Trịnh Thiểu Bằng bị đưa tới trước mặt Thôi phán quan, Thôi phán quan vuốt chòm râu, thể hiện một khuôn mặt tươi cười nói:
- Trịnh Thiểu Bằng, tuy rằng chúng ta đem ngươi tới sớm ba năm, nhưng đã cho ngươi nhập thân phú quý vinh quang,.. không làm ngươi phải thất vọng, nhưng ngươi lại cho rằng không đủ, không ngờ trong vòng một năm quay lại những tám lần, như vậy đi, người hiện đại các ngươi không phải thích nhất là xuyên qua không gian đi về quá khứ sao? Dù gì bản phán quan đã lầm trước, nên đưa ngươi đi xuyên qua thời không trở về cổ đại một chuyến, ngươi coi thế nào?
- Về quá khứ?
Trịnh Thiểu Bằng không nhịn được kích động:
- Ta chỉ có thể sống được hai năm, đi về thời cổ đại du lịch một phen cũng tốt, chẳng qua chỉ là sống tốt hai năm, cũng không có cơ hội chinh chiến sa trường, hưởng thụ tư vị làm đại anh hùng, ân … hưởng thụ tốt một phen, hai năm này … làm Trụ Vương? Tùy Dương đế? Đều diễm phúc à nha, nhưng là nữ nhân lại không có nhiều, không bằng làm Sùng Trinh đi, có thể có Tần Hoài Bát Diễm, Hồng Nương Tử, Trần Viên Viên.
Thôi phán quan đưa tay vuốt chòm râu rậm rạp, rung đùi đắc ý nói:
- Trịnh Thiểu Bằng, ta muốn chuyển ngươi tới quá khứ, ngươi nên tìm người thích hợp đi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết y thuật không? Như là giải phẫu, nghiên cứu chế tạo thuốc tây làm thủ đoạn mưu sinh?
Trịnh Thiểu Bằng thầm nghĩ hưởng thụ vài năm, vừa nghe thấy trong lời nói của lão có vẻ mong mình gây dựng sự nghiệp, làm thần ý phải không? Vì thế cười nói:
- Không đâu, nếu có thì cũng nhức đầu nhức óc lắm, cho ta đi hiệu thuốc tự mình mua thuốc còn có thể, về phần thành phần dược phẩm, ai nhàn rỗi không có việc gì thì tự đi mà nhớ nhé?
- Nói tới tên khoa học ta cũng không nhớ được rõ, về phần giải phẫu ngươi cũng đừng đùa. Thần Y Hoa Đà chỉ vì một câu nói mà bị Tào Tháo khai tử, một chém bay đầu, ta dù có cho cũng không dám tới quá khứ khoe khoang, khi đó con người tri thức còn thấp, bọn họ cũng không thể tin nổi gì là thần y, ta đi khoe khoang không chừng bị người ta cho rằng là tà ma ngoại đạo, không ăn tươi nuốt sống mới là lạ.
Thôi phán quan nghe xong vẻ mặt cứng đờ, hắn đè nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt cố ra vẻ ôn hòa nói:
- Hành y cứu người, làm người giỏi nhất, mặc dù nở mày nở mặt, bất quá … thôi đi, ta lại hỏi ngươi, phối chế hỏa dược, nghiên cứu chế tạo binh khí hiện đại thì sao? Tạo dựng sự nghiệp, cũng là thú vui của nhân sinh à.
Trịnh Thiểu Bằng thở dài:
- Hỏa dược sao.. ta nhớ dường như là dùng quặng KNO3, Lưu Huỳnh, còn thế nào thì không nhớ rõ, chắc không phải là than củi? về phần tỉ lệ lại càng không nhớ được, Nobel là chuyên gia nghiên cứu thuốc nổ, nghiên cứu nó còn bị nổ mất đi một cánh tay, để cho một người gà mờ như ta đi nghiên cứu thứ này, không phải là cụ ông thắt cổ, ngại sống quá lâu sao?
