Dây dưa nửa ngày, Lưu Tiềm không cảm thấy chán. Nhưng đã làm bạch hổ rất tức giận,nhằm lỗ tai mở miệng gầm lên tiếng giận dữ làm cả người hắn run lên.
" Hảo hảo, nói chuyện với ngươi xong liền cho ngươi ăn."
Lưu Tiềm không nghĩ đến chuyện này, cười trong lòng, đúng là đồ tham ăn.Cắt một miếng nhỏ quăng cho bạch hổ. Bạch hổ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, cái đầu hổ bự uốn éo một hồi đưa ngay khối thịt xuống cổ họng. Đầu lắc lư vài cái,miệng táp táp làm như hoài niệm hương vị.Lập tức hai mắt lại bắn về phía Lưu Tiềm.
Lưu tiềm suy nghĩ trong đầu, đem phần thịt thỏ còn lại cắt thành từng khối quăng ra lúc xa lúc gần.Bất quá con bạch hổ kia cực kì linh mẫn,cái nào cái đó chụp được hết,nhìn thấy cảnh này con mắt Lưu Tiềm xém lòi ra.Con bạch hổ này tốc độ thật lợi hại,nghĩ lại mình hai lần trốn thoát khỏi trảo của nó quả thật may mắn cực kì. Ném miếng thịt thỏ cuối cùng ra,Lưu Tiềm lúc này mới giơ hai tay ra,tỏ vẻ không còn thịt.Bạch hổ nhìn thoáng qua,cũng không thắc mắc,lập tức bước lên một bên,nằm xuống gật gù mà ngủ.
Lưu Tiềm mỗi ngày đều nhất nhất tu luyện, ở địa phương này nguy cơ tứ phía.Lưu Tiềm thật không dám nghĩ tới thừa dịp bạch hổ ra ngoài kiếm ăn,tranh thủ rời khỏi địa phương này.Nhưng có thể tưởng tượng tử lão nhân tuyệt đối sẽ không hảo tâm đến như vậy cấp cho mình tiện nghi rời đi.Nói không chừng ở địa phương khác lại càng nguy hiểm hơn.Nếu phải đi,cũng phải đợi cái cấm chế hết tác dụng một vài ngày,biện pháp duy nhất trước mắt là phải gia tăng thực lực của mình lên.
Sau hơn hai tháng,nhập môn tâm pháp đã muốn thành thục,lập tức ngồi xuống đống cây khô,hai tay bắt thủ ấn,tâm thần lắng đọng.Chốc lát mọi tạp niệm được loại bỏ,mỗi cái hô hấp đếu có không ít linh khí dung nhập vào cơ thể.
Dùng ý niệm dẫn chân khí trong đan điền chậm rãi tuần hoàn trong kinh mạch,kéo theo chân khí hấp thụ của con thỏ không ngừng gia nhập vào bên trong càng lúc càng tăng lên.Loại bỏ trọc khí,hô hấp lại thở ra,trong cơ thể tuần hoàn chín lần chín tám mươi mốt lần liên miên như nước chảy,cảm giác hưng phấn từ đỉnh đầu tản ra theo hai má đến cổ,cuối cùng lan tràn toàn thân.Loại cảm giác này thật khoái cảm,làm người ta thật lâu cũng không thể quên.Hiện tượng này,trong tâm pháp gọi là thể hồ quán đỉnh, đối với Tu chân giả tốt không thể nói.Không chỉ làm chân khí càng thêm thuần,mà thể chất được cải thiện càng lớn.
Dựa theo tâm kinh mà nói,lần đầu tiên xuất hiện thể hồ quán đỉnh,bình thường phải tu luyện vài năm mới xuất hiện.Mà Lưu Tiềm,có thể vì linh khí tại tinh cầu này quá sung túc hơn nữa dưới áp lực sinh tồn liền có sự nhảy vọt.Ngắn ngủn chỉ hơn mười ngày liền đạt tới cảnh giới thể hồ quán đỉnh. Đây là lần thứ ba hắn có trạng thái thể hồ quán đỉnh,lần này khoái cảm tới mãnh liệt hơn nữa,chân khí cường đại lại tiến hoá thêm một bước,hiển nhiên đã hấp thụ hoàn toàn linh khí của con thỏ.Xem ra linh khí ở địa cầu khan hiếm,lão tử nhân đưa mình tới đây cũng không tệ.Lưu Tiềm không khỏi đắc ý.
Lưu tiềm chậm rãi mở to mắt, hào quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, kiểm tra trước sau,thân nhẹ như chim khoé miệng tươi cươi lộ vẻ hài lòng. Trong lòng không khỏi cảm tạ con thỏ kia ưu đãi cho mình,nếu mỗi ngày cómột con thỏ đến đây xếp hàng cho mình giết hấp thụ linh khi,hắc hắc,chỉ sợ không bao lâu có thể đạt tới tiên thiên cảnh giới.
