“Tôi hỏi anh thêm một câu nữa được không?” cô khẩn khoản thay vì trả lời yêu cầu của tôi.
Tôi cảm thấy chông chênh, lo lắng khi nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Và lúc này đây, việc kéo dài khoảnh khắc này mới cám dỗ làm sao. Có Bella bên cạnh tôi dù chỉ một vài giây nữa thôi. Tôi thở dài, cảm thấy khó xử và nói, “Một thôi nhé!”.
“Uhm…” cô chần chừ một lát, như thể quyết định xem nên hỏi câu nào. “Anh nói rằng anh biết tôi đã không đi vào cửa hàng sách, và rằng tôi đã đi xuống phía nam. Tôi chỉ thắc mắc là làm cách nào mà anh biết được như vậy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào kính chắn gió. Thêm một câu hỏi nữa mà chẳng tiết lộ thêm điều gì về cô nhưng lại sẽ là quá nhiều về tôi.
“Tôi nghĩ chúng ta chẳng còn điều gì giấu giếm nhau nữa,” cô nói, giọng hàm chứa chỉ trích xen thất vọng.
Thật là mỉa mai! Cô ấy không ngừng lẩn tránh thậm chí chẳng cần phải cố gắng.
Được thôi, cô ấy muốn tôi trả lời thẳng thắn. Và bất chấp rằng cuộc đối thoại này sẽ chẳng đi đến đâu.
“Được rồi,” tôi nói “Tôi đã đi theo mùi hương của cô”.
Tôi rất muốn nhìn mặt cô ấy,nhưng lại e ngại những gì mình sẽ nhìn thấy. Thay vào đó, tôi lắng nghe hơi thở của cô trở nên gấp gáp và rồi bình ổn trở lại. Một lát sau cô tiếp tục nói, giọng cô bình thản hơn tôi mong đợi.
“Thế nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi…” cô nói.
Tôi nhìn cô, cau mày. Cô tránh né cũng thật giỏi.
“Câu hỏi nào cơ?”
“Chuyện đó diễn ra như thế nào – việc đọc suy nghĩ của người khác ấy? cô hỏi tôi, lặp lại câu cô đã hỏi khi còn ở nhà hàng. “Anh có thể đọc được suy nghĩ của bất kỳ ai, ở bất cứ nơi đâu à?” Làm thế nào mà anh làm được như vậy? Những người còn lại trong gia đình anh có thể làm vậy không…? Cô bỏ lửng câu hỏi, và chợt đỏ mặt.
“Em đã hỏi nhiều hơn một câu rồi đấy” tôi nói.
Cô vẫn nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.
Tại sao lại không nói cho cô ấy biết nhỉ? Cô ấy đã đoán được gần hết mọi chuyện và đây là một đề tài dễ trả lời hơn đề tài trước.
“Không, chỉ mình tôi có khả năng đó thôi. Và tôi cũng không thể nghe được suy nghĩ của tất cả mọi người, ở mọi nơi đâu. Phải đủ gần thì tôi mới nghe được. Người càng thân thì tôi càng nghe được suy nghĩ của người đó càng xa,nhưng mà không xa quá vài dặm đâu.” Tôi cố gắng tìm cách diễn đạt để cô có thể hiểu – một điều tương tự mà cô có thể liên hệ được.”Giống như là em đang ở trong một đại sảnh với rất nhiều người, mọi người cùng nói một lúc. Đó là một thứ âm thanh vo ve, rì rầm rất khó nghe. Khi mà tôi tập trung được vào một giọng nói thì khi đó tôi sẽ cảm nhận được họ nghĩ gì rất rõ ràng. Thường thì tôi bỏ ngoài tai những âm thanh đó – nó làm tôi rối trí lắm. Và rồi tôi cảm thấy dễ chịu hơn nếu coi đó là điều bình thường – tôi nhăn nhó – miễn là tôi không đường đột trả lời những điều người ta nghĩ mà phải trả lời những gì người ta nói là được.”
“Tại sao anh lại cho rằng anh không thể nghe được suy nghĩ của tôi?” cô lấy làm ngạc nhiên.
