Thời gian năm năm trôi qua, ta đã được chín tuổi, nhưng bởi vì tác dụng của Siêu Não, năm năm này trong lòng ta thành thục như mười hai tuổi, nói chính xác bây giờ trong lòng ta đã là mười sáu tuổi. Năm năm nay mặc dù ta vẫn chăm chỉ luyện công, nhưng bởi vì trước kia ta ăn vụng đan dược nên trong cơ thể của ta bị tổn thương khá nặng, vì thế trong năm năm này võ công của ta cũng không quá cao, cũng chỉ tu vi như người bình thường, đương nhiên tinh thần lực của ta thì không ai có thể so sánh.
Ta cũng không đi tìm bạn bè nhỏ của ta, mà đem theo Vưu Lợi hai huynh muội, chuẩn bị đi ra hoàng cung, đi dạo trên đường, bất quá trước khi đi ra ngoài, ta chạy đến phòng nội vụ lấy một trăm mai kim tệ, để cho thể mua đồ vật gì ta thích.
Cầm tiền, ba người chúng ta đi ra ngoài, cũng không mang theo thị vệ nào khác, cũng không có thông báo cho phụ hoàng. Kỳ thật ta có Vưu Ly huynh muội che chở, phụ hoàng rất yên tâm.
Vưu Lý ca ca, là một trong bảy chiến sĩ mạnh nhất của Lạc Nhật sâm lâm Yêu Tinh tộc, ma pháp, kiếm thuật vượt xa các tộc nhân, Liệt Viêm trong tay là một trong bảy đại thần khí của Yêu Tinh tộc, sau khi thành hộ vệ của ta, phụ hoàng ban thưởng cho hắn một bộ võ học Thập Tự Trảm, bộ võ học này là võ học ngạo thế của danh tướng khai quốc Từ Liệt, uy lực của nó so với tám đại mật học của hoàng thất, cũng không chút thua kém.
Vưu Lợi là một trong hai đại ma pháp sư của Yêu Tinh tộc, yêu tinh vốn nhờ ma pháp tăng trưởng, có điều kiện vinh thăng yêu tinh ma pháp sư, thực lực càng không cần hoài nghi, huống chi, phụ hoàng còn ban thưởng cho nàng hai kiện thần khí – Nụ Cười và Chúc Phúc Chi Giới của Ân Na Lợi Á.
Ân Na Lợi Á là Băng Chi Nữ Thần trong truyền thuyết phương tây, vợ của Hải Thần Ba Đông Ni, trong truyền thuyết, khi nữ thần Ân Na Lợi Á mỉm cười hay tức giận, nụ cười của Ân Na Lợi Á là một ma pháp quyền trượng, cả vật thể trắng noãn như ngọc, dài cỡ hai bàn tay cộng lại, bên trên trượng đính một viên cầu bằng ngọc bạch, Băng Chi ma pháp là từ đó phát ra, trên thân trượng có hai đạo khắc ngân ( chính là vết tích khắc của ma pháp) từ đó có thể phân biệt phóng xuất ra từ một tới hai cấp tia chớp và đại địa ma pháp, mà Chúc Phúc Chi Giới có thể tạo ra nhiều loại chúc phúc ma pháp, càng được xưng là chỉ cần nguyên thần không tan, là có thể khởi tử hồi sinh, mặc dù có vẻ khoa trương, nhưng từ đó có thể thấy được uy lực cường đại của việc phục hồi tính mạng. Phụ hoàng từng nói qua, có hai người này che chở ta, cho dù có tới ba ngàn địch nhân bao vây, hai người bọn họ cũng có thể bảo vệ ta xông ra ngoài.
Ra tới bên ngoài đường phố, ta đi tới Xuân Lai Lâu trước, dùng một ngân tệ mùa hai miếng thịt phù dung( ko biết là thịt gì luôn, sorry, hì hì) để ăn, đây chính là thức ăn thanh danh chấn vang kinh thành, mỗi lần ta đến đều phải mua ăn mới được. Sau khi ăn xong, ta xoay đầu nhìn ra đường, vừa nhìn vừa chỉ trỏ nói chuyện với Vưu Lợi.
