lên dùng sức gồng mạnh, các mảnh vải băng vết thương đều rách toạt để lộ làn da khỏe mạnh màu đồng. Vết thương thảm trọng đêm qua trừ ba dấu trảo trên lưng đang đóng vảy ra thì miệng vết thương ở các chỗ khác đều đã phục nguyên, lớp thịt mới sinh ra đang còn đỏ ửng.
Đối với việc sử dụng tinh thần lực Dương Chính càng lúc càng lão luyện.
Mặc bì giáp mới vào người, Dương Chính vừa đi ra cổng liền thấy ngay mấy thân ảnh quen thuộc.
Mạn Kỳ, Lôi Đặc Lâm, Quy Tàng, Mục Phi Vân...
Những người này bình thường là cừu địch với nhau nhưng giờ đây mỗi người đều mang tâm trạng phức tạp cùng đứng một chỗ, vừa nhìn thấy Dương Chính sắc mặt họ đều lộ vẻ cổ quái.
Tư vị trong lòng Dương Chính phức tạp khó thể hình dung, hắn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu, cũng không biết bọn họ muốn nghe giải thích thế nào.
Đúng vậy, Dương Chính chính là người sắp đặt tất cả mọi chuyện.
Từ khi bắt đầu tập kích Lôi Mông Tư Đặc, Dương Chính một mình qua lại giữa Vệ Nhung và Lưu Vân, thôn tập Tây tuyến, xúc tiến hợp minh.
Thái độ cùng cách hành sự của hắn khiến cho người ta không thể lý giải, khiến cho họ cảm thấy xa lạ.
Bọn họ trong lòng đều có một nghi vấn rất lớn.
Dương Chính rốt cục là ai?
Mỗi người đang đứng tại trường đều là cường giả bá chủ một phương,
Họ đều biết sự tình không chỉ như vẻ bề ngoài.
Hiện tại không ai dễ dàng tin Dương Chính vốn thuộc về Vệ Nhung quốc. Hắn nhất định có lai lịch khác, hắn quá thần bí, lại quá cường đại, người thế này khiến cho mọi người không dám phóng tâm.
Dương Chính hiển nhiên hiểu được nghi vấn trong lòng họ thông qua ánh mắt họ nhìn hắn.
"Đi vào thôi. Ta nghĩ đến lúc nói rõ chân tướng cho các vị rồi." Dương Chính nói. Sau đó mọi người lục tục theo Dương Chính tiến vào trong quân trướng.
Trừ những người có đủ tư cách biết được bí mật ra, người khác đều bị đuổi hết ra ngoài.
Dương Chính đi tới một bồn nước ở góc quân trướng, lấy tay vốc nước, bắt đầu xoa lên thái dương.
Tay hắn nhẹ gỡ, một lớp mặt nạ da người bị kéo xuống. Khi hắn xoay người lại thì gương mặt hiện ra khiến cho mọi người đều trố mắt. Gương mặt này có sống mũi cao thẳng, anh tuấn lạnh lùng, vuông vức góc cạnh rõ nét, tuy không đẹp bằng tinh linh nhưng phong thái đặc biệt đầy mỵ lực, đặc biệt là đôi tròng mắt màu đen nhánh lấp lánh hữu thần, chừng như mọi việc diễn ra trong đôi mắt này đều chỉ là việc bên lề không liên quan gì tới hắn.
Mạn Kỳ là người đầu tiên kinh hãi la lên:"Là ngươi... Ngươi..."
Ký ức đã quá xa xăm, Mạn Kỳ mấy lần vẫn không nói được nên lời, Dương Chính nhếch mép cười:"Ta là Dương Chính. Mạn Kỳ bệ hạ, thật cao hứng là ngài còn nhớ tới ta."
Dương Chính?
Dương Chính?
Sau một lúc thầm gọi cái tên này, mấy tướng lĩnh Vệ Nhung Đông tuyến đều không nhớ được gì vì bọn họ năm xưa không biết Dương Chính ám sát Tả Thanh Tử đã dùng hóa danh, hơn nữa cũng đã hóa trang.