- Về phần binh khí hiện đại … trước tiên ngươi phái ta đi xưởng binh khí hiện đại học ba năm cũng không đủ tư cách tại xã hội thời xưa nhá, thực cứ trêu ghẹo ta mãi à? Ngươi cho ta đi học trước vài năm làm sao để lấy quặng, luyện sắt thép như thế nào, rèn đập ra làm sao, làm sao để tạo thành một cỗ máy vận hành tốt, phỏng chừng còn chưa tới được trình độ kĩ thuật của công nhân bình thường, chứ đừng nói tới trình độ của kĩ sư công trình, mặc khác với trình độ công nghiệp hiện đại, quá trình làm việc cũng không phải chỉ có một xưởng nhỏ bé có thể hoàn thành được, tới xã hội thời xưa, với sức sản xuất, khoa học kĩ thuật tất cả đều không theo kịp, không có kĩ năng giết rồng, mà thế gian cũng không có rồng, thế không phải là vô nghĩa sao?
Đầu Trâu không nhịn được, đảo cặp mắt trắng dã của mình nói:
- Thật sự là vô dụng, vậy việc đơn giản nhất như làm chế rượu làm tiệc thì sao? Chế tạo thủy tinh thì sao? Thần y, anh hùng ngươi không làm được, thế là đại phú thương đi.
Trịnh Thiểu Bằng nói:
- Điều chế rượu… không đâu, chẳng qua ta sẽ uống, ta cảm thấy được nước rượu thứ hai của hồng tinh còn uống ngon hơn so với Mao Đài. Ngươi trừng trừng cái gì, ngươi thử đi hỏi thăm mà xem, có mấy ai điều chế rượu mà không phải có cả một nhóm, còn biểu diễn gì? Về phần thủy tinh… ta chỉ biết là cái đó dùng hạt cát để luyện thành, cái khác cũng chịu.
- Này, xem xét cho kỹ nha, cho dù là công nhân viên chức trong nhà máy thủy tinh cũng phải làm một đống trình tự công việc hà? Chẳng qua ta thật ra có biết các loại thủy tinh như nhựa thủy tinh, đường hóa thủy tinh, đặc biệt còn dùng trong kĩ xảo điện ảnh, à cái này ngươi có thể không biết, ừm… không biết thợ thủ công nào sáng ý tạo ra ngói lưu ly mà cung cấp cho nó nữa, bọn họ có thể phát minh được hay không.
Mặt Ngựa khuôn mặt chán trường, gân xanh nổi lên đầy trên trán, hắn cố nén giận dữ nói:
- Văn cũng không được, võ cũng không xong, tay không đủ sức, vai không có khả năng, ngươi nói ngươi làm gì đi? À ngươi mồm mép nhanh nhảu… đúng rồi mồm mép, hay, làm quan lại thế gia thì thế nào? Ít nhất chế độ xã hội hiện đại bây giờ ngươi cũng hiểu biết không ít, tùy tiện bỏ ra một chút, ở thời quá khứ đều là nhưng cái cách tiến bộ thật lớn, có thể làm bề tôi không tồi.
Trịnh Thiểu Bằng bĩu môi nói:
- Mã Diện huynh, ngươi có phải là muốn thường xuyên gặp ta, cho nên mới cho ta chủ ý này chứ gì?
Mặt Ngựa ngẩn ngơ hỏi:
- Sao lại như vậy?
Trịnh Thiểu Bằng nói:
- Cải cách chính trị thời xưa ta cũng không nhớ nhiều lắm, chẳng qua chỉ nhớ có cái hình như gọi là Thương Ưởng, vì chủ nhân mà gắng sức, người này cũng không làm gì gọi là đại biến đổi chính trị, cũng chỉ là một chút cổ vũ canh nông, hủy bỏ một chút đặc quyền thừa kế của quý tộc, dù công trạng có lớn nhỏ gì thì cũng là công lao, kết quả lại bị toàn bộ giai cấp thống trị mãnh liệt phản đối, bắt hắn cho ngũ mã phân thây.