Đột nhiên ta nhìn thấy mục tiêu, đó là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, trên vai vác một thanh kiếm, đang đứng dọc đường rao bán kiếm, tinh thần của ta dò xét tình huống trong cơ thể của hắn, hồi lâu ta thu tinh thần lực trở về, ta cảm thấy rất hài lòng, trụ cột của thiếu niên này rất khá, công lực không tệ, đương nhiên tinh thần lực cũng tương đối cao( bởi vì nếu tinh thần lực không mạnh thì không thể học được võ học và pháp thuật cao thâm), ta quay đầu, nhưng lại phát hiện Vưu Lý huynh muội đang nghi hoặc nhìn ta, rất rõ ràng hai người đã phát hiện hắn có chút kỳ lạ làm cho bọn họ không giải thích được, dẫu sao hai người là Yêu Tinh tộc nhân, trời sinh đối với việc vận động năng lượng và tinh thần ba động có năng lực cảm ứng rất mạnh.
Ta hướng bọn họ lộ ra nụ cười thật thuần chân: " Vưu Lý ca ca, ngươi xem người kia đang bán kiếm kìa, ngươi gọi hắn lên đây, chúng ta nhìn xem có được hay không?" Nhưng trong lòng ta lại thầm kinh hãi, Vưu Lợi huynh muội có thể phát hiện ra chỗ khả nghi, thì người khác tự nhiên cũng có thể, từ nay về sau ta phải chú ý nhiều hơn, chú ý thu liễm, che giấu chính mình.
" Dạ, điện hạ, để ta kêu hắn lên." Vưu Lý ca ca xoay người chuẩn bị xuống lầu.
" Không cần xuống lầu, ở đây gọi hắn không được sao?" Ta vội vàng gọi hắn lại, nếu lỡ như hắn đi rồi lại có người tới tập kích ta thì làm sao bây giờ, mặc dù ta cũng không cho rằng bây giờ sẽ không có ai tập kích ta, nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì nên cẩn thận một chút mới tốt.
" Vưu Lợi tỷ, ngươi gọi hắn một tiếng được không, ta sợ thanh âm của ta quá nhỏ, hắn nghe không được." Kỳ thật trong lòng ta nghĩ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Vưu Lợi tỷ xinh đẹp như thế, kêu lên một tiếng, tiểu tử đó sẽ đi lên.
Vưu Lợi tỷ nở nụ cười, thò đầu ra ngoài cửa sổ: " Tiểu ca đang bán kiếm dưới lầu, có thể đi lên đây một chuyến không, chủ nhân nhà ta cảm thấy hứng thú với thanh kiếm của ngươi." Vừa nói vừa sử dụng phong hệ ma pháp, đưa tiếng nói rõ ràng truyền vào trong tai thiếu niên dưới lầu.
Thiếu niên lấy làm kinh hãi, câu nói này chỉ có hắn và vài người bên cạnh nghe được, còn lại không ai bị ảnh hưởng, điểm này đủ nói lên người phát âm có tu vi không tầm thường, trong lòng thiếu niên thầm ước định công lực của người này phải trên cả mình. Bởi vì gần đây trên người thiếu niên đã xảy ra một việc, đang sợ gặp kẻ địch, bởi vậy đối với biến cố trước mắt trong lòng ngầm kinh hãi. Nhưng mà mình đang bán kiếm, nếu không đi không phải sẽ làm cho người ta nghi ngờ. Không còn do dự, thiếu niên ra vẻ thản nhiên, cất bước đi lên lầu.
" Đăng, đăng, đăng..." Thiếu niên đi lên lầu, lại hướng chỗ chúng ta đang ngồi đi tới, đưa thanh kiếm trên vai ra, ta không nhìn, chỉ đưa cho Vưu Lý ca, ra hiệu cho Vưu Lý ca xem một chút, ta chỉ để ý nhìn chằm chằm thiếu niên này, rất rõ ràng thiếu niên muốn bán kiếm này chỉ là một đứa bé, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Vưu Lý ca rút kiếm ra, tinh tế đánh giá, chỉ thấy kiếm này nửa trắng nửa đen, cầm trong tay thấy nặng, kiếm được loại tinh thiết không biết tên tạo thành, đồ bền thật tốt, độ cứng rất mạnh, kiếm phong sắc bén, đủ có thể xưng tụng cắt được sợi lông hay sợi tóc, nhưng tựa hồ có chỗ nào không đúng, trong mắt Vưu Lý lộ ra thần sắc nghi hoặc, không lâu hắn nhắm mắt lại, dùng hai ngón tay phải vuốt nhẹ lên thân kiếm, giống như đang cảm thụ cái gì. Vưu Lợi tỷ cảm thấy kỳ quái, ca ca của nàng chỉ có khi gặp được vũ khí tốt thì mới có loại thần thái và động tác này, chẳng lẽ thanh kiếm này là thần khí hay sao?
