Nói về chân khí thì con hắc hùng này không thể bằng con thỏ kia được,tuy nhiên nó lại là chủng vật táo bạo,mãnh mẽ. Đạt đến cảnh giới này không biết đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến,phản ứng so với con thỏ sơ không biết hơn bao nhiêu lần. Đại chưởng hắc hùng đưa lên cao cản lấy trường đao,chưởng đao đánh nhau, đao nhận tràn đầy lực lượng cũng chỉ làm sây xát chút ít trên hùng chưởng.Bất quá có chút tiểu thương cũng làm cho hắc hùng nổi giận.Hét lớn,hai chưởng tả xung hữu đột dũng mãnh tiến tới.
“Come on baby” Lưu Tiềm thấy hắc hùng phát cuồng,trong lòng chiến ý nổi lên.Thi triển một thân pháp kì ảo lộn ngược lui sau,cùng hắc hùng chiến đấu.Mấy ngày nay tu luyện nhưng cũng chỉ là đóng cửa tạo xe,học được rất nhiều mà không chỗ vận dụng.Nay có một đối thủ xứng tầm,chiến đấu một mất một còn đã đem sở học nhất nhất vạn dụng nhuần nhuyễn.
Lúc đầu bởi vì thực lực không bằng hắc hùng nên Lưu Tiềm bị rơi xuống hạ phong.Tuy nhiên trải qua trăm chiêu, đao pháp cùng thân pháp ngày càng linh hoạt,trên thân hắc hùng vết thương ngày lại càng nhiều nhưng cũng không phải là vết thương nguy hiểm.Hắc hùng mất không ít máu,thể lực dần dần giảm xuống mà Lưu Tiềm lại có ưu thế về phương pháp tu luyện,càng đánh càng hăng.Chỉ cần kĩ chiến ngày càng thuần thục,hắc hùng bị đánh bại là cái chắc.
Sau hơn nữa giờ chiến đấu,thừa dịp hắc hùng lảo đảo,Lưu Tiềm hét lớn,lăng không nhảy lên bảy tám thước. Đứng giữa không trung,hai tay nắm chặt đao mượn lấy đà rơi đánh mạnh xuống.Một đao này Lưu Tiềm tập trung tất cả tinh thần và khí lực không thể nói hết. Đao phong xẹt qua không khí,phát ra âm thanh gào rít.
Hắc hùng lúc này ánh mắt mới phát ra một tia kinh hãi,song chưởng đánh lên ngăn cản.Nhưng Lưu Tiềm lại đem một đao này thu lại,giữa lưng chừng xoay một vòng vô thanh vô tức cắm vào tâm khẩu hắc hùng.
“Ngao …” Hắc hùng hai mắt trừng trừng kêu một tiếng thật dài. Ầm!! ngã xuống đất,giãy dụa hơn một phát mới chết.Lưu Tiềm vội vàng thi triển thử pháp,trong nháy mắt đem thiên địa linh khí sắp tiêu tán thu vào cơ thể. Tuy nhiên sau trận chiến lâu như vậy,chân khí trong cơ thể cơ hồ hầu như không còn,nhưng Lưu Tiềm lúc này có không ít khoái cảm nói không nên lời.Nhịn không được,ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài,trong lòng hào khí tăng không ít.
Bạch hổ dường như cảm nhận được hào khí hay là không phục cũng đồng thời gầm lên một tiếng vang vọng tới trời, đem âm thanh Lưu Tiềm nuốt hết.Nghe tiếng hổ gần,lúc này Lưu Tiềm mới nhớ bên cạnh còn có một sát tinh dang quan chiến,nổi hết mồ hôi lạnh.Quay đầu nhìn bạch hổ,thấy hắn vẫn đứng đó,nữa bước cũng chưa tiến,lúc này mới nhở dài nhẹ nhõm.
Thấy bạch hổ đối với mình đã triệt tiêu dịch ý,Lưu Tiềm không khỏi đắc chí,cầm đao chỉ bạch hổ,muốn nó giao hữu một phen.Nhìn thấy bạch hổ không thèm quay đầu,lại dương dương nhìn trên mặt đất thái độ cực kí khinh thường và ngạo mạn.Lưu Tiềm tức giận hét lớn:
“Con bà nó,con hổ chết bằm,một ngày nào đó lão tử ta đánh ngươi phải kêu ông nội”
Mặc dù là mắng,nhưng Lưu Tiềm cũng rất rõ ràng,hiện tại mình không phải là đối thủ của nó.Giờ chỉ có đem con hắc hùng nướng lên vỗ về lão hổ coi như thế mạng, để nó không đem mình làm một phát.Cái này gọi là đại trượng phu phải biết nhẫn nhục,muốn thành nghiệp lớn ngại gì tiểu tiết.
