Chương 56: Mục đích không giống nhau.
Từ mộ của Vu Tâm Ngữ trở về, Tả Đăng Phong liền mang theo 13 đến cổ mộ phía Bắc, hắn thay đổi vị trí để quan sát tình huống bên ngoài. Cổ mộ đã bị đào thành hố sâu, tình huống của đáy hố thì Tả Đăng Phong cũng không nhìn được, phía Đông là mấy chiếc lều quân dụng được dựng lên, đây là nơi ở của đám lính NB, còn phía Nam là những mảnh gỗ cùng những bỏ cỏ, đây hẳn là nơi nghỉ ngơi của thôn dân.
Chỉ huy đám lính NB là một thiếu tá, xung quanh mộ cổ có hơn 100 tên lính NB cầm súng đi qua đi lại. Tham gia vào nhóm đào mộ này có những cụ già và những đứa nhỏ, hẳn đây là người trong cùng một thôn xóm, bị đám lính NB ép đến đây để làm việc. Hành động của những người này bị quản một cách nghiêm khắc, cho dù là nghỉ ngơi cũng không được rời khỏi khu vực cổ mộ, đám lính NB làm như vậy hẳn là vì muốn phong tỏa tin tức.
Ngoài ra, phía sườn Đông của cổ mộ còn có một chiếc quân xa, Tả Đăng Phong có thể thấy rõ bên trong xe này có những chiếc rương gồ, hẳn là dùng để đựng những vật phẩm được đào trong cổ mộ ra, dựa vào dấu vết bánh xe thì từ khi xe đến đây, còn chưa rời khỏi, điều này nói lên thời gian đào cổ mộ cũng chưa được bao lâu, còn chưa kịp lấy và chở đồ trong cổ mộ ra. Phân tích được điểm này, trong lòng Tả Đăng Phong hơi an tâm, nếu như không sai thì hẳn là chiếc Thuần Dương tả thủ vẫn còn ở trong cổ mộ.
Lúc chạng vạng tối, trời lại đổ mưa nhưng không lớn, tuy rằng quần áo ướt đẫm nhưng Tả Đăng Phong vẫn không hề động, hắn đang đợi trời tối đen, chỉ có màn đêm mới có thể giúp hắn che dấu hành tung. Nhưng mà hắn cũng rõ, cho dù là trời có tối đen thì hắn cũng rất khó đi vào trong đó, bởi vì cây cối trong vòng chu vi 2km quanh mộ cổ đã bị chặt hết, hơn nữa xung quanh mộ cổ còn chất đầy đủi, rất rõ ràng là trời tối thì đám lính NB sẽ đốt lửa lên.
Màn đêm dần buông xuống, quả nhiên là bọn chúng đã đốt lửa lên, ánh sáng không thua gì ban ngày.
Ngay khi Tả Đăng Phong đang âm thầm nghĩ đối sách thì đằng sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân, rõ ràng là có không ít người đang chạy tới gần.
Tả Đăng Phong lập tức tìm một chỗ ẩn núp, vừa mới núp xong thì một đám người lặng lẽ đi tới đây. Nhìn áo quần trên người bọn họ thì Tả Đăng Phong cũng yên lòng, áo quần bọn hắn mặc chính là áo quần của du kích Bát Lộ quân. Trong đó, người đi đầu là tên râu quai nón mà Tả Đăng Phong đã gặp ở trong miếu thời gian trước đó.
Đến đây có tới 30-40 người, sau đó bọn hắn nhỏ giọng kế sách để cứu được thôn dân trong đám lính NB này ra, bởi vì dựa theo phong cách của đám lính NB thì sau khi thôn dân đào xong mộ thì sẽ bị diệt khẩu.
