- Phế vật kia lại muốn cùng ta ước chiến!
Trần Phi vẻ mặt không thể tin kinh hô, chỉ có điều rất nhanh liền biến thành vẻ mừng như điên, hắn cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại hảo hảo giáo huấn đem dẫm ở dưới chân làm nhục Diệp Thần một phen, làm cho không còn mặt mũi ở đế đô đi lại.
Về phần kỳ hạn ba tháng hắn cũng không có để ở trong lòng, theo bản năng cho rằng Diệp Thần chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, không có khả năng Diệp Thần trong vòng thời gian ba tháng thực lực đột nhiên tăng mạnh, tu vi đại tăng để chiến thắng mình.
Trên thực tế ngoại trừ Diệp Thần ra, không ai cho rằng ba tháng sau một người chiến sĩ ba cấp tu luyện bất kể như thế nào đều khó có khả năng đạt tới chiến sĩ thất cấp tiêu chuẩn, càng không khả năng chiến thắng một người chiến sĩ thất cấp thân kinh bách chiến.
Ngay sau đó, tin tức được truyền đi nhanh nhất, ba tháng sau Diệp Thần nổi danh phế vật của đế đô tại Phượng Hoàng Sơn ước chiến Trần Phi thiếu niên thiên tài nhất đế đô. Diệp Thần chưa có trở về tới Diệp phủ tin tức đã truyền tới Diệp phủ cùng với hơn phân nửa quý tộc dòng họ đế đô.
Diệp Anh đang ở quân doanh chuẩn bị dẫn quân xuất phát, từ dưới tay tướng sĩ nghe được tin tức ước chiến giữa Diệp Thần và Trần Phi đầu tiên là sửng sốt, sau do cười khẽ hai tiếng liền vung tay lên dẫn theo đại quân rời đi quân doanh tiến về biên giới phương Bắc.
Về phần ước chiến của Diệp Thần với Trần Phi, Diệp Anh căn bản sẻ không có để ở trong lòng chẳng lẻ muốn nhờ người lớn tự thân xuất mã đi giáo huấn hay sao!
Diệp Anh không lo lắng đến sự an toàn Diệp Thần, chỉ cần mình một ngày vẫn còn không người nào dám sát hại con mình. Chỉ là Diệp Anh có chút không rõ con mình như thế nào đột nhiên hướng Trần Phi ước chiến, chiếu theo tính nết thì tránh chiến đấu mới phải a!
Diệp Anh nghĩ mãi mà không rõ liền lắc lắc đầu đem chuyện tình Diệp Thần sang một bên, bắt đầu suy tư về vấn đề phòng ngự biên cảnh đế quốc.
- Ngươi nói cái gì? Diệp Thần ước chiến Trần Phi tại Phượng Hoàng Sơn ba tháng sau?
Cách Ngõa Tư vẻ mặt sửng sốt nhìn tên người hầu vừa báo tin cho mình nói.
- Diệp Thần tiểu tử tại sao lại như vậy! Trần Phi chính là chiến sĩ thất cấp, Diệp Thần hắn chiến sĩ ba cấp nhỏ nhoi sao lại dám ước chiến với Trần Phi, sẽ không phải đầu óc hóa ngu chứ!
Người hầu hồi đáp khẳng định, Cách Ngõa Tư vẻ mặt không thể tin lẩm bẩm. Hắn cùng Diệp Thần thường xuyên cùng ở cùng một chỗ nên biết rõ thực lực Diệp Thần chính là chiến sĩ ba cấp đỉnh.
- Diệp Thần ước chiến Trần Phi tại Phượng Hoàng Sơn ba tháng sau?
Trong vương phủ, Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư vẻ mặt kinh ngạc nhìn lấy thủ hạ hỏi.
- Bẩm nhị hoàng tử điện hạ đúng là Diệp Thần nói như vậy.
Thủ hạ vẻ mặt cung kính trả lời câu hỏi của Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư.