Thiếu niên cũng bị động tác của Vưu Lý hấp dẫn, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, đầu tiên là ra vẻ trấn tĩnh, tiếp theo là kinh ngạc, sau đó là có vẻ kích động, cuối cùng nhìn thấy hai mắt Vưu Lý mở ra lắc lắc đầu thì không tự chủ được toát ra thần sắc thất vọng.
" Thanh kiếm này ta không hiểu."Nói xong Vưu Lý lại đưa thanh kiếm vào trong tay của ta.
Ta biết ý tứ những lời này của Vưu Lý, thanh kiếm này có cổ quái, nhưng hắn không biết cổ quái ở địa phương nào. Kỳ thật khi ta vừa tiếp xúc thanh kiếm này, chỉ biết thanh kiếm này trước kia bị người phong ấn, sau đó lại bị người hạ nguyền rủa, bởi vì phong ấn hình thành màu trắng, mà nguyền rủa hình thành màu đen, hai lực tác dụng lẫn nhau, mà ngay cả Vưu Lý nhìn không ra ảo diệu trong đó.
" Thanh kiếm này bao nhiêu tiền." Ta đi thẳng hỏi thăm vào vấn đề.
" Hai mươi kim tệ." Thiếu niên một hơi báo giá.
" Ngươi làm thịt người a." Ta ngạc nhiên kêu lên: " Hai mươi kim tệ, ta có thể mua được mười thanh, không, hai mươi thanh vũ khí còn tốt hơn."
" Vậy là do ngươi nhìn không được đồ vật." Thiếu niên có chút khinh thường: " Đây là truyền gia chi bảo của Lỗ gia ta, nếu không phải ta cần tiền, thì làm sao có thể mang nó ra bán."
" Ngươi cần tiền làm gì?" Ta ra vẻ tò mò hỏi.
" Ngươi hỏi làm chi?" Thiếu niên rõ ràng cảnh giác lên, chẳng lẽ thật sự là người của kẻ đối đầu, không thể nào, kẻ thù dù sao cũng không thể nào chỉ phái một oa nhi đến đây.
" Như vậy đi, nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi hai mươi kim tệ."
" Nếu ngươi không muốn mua thì thôi, đừng có quấy rối ta." Thiếu niên có chút căm giận nói.
" Không chịu nói thì thôi." Ta ra vẻ xem thường, móc ra hai mươi kim tệ, ném lên bàn: " Đây là của ngươi."
Thiếu niên hừ một câu, cầm lấy kim tệ xoay người bước đi.
" Chờ một lát, ta hỏi ngươi một việc." Ta vội vàng gọi hắn lại.
Thiếu niên xoay người, không nhịn được hỏi một tiếng: " Chuyện gì?"
" Ta hỏi ngươi một việc, nếu ngươi trả lời làm ta hài lòng, ta sẽ đem kiếm trả lại cho ngươi, thế nào?" Không sợ ngươi không cắn câu, trong lòng ta thầm nghĩ.
" Chuyện gì, ngươi hỏi đi?" Ngữ khí của thiếu niên rõ ràng có chút hưng phấn, nói đến cùng nếu không phải vì bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không bán đi truyền gia chi bảo.
Mà Vưu Lý hai huynh muội đứng bên cạnh lại đồng tình liếc mắt bi ai nhìn thiếu niên: " Tiểu tử này, chẳng lẽ phải bị trêu đùa một lần mới cam tâm hay sao."
" Nếu ngươi nói cho ta biết, tại sao cần số tiền này, ta sẽ trả kiếm lại cho ngươi."
Đôi mắt của thiếu niên trừng thật to, ngọn lửa thiêu đốt bên trong, mà ta cũng bất động, chỉ cười hì hì nhìn hắn.
Thiếu niên hít thở dồn dập hai cái, quay đầu đi xuống lầu.
Nhìn thiếu niên đi xuống lầu, ta bật người đứng lên: " Nhanh, nhanh, chúng ta đuổi theo hắn."