Tên râu quai nón là đội trưởng, ý kiến của hắn là chia binh làm 2 đường, một đường hấp dẫn hỏa lực của quân đội, đường còn lại thì chạy vào cứu thôn dân trốn khỏi. Nhưng mà một tên trung niên khác, có thể là trợ thủ của tên râu quái nón này lại có một ý khác, ý của hắn là kiên nhẫn chờ đợi. Đợi cho mưa lớn làm tắt hết lửa thì sẽ xông vào cứu người. Phương pháp của 2 người cũng không tính là tốt, biện pháp của tên râu quai nón thì không thể bảo đảm sư an toàn của thôn dân còn biện pháp của tên trung niên kia thì phải nhờ vào ông trời làm cho mưa to nhưng không một ai dám cam đoán chút nữa sẽ có mưa to hay không.
2 người tranh luận đã bị Tả Đăng Phong nghe hết, đội du kích xuất hiện khiến trong đầu hắn hiện là tình cảnh lúc hắn hợp tác với đám người Kỷ Toa, xem ra hôm nay lại tiếp tục hợp tác thêm một lần nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong liền đi ra, bởi vì bước chân hắn đi rất nhẹ, sắc trời lại tối cho nên khi hắn đi đến bên cạnh tên râu quai nón thì mọi người cũng không phát hiện ra Tả Đăng Phong không phải là chiến hữu của bọn hắn.
- Anh còn nhớ tôi không?
Tả Đăng Phong hướng râu quai nón mở miệng.
Hắn vừa nói xong, tên râu quai nón liền quay đầu lại, hắn khẳng định người lên tiếng không phải là người trong đội ngũ của mình. Bất quá sắc trời tối đen, râu quai nón không thấy rõ bộ dạng của Tả Đăng Phong, cảnh giác sờ súng lục phía bên hông.
- Những súng máy của các anh là do tôi giúp các anh lấy, nhớ chưa?
Tả Đăng Phong nhắc nhở, hắn biết tên râu quai nón sẽ không nổ súng, bởi vì làm như vậy sẽ bại lộ hành tung của hắn.
- Tiểu huynh đệ, lại sao cậu lại ở đây?
Râu quai nón lập tức đang nhớ lại Tả Đăng Phong, cùng lúc đó ý bảo người bên cạnh không cần khẩn trương.
- Các người tới đây để cứu những thôn dân kia à?
Tả Đăng Phong biết rõ còn cố hỏi.
- Đúng, bằng không họ sẽ bị giết, chúng ta là đội ngũ cách mạng, không thể nhìn hương thân bị bọn lính NB giết.
Râu quai nón chính sắc gật đầu.
- Các người tới đây mấy lần roouif.
Tả Đăng Phong hỏi, dựa vào vẻ mặt cuống cuồng của đám lính NB thì chắc hản mấy ngày nay đội du kích đã đến gấy rồi bọn hắn.
- Đến đây 2 lần, đều bị bọn hắn đánh lùi, trang bị chúng ta không tốt, người cũng ít.
Râu quai nón gật đầu thở dài.
- Bọn hắn đào được mấy ngày rồi?
Tả Đăng Phong muốn hiêu rõ tình huống.
- Vày ngày rồi, thời gian cụ thể cũng không rõ lắm. 5 ngày trước chúng tôi nhận được tin tức, khi đó đám lính NB đã bắt đầu để hương thân đào cổ mộ kia lên rồi.
Râu quai nón mở miệng nói.
- Các người không đến Thánh Kinh sơn nhờ đạo sĩ đến đây giúp sao?
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi lại hỏi.
- Vương chân nhân cùng mấy đệ tử lợi hại đều đã rời khỏi đạo quán, nghe nói đã đi Nam Kinh. Lại họ cho dù bọn họ có đó thì chúng tôi cũng không thể liên lụy bọn họ được, bọn họ có môn có phái, không giống chúng tôi đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.
Râu quai nón lắc đầu mở miệng.
Tả Đăng Phong nghe vậy liên tục gật đầu, hắn và râu quai nón giống nhau đều không muốn liên lụy đến người khác. Ngoài ra, Ngân Quan cùng những cao thủ khác của Toàn Chân phái đã đi đến Nam Kinh hẳn là đến đó để cứu người, Nam Kinh cách nơi này rất xa, giết địch kháng NB không ngờ lại liên lụy đến những người trong đạo quán.