- Tống triều Vương An Thạch kia càng hơn nữa, không phải cũng đặt ra quy chế mong cầu cải tiến sao? Yêu cầu xúc tiến phát triển buôn bán, đề cao sức chiến đấu quân đội, cải tiến một chút chế độ khoa cử, nhỏ nhặt như vậy cũng không đáng nói là cải biến, kết quả hắn đường đường là một Tể Tướng, hơn nữa còn có chỗ dựa vững chắc là Hoàng Thượng sau lưng, mà vẫn gặp phải bất bình, hắn ở phía trên hô lớn cải cách, các quan lại địa phương phía dưới căn bản không thèm nghe, thay đổi một chút thì một chút cũng không được, kết quả biến thành hai bên đấu đá lẫn nhau, uất ức mà chết.
- Ngươi nói xem, tư tưởng của ta chỉ là học thoáng qua trong lịch sử cũng không thể làm tốt hơn được các chính trị gia, ta ngay cả một cái chế độ xã hội thời xưa, giai cấp thống trị còn không biết nói gì tới chế độ hiện đại, không nói tới việc sức sản xuất phát triển không phù hợp, chỉ sợ vượt quá so với tầm hiểu biết của ta. Ngay cả Thương Ưởng, Vương An Thạch cải cách tốt như vậy đều bị coi là phái bảo thủ, bị ngũ mã phân thây. Ai, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, bàn chuyện phiến chẳng những làm quốc gia sai lầm, hơn nữa rất sai lầm nha…
Thôi phán quan nhìn tên phế vật này thao thao bất tuyệt hai mắt đăm đăm, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói:
- Vậy… ngươi ít nhất cũng biết một chút hướng đi lịch sử à, ai đắc thế, ai thất thế, chắc cũng biết một chút? Đi theo dựa một gốc cây đại thụ, cũng có thể an ổn sống cả một đời.
Trịnh Thiểu Bằng lắc đầu như trống bỏi:
- Không được, không được, ta biết về lịch sử thì cũng chẳng ăn nhằm gì, ta rõ ràng biết Tần Thủy Hoàng được thiên hạ, nhưng ngươi năng lực không có gì, ngươi hướng về phía hắn nói hắn sẽ có được thiên hạ, ngươi nhất định trung tâm cùng hắn, hắn liền nuôi sống ngươi sao?
- Ta biết Đường triều có Lý Thế Dân, sau đó là Lý Tĩnh, về phần Trình Giảo Kinh, chẳng biết là lịch sử thật sự hay do tiểu thuyết biên diễn ra, Tống Triều thì biết có Khấu Chuẩn, sau này người ta mới biết không phải là một lão già nghèo khó mà trong nhà rất giàu có, trung thần là trung thần, nhưng mà vẫn hủ bại mà thôi, lịch sử cũng có hạn chế của nó.
- Càng đáng sợ hơn chính là, chiếu theo sử sách hoặc chuyện xưa được miêu tả trong sách với cá tính cùng thái độ làm người, nhập bọn với họ chỉ sợ chết lúc nào không biết. Ta một đời là ngôi sao ca nhạc, làm diễn viên nghiệp dư cho một bộ phim truyền hình về lịch sử, được mời tới nghe một giáo sư sử học giảng, nổi danh trong lịch sử là đại gian thần Nghiêm Tung, làm Thủ Phụ(1) hơn mười năm, cuối cùng khi tịch biên tài sản mới phát hiện ra tài sản của hắn chỉ nhiều hơn một phần tư của vị quan Thủ Phụ thanh liêm đã làm sáu năm nhiệm kỳ trước hắn mà thôi. Hai người làm quan hai đời khác nhau nhưng lại giống hệt nhau về bản chất.