Hai huynh muội nhìn nhau cười, ẵm ta, triển khai thân pháp nhảy xuống lầu.
Chúng ta đi theo phía sau thiếu niên, muốn thử xem hắn ngừng chân nơi nào, mặc dù thiếu niên kia rất cảnh giác, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát xem có người theo dõi hay không, mà còn sử dụng đủ loại thủ đoạn để có thể thoát khỏi người theo dõi, nhưng Vưu Lý huynh muội thực lực hơn xa hắn, cho dù là mang theo ta, cũng không bị hắn phát hiện ra chúng ta. Chỉ thấy trước tiên thiếu niên đến tiệm thuốc, khi đi ra cầm hai bao dược, sau đó lại đến tiệm cơm mua thức ăn, rồi đi loanh quanh trong thành( kỳ thật là để thoát khỏi bị người theo dõi), qua hai giờ sau, hắn mới đi tới mục đích thật sự, đó là một hẻm nhỏ tối mờ mờ.
Thiếu niên nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa một căn nhà, rón rén đi vào.
" Là Vệ nhi sao?" Trong phòng vang lên một thanh âm già nua.
" Sư phụ, là con." Thiếu niên đi nhanh vào phòng: " Con mua một ít thuốc và thức ăn, sư phụ, ngài uống thuốc trước rồi ăn một ít."
" Ngươi không có tiền mua thuốc, thuốc này rất đắt tiền." Thanh âm già nua nói đứt quãng.
" Con gặp được một vị đại phu có lòng tốt, không có thu tiền của con." Thiếu niên bỏ thuốc vào nồi nhỏ, bắt đầu nấu thuốc.
" Đừng gạt ta, thứ này rất quý, cho dù đại phu tốt thế nào cũng không có lý do cho ngươi."
" Có phải ngươi bán đi bảo kiếm gia truyền hay không?" Trong thanh âm già nua tràn ngập bất đắc dĩ: " Nếu không phải tại lão già như ta, ngươi cũng không cần trở thành như vậy."
" Sư phụ, ngài đừng nói vậy, nếu không phải có ngài, bây giờ con còn không biết đang xin cơm ở đâu nữa."
" Cái gì gọi là xin cơm." Ta cố ý nhỏ giọng hỏi, lúc này ba người chúng ta đang đứng trên đại thụ trong sân.
" Ai!" Trong phòng truyền ra tiếng quát.
Vưu Lý ca nhíu mày, mang theo ta xuống đất.
Ta vỗ vỗ quần áo, đi vào.
Liếc mắt nhìn thấy thiếu niên, thiếu niên vốn đang định hộ trước người một lão nhân, kết quả ngược lại bị lão nhân kia lôi ra phía sau.
Lão nhân nhìn thấy có ba người tới, một đứa bé, hai yêu tinh, hắn không nhận ra ai, thần sắc khẩn trương cực độ buông lỏng không ít, hỏi: " Các ngươi là ai, tới có chuyện gì?"
Ta không đáp lời hắn, mà nhìn thiếu niên kia cười cười nói: " Ngươi xem, ta đây không phải đã biết ngươi dùng tiền làm gì rồi sao. Thật sự là còn làm ra vẻ bí mật không chịu nói cho ta biết, ta chỉ làm chút kế nhỏ, khiến cho ngươi trái lại đã nói cho ta biết rồi."
Thiếu niên thần tình đỏ bừng, tàn bạo nhìn ta, ta xem nếu không có lão nhân kia ngăn trở hắn, chắc hắn đã xông lên cắn ta một hơi.
Vưu Lý đứng bên cạnh trả lời câu hỏi của lão nhân: " Chúng ta không có ác ý, đây chỉ là thiếu chủ chúng ta muốn nhìn xem một chút, vị tiểu huynh đệ này cần tiền dùng làm gì."
Lão nhân muốn nói gì, nhưng lại bị tiếng ho khan từng đợt ngăn lại.
" Uy, lão nhân này là gì của ngươi." Ta hỏi thiếu niên kia.
" Ông ấy là sư phụ ta, ngươi hỏi có ý gì?" Thiếu niên vừa đấm lưng cho lão nhân vừa nói.
" Hắc hắc." Ta cười gian hai tiếng: " Chúng ta làm một giao dịch thế nào?" Ta lộ ra nụ cười thuần chân.