Đáng tiếc,cái con thỏ ngốc, đáng yêu này chỉ có thể ngộ không thể cầu.Thực tế sẽ không còn con thỏ ngốc,hồ đồ tới trước mặt cho mình giết.
Thu liễm tâm thần, không hề miên man suy nghĩ.Lúc này tu luyện,dựa theo kinh nghiệm Lưu Tiềm đã là một ngày.Ngẩn đầu xem con bạch hổ thì sửng sốt một cái,con bạch hổ đứng cách động khẩu mấy chục thước,xa xa nhìn Lưu Tiềm.Mà trước cửa động lại bỏ một con linh dương béo đã bị giết.
Vừa nhìn thấy Lưu Tiềm tỉnh lại,liền rống lên một tiếng,nâng móng vuốt chỉ con sơn dương trước cửa động.Con bà nó, đồ bạch hổ chết bằm,lại đem ta làm đầu bếp,Lưu Tiềm mở miệng mắng to.Thấy tình cảnh này,hắn thế nào mà không rõ chứ,bất quá có con bạch hổ mỗi ngày ra ngoài kiếm ăn thì ta mỗi ngày đều có thể ăn thịt rồi
Lưu Tiềm đứng yên quan sát,thừa dịp bạch hổ đàng xa, đem con linh dương bi giết vào động.Tiện tay ngoắc bạch hổ lại.Một lúc sau,bạch hổ mới quay đầu lại đi đến trước cửa động.Nhìn thấy Lưu Tiềm,không biết vì sao còn chưa động thủ.Lưu Tiềm hoa chân múa tay,liếng thắng nói,thương thay bạch hổ thật sự không hiểu lời nói Lưu Tiềm,nhìn hắn tức giận rồi nằm im trên mặt đất.Sau đó lại chỉ chỉ sơn dương rồi lại lắc đầu.
Rốt cục, bạch hổ cũng hiểu được chút,lập tức gầm một tiếng,nhanh chóng chạy ra xa,quả nhiên một lát mang về một con nai còn sống,bỏ xuống đất rồi chạy ra xa.
Lưu Tiềm trong lòng mừng rỡ chui ra động.Bạch hổ làm sao hiểu được ý tứ này chứ.Cẩn thận kiểm tra con nai bị thương,rồi lại thất vọng.Con nai này căn bản còn nhỏ,trong cơ thể không hề có tí linh khí. Một tay mang con nai vô trong động. Lại hao hết tâm ý,cùng bạch hổ giải thích nữa ngày,học động vật chạy,sau đó lấy chưởng đánh vào cửa động ầm ầm rung lên. Tỏ vẻ cần vật sống lợi hại.
Bạch hổ thật vất vả mới hiểu được,vất vả chạy đi hơn nữa ngày mới mang về một con vật sống.Nhìn con vật kia,sém chút làm Lưu Tiềm một cú sốc. Đầu nóng lên,thiếu chút nữa mang trường đao lao ra liều mạng với bạch hổ.May mắn lý trí cuối cùng chế trụ hắn,lại vẫn đứng ngay cứa dộng mắng:
“Con hổ chết bằm nhà ngươi,con bà nó.Lão tử biểu diễn như vậy giông một con tiểu hùng yêu sao?”
Con hổ cũng không giải thích được cho hắn, đem con hắc hùng đuổi chạy xoạn xạ trước cửa động.Con hắc hùng hình thể rất lớn, đứng lên cao ít nhất cũng hơn nữa người.Bất quá bề ngoài nhìn dũng mãnh nhưng cũng không là đối thủ của con tiên thiên bạch hổ kia.
Lưu Tiềm cẩn thận quan sát con hắc hùng,phát hiện trong cơ thể ẩn chứa chân khí không ít.Bất quá vẫn chưa là đỉnh phong.So với mình hơn kém không nhiều lắm. Chỉ có thể cùng lưu tiềm chính mình kém không nhiều lắm.Trước tiên không nói có thể hấp thụ linh khí của hắc hùng nhiều ít,song phương thực lực không sai biệt mấy chính là một cơ hội tốt để luyện tập.Xem ra bạch hổ giờ phút này đối với mình không có địch ý,nhìn thấy viễn cảnh,bất giác cầm đao từng bước lướt qua cấm chế.Hét một tiếng,chân khí trong cơ thể xuyên thấu qua kinh mạch,nâng đao lên xẹt qua,tạo thành một đường cong,nhằm cổ hắc hùng đánh tới.