Hùng đảm chưa bị phá, điều này làm Lưu Tiềm hưng phấn dị thường.Con hắc hùng này hình thể không lồ,phỏng chừng đã sống hơn trăm năm.Loại hùng đảm này chính là một loại dược tài không tồi. Đáng tiếc phương pháp xử lí không dễ dàng,không thể cất giữ nguyên vẹn. Đành phải treo lên thạch bích để gió tự nhiên xử lý.
Hùng chưởng cũng là thứ tốt,mĩ vị và dinh dưỡng đều là những thực phẩm tuyển chọn.
Cùng bạch hổ thưởng thức mùi vị hùng chưởng,Lưu Tiềm lân đầu tiên cảm nhận thế giới này cũng thật tuyệ vời.(Thằng này háu ăn kinh,có ăn là quên hết ^ ~ ^)
Phải biết rằng ở địa cầu, ăn hùng chưởng là một mạo hiểm rất lớn chứ chưa nói là ăn no.
Càng tuyệt vời hơn là con hổ chết bằm này lại cực kí thông minh,không biết kiếm đâu ra một khối muối quặng.Vốn là lão hổ ăn xong liền liếm một cái,Lưu Tiềm hắn nhìn thấy mừng như điên. Đương nhiên không phải bất cứ loài vật nào cũng biết tự bổ sung muối.Liền đem bỏ lên trên thịt nướng,hương vị lại càng tuyệt hảo.Làm bạch hổ cũng phải trừng mắt ngạc nhiên.
Lưu Tiềm cũng may mắn có được tâm pháp tu luyện Tu Chân Giới thượng đẳng,chỉ trong thời gian ngắn có thể lấy thiên địa linh khí cung cấp nuôi thân thể.Bằng không dựa vào hai tháng ăn hoa quả,cho dù bất tử cũng thiếu muối mà mất sức.Có muối không chỉ vị giác được thoả mãn mà trạng thái thân thể cùng tinh thần cũng tăng lên vài phần.
Trước kia vì e ngại bạch hổ Lưu Tiềm căn bản không dám thăm dò xung quanh đỉnh núi.Bất quá hiện tại,thông ăn uống cùng bạch hổ đạt thành hiệp ước hoà bình.Thăm dò hơn mười dặm xung quanh,phát hiện trên đỉnh núi có một con suối nhỏ,hưng phấn uống một hơi,sau lại nhảy xuống tắm một cái cho sảng khoái.Nghĩ lại so với trước kia mình suy nghĩ có chút bất đồng,ngoại trừ lân cận sào huyệt bạch hổ không có bóng dáng động vật khác,còn lại nơi này đúng là thiên đường chim,thú,cá,trùng,thập phần sung túc.Bất quá tìm một lần xung quanh cũng không thấy sinh vật nào hung mãnh.Một núi thì không thể hai hổ,núi đã có chủ thì kẻ kia một bị giết một tìm một nơi khác.
Hết bị bạch hổ uy hiếp đến sinh mệnh,những ngày bình yên mặc dù có chút
phiền toái.Không chỉ dùng đao chặt cây làm cái giường lớn cho thoải mái,lại dùng nham thạch chế không ít dụng cụ.Lưu Tiềm tính toán định ở lại đây một thời gian,bởi vì điều tra quanh đây mười dặm là địa bàn bạch hổ.Ra khỏi đó là nơi ác thú hung mãnh.Có một lần bị một con huyết lang đuổi giết vài dặm,sau vừa tới địa bàn bạch hổ đối phưong liền không dám đuổi theo.
Thiếu đến từ bạch hổ đích sinh mệnh uy hiếp, kế tiếp đích tiểu ngày đương nhiên là quá đắc có tư có nhuận. Không chỉ có dùng đao chặt cây lộng trương thoải mái đích giường lớn, lại dùng đó nham thạch chế chỉ không ít dụng cụ. Lưu tiềm tính toán ở loại này địa phương trước ở lại xuống dưới, bởi vì quanh thân đích khu hơi chút một điều tra. Ra phạm vi hơn mười dặm bạch hổ đích địa bàn, nơi nơi là hung mãnh ác thú. Tối hiểm ác đích một lần là bị sổ đầu màu đỏ ác lang đuổi giết vài dặm đích, trực chạy tiến bạch hổ địa bàn sau, đối phương mới không dám đuổi theo.
Lưu Tiềm thấy không dễ đạt tiên thiên cảnh giới,tạm thời ở dưới sự bảo hộ của bạch hổ.Tiên thiên cảnh giới không thể nói là được.Rất nhiều người tư chất bình thường cố gắng cả đời cũng không thể từ hậu thiên tấn thăng lên tiên thiên.Lưu Tiềm dù tự nhận tư chất tốt cũng sẽ không tự đại cho rằng trong thời gian ngắn đạt tới tiên thiên cảnh giới.