Lục Chiêu Anh Truyền Kỳ
Chương Ba
Nhất Dạ Khuynh Tình
Trên bờ sông Tương nước chảy xiết , một hán tử đang vội vã bước xuống thuyền . Hán tử này tuổi chỉ ngoài đôi mươi , chân diện hắn đẹp như ngọc nhưng cũng lạnh lùng , băng sương đến tê người . Hán tử trầm ngâm nhìn mặt sông rồi đẩy sào cho thuyền lướt đi . Lúc này trên bờ bỗng xuất hiện tiếng ngựa hý vang , liền đấy một thiếu nữ ăn mặc theo lối quý tộc Nữ Chân xuất hiện , nàng đeo một cái vòng ngọc lấp lánh bạch quang trên trán , dung mạo xinh đẹp khác thường . Thiếu nữ nhảy xuống ngựa gọi lớn :
-Đoan Mộc Duệ đại ca ! Chờ muội với !
Hán tử mặt không đổi sắc , hắn lạnh lẽo nói :
-Quận chúa nên về thôi !
Thiếu nữ dậm chân nói :
-Ta không về , đại ca không cho ta đi theo thì tự khắc ta biết cách đi !
Nói rồi lên ngựa đi dọc theo bờ sông về hướng thành Tương Dương . Hán tử lạnh nhạt chèo thuyền đi tiếp . Hắn cau đôi mày kiếm nhìn trời xanh thăm thẳm , nét mặt y hình như chưa bao giờ có một nét tươi cười !
Tại Đan Hoa tửu lầu trong Thành Tương Dương , một thiếu nữ vận thanh y màu da trời dung nhan tú lệ phi phàm ngồi đối tửu một mình . Đôi mắt nàng buông vào khoảng không dịu vợi như đang tưởng nhớ đến một hình ảnh , kỷ niệm nào đấy . Đột nhiên từ bên ngoài tiếng quát tháo vang lên :
-Súc sinh ! Đúng là bọn Trung Nguyên thật chẳng có kẻ nào ra gì mà !
Thiếu nữ cau mày liễu quan sát . Phía dưới lầu một đại hán vận đạo bào màu vàng đất , tuổi chừng hai lăm , hai sáu vừa đạp dúi dụi một đứa bé trai độ mười hai mười ba tuổi vừa chửi . Thiếu nữ bất nhẫn lăng mình đáp xuống chỗ hán tử nói :
-Có chuyện gì mà các hạ ra tay đả thương người như thế ?
Hán tử ngẩn người nhìn thiếu nữ , đôi mắt hắn ánh lên vài tia khác lạ rồi ôm quyền nói :
-Thì ra là Hoành Ba Tiên Tử Hà Linh Phiêu của Nga My phái !
Hà Linh Phiêu không để tâm , nàng đỡ đứa bé máu mũi chảy đầm đìa lên , đoạn đưa khăn cho nó lau rồi hỏi :
-Có chuyện gì ?
Đứa bé liếc mắt sợ hãi nhìn hán tử không nói được câu nào . Hán tử cười nhạt :
-Tên tiểu quỷ này dám móc túi của ta , đấy coi như một sự trừng phạt !
Hà Linh Phiêu khẽ cau mày :
-Nó dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ , các hạ không thấy làm như vậy là quá nhẫn tâm ư ?
Hán tử mỉm cười :
-Xưa nay có ai bảo Thanh Y Tử của Côn lôn phái nhân đạo bao giờ ?
Hà Linh Phiêu nhíu mày :
-Hóa ra là các hạ !
Nàng quay sang đứa bé nói :
-Tiểu đệ có thể đi !
Đứa bé nhìn Thanh Y Tử một cái rồi cúi đầu chạy thẳng , Hà Linh Phiêu nhạt nhẽo hỏi :
-Nó lấy của các hạ bao nhiêu tiền ?
Thanh Y Tử mỉm cười xua tay :
-Không đáng bao nhiêu ! Không đáng bao nhiêu ! Hà Tiên tử đã can thiệp thì coi như ta bỏ qua !
Hà Linh Phiêu chân diện khẽ xích lại , nàng nhìn hắn một cái rồi lăng không lên lầu , thân pháp ảo diệu vô song . Thanh Y Tử nhìn theo ngẩn ngơ giây lát . Sau đấy hắn cũng bay lên lầu ngồi xuống bàn Hà Linh Phiêu hỏi :
-Không biết tiên tử đến nơi này là có chuyện gì ?