- Người anh em, nếu không thì hãy giúp chúng ta một tay đi, võ công của cậu cao cường, có cậu giúp đỡ thì chúng ta nhất định cứu được hương thân ra.
Râu quai nón là một hán tử sang sảng, trực tiếp mở miệng nhờ tdp giúp đỡ.
Tả Đăng Phong nghe vậy không có lập tức đáp ứng, hắn đang tự hỏi, mục đích đội du kích là cứu người, mà mục đích của hắn là tìm Thuần Dương hộ thủ kia, mục đích 2 bên không giống nhau, cần phải coi lại.
- Nếu các người tấn công chính diện thì có thể chống đỡ bao lâu?
Tả Đăng Phong trầm ngâm thật lâu, sau đó mở miệng hỏi.
- Chúng ta ít người, không thể tấn công chính diện được.
Tên trung niên bên cạnh nói.
- Các người tấn công ở chính diễn, hấp dẫn lực chú ý của quân địch, tôi sẽ đến bên cạnh, thừa dịp hỗn loạn mà xông vào cứu thôn dân ra.
Tả Đăng Phong mở miệng nói.
- Được, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn hương thân bị đám lính NB giết được.
Râu quai nón gật đầu đáp ứng, tên trung niên bên cạnh nghe vậy muốn ngăn cản, do dự một lát cuối cùng là vẫn không nói ra.
- Nhưng có một điều kiện, các người phải ở trên này ít nhất là 20’.
Tả Đăng Phong nâng tay mở miệng.
- Cứu người không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ?
Tên trung niên là người thông minh, đoán ra Tả Đăng Phong có điều muốn giấu bọn hắn.
- Tôi còn muốn đi vào cổ mộ kiếm một thứ.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn tên trung niên này.
- Cậu đây là lợi dụng chúng tôi, cậu có biết nếu ở đây 20’ thì chúng tôi sẽ tổn thương bao nhiêu người không?
Tên trung niên tỏ ra bất mãn.
- Tôi giúp các người cứu thôn dân, các ngươi giúp tôi keo dài thời gian, rất công bằng.
Tả Đăng Phong cười lạnh mở miệng.
- Cậu cũng là người TQ, cứu đồng bào của mình là nghĩa vụ của cậu, tại sao cậu lại dùng việc này để làm giao dịch?
Đối với thái độ của Tả Đăng Phong thì tên trung niên này tỏ ra rất bất mãn.
- Bọn họ chưa từng cho tôi ăn, chưa từng cho tôi quần áo để mặc, tôi không nợ bọn họ, vì sao tôi phải có nghĩa vụ?
Tả Đăng Phong lại cười lạnh, sở dĩ đội du kích có cảm tình như vậy là bởi vì thôn dân một mực âm thầm cứu tế bọn hắn.
- Cậu…
Tên trung niên không phản bác được.
- Được rồi, không cần nói nữa, 20’ thì 20’, nhưng mà cậu nhất định phải cứu thôn dân ra.
Râu quai nón nói.
- Được, sau 5’ nữa thì các người hãy nổ súng rồi cứ ở đây 20’
Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trong tay, sau đó vẫy vẫy tay 13 rồi cùng nó chạy đi.
Tốc độ của Tả Đăng Phong rất nhanh, sau khi đi vào sườn Đông của núi thì hắn đứng lại, chờ phía Bắc vang lên tiếng súng thì hắn quay đầu lại, phát hiện đội du kích đã vọt ra từ trong bụi cỏ, chạy tới phát động công kích.
Một màn này khiến cho Tả Đăng Phong nghi hoặc, lúc trước hắn vẫn cho rằng đội du kích núp ở trong bụi cỏ nổ súng, không nghĩ tới bọn họ lại vọt ra. Bất quá rất nhanh Tả Đăng Phong liền đoán được nguyên nhân, súng của bọn họ bắn rất gần, cho nên bọn hắn mới vọt ra, thật sự là muốn lấy cứng đối cứng.