Quy Tàng nhìn chằm chặp vào Dương Chính, trong lòng suy nghĩ miên man nhưng vẫn không nghĩ ra bất kỳ hồi ức nào về "Dương Chính".
Trái lại Mục Phi Vân ở bên lại lẩm nhẩm:"Còn nhớ Thương Nguyệt quốc có một đào phạm hình như tên gọi là Dương Chính."
Chỉ có Mạn Kỳ là biết rõ nội tình nên thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi.
"Là ta giết chết Tả Thanh Tử."
Nếu như Dương Chính tự nói ra thân phận chỉ là một mồi lửa châm ngòi cho người ta hiếu kỳ thì lần này mồi lửa hắn ném ra đã dẫn phát một quả tạc đạn.
Sát na hắn nói ra câu này, trừ Mạn Kỳ lui lại một bước còn người khác phảng phất như bị đông cứng, nhìn chằm chằm vào Dương Chính.
Dương Chính giống như không thấy mấy cặp mắt sắc bén như lưỡi đao nhìn mình, bình tĩnh kể lại mọi chuyện:"Ta từng là một nô lệ ở Tử vong doanh nước Thương Nguyệt, bất ngờ trong 1 cuộc tuyển chọn được cùng 4 người khác phá cách thăng lên làm quý tộc, sau đó tiếp nhận 1 nhiệm vụ... Sau khi giết chết Tả Thanh Tử, bọn ta bí mật trở về Thương Nguyệt quốc, không ngờ chúng lại chờ sẵn bọn ta để ra tay diệt khẩu, trừ ta và một người bị thất tung thì ba hảo huynh đệ toàn bộ đều thảm tử trước mặt ta. Từ đó về sau ta đã phát thệ phải phục cừu... Sau đó ta đổi sang một thân phận khác, mọi việc ta đã làm với thân phận đó nghĩ chắc mọi người cũng không xa lạ gì."
"Ngươi giết chết y... hảo, là ngươi giết chết y." Quy Tàng run rẩy nói, tay án lên chuôi kiếm, ánh mắt nhìn Dương Chính vừa bi thương vừa kích động vừa thống khổ.
Dương Chính nhẹ hít một hơi, ánh mắt có chút bi thương.
Cái chết của Tả Thanh Tử đả kích cực lớn tới Vệ Nhung quốc nhưng Dương Chính khơi khơi lại đưa Vệ Nhung quốc thoát khỏi khốn cảnh.
Điều này thực sự là chuyện hoang đường nhất thiên hạ.
Nếu như ở đây không phải đều là nhân vật lão mưu thâm toán thì sợ là bây giờ đã trở mặt rồi, dù vậy thì người Vệ Nhung quốc nhìn Dương Chính với ánh mắt đầy cảnh giác và bất thiện.
Dương Chính sớm đã đoán được kết quả sau khi hắn nói ra nhưng hắn tịnh không hối hận, từ giờ trở đi thế giới này không còn Ma thần tướng quân, không còn Niêm hoa bá tước gì nữa. Hắn chỉ còn là hắn, là Dương Chính.
Cừu hận báo phục đến đây cũng dừng lại được rồi.
Làm đến cục diện hôm nay thì Mông Tầm, Hồng Thạch, Lưu Nhược Phi ở trên trời cũng có thể ngậm cười.
"Ngươi là người Thương Nguyệt sao?" Lôi Đặc Lâm lạnh lùng hỏi.
"Không, ta chỉ là một lưu lãng giả." Dương Chính ngữ khí lạnh lùng:"Vì vậy các ngươi không cần lo lắng ta có âm mưu gì. Trường chiến tranh này không hề mang lại kết quả xấu cho các ngươi, trên sự thật, Thương Nguyệt quốc giờ đây nguyên khí đại thương, trong mấy năm tuyệt không thể uy hiếp các người, thậm chí chỉ cần các ngươi đồng tâm hiệp lực thì nói không chừng Thương Nguyệt quốc phải nhìn sắc mặt các ngươi mà hành động."