- Diệp Thần thanh danh tuy rằng không tốt? Thế nhưng hắn cũng không phải là người không biết tiến thối, cũng là người không hiểu tốt xấu là gì! Chẳng lẽ còn có ẩn tình trong đó?
Được người hầu khẳng định trả lời, Cáp Đạt Tư cau mày thầm tự nói một hồi, liền nói với tên thủ hạ:
- Ngươi hãy kể lại chuyện tình ước chiến giữa Diệp Thần và Trần Phi cho ta một lần?
- Là như vậy....
Thủ hạ đem chuyện Diệp Thần đi vào Ngọc Thạch điếm, mua rất nhiều ngọc thạch đến Trần Phi cản đường hai người phát sinh xung đột mỗi một động tác, mỗi câu nói chi tiết đều rõ ràng kể rõ một lần. Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư lâm vào trầm tư.
Diệp Thần vì cái gì mua nhiều ngọc thạch? Bên người Diệp Thần hộ vệ mạnh bao nhiêu? Diệp phủ thực lực mạnh bao nhiêu? Diệp Anh phải chăng đã đột phá chiến sĩ cửu cấp tiến vào hàng ngũ chiến sĩ thánh cấp?
Tất cả chuyện này làm cho Cáp Đạt Tư sự nghi hoặc, bất quá nghi hoặc chỉ là nghi hoặc nhưng là ít nhất có mấy chuyện là có thể xác định, thứ nhất Diệp Thần cần nhiều ngọc thạch, thứ hai hộ vệ bên người rất mạnh và thứ ba là 90% Diệp Anh đã là cường giả thánh cấp.
Nghĩ tới đây, Cáp Đạt Tư biết mình trước kia tích cực lôi kéo Diệp Thần không có sai lầm, cho dù Diệp Thần đúng là phế vật nhưng hắn lại là con độc nhất thừa kế duy nhất của Diệp Anh cũng đáng được quan hệ thân thiết.
Sau một lát suy tính, Cáp Đạt Tư hướng về tên thủ hạ nói:
- Ngươi đi xuống đi! Lần này lập công thưởng cho người một trăm kim tệ hay đến phòng thu chi lĩnh tiền đi!
Sau khi tên thủ hạ vừa rời khỏi, Cáp Đạt Tư gọi quản gia đến đại sảnh mang ngọc thạch đóng gói đưa đến Diệp phủ.
Mặc kệ Diệp Thần vì cái gì cần lượng lớn ngọc thạch, chỉ cần mình tặng ngọc thạch lần này, như vậy chính là thu được cảm tình của đối phương.
Cùng lúc đó rất nhiều thế lực tại Vũ Quốc đều biết chuyện Diệp Thần cùng Trần Phi xung đột, cũng từ rất nhiều tin tức suy đoán ra. Mặc kệ Diệp Thần có là phế vật, ba tháng sau ước chiến sẽ thảm bại như thế nào, chỉ cần phụ thân hắn là Diệp Anh không ngã cũng đáng cho mình tiền bỏ ra thu được quan hệ thân thiết. Không ít các thế lực đều cùng Cáp Đạt Tư có chủ ý giống nhau liền sôi nổi đem ngọc thạch mang tới tặng cho Diệp Thần.
- Thiếu gia, người không nên ước chiến cùng Trần Phi, người không phải là đối thủ của hắn!
Sau khi rời khỏi Ngọc Thạch điếm, A Đại thản nhiên nói.
- Ta hiện tại không phải là đối thủ của hắn nhưng lại không có nghĩa ba tháng sau ta không đánh bại hắn!
Diệp Thần lấy tay sờ sờ hơn ba mươi khối linh thạch trong lòng, liền nhìn bao lớn linh thạch trên vai A Nhị, vẻ mặt lãnh đạm trả lời.