Sau khi tiếng súng vang lên, đám lính NB bắt đầu tiến lên, sườn Đông liền xuất hiện lỗ hổng, Tả Đăng Phong lập tức mang theo 13 xông về phía trước, khoảng cách 2km, ánh sáng không rõ. Rất nhanh Tả Đăng Phong đã đi đến chỗ cổ mộ, lúc này 13 đã chạy tới rồi chui xuống dưới phía quân xa, mà Tả Đăng Phong thì thừa dịp loạn chạy tới hầm mộ.
Sở dĩ Tả Đăng Phong không có giết đám lính NB để cứu thôn dân là bởi vì nếu dân chúng chạy ra hết thì hắn sẽ bại lộ hành tung, khi hắn xen lẫn vào trong hơn 300 thôn dân này thì không ai sẽ chú ý đến hắn.
Tả Đăng Phong nhanh chóng chạy về phía hầm mộ, 13 từng ở trong tòa cổ mộ này 3000 năm, Tả Đăng Phong muốn nhìn xem nó có hình dạng gì.
Chương 57: Mổ cổ.
Hầm mộ được đào như hình cái phễu, chiều sâu vượt quá 30 thước, Tả Đăng Phong chạy đến thì liền trượt xuống phía bên dưới, sở dĩ hắn không đi cầu thang là sợ đám lính NB nhìn thấy sẽ nổ súng hắn, hắn giả vờ trượt chân như thế này đánh lính NB sẽ cho rằng hắn vô ý mà ngã xuống, sẽ không nổ súng. Chưa bao giờ Tả Đăng Phong xem nhẹ đám lính NB.
Phía dưới hầm mộ là đường vào mộ, nóc của đường vào mộ đã bị đào lên, đường vào mộ lộ ra bên ngoài, đường vào mộ rộng có vài chục bước chân, lúc này đường vào mộ đã được đốt lửa lên, mấy tên lính NB cầm súng đuổi thôn dân về tiếp tục mà đào móc. Sau khi xuống dưới Tả Đăng Phong lập tức giả vờ bước đi tập tễnh về phía mộ ở sườn Bắc.
Lúc này, quần áo trên người Tả Đăng Phong vô cùng rách rưới, cho nên khi hắn bước đi vào thì mấy tên lính NB cũng không có ngăn cản hắn, tưởng hắn là thôn dân đào móc ở dưới này.
Sở dĩ Tả Đăng Phong không có giết mấy tên lính NB này là bởi vì hắn rất hiểu tâm lý của thôn dân, nếu như hắn giết chết những tên lính NB này thì thôn dân lập tức chạy trón, lính NB ở bên ngoài thấy được người ở dưới đáy mộ chạy lên nhất định sẽ cho người đến xét, đến lúc đó bản thân hắn sẽ trở thành ba ba ở trong rọ.
Trên những bức đường của đường đi vào mộ có rất nhiều lỗ thủng hình tròn, phía dưới chân còn có rớt một ít cung tên, không hỏi cũng biết đây chính là cơ quan để phòng ngừa bọn trộm mộ, chẳng qua là thời gian trôi qua quá lâu nên cơ quan đã mất đi hiệu quả.
Đườn vào mộ dài hơn 50 trượng, cách một khoảng lại có một cái bóng đèn, Tả Đăng Phong thấy được những bóng đèn này thì muốn phá hủy chúng, nhưng mà sau khi cân nhắc thì hắn cũng không làm, nếu ngọn đèn chợt tắt thì sẽ khiến đám lính NB sinh nghi ngay.
Nhanh chóng đi vào, Tả Đăng Phong liền đến một chỗ mộ thất to lớn, bề rộng của mộ thất này dài vài chục thước, có kiến trúc hình vuông, đỉnh mộ là một mái vòm, cao tới 4-5m, trên đỉnh mộ có rất nhiều bích họa tinh mỹ, nội dung của bích họa hẳn là một bộ tượng đồ, chẳng qua giờ phút này những viên Dạ Minh Châu khảm lên những đỉnh đó đã đám lính NB lấy xuống hết, xung quanh còn có đựng những thùng, trong những thùng này có vô số đồ gốm, nhạc khí bằng đồng… bởi vậy có thể thấy được mục tiêu của đám lính NB chính vàng bạc, châu báu còn những thứ kia bọn chúng cũng không quan tâm.