" Mặc kệ, ta không nghe lời ngươi." Thiếu niên còn chưa nghe nói, đã cự tuyệt ta.
Ta không để ý, tiếp tục hỏi: " Nếu ta chữa bệnh cho sư phụ ngươi, chúng ta tính như thế nào?"
" Khái khái, tiểu oa nhi." Lão nhân kia rốt cuộc hồi phục lại: " Bệnh của ta trị không hết đâu, dù là đại la kim tiên cũng không cứu được ta." Lão nhân hiểu rõ bệnh của mình, uy lực của Diệt Dương Thủ đối với nội tạng tạo thành thương tổn thật lớn, không chỉ làm cho năng lực hồi phục giảm xuống cực nhanh, còn kiềm chế một nửa thực khí trong cơ thể, trước mắt âm khí của Diệt Dương Thủ cơ hồ chiếm cứ toàn bộ phế bộ, công năng của phế bộ không tới vài ngày sẽ hoàn toàn đánh mất, khi đó cũng là ngày chết của lão nhân, còn có phế bộ đang bị xuất huyết, điều này làm cho thân thể lão nhân bị thống khổ thật lớn. Sở dĩ lão nhân cố gắng sống đến bây giờ là không muốn một thân tuyệt kỹ bị thất truyền, muốn truyền cho thiếu niên trước mắt.
" Phu âm dương nhị khí, thay thế mà trường...bên ngoài sinh vạn vật, bên trong có thể kiện thân thể...dương khí tan ra trong âm khí, từ phế năng huyệt xuất ra, nghịch mà lên...mỗi bảy chu thiên sẽ vận một đường..." Ta cười hì hì niệm một đoạn. Đây là ta từ cơ sở dữ liệu trong đầu tìm ra huyền môn tâm pháp có thể trị liệu thương thế của lão nhân trước mắt, đương nhiên ta chỉ niệm một bộ phận, ta không muốn phải chịu thiệt thòi vô lý.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thiếu niên kia căn bản không hiểu, chỉ là đang nhìn lão nhân trầm tư, cho nên không lên tiếng, mà Vưu Lý huynh muội thì vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ nghe ra đoạn khẩu quyết vừa rồi là tâm pháp đạo gia, vừa lúc có thể trị liệu thương thế của lão nhân. Nhưng điện hạ học Đạo Nhất Huyền, chẳng lẽ hắn đang đọc tâm pháp của Đạo Nhất Huyền hay sao?
Lão nhân vừa mừng vừa sợ, sợ là do tiểu hài tử trước mắt rõ ràng lai lịch bất phàm, nhưng lại biết được tâm pháp ảo diệu như thế, vui chính là đoạn khẩu quyết này có lẽ thật có thể chữa trị được thương thế của mình.
" Thật có thể trị được sao?" Thiếu niên rốt cuộc nhịn không được hỏi: " Sư phụ không phải nói cả đại la kim tiên cũng trị không hết sao?" Thiếu niên lại lo lắng hỏi thêm một câu.
" Yên tâm, nhất định có thể chữa tốt." Ta tự tin tràn đầy nói: " Đại la kim tiên trị không hết, cũng không có nghĩa là mình không cứu được chính mình."
Thiếu niên lôi kéo vạt áo sau của lão nhân, sắc mặt vui mừng hỏi: " Sư phụ, khẩu quyết này thật sự dùng được sao?"
Lão nhân còn đang trầm tư, nghe được vấn đề thiếu niên hỏi hắn, khẽ gật đầu nói: " Hữu hiệu." Sau khi đáp xong thì bắt đầu vận công trị liệu thương thế của chính mình.
" Uy, ngươi có đáp ứng điều kiện của ta hay không, ngươi đừng tưởng rằng đoạn khẩu quyết nọ có thể hoàn toàn chữa tốt thương thế, ta còn một nửa khẩu quyết còn chưa đọc ra."
" Chỉ cần thương thế của sư phụ thật sự lành hẳn, ta đáp ứng bất cứ điều kiện gì không thương thiên hại lý của ngươi."
Xem ra thiếu niên này không ngu ngốc, vậy mà còn biết nói sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý.
" Đương nhiên sẽ không bắt ngươi đi làm chuyện xấu xa gì đâu." Ta đáp ứng, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cho dù ngươi có làm, cũng không biết đó là chuyện xấu xa.