Tôi tiết lộ cho cô một sự thật nữa với một phép loại suy khác.
“Tôi không biết nữa,” tôi thừa nhận “Tôi chỉ có thể đoán rằng trí óc em không hoạt động giống như những người khác. Giống như suy nghĩ của em nằm trên sóng AM còn tôi thì chỉ bắt được sóng FM vậy.”
Tôi nhận ra rằng cô ấy không thích cách liên hệ này lắm. Tôi mỉm cười vì đã chuẩn bị trước cho phản ứng này của cô. Rõ ràng là cô đã không bị thất vọng.
“Đầu óc tôi không hoạt động bình thường?” cô hỏi, cao giọng với vẻ chán nản, “Ý anh là tôi là người lúc thế này lúc thế khác à?”
Ah, lại châm biếm nữa rồi.
“Tôi nghe được những giọng nói trong đầu mình và cô sợ rằng cô là người không có lập trường vững vàng hả?.” tôi cười lớn. Cô ấy hiểu được tất cả những điều nhỏ nhặt nhưng lại tỏ ra chậm hiểu với những bí mật lớn. Luôn luôn là những bản năng sai lầm …
Bella khẽ cắn môi những nếp nhăn xuất hiện giữa đôi mắt cô hằn sâu hơn.
“Đừng lo lắng,” tôi trấn an cô. “Đó chỉ là giả thuyết thôi mà…” Và vẫn còn một giả thuyết quan trọng hơn cần được thảo luận. Tôi nóng lòng đón đợi giả thuyết đó. Cứ mỗi giây trôi qua, tôi đều cảm thấy như bị đánh cắp mất thời gian vậy.
“Và cũng chính giả thuyết đã kéo chúng ta lại gần nhau,” tôi nói, tâm trạng vừa khắc khoải vừa thấy miễn cưỡng.
Cô thở dài, vẫn cắn chặt môi – tôi lo là cô có thể tự làm đau mình. Cô nhìn không chớp vào mắt tôi, nét mặt đượm vẻ buồn phiền.
“Chẳng phải là chúng ta không còn gì giấu giếm nhau nữa sao?” tôi lặng lẽ hỏi.
Cô nhìn xuống, đấu tranh với những dằn vặt nội tâm. Bất thình lình, cô hít thở mạnh và mở mắt thật to. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi thoáng qua khuôn mặt cô.
“Trời đất ơi!” cô thở hổn hển.
Tôi phát hoảng lên. Cô ấy đã nhìn thấy gì vậy? Làm sao mà tôi lại làm cô sợ hãi được chứ?
Sau đó cô thét lên, “Chạy chậm lại!”
“Cô làm sao vậy?” Tôi thật không hiểu nỗi sợ hãi của cô bắt nguồn từ đâu.
“Anh đang chạy với vận tốc một trăm dặm một giờ kìa!” cô hét lên với tôi. Cô đảo mắt nhìn ra cửa kính và giật nảy mình nhìn những hàng cây tối đen đang vun vút trôi qua chúng tôi. Một điều nhỏ nhặt chỉ là một chút tốc độ lại khiến cô ấy thét lên sợ hãi như vậy ư?
Tôi đảo mắt nhìn sang cô. “Bình tĩnh nào, Bella.”
“Anh muốn giết cả hai ta đấy à?” cô hỏi, giọng nói cao và căng thẳng.
“Chúng ta sẽ không đâm vào đâu cả,” tôi hứa với cô.
Cô thở mạnh và sau đó nói với tôi bằng giọng nhẹ nhàng hơn. “Tại sao anh lại phải vội vàng như vậy?”
“Tôi luôn lái xe như thế này mà.”
Tôi bắt gặp cái nhìn của cô cảm thấy thích thú bởi biểu hiện choáng váng trên khuôn mặt cô.
“Anh hãy để ý nhìn đường đi!” cô lại hét lên.