Ở sát mặt đất phía bên phải của mộ thất có một cái động nhỏ hình tròn cũng không lớn lắm, không hỏi cũng biết đây là chỗ mà 13 đã đào rồi chui ra năm đó. Trong mộ thấy này có một tấm bia đá, mặt sau của tấm bia đá này là một thạch thai 3 tầng, tầng cao nhất của thạch thai này có để một cái quan tài bằng đá to lớn, nắp quan tài đã bị mở ra, bên ngoài có rơi vãi một ít di cốt.
Phía Bắc của mộ thất có 2 tên lính NB đam giám thị một số thôn dân đang đào móc vách tường phía Bắc, bởi vì khoảng cách khá xa nên bọn hắn cũng không thấy Tả Đăng Phong đi vào.
- Một đám ngu xuẩn.
Tả Đăng Phong thầm mắng một tiếng rồi lặng yên đi đến xem những thứ đã viết trên tấm bia đá kia. Đám lính NB này không phải người trong nghề, bằng không bọn chúng sẽ không coi trọng vàng bạc, châu báu hơn những thứ đồ gốm, nhạc khí… kia, càng sẽ không sai sót khi cho rằng ở cánh Bắc sẽ còn một mộ thất chính. Kỳ thật trước khi tiến vào mộ thất, Tả Đăng Phong đã dựa vào những chữ viết trên vòng cổ 13 để suy đoán đây là một mộ táng thời nhà Chu, hắn ở Sở Văn Hóa nhiều năm cho nên đối với những phong tục tấn táng thì cũng có biết được một vài phần. Thời nhà Chu thì mộ thất chính chỉ có 1, vật bồi táng cùng quan tài của chủ nhân được đặt chung một chỗ, đến cuối thời kỳ Chiến quốc thì vật bồi táng mới được đặt tách ra với quan tài của chủ nhân.
Tâm tình hiện giờ của Tả Đăng Phong cũng không tốt, bởi vì hắn cũng không cảm hận được Dương khí, thời kỳ Thương Chu trình độ luyện kim còn kém nên không thể nào tinh luyện ra sắt thép, mà chỉ có thiết khí mới có thể che kín được hàn khí trên Hàn Âm thủ, cứ thế mà suy ra thì Thuần Dương thủ cũng vậy. Cho nên lúc này không cảm giác được Dương khí ở trong này thì điều này nói lên Thuần Dương thủ cũng không có ở đây. Hắn không có lập tức rời đi là bởi vì hắn muốn biết lai lịch của 13, mà tấm bia đá kia có thể là đầu mối duy nhất.
Tấm bia đá này được đặt ở đây, cũng chưa bị phong hóa, sơn son ở phía trên cũng không bị bóc ra, chữ viết vô cùng rõ ràng, tấm bia đá rất lớn, có khắc rất nhiều chữ. Nhìn những chữ cổ này thì Tả Đăng Phong cũng không thể độc nhanh được, hắn chỉ có thể đọc từ trên xuống dưới, tấm bia này ghi lại cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ này, chủ nhân ngôi mộ này chính là đời vua thứ năm của Lai quốc đời nhà Chu, cả cuộc đời hắn, có 3 việc để cho hắn ngạo mạn nhất, chuyện thứ nhất chính là “ Hưng ngư mục vượng cốc túc, tam niên vô biễu.” Ý tứ những lời này là hắn phát triển mạnh nông canh ngư nghiệp, trong 3 năm không có một người dân nào chết đói cả.
Chuyện thứ hai là “Thu tâm liễm dục, chỉ đắc phu nhân bát giả” ý nghĩa chính là hắn có thể khắc chế được dục vọng của mình, cả đời chỉ cưới có 8 người vợ.
