Hai tháng sau..
Lưu Tiềm bay nhanh đến gốc cây vô danh tử quả (cây có trái màu tím) . Thời gian là vàng bị Lưu Tiềm sửa thành thời gian là sinh mệnh.Sau hơn hai tháng,một bên tu luyện nhập môn tâm pháp,giảm cơn đói khát-một bên thừa dịp con bạch hổ kia đói bụng ra ngoài kiếm ăn nhân cơ hội đó chạy ra gốc cây sum xê gần đó. Lão nhân nói đúng,tu luyện tâm pháp chính xác có thể làm chậm đói khát,nhưng chậm vẫn là chậm,tổng thể vẫn phải kiếm cái gí ăn.Bởi vì không dám đi xa,mỗi lần ra chỉ có thể hái vài trái Tử quả trên cây.
Vốn định kiếm chút thịt để ăn,bất quá đây lại là địa bàn con bạch hổ kia nào có động vật nào can đảm mà đến.Sau hai tháng nhãn lực càng rõ,rốt cục hiểu được con bạch hổ kia không phải chỉ là một lão hổ bình thường mà là một lão hổ đạt đến tiên thiên chân khí.
Ở địa phương sung túc linh khí này,sinh linh vạn vật đều có khả năng hấp thu thiên địa linh khí.nấu một sinh vật nào may mắn sống lâu cơ thể sẽ dần dần sinh ra chân khí.Sau quá trình tu luyện dài,cơ duyên xảo hợp có thể thành tựu tiên thiên chân khí.Lúc có linh trí được mở ra,có thể chủ động hấp tu linh khí, đạ đến cảnh giới cao hơn.
Đương nhiên có mặt lợi cũng có mặt hại,bên trong tạp vật có ghi,có thể đạt thành tiên thiên chân khí,một vạn chưa chắc có một huống chi phải có một sinh mệnh mạnh.Một số sinh vật nhỏ yếu,căn bản không chịu nổi tẩy lễ của thời gian liền bị tự nhiên đào thải.Dương nhiên đó cũng không là tuyệ đối,cũng có nhiều sinh vật nhỏ nhở cơ duyên xảo hợp cũng đạt tiên thiên cảnh giới,thậm chí rất cao.
Nhân loại trời sinh là sinh vật có linh trí cao,có đầy đủ phương pháp,nagy từ đầu có thể chủ động hấp thu linh khí. Ưu thế này vượt xa các chủng loại khác.Lưu Tiềm cũng là như thế,sau hai tháng tu luyện nhập môn tâm pháp,hấp thu thiên địa linh khí,thân thể dần dần sinh ra biến hoá không thể tả.Trước không nói cơ kinh mạch cơ thể,hơi thở chậm rãi,trải qua hấp thụ thiên địa linh khí thân thể trải qua tẩy lễ thể chất cũng dần dần sinh ra biến hoá, động tác ngày càng linh hoạt,sức mạnh ngày càng gia tăng,ngũ quan so với trước linh mẫn gấp mấy lần.Những sinh vật bình thường muốn đạt tới cảnh giới này cũng phải trải qua một thời gain rất dài.Mà Lưu Tiềm chỉ dùng phương pháp tu luyện của sư môn,trải qua hơn hao tháng đã đạt tới cảnh giới đó,không thể nói là không mau được.
Tu luyện nhanh như vậy con tiên thiên bạch hổ kia có thể đánh được chưa?Nếu không cảm thấy áp lực từ nó,mà cửa động chỉ có cấm chế ba tháng,Lưu Tiềm làm gì có tốc độ tu luyện như thế.Càng tu luyện,Lưu Tiềm càng cảm thấy cảnh giới tiên thiên đáng sợ như nào, đừng nghĩ rằng chân khí trong cơ thể sung túc là có thể đối diện với con bạch hổ kia,cơ hồ vẫn là trứng so với đá.
Bỗng một trận âm thanh rơi vào tai Lưu Tiềm,cái lỗ tai so với trứơc kia linh mẫn gấp mấy lần,nahnh chóng phát hiện mục tiêu cách mười thước về phía bên trái.Chứng kiến thấy,nhất thời làm hằn muốn ngã ngữa.