Ở đây toàn là người thông minh, điểm này tất nhiên là nhìn ra.
"Còn thân phận của ta, mọi người đều đã biết rõ, sau khi trận chiến này kết thúc ta sẽ rời đi, cho nên mọi điều ta nói hôm nay mọi người cũng xem như là nghe một cố sự mà thôi. Ta cam đoan rằng từ đây về sau vô luận là Ma thần tướng quân hay Dương Chính đều sẽ không xuất hiện trước mặt các ngươi."
...........
Long quân hợp quân cùng tàn binh của Khâu Viễn Sơn. Khâu Viễn Sơn chịu đả kích quá lớn nằm liệt giường không dậy nổi, chỉ vỏn vẹn mấy ngày mà đã biến thành một lão già sắp chết. Trận chiến Tịch Ảnh thành, Dương Chính đã tiêu diệt 6 vạn Lang quân, giết hơn nửa số Sư thứu và Mãnh mã, thực sự đã làm chấn động đại lục. Uy danh của Ma thần tướng quân cơ hồ sánh ngang với Phi Tướng Quân Trì Vân.
Cơ hồ cùng lúc, cả Nam đại lục đều nhìn về phía Thương Nguyệt Tây tuyến.
Vì uy danh của Ma thần tướng quân như mặt trời giữa ngọ khiến cho Lôi Thiết quốc và Hạo Nhiên Liên Minh vốn chịu áp bức nhiều năm bắt đầu muốn động binh.
Mọi người đều mong chờ lịch sử của Trì Vân đánh bại Thương Nguyệt quân 30 năm trước tái diễn lần nữa.
Lần đó Phi Tướng Quân khiến cho địa vị bá chủ của Thương Nguyệt quốc bị lung lay, lần này nếu như lịch sử lặp lại thì Thương Nguyệt quốc có thể sẽ bị hãm nhập vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Và nếu vậy thì cũng đến lượt các quốc gia thấp bé hơn phân chia lại bản đồ Nam đại lục.
Ai biết được lịch sử sẽ đi theo chiều hướng nào, dân chúng bị Thương Nguyệt quốc đàn áp thời gian dài tuyệt không để tâm đến một anh hùng mới được sinh ra.
Đại thế như vậy, Thương Nguyệt quốc sẽ hãm nhập vào nguy cơ lớn chưa từng có từ 30 năm nay.
Mạc Băng Vân suất lĩnh 15 vạn bộ đội hạ trại tại Mạt Lan sơn mạch.
Còn liên quân Lưu Vân, Vệ Nhung tập hợp ở Tịch Ảnh thành.
Binh lực liên quân cũng đạt đến 14 vạn.
Một trận chiến tranh siêu cấp chỉ chạm vào nổ ra, chỉ cần trận chiến này diễn ra thì bộ đội do Lôi Thiết quốc, Hạo Nhiên Liên Minh tập kết rất có khả năng từ Bắc tuyến, Nam tuyến Thương Nguyệt tấn công vào, cả Nam đại lục đều chìm vào trong một trận đại chiến như đại chiến thế giới.
Mọi người đều khẩn trương và hưng phấn chờ đợi, nhưng thời gian cứ dần trôi qua mà Thương Nguyệt quốc và liên quân Lưu - Vệ ở Tịch Ảnh thành lại dằng dai không hề khai chiến.
Chỉ cần là những đại nhân vật thân ở trong cục thì đều phải bình tĩnh, bọn họ không thể không suy nghĩ về những hậu quả đáng sợ của trận đại chiến này.
Ngày hôm nay, một chiếc xe nhỏ đi vào trong Tịch Ảnh thành giới bị sâm nghiêm.
Chiếc xe tiến vào trong nội thành, một người toàn thân mặc áo khoác kít mít tiến vào sảnh chỉ huy ở nội thành giới bị nghiêm mật.