Chuyện thứ ba, chuyện mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất chính là “'Đắc thần vật khắc thập nhị võng lượng, bách tề chủ Khương Tử Nha di đô lục bách lý” những lời này khiến Tả Đăng Phong nhíu mày. Khương Tử Nha là khai quốc công thần của nhà Chu, ông ta cũng sống cùng thời với 13. Sau khi nhà Chu được thành lập thì đất phong của Khương Tử Nha chính là Sơn Đông Tề quốc, hơn nữa hắn lại bị bức bách mà dời đô. Những điều này là lịch sử cho nên Tả Đăng Phong biết. Làm hắn cau mày chính là thâm ý của những lời này “ Quỷ quái nhất tử” chính là yêu tinh cùng quỷ quái, điều này không khỏi làm cho Tả Đăng Phong liên tưởng đến 12 loại động vật kia, mặt sau của những lời này còn có thâm ý khác, có thể là Lai Vương chiếm được 13, khắc chế 12 loại động vật kia, bức bách Khương Tử Nha dời đô.
Nếu quả thật như thế thì 13 cùng với 12 loại động vật kia cũng không phải là do một người thuần hóa, 13 có thể là của Lai vương, mà 12 loại động vật kia có thể ở bên Khương Tử Nha, khả năng này rất lớn, bởi vì ngày đó ở Thánh Kinh sơn sau khi thấy được con khỉ vàng trên vai Ngọc Phất thì Tả Đăng Phong từng hỏi nó có biết con khỉ kia không, lúc đó nó gật đầu, nhưng mà khi hỏi chúng nó không phải là bằng hữu cũng không phải địch nhân.
Không phải bằng hữu thì chứng tỏ chúng nó không phải là một người tìm kiếm thuần hoá, nói cách khác chủ nhân của 13 chỉ đeo một cái vòng duy nhất cho nó, mà người khác thì đeo 12 cái vòng khác cho 12 loại động vât kia. Ngoài ra chúng nó không phải là địch nhân, chứng tỏ ngày đó chúng nó cũng không có xung đột đấu đá nhau, có thể là đối phương dùng bọn nó để khắc chế cùng ấp chế vận số của nhau.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong trầm tư thì thôn dân bên ngoài đã bị đám lính NB lùa đi, Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng đọc tiếp.
- Bát bát.
Tên lính NB đi tới thấy Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm bia đá, không có làm việc thì nâng báng súng lên rồi đập vào lưng của Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong giận dữ lại không hề động thủ, mà là thừa cơ té trên mặt đất ngẩng đầu đọc tiếp, hắn muốn đọc hết toàn bộ chữ trên này rồi mới động thủ.
Lính NB lùa hết dân chúng đi vào mộ thất ở cánh Bắc, trong này chỉ còn lại tên lính NB đang dùng chân đạp Tả Đăng Phong té trên mặt đất mà thôi. Tả Đăng Phong nhanh chóng xem hết chữ trên bia đá này, nhịn không được mà hối hận, bởi vì nội dung còn lại toàn là ba hoa, khoắc lác mà thôi.
“Bốp”
Tên lính NB thấy Tả Đăng Phong vẫn nằm ở dưới đất không đứng dậy thì điên cuồng đá vào Tả Đăng Phong.
Sau khi coi xong chữ ở trên bia đá thì Tả Đăng Phong liền vung quyền đập bay hắn, sau đó cắt đứt dây diện, dây điện vừa đứt thì toàn bộ mộ thất trở nên tối đen. Đám lính NB bắt đầu cảnh giác nhưng mà bọn hắn cũng không nên nổ súng ở phía nào, mà Tả Đăng Phong thì giết từng tên, sau đó chạy ra ngoài.
Sở dĩ hắn không có kêu gọi thôn dân chạy trốn là bởi vì hắn biết thôn dân không cần hắn nói cũng sẽ chạy ra ngoài, ngoài ra hắn cũng biết tính tình người TQ, khi chạy bọn hắn sẽ hét lớn lên, nhất định sẽ khiến đám lính NB bên ngoài đề phòng cho nên Tả Đăng Phong nhất định phải chạy ra trước khi bọn hắn hét lên.
Quả nhiên, khi Tả Đăng Phong vừa mới chạy ra chỗ đường vào một thì phía sau truyền đến tiếng quát tháo, Tả Đăng Phong nghe vậy liền nhíu mày, hắn không hiểu tại sao những người này lại không ngậm miệng lại.