“Tôi chưa bao giờ gặp tai nạn, Bella ạ. Tôi thậm chí còn chưa nhận tấm vé phạt nào cơ.” Tôi cười toe toét với cô và gõ vào trán mình. Cử chỉ này thậm chí còn hài hước hơn – thật vô lý khi tôi còn có thể đùa cợt với cô về điều gì đó quá bí mật và lạ lùng. “Trong này có ra đa đấy.”
“Buồn cười thật,” cô nói với vẻ châm biếm, giọng cô đượm vẻ khiếp sợ hơn là giận dữ. “Charlie là cảnh sát, anh nhớ chứ? Tôi đã được dạy dỗ là phải tuân thủ luật lệ giao thông. Ngoài ra, nếu anh có biến chiếc Volvo này thành một cái bánh quy xoắn bao lấy thân cây, thì chỉ có anh mới bỏ đi được mà thôi”.
“Có lẽ vậy,” tôi lặp lại và sau đó lại cười vang không hề tức giận. Đúng vậy, chúng tôi hoàn toàn có thể gặp chuyện không may trong một tai nạn xe hơi. Cô ấy đúng khi e sợ, bất chấp khả năng lái xe của tôi… “Nhưng cô thì sẽ không thể…”.
Tôi thở dài rồi để chiếc xe chạy chậm lại như bò ra đường. “Được chưa nào?”
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ tốc độ. “Tạm được rồi”.
Thế này mà vẫn còn là quá nhanh với cô ư? “Tôi ghét lái xe chậm lắm,” tôi lầm bầm, nhưng vẫn giảm tốc độ thêm chút nữa.
“Thế này mà còn chậm à?” cô hỏi tôi.
“Đủ để trở thành nỗi xấu hổ trong cuộc đời lái xe của tôi,” tôi đáp lại nóng nảy. Đã bao lần cô né tránh câu hỏi của tôi rồi? Ba lần? Hay bốn lần? Những suy đoán của cô có khủng khiếp không? Tôi phải biết điều đó - ngay bây giờ. “Tôi vẫn chờ giả thuyết cuối cùng của cô đấy.”
Cô lại cắn môi dần trở nên buồn bã gần như là đau đớn
Tôi chế ngự cảm giác nôn nóng của mình và mềm giọng hơn. Tôi không muốn cô lo lắng.
“Tôi sẽ không cười đâu,” tôi hứa thầm mong rằng chỉ vì xấu hổ mà cô chưa sẵn sàng nói với tôi.
“Tôi e là anh sẽ giận đấy” cô thì thầm.
Tôi cố giữ giọng mình bình thản, “Điều đó tệ lắm à?”
“Vâng, rất tệ,”.
Cô nhìn xuống, tránh không nhìn vào mắt tôi. Thời gian dần trôi qua.
“Cô cứ nói đi,” tôi động viên cô.
Giọng cô thật nhỏ. “Tôi không biết phải bắt đầu thế nào cả”.
“Sao cô không bắt đầu từ đầu nhỉ?” Tôi nhớ lại những gì cô nói trước bữa tối. “Cô nói rằng không phải tự em nghĩ ra giả thuyết này mà.”
“Không phải”, cô đồng ý, và rồi lại im lặng.
Tôi nghĩ tới những điều có thể gợi ý cho cô ấy. “Cô đã suy ra từ đâu – một quyển sách à? Hay một bộ phim?”
Đáng lẽ tôi phải ngó qua những bộ sưu tập của cô khi cô vắng nhà. Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu Bram Stoker hay Anne Rice có mặt trên giá sách đó với những tựa sách nhàu nát…
“Không phải đâu,” cô lặp lại “Đó là ngày thứ Bảy, ở bãi biển.”
Tôi không hề mong đợi điều này. Câu chuyện đồn đại quanh vùng về chúng tôi chưa bao giờ đi xa tới mức quá kỳ quái – hoặc quá rõ ràng. Tôi đã bỏ lỡ lời đồn đại mới nào chăng? Bella lén nhìn tôi qua tay cô ấy và nhận thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt tôi.
“Tình cờ tôi đã gặp một người bạn cũ của gia đình – Jacob Black,” cô tiếp tục. “Bố cậu ta và Charlie là bạn bè từ khi tôi còn nhỏ”.