Hà Linh Phiêu không bằng lòng với việc Thanh Y Tử ngồi vào bàn nhưng cũng không tiện phản đối . Nàng lạnh nhạt :
-Chỉ là du nhàn mà ghé qua !
-Vậy sắp tới tiên tử định đi đâu ?
Hà Linh Phiêu bực mình nói :
-Ta đi đâu thì có liên can gì tới các hạ ? Không lẽ muốn quản thúc ta sao ?
Thanh Y Tử vừa thẹn vừa tức , hắn hừ lạnh :
-Chẳng qua vì ta muốn quan tâm tới nàng một chút thôi , đừng lấy đó làm phách !
Hà Linh Phiêu đứng dậy bước xuống lầu nói :
-Khỏi cần !
Thanh Y Tử nhìn theo lầm bầm :
-Khốn kiếp ! Cứ đợi đấy rồi sẽ biết tay ta ! Xem nàng còn kiêu kỳ được không ?
Hà Linh Phiêu ra khỏi tửu điếm lên ngựa nhắm hướng Dương Châu quất roi , nàng thở dài nói :
-Lục đại ca ơi Lục đại ca ! Sao hai năm rồi huynh không chịu đến tìm muội là thế nào ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ?
Hà Linh Phiêu dong ngựa chạy miết đến gần tối mà vẫn chưa hết con lộ mênh mông cỏ may , nàng thúc ngựa phi nước đại . Phía xa xa hiện ra một gian quán nhỏ . Nàng nghĩ :" Dừng lại uống chén trà rồi sẽ đi tiếp vậy !"
Lão nhân chủ quán nước tuổi ngoài lục tuần , râu tóc đã bạc gần hết rót một bát nước trà cho nàng hỏi :
-Nữ hiệp định đi đâu ?
Nàng hớp một ngụm trà định trả lời thì thấy đầu óc quay cuồng , nàng ôm đầu nói :
-Lão ! lão ...
Lão nhân cười nhạt một tiếng rồi nói vọng ra sau gian quán :
-Thiếu hiệp đã xong việc rồi !
Thanh Y Tử mặt mày tươi rói bước ra nói :
-Rất khá !
Hắn nhìn Hà linh Phiêu đang hôn mê rồi quay sang lão nhân cười nhạt :
-Nhiệm vụ của lão đã hết !
Tiếng "hết" vừa dứt thì thanh đao chói ngời hàn khí xuất ra kết liễu cuộc đời lão nhân . Lão ngã gục xuống bàn , chân diện hãy còn mười phần hoảng sợ !
Thanh Y Tử không quan tâm , hắn nhét vào miệng Hà Linh Phiêu một viên thuốc đen láy rồi vận công đẩy xuống dạ dày , chỉ một chốc sau nàng từ từ mở mắt nhưng khí lực như mất hết . Nàng nhìn xác lão nhân rồi trừng mắt day qua Thanh Y Tử nói :
-Thật là đê tiện ! Ngươi làm như vậy là có ý gì ?
Thanh Y Tử lạnh nhạt :
-Không có ý gì hết ! Vì nàng rất kiêu kỳ nên ta muốn vui vẻ một đêm thôi !
Hà Linh Phiêu thất sắc , nàng gằn giọng :
-Khốn kiếp ! Đừng hòng !
Thanh Y Tử cười nham nhở nói :
-Hê hê ! Nàng đã trúng xuân dược của ta ! Chỉ sợ chốc nữa ...
Hà Linh Phiêu giật mình , nàng thấy khắp thân thể mình bắt đầu nóng lên , nàng cố sức vận công đè nén nhưng không còn chút khí lực . Đôi má hồng dần , giữa màn đêm đang bắt đầu buông xuống nhìn diễm lệ vô song . Thanh Y Tử lắc lư đầu :
-Thế nào , bắt đầu thấy khác rồi phải không ? Ta sẽ chờ cho nàng phải van xin ta , hê hê !
Lửa dục bắt đầu thiêu đốt tâm can Hà Linh Phiêu , nàng oằn oại khêu gợi như Tây Thi đêm xuân nằm ôm bụng , ánh mắt dại hẳn đi , mồ hôi bắt đầu chảy khiến hương sắc trinh nữ bay lên ngào ngạt . Thanh Y Tử ánh mắt đầy thèm khát nhưng hắn vận công trấn áp nói :
-Chỉ cần nàng cầu xin ta , ta sẽ thỏa mãn cho nàng !
Hà Linh Phiêu nghiến chặt hàm răng đều như hạt na , tâm trí nàng đang dần thoát khỏi tầm khổng chế , nàng trườn mình đến gần Thanh Y Tử hơn , hàm răng cắn chặt vào môi dưới đến chảy máu , nàng mấp máy :
-Ta ... ta ...