Sau đó, Tả Đăng Phong nhanh chóng bò lên từ vách hồ, hắn có Đạo thuật trong người nên có thể lên đó một cách dễ dàng.
Chiến đấu bên còn vẫn còn tiếp tục, bởi vì lính NB vẫn còn đang chiến đấu nên không ai cho thêm củi, ánh lửa càng nhỏ, Tả Đăng Phong nhảy lên vung quyền đập vào một tên lính NB bên cạnh chiếc quân xa sau đó hắn nhảy lên xe, lập tức kiểm tra đồ ở trong rương gỗ, bên trong toàn là kim ngân châu báu, cũng không thấy Thuần Dương thủ đâu cả.
Rương cuối cùng toàn là Dạ Minh Châu, ánh sáng Dạ Minh Châu phát ra làm cho 2 tên lính NB ở phía Bắc chạy tới, bọn hắn liền giơ súng nhắm ngay vào Tả Đăng Phong rồi bắn. Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong chỉ đành phải nhảy về phía trong, may cho hắn là bên trong có một vết rách, không hỏi cũng biết là do 13 thấy hắn gặp nguy hiểm nên mới cào rách tấm vải ở bên ngoài xe.
Tả Đăng Phong thấy thế lập tức nhảy ra, mấy người râu quai nón thấy Tả Đăng Phong gặp nguy hiểm thì liền hô lớn lên rồi ra sức mà bắn, đám lính NB rơi vào đường cùng phải giương súng ứng chiến với bọn hắn.
- 13, giết bọn hắn.
Sau khi thoát hiểm, Tả Đăng Phong liền mang theo 13 chạy về sườn Đông cùng sườn Bắc, 5-6 tên lính NB vẫn canh chừng thôn dân, bọn hắn không có ra chiến đấu. Mặc dù không tìm được thứ mình muốn nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn giữ lời hứa, trợ giúp đám người kia cứu thôn dân ra.
5-6 tên lính NB thấy Tả Đăng Phong thì liền giơ súng lên bắn vào hắn, Tả Đăng Phong thấy vậy liền né tránh, sau đó vọt tới rồi giết 2 tên, đả thương 1 tên, còn 13 thì xử lý 3 tên còn lại.
- Chạy mau, đúng đó làm gì?
Tả Đăng Phong giết xong mấy tên lính liền hô to với thôn dân, sau đó hắn liền mang theo tên bị thương chạy về phía Đông, sở dĩ hắn mang theo tên này chính là vì muốn hỏi cung tên này.
Không bao lâu Tả Đăng Phong đã biến mất trong màn đêm, mà những thôn dân kia liền chạy trốn như ong vỡ tổ. Làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là sau khi hắn chạy trốn thì đội du kích vẫn không rút lui, Tả Đăng Phong nhíu mày nâng tay lên, phát hiện thời gian mới trôi qua có 10’.
- Thật sự là óc heo, ta đã chạy rồi mà còn muốn đánh 20’ sao?
Tả Đăng Phong vốn định mang theo tên bị thương này rời khỏi đây, thấy được tình cảnh trước mắt thì đành phải quay lại nói cho bọn họ một tiếng.
Đội du kích chết thảm trọng, rất nhiều người đều bị chết, những người còn lại ương ngạnh chống cự, bọn hắn nổ súng rất chậm, rõ ràng là gần hết đạn rồi.
- Thôn dân đều chạy rồi, tôi cũng ra rồi, mau lùi lại.
Tả Đăng Phong hô.
Nghe được giọng nói của Tả Đăng Phong thì râu quai nón mới hạ lệnh rút lui, còn dư lại mấy thành viên đội du kích bị thương trong người, dù vậy bọn họ vẫn kiên trì mang theo những chiến hữu bị trọng thương hoặc là gần chết, thấy được cảnh này Tả Đăng Phong liền chạy nhanh lên trợ giúp bọn hắn. Tả Đăng Phong nâng một gã thương binh lên rồi lui lại.