" Điều kiện gì ngươi nói đi." Vẻ mặt thiếu niên bất đắc dĩ.
" Ngươi từ nay về sau nghe lời của ta, đi theo ta làm việc, cứ như vậy đi." Ta thoải mái mà nói.
" Đây mà là một điều kiện sao, chết tiệt, đây là vô số điều kiện." Thiếu niên nhảy dựng lên, phẫn nộ hướng ta quát.
" Hư! Nói nhỏ thôi, sư phụ ngươi đang vận công kìa."
Thiếu niên thoáng cái đã yên tĩnh lại.
Vưu Lý hai huynh muội nhìn một màn này đã muốn cười, xem ra thiếu niên này bị điện hạ trêu chọc gắt gao.
" Ngươi có đáp ứng hay không, không đáp ứng thì ta đi đó." Ta giả vờ nói.
" Ta đáp ứng." Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nhìn ta chằm chằm, từ hàm răng rít ra ba chữ này.
Ta đắc ý đi qua, muốn tỏ hữu hảo vỗ lên bả vai thiếu niên, đáng tiếc bởi vì vấn đề chiều cao, ta đành phải vỗ sau lưng của hắn: " Đi theo ta, ngươi từ nay về sau có thể nổi tiếng, sống thoải mái, sẽ không ai dám khi dễ ngươi nữa."
Thiếu niên hừ một tiếng, không để ý tới ta.
" Được rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi."
" Ngươi cũng đâu có nói cho ta biết đâu?"
" Ngươi nói trước đi."
" Lỗ Vệ Tiên."
" Ta gọi là Thu Lôi. Nè, thanh kiếm này trả lại ngươi."
Thiếu niên không nói gì thêm, tiếp nhận kiếm, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ vui sướng và cảm kích.
Qua một trận, lão nhân thu công, mở mắt: " Tiểu oa nhi, đa tạ ngươi, tâm pháp này của ngươi thật sự kỳ diệu, thương thế của ta cũng không còn chuyển xấu nữa."
" Ta không phải là tiểu oa nhi, ta gọi là Thu Lôi, ân, ngươi gọi ta là tiểu Lôi là được." Ta cố làm ra vẻ người lớn: " Được rồi, khẩu quyết vừa rồi không đầy đủ, đây là khẩu quyết phía sau." Ta lại niệm thêm một đoạn khẩu quyết.
Lão nhân cẩn thận nghe xong, yên lặng đọc thuộc lòng, gặp phải chỗ nào quên thì lại hỏi ta, cứ như vậy lão nhân đã ghi nhớ hết khẩu quyết này.
" Tiểu Lôi, ta rất cảm tạ ngươi, nếu ta không chết, ngày sau sẽ báo đáp ngươi, nhưng trước mắt, ngươi nên đi thôi, địch nhân của ta địa vị rất lớn, chỉ sợ không phải do các ngươi có khả năng ngăn cản được. Một khi để cho bọn họ biết các ngươi có quan hệ với ta, thì sẽ đuổi giết các ngươi không chết không tha, còn có thể liên lụy đến người nhà của các ngươi."
" Ta có Vưu Lý ca và Vưu Lợi tỷ che chở nên không sợ, còn người trong nhà ta thì càng không cần sợ, nếu bọn họ muốn đi tìm chết thì cũng không có ai dám ngăn bọn họ." Ta cười cười nói.
Lão nhân có chút ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn hai huynh muội, mặc dù lão nhân tự nhận tầm mắt tài trí hơn người, nhưng hai yêu tinh trước mắt quả thật làm cho hắn nhìn không thấu, vẻn vẹn chỉ biết một thân tu vi của hai người này tuyệt đối không thấp.
" Được rồi, lão gia gia, ta đã nhận đồ đệ của ngươi làm tiểu đệ của ta, ngươi đến chỗ của ta ở đi, vậy thì không cần sợ nữa."
Lão nhân chậm rãi lắc đầu, cả đời lão tiếu ngạo giang hồ, khoái ý ân cừu, bình sinh chỉ có hắn trêu người khác, ban ân huệ cho người, vậy mà bây giờ bị đuổi giết, sau lại nhận ân huệ của người, hết thảy những chuyện này làm cho lòng tự trọng của lão nhân bị đả kích lớn, bây giờ còn muốn cho hắn ăn nhờ ở đậu, bị người bảo vệ, thật sự để cho lòng tự trọng của lão nhân không thể tiếp nhận.