Thanh Y Tử như con sói điên , hắn không kìm chế được nữa định lao đến nàng thì "xoạt" một cái , cánh cửa gian quán sập xuống , đứng giữa cửa chính là Đoan Mộc Duệ . Hắn liếc mắt nhìn Hà Linh Phiêu rồi day qua Thanh Y Tử nói :
-Cút !
Thanh Y Tử tuy thủ đoạn hèn hạ nhưng hắn cũng là nhất đẳng cao thủ trong lớp trẻ của Côn Lôn phái chứ không phải hạng tầm thường . Sau giây phút bàng hoàng hắn trấn tĩnh nói :
-Các hạ là ai ? Tại sao xen vào chuyện của ta ?
Đoan Mộc Duệ không trả lời , hắn đưa mắt quan sát Hà Linh Phiêu đang quằn quại mồ hôi đầm đìa , chân diện khẽ xích lại . Thanh Y Tử rút cây đao băng lạnh ra khỏi vỏ nói :
-Khinh người quá đáng thì đừng trách ta !
Nói đoạn đao quang lấp loáng như bão tố hét :
-Xem Cuồng Phong Sậu Điện của ta !
Đoan Mộc Duệ hừ nhạt :
-Thì ra là đệ tử Côn lôn !
Lời nó dứt hắn lăng không tránh né , bàn tay khẽ xòe ra điểm mạnh xuống đất . Mặt đất tưởng chừng không có tổn hại gì nhưng Thanh Y Tử cảm giác chân mình đang chấn động , hắn kinh hãi nhảy lên vừa kịp lúc đất dưới chân nổ tung , hồng quang bay tứ phía .
Thanh Y Tử đáp xuống đất , mặt mày biến sắc nói :
-Thì ra ... ngươi là ...
Hắn không nói hết câu mà lăng mình vào đêm sâu chạy mất tăm . Đoan Mộc Duệ không đuổi theo , hắn đứng lặng nhìn thiếu nữ dưới đất , lúc này trông nàng như sống dở , chết dở , y phục trên người đã bị nàng xé tả tơi , lộ ra những phần da thịt trắng trong như ngọc . Đoan Mộc Duệ ngửa mặt nhìn trời rồi tiến tới gần Hà Linh Phiêu , nàng trườn vào lòng hắn thân thể oằn oại liên hồi , hắn trút bỏ y phục của nàng ... đêm sâu không tiếng động ... chỉ tiếng thở mạnh thi thoảng cấu xé màn đêm !...
* *
* Tiểu ăn mày nhìn hắn cười nhạt :
-Ngươi còn nói càn nữa thì đừng trách ta vô tình !
Hắn vẫn điềm nhiên nói :
-Ta đi tìm Hà bang chủ sao tiểu ăn mày lại bảo ta nói càn ?
Tiểu ăn mày vung chân đạp hắn một cái nói :
-Cút về thuyền của ngươi cho ta nhờ !
Hắn đưa tay phủi quần nói :
-Chân của tiểu ăn mày bẩn quá !
Tiểu ăn mày không biết nên khóc hay nên cười , nàng bặm môi :
-Ngươi tìm gia gia ta làm gì ?
-Hê hê ! Cũng giống như tiểu ăn mày thôi !
Tiểu ăn mày khẽ giật mình , nàng mỉm cười :
-Vậy ngươi hãy đi tìm một mình đi !
Hắn xua tay :
-Không được ! Gia gia của tiểu ăn mày ở chỗ mà tiểu ăn mày sẽ đến , nếu ta đi đường khác thì sao gặp được !
-Ngươi ...
Hắn đưa tay đẩy ngón tay của tiểu ăn mày đang chỉ vào mặt mình nói :
-Cứ bình tĩnh ! Ta không có ý xấu đâu mà sợ !
-Ngươi tên gì ?
-Tiểu ăn mày hỏi làm chi ?
-Để ta xem ngươi thuộc hạng người nào !
-Lục Chiêu Anh !
Tiểu ăn mày hơi ngẩn người , nàng thở dài :
-Hóa ra là tên Hoa Tặc ngươi !
Lục Chiêu Anh mỉm cười :
-Người ta thấy ta quá sức thu hút nên mới gọi thế , chứ thực sự mà nói ta cũng chưa hái được bông hoa nào , hê hê !
Tiểu ăn mày gật gật đầu :
-Thảo nào ngươi lại ngâm bài " Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ " . Hẳn là nhớ đến vị Hoành Ba Tiên Tử nào đấy !