Trong khách sảnh, Dương Chính và các quân quan cao cấp của liên quân đang ngồi chờ, người tới bỏ nón xuống lộ ra một gương mặt khiến Dương Chính phải kinh ngạc.
Hắn cố đè nén cảm xúc không lên tiếng, người mới tới cất tiếng thi lễ:"Các vị tướng quân, đại nhân, ta là sứ giả của Thương Nguyệt quốc, Nguyệt Như Tuyết!" Lúc ánh mắt của nàng ta nhìn qua, Dương Chính thấy được ánh nước lấp loáng trong mắt nàng.
Thương Nguyệt sứ giả đến đây không ngoài ý liệu của mọi người, chỉ không ngờ sứ giả lại là Nguyệt Như Tuyết, hơn nữa lại chỉ có 1 người.
Trận chiến này rốt cục có đánh hay không?
So với dư luận bên ngoài cho rằng lần này nhất định sẽ khai chiến thì những đại nhân vật trong cục, kể cả những người đang ở đây đều có chung một nhận thức khác.
Trận chiến này nếu có thể không đánh thì không đánh.
Trên sự thật, Dương Chính công nhập Tây tuyến, đánh hạ Tịch Ảnh thành, đại bại Khâu Viễn Sơn, việc đến nước này đối với Lưu Vân và Vệ Nhung hai nước mà nói thì cũng đã hoàn mỹ lắm rồi.
Đối với Lưu Vân quốc mà nói thì coi như đã thắng được Thương Nguyệt quốc 1 lần.
Khiến cho bá chủ Nam đại lục tổn thất thảm trọng, ít nhất trong 5 năm không thể khuếch trương, thậm chí còn khiến Thương Nguyệt phải nhìn sắc mặt của họ thì đã là thắng lợi lớn nhất.
Tổn thất trong trận chiến với Thương Nguyệt quốc thì đã được Vệ Nhung bồi thường, điểm này hai nước đã đạt thành hiệp nghị cho nên Lưu Vân quốc không hề thua lỗ, chỉ còn muốn tranh thủ đàm phán với Thương Nguyệt quốc nhằm giành thêm nhiều lợi ích hơn mà thôi.
Còn Vệ Nhung quốc càng là người chiến thắng chân chính trong trận chiến này, mọi điều thuận lợi do Dương Chính đạo diễn giúp cho vương hậu đánh Lôi Mông Tư Đặc rơi đài, lại giúp cho Vệ Nhung quốc không phí một binh một tốt có thể đánh bại Khâu Viễn Sơn, hơn nữa có thể chiếm cứ vị trí chủ đạo trong cuộc đàm phán, bọn họ còn gì mà không mãn ý nữa chứ.
Điểm duy nhất bất mãn chỉ là thanh uy của Dương Chính nhờ trận chiến này mà được nâng cao cực điểm, khiến cho tất cả tướng lĩnh Vệ Nhung biết chuyện đều sắc mặt ảm đạm.
Những lão tướng quân này mấy ngày nay đều tránh mặt Dương Chính, nghĩ cũng do đạo lý này.
Thương Nguyệt quốc không muốn khai chiến là điều đương nhiên, lúc này bọn họ phát động chiến tranh thì phải gặp cục diện bốn mặt bao vây, Mạc Luyện Ngọc dù có cuồng vọng bá đạo hơn nữa cũng không thể không thừa nhận nếu Thương Nguyệt mạo hiểm khai chiến thì nguy cơ diệt vong cao hơn một nửa.
Lưu Vân quốc, Vệ Nhung quốc cũng không hung hăng đến mức cho là mình có thể thôn tính được Thương Nguyệt quốc. Sự thật là không quốc gia nào trên đại lục chịu nổi phản kích toàn lực của vị bá chủ này, nếu mọi người liều mạng đánh thì kết cục cuối cùng chỉ là sinh linh đồ thán, nhà không ra nhà, nước không ra nước.
Chính khách từ phương diện nào suy tính cũng không hề muốn cho trận chiến này xảy ra.
Đàm phán là chuyện tất nhiên.