Ta xem thần thái của lão nhân này, đã biết hắn suy nghĩ cái gì, thiệt là, đã bị người khác chơi tới dạng này, vậy mà vẫn còn ôm mặt mũi không buông. Nếu không phải ta xem ngươi còn hữu dụng, thì đã sớm một cước đá bay ngươi.
" Thiếu gia, có lẽ chúng ta không thể cho người khác ở chỗ của chúng ta, lão gia không có khả năng phá bỏ quy định của tổ tiên truyền xuống( người không rõ lai lịch không thể vào trong thâm cung)"
Kỳ thật ý của ta cũng không phải muốn cho bọn họ vào trong hoàng cung, như vậy thì kế hoạch của ta sẽ không tiện áp dụng rồi.
" Như vậy đi, các ngươi cứ dời tới cạnh hoàng cung, nơi đó gần chỗ thành vệ quân, không ai dám đi vào trong đó nháo sự, ta sẽ giúp các ngươi tìm được chỗ ở. Ta và cửu môn đề đốc là bạn thân, ta sẽ mời hắn cẩn thận tra xét nhân sĩ khả nghi trong thành, để cho hắn cảnh cáo bọn rắn độc trung thực một chút, không nên gây ra chuyện không hay."
" Tiểu Lôi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau có chỗ dùng đến Chích Thủ Xanh Thiên Trương Chính Lực ta thì phải thông báo cho ta một tiếng là được, Trương mỗ nhất định hỗ trợ."
" Biết rồi, biết rồi." Ta cười gian, nếu không muốn ngươi hỗ trợ, ta phí nhiều khí lực như vậy làm gì kia chứ.
Nhìn nụ cười của ta, Trương Chính Lực chỉ cảm thấy đã có chút bất an, sau lưng cảm thấy rét lạnh.
" Được rồi, người làm ngươi bị thương là ai, nói cho ta biết thử xem, lần sau ta gặp mặt có thể cẩn thận một chút."
Lão nhân thuận miệng nói ra tướng mạo của vài người.
" Cứ như vậy đi, các ngươi ở đây nghỉ ngơi trước, ta trở về giải quyết chỗ ở cho các ngươi, buổi tối ta tới mang bọn ngươi đi." Nói xong ta bỏ thêm một câu: " Ta nói, tiểu Lỗ, ngươi cần phải xem trọng Trương lão, còn có chính ngươi, bây giờ ngươi là thuộc hạ của ta, phải bảo vệ tốt cho ta đó." Nói xong ta để cho Vưu Lý ca ẵm ta nhảy ra vách tường, để tránh việc tên thiếu niên nổi nóng, trùng tới đánh ta.
" Ai." Trương Chính Lực thở dài một tiếng, trên mặt lại nổi lên nụ cười: " Vốn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không nghĩ tới trời giáng quý nhân, lại cho ta được hy vọng."
" Sư phụ, phải bao lâu thời gian người mới khỏi hẳn?" Lỗ Vệ vui sướng hỏi thăm.
" Mười ngày sau có thể sử dụng hai phần ba công lực, hai mươi ngày sau thương thế có thể hoàn toàn tốt lắm. Vệ nhi, tiểu đồng nọ không phải là con rồng trong ao đâu, ngươi đi theo hắn, ngày sau tất có thành tựu."
" Ta cũng không nhìn ra hắn có gì đặc biệt hơn người." Thiếu niên bĩu môi.
" Ngày sau ngươi sẽ biết thôi." Lão nhân chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận khí hành công, chữa trị vết thương.
Lỗ Vệ Tiên, là hậu nhân của khai quốc công thần Lỗ Đạt của Sở Hoài quốc, năm đó Lỗ Đạt bằng vào thanh Thôn Thiên Diệt Nhật Kiếm và một thân thần công tuyệt thế, uy chấn kẻ địch, hoàng đế Thu Nhật Phương của Nhật Bất Lạc đế quốc từng cảm thán nói: " Nếu ta có Lỗ Đạt, hôm nay đã sớm nhất thống đại lục."