Hắn không phủ nhận , đôi mắt thoáng chút mơ hồ hỏi :
-Giờ ta có thể theo tiểu ăn mày đến gặp Hà bang chủ được chưa ?
Tiểu ăn mày trầm ngâm :
-Ngươi với Cái Bang cũng có chút quan hệ , thôi được rồi , đi thôi !
Nói đoạn cất bước đi trước , Lục Chiêu Anh đi theo hỏi bâng quơ :
-Tiểu ăn mày tên Hà Tiểu Kha đúng không nhỉ ?
Tiểu ăn mày lạnh nhạt :
-Sao ngươi biết nhiều vậy ?
Nàng dừng bước hỏi :
-Hôm nay ngươi tình cờ ở đấy hay có ý đợi ta ?
Chiêu Anh mỉm cười :
-Cả hai !
Tiểu ăn mày nhíu đôi mày liễu bước đi tiếp nói :
-Ngươi rất giảo hoạt , hình dạng lại khả ố ! Từ nay ra đường nhớ bôi nhọ mặt mày đi !
Chiêu Anh cười :
-Họ phải lòng ta là việc của họ , ta đâu việc gì phải làm thế ! Hay tiểu ăn mày sợ mình cũng giống họ ?
-Ngươi ...
Chiêu Anh lắc lư đầu :
-Hãy bình tĩnh ! Nóng giận với ta thì vẫn còn nhiều cơ hội lắm , ta hỏi thật . Tiểu ăn mày tìm Hà bang chủ phải chăng về chuyện của Băng Tầm Vô Cực ?
Tiểu ăn mày sững người lại , nàng nhìn hắn rất lâu rồi thở dài ...
-Ngươi làm ta thấy sợ rồi đấy !
Hắn ra vẻ không để ý nói :
-Trời sắp sáng rồi ! Vào trấn nào đó nghỉ ngơi cái đã rồi tính sau nào ...
* *
*
Trên một cành cây lớn mọc bên bờ con lộ dẫn đến cổng Đông thành Tương Dương , một hòa thượng tuổi ngoài đôi mươi mặt mày sáng sủa đang nhai ngấu nghiến cái đùi heo quay . Trên tay hắn hãy cầm thêm một cái đùi gà đầy mỡ . Hòa Thượng vừa nhai vừa nói :
-Ngon ! Quả thật là những thứ tuyệt hảo của thế gian , hê hê !
Đột nhiên phía xa có tiếng vó ngựa rồi một thiếu nữ ăn vận theo lối quý tộc Nữ Chân chạy đến như bay , dung mạo nàng làm hòa thượng khẽ giật mình . Hắn lẩm nhẩm :
-Đẹp thật ! Có thể sánh với người trong mộng của gã họ Lục đáng ghét !
Hắn gặm nốt mấy chỗ thịt còn lại trên đùi heo rồi đợi thiếu nữ chạy đến ném thẳmg khúc xương vào đầu nàng . Thiếu nữ giật mình , nàng đưa tay lên tóc sờ thấy mỡ dính đầy tay thì mặt nổi sắc giận , liền ghì cương ngựa lại . Nàng lấy trong người ra một cái khăn trắng cố sức lau chùi thứ ... bẩn thiểu ấy trên đầu . Hòa thượng nhìn thấy vậy thì tít mắt lại cười . Đột nhiên hắn thấy cái gì đấy mềm mềm rơi vào mồm liền tóm lấy rồi mở mắt xem , thì ra là cái khăn khi nãy thiếu nữ lau ... vết bẩn . Hắn hít hít mấy hơi nhăn nhở nói :
-Rất thơm ! Rất thơm !
Thiếu nữ chỉ tay quát :
-Xuống đây cho ta !
Hòa thượng làm bộ ngơ ngác , hắn chỉ tay vào ngực mình :
-Cô nương gọi ta ?
Thiếu nữ trừng mắt :
-Không gọi ngươi thì ta gọi ai ?
Hòa Thượng nhảy xuống đất nói :
-Cô nương gọi ta có chuyện gì ?
Hắn vừa nói xong thì thiếu nữ đã xuất thủ nhanh như chớp đến hầu hắn . Hòa thượng nhảy lùi lại tránh né nghĩ :" Ả này xinh đẹp nhưng xuất thủ tàn ác quá ! Chỉ đùa một chút thôi mà đã muốn đoạt mạng người ta rồi !"