Jacob Black – cái tên không hề quen thuộc nhưng lúc này nó lại nhắc tôi nhớ đến điều gì đó…một lúc nào đó, từ rất lâu rồi… Tôi dán mắt vào kính chắn gió, điểm qua những kỳ ức để tìm ra mối liên hệ.
“Bố cậu ấy là một trong những tù trưởng của bộ tộc Quileute”, cô nói.
Jacob Black. Người kế vị Black. Một hậu duệ, không nghi ngờ gì nữa.
Đây là điều tệ nhất có thể xảy ra.
Cô đã biết sự thật.
Hàng loạt những suy nghĩ lướt trong đầu tôi trong lúc chiếc xe lượn quanh những góc cua tối đen trên đường, tôi đờ đẫn trong nỗi đau đớn – và gần như bất động, chỉ có một chút hành động máy móc để điều khiển chiếc xe.
Cô ấy đã biết sự thật rồi.
Nhưng mà…nếu cô đã biết sự thật từ hôm thứ Bảy… thì sau đó cô hẳn đã hiểu tất cả sự việc trong buổi tối hôm nay… và cho đến bây giờ…
“Bọn em đã đi dạo,” cô tiếp tục nói, “Và cậu ấy đã kể cho em nghe một vài truyền thuyết cũ – chắc là có ý làm em sợ, em nghĩ vậy. Cậu ấy đã kể cho em nghe một truyền thuyết về…”
Cô thoáng ngừng lại, nhưng giờ đây cô không cần phải e ngại gì cả; tôi biết cô sẽ nói gì. Điều bí ẩn duy nhất còn lại là tại sao cô ấy lại ở đây với tôi vào lúc này.
“Em cứ nói đi,” tôi bảo cô.
“Về ma cà rồng” cô thốt ra những lời nhẹ hơn cả tiếng thầm thì.
Nguyên việc phải nghe cô ấy nói to từ này, ở một chừng mực nào đó, thậm chí còn tệ hơn việc tôi biết rằng cô ấy đã biết tất cả. Tôi do dự trước những lời nói của cô và cố gắng kiềm chế.
“Và em nghĩ ngay đến anh à?” tôi hỏi cô.
“Không đâu. Cậu ấy đề cập đến gia đình anh.”
Thật mỉa mai làm sao khi mà chính con cháu của Ephraim lại có thể xâm phạm cái hiệp ước mà ông đã thề rằng sẽ bảo vệ. Một người cháu trai, hoặc có lẽ là một người cháu trai vĩ đại. Đã bao nhiêu năm đã trôi qua? Cũng phải bảy mươi năm rồi còn gì?
Đáng lẽ tôi phải nhận ra rằng không phải những người già, những người tin vào những truyền thuyết ấy, là mối nguy hiểm. Mà chính thế hệ trẻ - những người có thể đã được cảnh báo, nhưng vẫn nghĩ rằng những lời đồn đại cổ xưa thật đáng nực cười – mới là điều mà tôi cần phải cảnh giác về nguy cơ bị tiết lộ thân phận.
Điều này có nghĩa là từ nay tôi sẽ được thoải mái truy sát bộ tộc nhỏ bé, không được phòng ngự dọc bờ biển, hay là tôi quá võ đoán nhỉ? Ephraim và những người bảo vệ bộ tộc đã chết từ lâu rồi mà…
“Cậu ấy cho rằng đó chỉ là một điều mê tín vớ vẩn thôi,” Bella bất ngờ lên tiếng, giọng cô sắc lạnh với vẻ lo âu. “Cậu ấy không mong là em sẽ để tâm đến chuyện này”.
Tôi liếc thấy cô vặn vẹo hai tay tỏ vẻ bứt rứt.
“Đó là lỗi của em,” cô nói sau một thoáng ngập ngừng, và sau đó cô cúi đầu như thể cảm thấy xấu hổ. “Em đã bắt cậu ấy phải kể hết.”