Có trên trăm vạn hạ phẩm linh thạch tốc độ tu hành chắc chắn tăng nhiều, quay về nhờ quản gia mua một đám dược liệu cung với đến công hội luyện kim sư định chế một cái lò luyện đan, đợi cho tu vi của chính mình đột phá đến luyện khí tầng nhị, pháp lực dồi dào một ít sẽ bắt đầu khai lò luyện đan sản xuất linh dược đẩy nhanh quá trình tu luyện.
Có linh thạch dư dật, đan dược phụ trợ chính mình nắm chắc trong vòng thời gian hai tháng, tu vi tăng lên tới luyện khí tầng bốn.
Đến khi tu vi tăng lên tới luyện khí tầng bốn tạm dừng tu luyện thần công, bắt đầu tu luyện bát hệ thuật pháp nắm giữ công kích cùng phòng ngự tăng cường sức chiến đấu.
Tin tưởng chỉ cần tu vi của chính mình tăng lên tới luyện khí tầng bốn có được phép lực dồi dào, dùng thời gian một tháng tu luyện bát hệ thuật pháp nắm giữ vận dụng linh hoạt thì hoàn toàn thoải mái đem Trần Phi đánh bại.
Nếu như không có linh thạch, Diệp Thần cũng không dám thổi phồng sau ba tháng chiến thắng chiến sĩ thất cấp Trần Phi. Nhưng là tài nguyên tu chân thực lực của chính mình nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh, chiến sĩ thất cấp tính gì chỉ là một tiểu châu chấu mà thôi căn bản không đáng mình quá mức chú ý.
Mục tiêu chính là toàn bộ đại lục, dù sao mình là Tu Chân giả duy nhất tại Phong Hỏa đại lục, một người hưởng thụ toàn bộ tài nguyên tu chân của đại lục, ánh mắt há có thể hạn hẹp ở Vũ Quốc nho nhỏ này.
Nghe được Diệp Thần nói, trên người phát ra vẻ tự tin A Đại nhẹ nhàng lắc đầu không nói chuyện nữa.
Để cho hắn tin tưởng một chiến sĩ ba cấp sau ba tháng có thể đánh bại một chiến sĩ một cái thất cấp đó là không có khả năng!
- Thiếu gia, Cách Ngõa Tư thiếu gia, Mỹ Đạt Kỳ thiếu gia, Cáp Đạt Tư điện hạ, cùng với không ít quý tộc nghe nói thiếu gia yêu thích ngọc thạch, đều phái người đưa tới ngọc thạch cho thiếu gia thưởng thức. Ngọc Thạch này đều bị Tô Nhã tiểu thư đặt ở phòng của người.
Diệp Thần mới vừa đi tới cửa phủ, hai gã hộ vệ trong mắt hiện lên một tia cổ quái nói.
- Nga, ta biết rồi!
Diệp Thần tùy ý đáp lại, liền vội vàng vào phủ hướng về phòng của mình đi đến, hắn thật không ngờ ước chiến của mình còn sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu này.
- Thiếu gia, người đã trở lại!
Chờ đợi Diệp Thần ngoài căn phòng, vừa thấy được Diệp Thần vội vàng trở về Tô Nhã liền sắc mặt vui mừng nghênh đón nói.
- Ừ, ta đã trở về. Ngọc thạch trong phòng ta là Cách Ngõa Tư bọn hắn đưa tới sao?
Diệp Thần tùy ý qua loa một câu liền vội hỏi.
- Vâng, ngọc thạch Cách Ngõa Tư thiếu gia đưa tới đều được để trong phòng cậu.
Nhìn thấy Diệp Thần với vẻ mặt nôn nóng, Tô Nhã không tự chủ được thần sắc căng thẳng vội vàng nói.
- Nga, ta biết rồi, ngươi đi mau lên! Cơm trưa ta sẽ không ăn! A Đại A Nhị thủ hộ cửa cho ta không có phân phó của ta bất luận kẻ nào cũng không cho phép vào!
Diệp Thần vội vàng phân phó vài câu, liền từ trong tay A Nhị tiếp nhận bao lớn linh thạch liền đi vào trong phòng.