Mang theo tâm sự, Vương Minh về tới phòng học, cô đơn ngồi trên ghế, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng...Vương Minh không có cho ra được kết luận gì, trên thế giới này, chuyện không nghĩ ra thật sự là nhiều lắm!
Chủ động phóng ra? Cơ hồ sẽ thất bại ngay mà chấm dứt, nhưng nếu không ra tấn công, thì nhất định sẽ trơ mắt nhìn mỹ nữ bị người khác cướp đi, Vương Minh cũng không muốn nhìn thấy người đàn bà mà mình âu yếm, lại y ôi trong lòng người khác!
Chủ động theo đuổi không được, không đuổi cũng không thành, trong lúc nhất thời, đại não của Vương Minh lâm vào tuần hoàn, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên thì mới đột nhiên bừng tỉnh lại.
Ba tháp...ba tháp...ba tháp...
Theo tiếng chuông vào học, trong phòng học liền mất đi sự yên tĩnh, cùng lúc đó, ngoài hành lang truyền đến những tiếng bước chân, rất nhanh...tiếng bước chân ngừng lại trước cửa lớp, có chút dừng lại, cửa phòng học được đẩy ra, Hoàng sư phụ đang đi đến!
Trực tiếp đi tới trên đài, buông giáo án trong tay xuống, Hoàng sư phụ mỉm cười vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Hoàng sư phụ mỉm cười nói: “ Các vị đồng học, một vị bạn học cuối cùng của lớp chúng ta đã đến, tất cả vỗ tay hoan nghênh!”
Theo thanh âm của Hoàng sư phụ, sau một khắc..tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cùng lúc đó, theo động tác ngoắc tay của Hoàng sư phụ, cửa phòng học được đẩy ra, theo sau...một đạo thân ảnh tịnh lệ đi đến!
Hấp!
Theo đạo thân ảnh này xuất hiện, trong lúc nhất thời, tất cả đồng học không khỏi hút một ngụm lãnh khí, ngay cả Vương Minh cũng không ngoại lệ, nhìn thân ảnh tú lệ đứng ngay cửa, nhất là bộ ngực cao vút kia, đúng vậy...Tuyệt đối không sai được! Cô gái này, chính là cô gái trong phòng vệ sinh khi nãy!
Vừa nghĩ tới phòng vệ sinh, Vương Minh liền không tự chủ được nhớ tới cảnh kinh hồn diễm lệ, cuồng phong thổi mạnh, ống quần phiêu vũ, một đôi chân nõn như tuyết trắng, cặp đùi đẹp tới mê người cực điểm, đã triển lộ ra trước mặt Vương Minh, nhất là vùng thần bí, cùng với những sợi âm mao tinh nghịch lộ ra, càng có thể làm cho người chết sống lại!
Ách!
Nghĩ tới đây, Vương Minh vội che cái mũi, đầu mạnh mẽ ngẩng lên, không ngừng lấy tay vỗ ót, sợ lại xuất ra máu mũi!
Ba! Ba! Ba...
Trong một mảnh yên tĩnh, thanh âm Vương Minh đánh mạnh vào ót, có vẻ thật rõ ràng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không tự chủ được hướng Vương Minh nhìn qua, trong đó kể cả cô gái mới tới kia!
Nha!
Nhìn thấy người đang luống cuống bưng cái mũi, ngửa đầu, không ngừng vỗ vào ót mình, Lưu Nhã Hân không khỏi kinh ngạc gọi khẽ một tiếng, nàng đã nhận ra người kia, đúng vậy...Vừa rồi nàng ở nơi nhà vệ sinh thì nhìn thấy đại bại hoại kia!
Hồi tưởng lúc ấy hắn ngây ra như gỗ, từ mũi máu tươi sầm sầm, nội tâm Nhã Hân vừa mừng vừa giận, xấu hổ chính là, bên dưới của mình đã bị xem hết, mặc dù vị trí bí mật nhất cũng không có bị bại lộ, nhưng có thể khẳng định chính là một đôi bắp đùi, đã bị người xem hết, điều này làm cho nàng làm sao không xấu hổ!
Vui chính là, thoạt nhìn...Mị lực của mình vẫn còn quá lớn, mặc dù cho tới nay, nàng chỉ biết mình rất đẹp, nhưng lực sát thương thật lớn kia, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện! Lần đầu tiên có người lúc đang nhìn nàng, dĩ nhiên máu mũi cuồng lưu!
Về phần giận, còn lại là lòng nổi giận của con gái, người kia, khẳng định là trong óc nghĩ chuyện không tốt, một tên xấu xa, thật sự là một đại sắc lang!
Trong lúc cô gái xấu hổ suy tư, Vương Minh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết có phải máu chảy hết rồi không, hay là vừa rồi bị hai lần đả kích, năng lực chống cự của mình biến thành cường mãnh, dù sao lúc này đây cũng không có chảy máu! Nếu không...mặt mũi của Vương Minh cũng mất hết.
Nhìn thấy Vương Minh đình chỉ động tác, Hoàng sư phụ rốt cuộc nhớ lại trách nhiệm của mình, quay đầu thân thiết nói với nữ hài tử kia: “ Bây giờ, em có thể giới thiệu về mình cho tất cả biết không?”
Nga!
Nghe được thanh âm của Hoàng sư phụ, Lưu Nhã Hân không khỏi len lén nhìn Vương Minh một cái, lại vừa lúc Vương Minh cũng len lén nhìn nàng, trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xấu hổ đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa khiếp sợ đi lên trên đài.