“Sao em lại làm vậy?” Không khó khăn gì để tôi có thể giữ cho giọng nói đều đều như bây giờ. Phần tệ nhất đã được đề cập đến. Chừng nào chúng tôi vẫn còn thảo luận về những điều đã được khám phá, thì chúng tôi còn chưa phải tiếp tục đề cập đến những hậu quả của việc đó.
“Laurent nói điều gì đó về anh – cô ấy có ý muốn chọc tức em.” Cô hơi nhăn mặt khi hồi tưởng lại. Tôi chợt lơ đãng, tự hỏi làm sao mà Bella có thể lại bị chọc tức bởi ai đó nói điều gì đó về tôi được… “Và một cậu trai lớn hơn cũng là người của bộ tộc nói với em rằng gia đình anh sẽ không đến vùng đất của họ, dường như anh ta có ý ám chỉ một điều gì đó. Vì thế em đã rủ Jacob đi riêng với em và em đã dụ dỗ cậu ấy kể hết ra cho em biết”.
Cô cúi đầu xuống thấp hơn nữa khi cô thú nhận chuyện này, và biểu hiện của cô trông có vẻ như…người có lỗi.
Tôi rời mắt khỏi cô và cười váng lên. Cô cảm thấy có lỗi à? Cô ấy có thể làm gì để đáng bị khiển trách cơ chứ?
“Vậy em đã dụ dỗ cậu ấy như thế nào?” tôi hỏi.
“Em đã giả vờ tán tỉnh cậu ấy – em không nghĩ là nó lại hiệu nghiệm đến vậy”, cô giải thích, và giọng cô trở nên hoài nghi cái khoảnh khắc đó.
Tôi có thể hình dung được – cân nhắc xem cô ấy sẽ trở nên hấp dẫn như thế nào với đàn ông, dù cô hoàn toàn không nhận thức được – cô ấy sẽ quyến rũ như thế nào khi mà cô cố gắng tỏ ra hấp dẫn. Tôi chợt thấy cảm thương chàng trai mà cô chọn để kiểm tra sự hấp dẫn của mình.
“Giá mà anh được trông thấy cảnh đó,” tôi nói, và sau đó tôi cười to lần nữa với sự hài hước không che giấu. Tôi ước gì mình có thể nghe được phản ứng của cậu bé, chứng kiến tận mắt sự gục ngã của cậu. “Vậy mà em lại buộc tội anh là làm người khác lóa mắt – Thật tội nghiệp cho Jacob Black.”
Tôi không hề cảm thấy tức giận với việc mình bị tiết lộ thân phận như tôi từng nghĩ. Cậu ta chẳng biết gì hơn nữa. Làm sao mà tôi có thể trông đợi ai đó từ chối cô gái này những gì cô ấy muốn nhỉ? Không đâu, tôi chỉ cảm thấy thông cảm cho sự tổn hại mà cô đã gây ra cho tâm hồn bình lặng của cậu bé.
Tôi cảm thấy gương mặt đỏ ửng của cô làm nóng cả không khí giữa chúng tôi. Tôi liếc mắt về phía cô, cô vẫn đang nhìn qua cửa sổ. Cô không nói thêm điều gì nữa.
“Và sau đó thì em làm gì?” tôi nhắc cô. Đã đến lúc phải quay lại câu chuyện kinh dị rồi.
“Em tìm kiếm thông tin trên Internet”.
Bao giờ cũng thực tế. “Và những thông tin đó đã thuyết phục được em à?”
“Không phải,” cô nói “Chẳng có gì đúng cả. Phần lớn là những điều ngớ ngẩn thôi. Và sau đó…”
Cô lại ngừng nói, và tôi nghe thấy cô nghiến chặt răng.
“Rồi sao nữa?” tôi gặng hỏi. Cô ấy đã tìm được gì? Có điều gì gây ra ác mộng cho cô không?
Có một thoáng ngập ngừng, và sau đó cô thì thầm. “Em đã quyết định là chẳng có điều gì quan trọng nữa”.