- Vợ của Nghiêm Tung quản lý con cái rất nghiêm, Nghiêm Thế Phiên cũng không phải làm trong Nha Nội(2) như tiểu thuyết đã nói, lão Nghiêm đối phó với địch thủ chính trị, tiêu diệt hết, nhưng là cái chết của vài vị Thủ Phủ quyền cao chức trọng kia đều đã được chỉnh lí lại, bất quá những người đó đều chết già, người viết sử cũng không dám không nể mặt, ai nói Nghiêm Tung là bị mất đầu đâu? Ai, sử sách cũng thật hại người à.
Thôi phán quan toàn thân phát run, ánh mắt như phun lửa, qua hòi lâu mới run rẩy hỏi han:
- Ta đưa ngươi tới cuối thời Tống hoặc cuối thời Nguyên thì như thế nào? Tìm bản Cửu Dương Thần Công hoặc Độc Cô Cửu Kiếm vân vân và vân vân, làm một đại hiệp nhé.
Trịnh Thiểu Bằng vẻ mặt vô tội thở dài:
- Đọc sách thì qua loa đại khái, lão Kim (đại tác gia kiếm hiệp: Kim Dung) lại không có vẽ bản đồ trong sách, Côn Lôn sơn to như vậy ta đi chỗ nào mà tìm? Chỉ nhớ Trương Vô Kỵ bị người ta đuổi theo, sau đó rớt xuống vách núi nhặt được Cửu Dương Chân Kinh, ta không thể khiêng dây thừng lên một vách núi mà tìm kiếm được? ta nghĩ không chừng dây thừng bị đứt ngã chết cũng nên, hoặc là bị rắn, dã thú cắn chết. Cho dù tìm ra được rồi, ngươi cho đó là tranh liên hoàn hả? bí kíp võ học cao nhất, trong chương trình học của đại học dường như,..à không ..khẳng định là không có tri thức cơ bản ban đầu, ta xem sao hiểu được? tẩu hỏa nhập ma mà chết cũng nên.
Hắn từ từ nhổ nước bọt bay tung tóe rồi nói:
- Ta lại nói tiếp nha, Phong Thanh Dương thật sự có thể tìm được, nhưng hắn sẽ dạy công phu cho ta sao? Lão già này ở trong núi vài chục năm cũng không thu đồ đệ, trước khi lão thu Lệnh Hồ Xung, ngươi thực sự cho rằng vĩ đại như vậy hả? Ai chẳng biết nước phù sa không lưu cho người ngoài làm ruộng, tốt xấu gì hắn cũng là đệ tử của phái Hoa Sơn, mà vẫn còn phải khảo nghiệm thật lâu, ta không kết giao với người võ lâm, nếu Phong Thanh Dương không thu ta, ta chỉ còn nước đi theo Điền Bá Quang làm dâm tặc.
Đầu Trâu lỗ mũi trâu lệch hẳn đi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi quả thật là thiên hạ đệ nhất phế vật, vô sỉ cực điểm, thật là bộ mặt của người hiện đại mà!
Trịnh Thiểu Bằng không hề hổ thẹn mà dương dương tự đặc nói:
- Vậy thì làm sao, Mãn Thanh cường thịnh như vậy, vào Trung Nguyên còn bị người Hán đông hơn rất nhiều đồng hóa. Một người chạy tới quá khứ, có thể vọng tưởng thay đổi thế giới này sao? Hay là lại bị chính xã hội quá khứ này đồng hóa. Người hiện đại rất giỏi sao? Khoa học của xã hội hiện đại phân chia như thành vậy, phân công xã hội càng rõ ràng, một người cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi, ngoại trừ bản thân mình ra cái gì cũng chỉ biết bề ngoài, không biết giá trị bên trong, đi về quá khứ dùng được sao? Về phần tư tưởng hiện đại, tới nơi đó chính là mầm mống gây tai họa, không biết còn hơn.
Thôi phán quan cũng bị hắn làm cho tức giận tới hoa mắt chóng mặt, không làm thế nào được quay sang hỏi Đầu Trâu nói:
- Thời xưa có người như thế nào mà không cần làm, ngồi ăn chờ chết không?