Là dạng nữ hài tử nào là đẹp nhất?
Đúng vậy, chính là một cô gái đang thẹn thùng là đẹp nhất, trong sự cảm thụ, Vương Minh nhìn kỹ, cô gái rốt cuộc đứng trên đài, ngượng ngùng nói: “ Chào mọi người, tôi là Lưu Nhã Hân, thật cao hứng có thể quen biết mọi người!”
Mỹ nữ vô luận đi tới nơi nào, đều được hoan nghênh nhất, âm thanh cô gái vừa ra, cả phòng liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không hề ngừng lại, bởi vậy có thể thấy được, uy lực của mỹ nữ, là vô cùng lớn!
Tốt lắm tốt lắm...
Có chút vươn hai tay, có chút ép xuống trước, ngăn lại tiếng vỗ tay của tất cả, Hoàng sư phụ tiếp tục nói: “ Bạn học Lưu Nhã Hân, bây giờ...em tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống đi nhé!”
Nghe Hoàng sư phụ nói, Nhã Hân có chút gật đầu, bước nhanh đi tới phía trước ngồi xuống, mỉm cười nhìn nữ hài tử ngồi cùng bàn để chào hỏi!
Mặc dù đã ngồi vào chỗ, nhưng là không biết tại sao, Nhã Hân tựa hồ có thể cảm giác được một cỗ ánh mắt cháy bỏng, vẫn đang tỏa trên lưng của mình!
Gắt gao xiết chặt nắm tay nhỏ, Nhã Hân biết, nàng phải cố nhẫn, nhưng là...hai đạo ánh mắt, thật sự quá nóng bỏng, làm sau lưng nàng chảy ra rậm rạp mồ hôi!
Rốt cuộc Nhã Hân cũng không nhịn được nữa, nàng len lén nghiêng đầu, giả bộ làm như không có chuyện gì liếc ra phía sau một cái, nhưng chỉ có trong giây phút này, cặp ánh mắt cháy bỏng kia, liền tiếp xúc ngay với nàng!
Trời ạ!
Sợ hãi xoay người lại, Nhã Hân không khỏi bưng ngực, một viên trái tim, không bị khống chế nhảy động lên, cặp mắt kia, thật sự rất quen thuộc! Nhất là ánh mắt trong sáng này, càng quen thuộc đến đáng sợ!
Cùng lúc đó, trong ánh mắt của Vương Minh, cũng không tùy ý lộ ra thần sắc mê mang, không biết tại sao, cô gái này tạo cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa hồ...nàng đã sớm quen biết hắn, chính là trên sự thật, Vương Minh bản thân rất rõ ràng, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu mình đã từng gặp qua, là không có khả năng quên đi, huống chi...cái tên Nhã Hân này, với hắn phi thường xa lạ!
Chỉ một chút thời gian buổi trưa, trong suy tư của Lưu Nhã Hân và Vương Minh bay nhanh qua, thẳng đến tiếng chuông tan học vang lên, hai người mới không hẹn mà cùng phục hồi tinh thần lại.
Theo sư phụ rời đi, trong lúc nhất thời, tất cả bạn học đều rời khỏi chỗ ngồi, chạy ra khỏi phòng học, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, Vương Minh liếc nhanh Lưu Nhã Hân đang đi phía trước một cái!
Dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Minh, Lưu Nhã Hân đã thu thập xong sách vở, đứng dậy, mở hai cánh tay vặn người một cái, theo động tác của Lưu Nhã Hân, nhất thời...đường cong kinh tâm động phách này, đột nhiên hiển lộ đi ra, khí tức xinh đẹp của một cô gái, không chút kiêng kỵ khuếch tán ra!
Nhìn động tác vặn eo của Lưu Nhã Hân, trong lúc nhất thời, Vương Minh không khỏi hoa mắt thần mê, lúc này giờ phút này, trong đầu Vương Minh chỉ có một ý niệm, nếu có thể ôm lấy nàng trong một buổi tối, hắn nguyện ý giảm thọ mười năm!
Trong lúc Vương Minh suy tư, động tác của Lưu Nhã Hân đột ngột ngừng lại, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được, cặp mắt sau lưng kia, càng thêm cháy bỏng!
Vội buông hai tay xuống, Lưu Nhã Hân vội ôm lấy cặp sách trên bàn, nhanh chóng trốn ra khỏi phòng học, nàng không rõ, thật sự không rõ, tại sao cặp mắt kia lại nóng cháy đến như thế!
Nhìn thân ảnh Lưu Nhã Hân nhanh chóng chạy ra ngoài, Vương Minh không khỏi nở nụ cười, đứng lên, Vương Minh yên lặng đi ra khỏi phòng học, đi theo phía sau Lưu Nhã Hân, đi ra hướng cổng trường, nhìn Lưu Nhã Hân đang đi nhanh phía trước, không biết tại sao, một loại cảm giác mềm mại mà ấm áp, từ đáy lòng Vương Minh lặng lẽ trào lên...
Là yêu hay sao?
Không...Vương Minh biết, tình yêu này, chỉ là thích mà thôi, hoặc là nói, là hai phái hấp dẫn nhau, yêu, làm sao dễ dàng xuất hiện như vậy! Nếu chỉ là thích dung mạo cùng vóc người của đối phương, điều này tuyệt đối không có khả năng là yêu!