Cơn choáng váng khiến cho tôi không thể nào suy nghĩ được trong chừng nửa giây và sau đó mọi việc trở nên rõ ràng. Vì sao cô lại để bạn mình về trước thay vì đi về cùng với họ. Vì sao cô lại đồng ý ngồi vào ô tô với tôi thay vì phải bỏ chạy và la hét gọi cảnh sát…
Phản ứng của cô luôn là sai lầm – luôn hoàn toàn sai lầm. Cô thu hút nguy hiểm về phía mình. Cô mời gọi chúng.
“Không còn gì quan trọng nữa ư?” tôi nói qua kẽ răng, cảm giác tức giận xâm chiếm tôi. Làm sao mà tôi cho rằng mình có thể bảo vệ một người khi mà người đó đã…xác định rõ là không cần sự bảo vệ nào cả?
“Không phải”, cô hạ thấp giọng, với vẻ dịu dàng không cắt nghĩa được. “Dù anh là ai thì điều đó với em cũng không còn quan trọng nữa”.
Cô thật là…không thể tưởng tượng nổi.
“Em không quan tâm anh có phải là quái vật không à? Nếu anh không phải là con người thì sao?”
“Chẳng sao cả”.
Tôi bắt đầu phân vân rằng liệu cô đã hoàn toàn bình phục chưa.
Tôi cho rằng mình có thể sắp xếp để cô có được sự chăm sóc tốt nhất…Carlisle có đủ các mối quan hệ để tìm cho cô những bác sĩ giỏi nhất, những nhà trị liệu tài năng nhất. Có lẽ, phải sửa chữa cái gì đó trong đầu cô bất cứ cái gì để giải thích những hành động không lý giải nổi của cô, bất cứ cái gì khiến cho cô có thể ngồi cạnh một con ma cà rồng mà nhịp tim vẫn ổn định và đập đều đặn như thế chứ. Tôi có thể dễ dàng canh chừng mọi việc, một cách tự nhiên thôi, và sẽ ghé thăm cô thường xuyên trong chừng được phép…
“Anh giận rồi”. cô thở dài “Lẽ ra em không nên nói gì mới đúng.”
Như thể việc cô ấy giấu kín những xáo trộn này sẽ giúp ích cho hai chúng tôi vậy.
“Không phải đâu. Anh rất muốn biết em đang nghĩ gì – cho dù đó là những suy nghĩ điên cuồng nhất”.
“Vậy là em lại đoán sai à?” cô hỏi, giờ thì giọng lại có chút hiếu chiến.
“Anh không có ý như vậy!” Tôi lại nghiến chặt răng. “Điều đó không còn quan trọng nữa mà!” Tôi lặp lại câu nói của cô, giọng gay gắt.
Cô thở dốc. “Vậy là em đã đúng?”
“Điều đó quan trọng lắm à?” tôi đập lại cô.
Cô hít một hơi thở sâu. Tôi giận dữ chờ câu trả lời của cô.
“Không hoàn toàn thế” cô đáp, giọng cô trấn tĩnh lại. “Chỉ là em tò mò muốn biết thôi.”
Không phải th!. Điều đó thực sự không còn quan trọng với cô nữa. Cô không quan tâm tới việc tôi là ai. Cô đã biết tôi không phải là người mà là một con quái vật và điều đó thực sự không còn quan trọng với cô nữa.
Bên cạnh những âu lo về sự tỉnh táo của cô, tôi bắt đầu cảm thấy có tia hy vọng le lói. Tôi cố gắng dập tắt nó.
“Vậy em muốn biết điều gì nào?” tôi hỏi cô. Chẳng còn bí mật nào nữa chỉ là những chi tiết vụn vặt thôi
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” cô hỏi.
Câu trả lời của tôi bật ra tự nhiên như lời đầu lưỡi. “Mười bảy tuổi.”
“Vậy anh mười bảy tuổi được bao lâu rồi?”
Tôi cố gắng không cười và nói giọng kẻ cả. “Cũng lâu rồi,” tôi thừa nhận.