Thiếu nữ thấy xuất thủ một lần không đắc thằng lại còn bị đối phương dễ dàng hóa giả thì bực mình quát :
-Xú hòa thượng , đỡ tiếp Ma Diệm Thất Sát !
Hòa Thượng mỉm cười :
-Xưa nay thiếu nữ nào thấy ta cũng xiêu lòng mà nàng dám gọi xú hòa thượng sao ?
Hắn còn chưa cười xong thì thấy chân mình rung chuyển , lòng thầm kinh hãi nhảy vội lên cao mấy trượng tránh . Mặt đất liền nổ tung . Hòa thượng đáp xuống nghĩ :" Thiên Nhẫn giáo quả nhiên lợi hại , nếu còn đùa nữa e rằng táng mạng !"
Thiếu nữ thấy hòa thượng dáng vẻ tầm thường kia dễ dàng tránh được chiêu thức của mình thì điên tiết nói :
-Khốn kiếp , xem ngươi đỡ được Thiên Ngoại Lưu Tinh không ?
Nhưng nàng chưa kịp xuất thủ thì cảm thấy hộ khẩu mình tê rần . Thì ra hòa thượng đã dùng một thứ thân pháp ảo diệu phi phàm nắm lấy . Thiếu nữ cố sức giật ra nói :
-Khốn kiếp ! Ngươi biết ta là ai không mà dám vô lễ ?
Hòa thượng xiết chặt bàn tay hơn nói :
-Nàng có là ông trời thì cũng thế thôi !
Thiếu nữ càng giật thì cổ tay càng đau , nàng hốt hoảng nói :
-Ngươi muốn làm gì ?
Hòa thượng nhe răng cười :
-Ta muốn vui vẻ với tiểu cô nương một chút , hê hê !
Thiếu nữ quát :
-Ngươi dám !
-Ở đây không có ai cả , dám hay không thì cô nương phải hiểu chứ ?
Thiếu nữ hoảng sợ , mặt nàng tái đi nói :
-Thả ta ra , ta sẽ trọng thưởng cho ngươi !
Hòa thượng ghé sát mặt nàng cười hê hê :
-Cái ta cần không phải vàng bạc !
-Ngươi ...ngươi ...
Hòa thượng thấy nàng ta sợ hãi thì thôi cười , hắn hỏi :
-Cô nương tên gì ?
-Hoàn Nhan Tuyết Y !
Hòa thượng khẽ rúng động , hắn thoáng đăm chiêu . Thiếu nữ đắc ý nói :
-Nghe thấy tên ta thì sợ rồi sao ?
Hòa thượng giật mình , hắn lại cười to nói :
-Cô nương tuy là Quận chúa ngang ngược của Kim Quốc nhưng đây lại là Tống Quốc , ta sao phải sợ cô nương , hê hê !
-Vậy ngươi muốn làm gì ?
Hòa thượng thả tay Tuyết Y ra khiến nàng xuýt nữa ngả ra sau , hắn nhìn nàng nói :
-Ta chẳng muốn làm gì cả ! Cô nương chưa đủ đẹp để ta phá giới !
Tuyết Y tức giận tột độ , đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói nàng không đẹp . Nàng cười nhạt :
-Ngươi vừa ăn cái thứ gì vào mồm mà còn kêu không phá giới ?
Hòa Thượng gãi đầu :
-Ta phá mọi thứ nhưng chưa phá sắc giới !
Tuyết Y cau mày :
-Ngươi tên gì ?
-Phá Tăng Vô Hồi !
Tuyết Y che miệng cười :
-Cái tên rất hợp với con người !
Vô Hồi cười nham nhở :
-Cô nương còn không chịu đi hay là muốn ta phá sắc giới ?
Nói đoạn toan bước lại gần . Tuyết Y hốt hoảng nhảy thẳng lên ngựa chạy đi nói vọng lại :
-Ngươi nhớ đấy ! Sẽ có ngày ta trị tội ngươi !
(1) Tương Dương là thành lớn nằm dọc bờ sông Tương . Thành này là nơi hợp lưu của nhiều con sông lớn như Hán Thủy , Dụ Thủy , Đan Giang và Tích Thủy . Thành Tương Dương có vị trí địa lý quan trọng nên từ thời Tam Quốc đã sớm trở thành chiến trường lớn !
Người Nữ Chân sống ở miền Bắc Triều Tiên và khu vực Mãn Châu, đến cuối thế kỷ thứ mười bảy thì mang tên Người Mãn Châu .Họ Thành lập nhà Kim (1115-1234) . Sau này đổi tên thành Người Mãn Châu thì lập ra nhà Thanh .
|