Đầu Trâu thản nhiên đáp:
- Vương hầu! làm Hoàng Đế còn phải quan tâm tới quốc sự, làm vương hầu là tốt nhất, không cần xen vào việc gì, có thể phản lại khi sự việc xảy ra, dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, ngồi ăn chờ chết, căn bản chỉ là một tạp phẩm, con mọt của xã hội, rất thích hợp với hắn.
Trịnh Thiểu Bằng nghe xong cũng nghĩ: “ Ừ, làm Vương gia cũng không tồi, không có việc gì có thể dẫn theo vài cẩu nô tài, đùa giỡn con gái nhà lành một chút, làm hôn quân thôi … tốt, thật là tốt, chẳng qua chỉ là làm cho người ta mắng mấy ngàn năm thôi, làm vương gia rất tốt.”
Thôi phán quan cười khổ một chút, hắn hiện tại thầm nghĩ chỉ muốn đem vị đại gia này đi thật nhanh, chẳng qua ngẫm lại đưa hắn đi thời xưa cũng không dễ dàng, nếu hắn không sống yên ổn hai năm lại chết lần nữa thì cũng lắm chuyện phiền toái, vì thế khuôn mặt chỉnh tề nói:
- Tốt, đưa hắn đi nhập thân làm vương hầu, chẳng trong hai năm này ngươi phải làm vương gia cho tốt, đừng gây thêm phiền toái cho ta nữa, nếu không … hừ! Bản quan gặp lại sẽ lập tức đưa ngươi quay về quá khứ, làm quan hớn hơn so với vương gia nữa.
Trịnh Thiểu Bằng nghe xong vẻ mặt sáng lạn hỏi han:
- Ngươi muốn cho ta làm Hoàng Thượng sao?
Thôi phán quan nghiêm mặt nói:
- Thời cơ không trở lại, ngươi dám chết trở về lần nữa, ta sẽ cho ngươi đi làm Cửu Thiên Tuế!(3)
Trịnh Thiểu Bằng nghe xong rùng mình một cái vội vàng nói:
- Không cần, không cần, làm vương gia rất tốt, bản nhân… à không, bổn vương thấy đủ rồi, oái, ta còn chưa nói xong, nhị vị nhân huynh đã làm gì vậy?
Đầu Trâu Mặt Ngựa không thèm để ý tới hắn, thu hắn lại phiêu nhiên bay ra khỏi U Minh đại điện, bay qua một nơi cũng giống như xuyên qua cầu Nại Hà, hướng về phía biển mây mờ mịt.
****************
Lục đạo luân hồi, là một tòa luân gồm ba bánh xe lo lớn, đang chậm rãi chuyển động. Bên ngoài tòa luân này có khắc bốn chữ màu vàng to “ Chuyển luân thánh vương”, trên luân là bức tượng “ tam thế phật” bằng vàng, vị phật gia này bộ mặt xấu xí, đầu đội răng nanh, chân đạp đầu chó, mồm ngậm luân duyên, hai tay ôm luân lớn, nhe răng nhếch miệng tựa hồ tỏ vẻ với thần lực của hắn cũng không thể xoay “ nghiệp lực” của nhân sinh.
Ở trung tâm của luân lớn phát ra sáu đạo hàn quang, bắn thẳng ra bên ngoài luân, phân chia luân lớn ra làm sáu phần, phân biệt đó là Thiên đạo, Nhân đạo, A Tu La đạo, Súc sinh đạo, Ngạ quỷ đạo, Địa ngục đạo.
Thành lũy chắc chắn quả nhiên tốt nhất là công phá từ bên trong, Đầu Trâu Mặt Ngựa tìm cớ đánh lừa quỷ trông coi đi ra ngoài, lập tức lao tới trước Nhân đạo, cẩn thận nhìn một chút, chậm rãi chuyển bát của luân thời gian ở tầng trung gian thứ hai của luân lớn quay về, pháp luân này quả nhiên kì diệu, thời gian luân bị kích thích, thân phận luân tầng thứ ba cũng xuất hiện ra các loại thân phận trong xã hội, Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng kéo bát pháp luân tầng thứ ba tới vị trí vương hầu.