“Được rồi,” cô nói, bất ngờ trở nên sôi nổi. Cô cười với tôi. Khi tôi nhìn chằm chằm vào cô, ái ngại nghĩ đến vấn đề gì đó đã xảy ra với đầu óc của cô nụ cười của cô lại còn tươi tắn hơn nữa. Tôi nhăn nhó
“Anh đừng cười nhé,” cô cảnh báo, “nhưng làm thế nào mà anh có thể ra ngoài ban ngày được?”
Tôi cười lớn thay vì phải trả lời cô. Dường như những tìm kiếm của cô không đem lại điều gì là thật cả. “Người ta tưởng tượng đấy.” Tôi bảo cô.
“Thế còn chuyện bị thiêu cháy bởi ánh nắng mặt trời?”
“Người ta tưởng tượng ra thôi”
“Và chuyện ngủ trong quan tài?”
“Cũng chỉ là tưởng tượng”.
Suốt cả thời gian dài giấc ngủ không phải là một phần trong cuộc sống của tôi – cho đến những đêm gần đây, khi tôi ngắm nhìn Bella mơ ngủ…
“Anh không thể ngủ được” tôi lầm bầm, trả lời câu hỏi của cô đầy đủ hơn.
Cô im lặng một lát.
“Anh không ngủ một chút nào ư?” cô hỏi.
“Anh không bao giờ ngủ cả.” tôi thở ra.
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt to dưới hàng mi dày, và khao khát rằng mình có thể ngủ được. Không phải để lãng quên như tôi đã từng làm trước đây cũng không phải để thoát khỏi sự buồn chán, mà vì tôi muốn được nằm mơ. Có lẽ, nếu như tôi ngất đi, nếu như tôi có thể nằm mơ, tôi sẽ được sống vài giờ trong thế giới nơi mà tôi và cô có thể bên nhau. Cô đã mơ về tôi. Tôi muốn được nằm mơ về cô biết bao!
Cô cũng nhìn tôi, gương mặt đầy băn khoăn. Tôi phải nhìn lảng đi.
Tôi không thể mơ về cô. Cô cũng không nên mơ về tôi như thế.
“Em vẫn chưa hỏi anh câu hỏi quan trọng nhất đâu đấy.” tôi nói, lồng ngực im bặt của tôi trở nên lạnh giá và cứng ngắc hơn bao giờ hết. Cô ấy bắt buộc phải hiểu. Ở một vài điểm, cô hẳn phải nhận ra là cô ấy đang làm gì chứ. Cô phải hiểu rằng điều này có ý nghĩa như thế nào – ý nghĩa hơn tất cả những điều cần suy xét khác, như sự thật là tôi yêu cô.
“Câu hỏi nào cơ?” cô hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên và chưa tỉnh táo lắm!
Điều này chỉ làm cho giọng tôi trở nên nặng nề hơn. “Em không muốn biết về thực đơn thường ngày của anh à?”
“Ồ. Cái đó.” Cô nói bằng giọng lặng lẽ mà tôi không thể giải thích được.
“Uh, cái đó đấy. Em không muốn biết là anh có uống máu không à?”
Cô tỏ ra nao núng với câu hỏi này. Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu.
“Uhm, Jacob cũng nói về điều đó rồi,” cô nói.
“Jacob nói gì với em vậy?”
“Cậu ấy nói anh không…săn người. Cậu ấy bảo em gia đình anh không còn nguy hiểm bởi vì các anh chỉ săn thú thôi.”
“Cậu ấy nói gia đình anh không còn nguy hiểm nữa sao?” tôi lặp lại với vẻ hoài nghi.
“Không hoàn toàn chính xác”, cô sửa lại, “Cậu ấy bảo rằng bộ tộc của cậu tin rằng gia đình anh không còn nguy hiểm nữa. Mặc dù vậy, những người Quileutes vẫn không muốn anh đặt chân lên đất của họ, chỉ thế thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào con đường, những ý nghĩ của tôi gầm gừ trong vô vọng, cổ họng tôi đau rát bởi sự thiêu đốt do cơn khát quen thuộc gây ra.
“Cậu ấy nói có đúng không?” cô hỏi với vẻ điềm tĩnh như thể chỉ là cô đang xác nhận lại bản tin thời tiết. “Rằng anh không săn người ấy?”