Năm đó chính Lỗ Đạt dẫn quân tại Thanh Hà, chỉ bằng bốn mươi vạn đại quân đã chắn lại tám mươi vạn đại quân của Nhật Bất Lạc đế quốc ở bờ bên kia, hoàng đế Thu Nhật Phương chỉ có thể nhìn con sông mà than thở.
Bất quá mãi tới bảy đời sau Lỗ gia bắt đầu suy sụp, tới đời tổ phụ của Lỗ Vệ, trong nhà đã cực kỳ bần cùng, trước khi Lỗ Vệ được bảy tuổi, cha chết vì bệnh cấp tính, chỉ dựa vào một mình mẫu thân nuôi lớn Lỗ Vệ Tiên. Lúc hắn được mười hai tuổi, mẫu thân bởi vì làm lụng quá vất vả nên rốt cuộc bị bệnh, có một vị hàng xóm cách vách nói cho hắn kỳ thật mẫu thân hắn bị bệnh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần có thể được ăn ngon một trận thì sẽ không có việc gì. Tiểu Vệ nghe xong, trực tiếp đi ra ngoài đường xin ăn, nhưng cả một ngày không ai cho hắn. Cuối cùng bất đắc dĩ lúc hắn đi ngang qua một quầy bán bánh bao thì trộm mấy cái bánh bao bỏ chạy, kết quả bị người phát hiện, đuổi theo hắn, hắn chết sống cũng không chịu buông bánh bao trong tay ra, đem bánh bao giấu trong người, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trên người chỗ nào cũng có vết thương, nhưng cũng ráng cong lưng vì sợ đè hư bánh bao.
Nhưng vào lúc này Trương Chính Lực đi ngang qua, nhìn thấy vậy bèn ngăn trở tên tiểu nhị đang đánh người, thanh toán tiền cho tiểu Vệ.
Trương Chính Lực nâng tiểu Vệ lên khỏi mặt đất, sau khi hỏi xong mọi chuyệ, không khỏi bị lòng hiếu thảo của tiểu Vệ làm cho cảm động, hơn nữa tư chất tiên thiên của tiểu Vệ hơn người, đồng thời còn được luyện tâm pháp thổ nạp gia truyền, Trương Chính Lực động tâm thu đồ đệ, vì vậy ở lại nhà tiểu Vệ một năm rưỡi, dạy tiểu Vệ bước chân vào cánh cửa võ học. Sau khi Trương Chính Lực đi được nửa năm, mẫu thân của Lỗ Vệ Tiên vì làm lụng vất vả mà qua đời, Lỗ Vệ Tiên vì vậy đi tìm một công việc quét rác để sinh sống.
Trương Chính Lực, được xưng Chính Thủ Xanh Thiên, là một trong những cao thủ nổi danh trên giang hồ đều biết. Lần này lúc xuất ngoại du lịch, đi ngang qua Trữ Phủ Tể Châu Bảo, ngẫu nhiên gặp con của cố nhân, đã yêu cầu Trương lão gia nhập Thừa Ma Hội, Trương lão xưa nay đã có thói quen tự do tự tại, làm sao chịu được ước thúc nên liền cự tuyệt, ai ngờ đối phương vẫn chưa hết hy vọng, ngày thứ hai tìm tới đàn chủ Bạch Hổ Đàn, đại đệ tử Tác Phi Nhĩ đến khuyên bảo, kết quả Trương Chính Lực vẫn không đồng ý, vì vậy mà đã khiêu khích sát khí.
Tại buổi tiệc đưa tiễn, Tác Phi Nhĩ hạ độc trong chén rượu của Trương Chính Lực, sau đó do lão nhị Âm Ma của Âm Dương Song Ma giả trang thành thị nữ hạ sát thủ, Diệt Dương Thủ đánh thẳng vào phế bộ của Trương Chính Lực, Trương Chính Lực toàn lực chiến đấu, thoát vây ra, chạy tới nhà của Lỗ Vệ Tiên tại kinh thành, Lỗ Vệ Tiên cũng bởi vậy đã nghỉ làm ở nhà chiếu cố sư phụ.
Vì muốn chữa bệnh cho sư phụ, Lỗ Vệ Tiên bất đắc dĩ lấy truyền gia chi bảo mà trước khi mẫu thân chết giao cho hắn – Thôn Thiên Diệt Nhật Kiếm đem bán đi, để mua thuốc cấp cho sư phụ chữa bệnh.