Tám lần làm bừa trước đều là Đầu Trâu Mặt Ngựa tự mình mang hắn lên nhân gian tìm kiếm người thích hợp để nhập thân, lúc này lại là thông qua pháp luân lục đạo luân hồi để chuyển thế, pháp luân này chính là phật môn chí bảo quyết định vận mệnh họa phúc của cả đời người.
Trịnh Thiểu Bằng cảm thấy lạ kỳ, nhịn không được chạy lên một chút, quả nhiên nhìn thấy đang ở vị trí vương hầu, không khỏi mừng rỡ.
Không ngờ hắn là linh thể, Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng là linh thể, hắn không dằn nổi tò mò chạy về phía trước, va vào khửu tay của Đầu Trâu, thời gian luân hơi hơi di chuyển nhỏ, ba người lại không ai chú ý.
Chỉ nghe “ Khách” một tiếng, chuyển thế pháp luân dừng lại, sáu đạo hào quang trong luân đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, dần dần nhưng tụ lại thành một chùm, chùm tia sáng này xoay tròn chiếu xạ vào người Trịnh Thiểu Bằng, thân mình hắn bị vô số luồng ánh sáng xuyên qua, hầu như trong suốt. ngay sau đó, hai chân hắn bay lên khỏi mặt đất, toàn bộ thân ảnh đều nhỏ dần, tới giữa chùm ánh sáng vàng kia thì trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Ánh sáng vàng ngừng lại một lát, rồi lại phân ra thành sau chùm ánh sáng, pháp luân lại một lần nữa chuyển động tiếp, Đầu Trâu Mặt Ngựa vỗ tay cười to, đang cười Đầu Trâu bỗng nhiên chần chừ một lát, đôi mắt nhìn Mặt Ngựa nói:
- A …… hiền đệ.
- Chuyện gì thế niên huynh?
- Đệ có nhớ hắn vừa mới đầu thai tới trên người nào không?
- Cái này… niên huynh không ghi nhớ sao?
- Hả…dường như chúng ta lại vừa sai lầm … lần này vượt qua thời không, chúng ta không thể tự mình đưa hắn đi, nếu hắn không muốn chết, lại nhập vào người đã sớm chết rồi, người âm phủ đã đánh dấu vào sổ, chúng ta khi đó biết tới nơi nào tìm kiếm hồn phách của hắn đây?
Mặt Ngựa rụt cổ:
- Cái này … Ừ.. hiện tại âm phủ cũng có người đang tổng điều tra nhân khẩu, dường như là lão thọ lượng đã ngoài trăm tuổi, âm phủ đang có người giám sát đăng kí sổ sách, hẳn là sẽ không xuất hiện được con cá nào lọt lưới.
- Thì đó mới nói…
- Nói? Nói cái gì? Không có chứng cứ, ai nói chúng ta đưa hắn xuyên qua? Hắc hắc hắc, hai năm nữa phải chết, thật ra lại sống hơn trăm tuổi, đến lúc đó nhân sự thay đổi, còn ai tra ra người nào làm? Rõ ràng tiểu tử này cũng chỉ là người nhập cư thời gian trái phép mà thôi.
- Đúng, nói đúng, tử đạo hữu, mạc tử bần đạo, quan ngã môn thí sự(4), cáp cáp cáp… hiền đệ, hôm qua huynh có một vò rượu ngon, ta mời đệ đi nhấm nháp nhấm nháp…
Đầu Trâu Mặt Ngựa nói xong, kề vai sát cánh đi ra ngoài.
=====================
(*) Chú Thích:
(1) Thủ Phụ: Chức quan đứng đầu người giúp việc cho vua.
(2) Nha nội: chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu.
(3) Cửu Thiên Tuế: thái giám cao nhất.
(4) Tử đạo hữu, mạc tử bần đạo, quan ngã môn thí sự: ngươi chết, ta không chết, chuyện nhà quan chúng ta đánh rắm vào.