Đó chỉ là một con thỏ ăn cỏ,hảo gia hoả,con thỏ kia lá gan quả không nhỏ,dám tiến vào lãnh địa của con bạch hổ,cho dù phi điểu cũng không nguyện ý tới đây.Quang cầu của con tiên thiên bạch hổ dễ dàng đáng rớt không ít loài chim bay thấp.
Con thỏ kia, đầu rất lớn,loài thỏ tầm thường ở địa cầu nào có thể so sánh, ước chừng cũng gấp mười lần.Lưu Tiềm liếm liếm môi, đã hơn hai tháng,tất cả đều do cái con bạch hổ kia ban tặng,cả ngày ăn Tử quả vô danh,ngay cả nữa điểm thịt tươi cũng chưa được hưởng.Miệng đã sớm khô,giờ này con thỏ kia xuất hiện làm ánh mắt Lưu Tiềm vô cùng hưng phấn.
Sờ cái trường đao sau lưng,Lưu Tiêm cẩn thận leo lên ngọn cây tính tập kích nó từ phìa trên.Vừa chừng nhìn lại con thỏ,thấy một lớp sương mù màu trắng xung quanh.Xem ra con thỏ cũng sống khá lâu rồi,linh khí trong cơ thể tích tụ cực kì sung túc,là một con đã đạt đến cảnh giới tiên thiên.Kết quả này làm Lưu Tiềm cực kì kích động,Phải biết rằng thiên địa linh khí tích luỹ là một quá trình lâu dài,theo quá trình hấp thu bài ra các tạp vật,có thể đề cao thuần khiết chân khí,trăm không bằng một.
Mà một khi tử vong,linh khí trong cơ thể lập tức tiêu tán trở về tự nhiên.
Nhưng trong sư môn Lưu Tiềm có một loại phương pháp có thể giết con mồi trong nháy mắt,lợi dụng phương pháp này đem một bộ phận linh khí hấp thu vào cơ thể.Tuy nhiên nó cũng có hạn chế,một lần chỉ có thể hấp thu một phần mười linh khí của con mồi.Cũng đừng bi quan,linh khí trong cơ thể động vật trải quá trình được tư nhiên tu luyện tinh thuần vô cùng,một phần cũng vô cùng lớn.
Từ khi tu luyện đến giờ,Lưu Tiềm cũng chưa hề sử dụng qua phương pháp này,nguyên nhân thật sự là hắn không có cơ hội sử dụng.Chỉ gặp duy nhất con tiên thiên bạch hổ thì mình căn bản không là đối thủ.Lưu Tiềm bế khí,ngưng thần,nằm trên cây,trong lòng suy nghĩ thủ pháp này,một bên đợi con thỏ ăn no.Bất kì chủng loại nào,khi ăn no đều sinh ra lơi lỏng phòng bị.mặc dù con thỏ không có gì công kích,nhưng chân khí trong cơ thể đại thành thập phần lợi hại không chừng.Lưu Tiềm khó có cơ hội nữa,phải cận thận hành động.
Rốt cuộc con thỏ kia cũng dừng ăn cỏ,Lưu Tiềm bỗng hét một tiếng lớn,trường đao ngưng tụ tất cả tinh thần,như một tia chớp chém tới.Con thỏ kia đột nhiên bị âm thanh lớn ngây người một chút,vừa phục hồi tinh thần một chút tính muốn chày liền bị trường đao chém một cái nằm luôn trên mặt đất,tứ chi không ngừng co giật.
Lưu Tiềm sợ có biến,vội đem cổ con thỏ chặt đứt,ngưng tụ linh giác nhất thời cảm thấy linh khí tiêu tán.Lưu Tiềm vội vận các loại thủ pháp không ngừng đem bộ phận linh khí chưa kịp tiêu tán trong cơ thể hấp thụ,Chỉ cần một thời gian luyện hoá có thể hấp thụ hoàn toàn thành chân khí chính mình.
Cảm nhận trong cơ thể tràn đầy linh khí,Lưu Tiềm mừng rỡ rút đao, đem con nhỏ nhằm cửa động chạy lẹ.Con bạch hổ kia cực kì lợi hại,bộ dáng thập phần mau lẹ,mình không dám ở ngoài lâu,không sinh biến mới lạ .