“Những người Quileutes nhớ dai thật.”
Cô gật đầu với chính mình vẻ suy nghĩ lung lắm.
“Dù sao em cũng đừng nên tự tin quá.” Tôi nói nhanh. “Họ đã đúng khi giữ khoảng cách với bọn anh. Bởi bọn anh vẫn còn rất nguy hiểm.”
“Em không hiểu.”
Không, cô không hiểu. Làm thế nào để cô hiểu được bây giờ?
“Bọn anh phải cố gắng,” tôi bảo cô, “Bọn anh thường kiểm soát tốt những việc mình làm. Thỉnh thoảng bọn anh cũng phạm sai lầm. Giống như anh vậy, khi cho phép mình đơn độc ở bên em như thế này.”
Mùi hương của cô vẫn tràn ngập trong xe. Tôi đã dần quen với nó, tôi có thể gần như lờ nó đi, nhưng không thể phủ nhận rằng cơ thể tôi khao khát được ở gần cô với một lý do hoàn toàn khác. Miệng tôi đang chứa đầy nọc độc.
“Đây là sai lầm à?” cô hỏi, giọng cô chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Âm thanh đó làm tôi nguôi giận. Cô muốn ở cạnh tôi –bất chấp tất cả cô vẫn muốn ở bên tôi.
Hy vọng lại bùng lên và tôi phải dập tắt nó đi.
“Một sai lầm cực lỳ nguy hiểm đấy,” tôi nói với cô một cách chân thành, ước rằng sự thật có thể thực sự tác động đến cô theo cách nào đó.
Cô im lặng một lát. Tôi nghe thấy hơi thở của cô thay đổi – nó bất ngờ mạnh mẽ khác thường nhưng không phải do sợ hãi.
“ Anh hãy nói với em nữa đi.”, bất ngờ cô nói, giọng run rẩy bởi một nỗi đau đớn nào đó.
Tôi nhìn cô chăm chú hơn.
Cô ấy đang đau đớn. Làm sao tôi có thể cho phép điều đó xảy ra chứ?
“Em muốn biết gì nữa nào?” tôi hỏi, cố gắng nghĩ cách tránh cho cô khỏi bị tổn thương. Cô không thể bị tổn thương. Tôi sẽ không làm tổn thương cô.
“Cho em biết, tại sao anh lại săn thú chứ không săn người ?”, cô nói, vẫn có vẻ khổ nảo.
Điều này chẳng đã rõ ràng rồi sao? Hay nó cũng không phải là vấn đề đối với cô?
“Vì anh không muốn trở thành quái vật.” tôi thì thầm.
“Nhưng săn thú thôi liệu có đủ không?”
Tôi tìm một sự so sánh khác theo cách mà cô có thể hiểu được. “Anh không chắc lắm, tất nhiên rồi, nhưng anh so sánh việc đó với việc sống bằng đậu phụ và sữa đậu nành; bọn anh gọi nhau là những người ăn chay, chỉ là đùa thôi. Nó không hoàn toàn thỏa mãn được cơn đói – cơn khát thì đúng hơn. Nhưng nó đủ để bọn anh tồn tại được.Trong phần lớn thời gian...” Giọng tôi nhỏ dần; tôi cảm thấy xấu hổ bởi đã đặt cô vào vòng nguy hiểm. Mối nguy hiểm mà tôi vẫn tiếp tục cho phép mình…
“Đôi khi điều này trở nên khó khăn hơn bất cứ một điều gì khác.”
“Hiện giờ anh cảm thấy khó khăn lắm phải ko?”
Tôi thở dài. Tất nhiên là cô ấy sẽ hỏi câu hỏi mà tôi không muốn trả lời chút nào. “Đúng vậy,” tôi thừa nhận.
Tôi đã đoán đúng phản ứng sinh học của cô ấy lần này: hơi thở của cô vẫn không thay đổi, tim cô vẫn đập đều đặn. Tôi đã đoán đúng, nhưng mà tôi vẫn không hiểu. Làm thế nào mà cô không cảm thấy sợ hãi nhỉ?
“Nhưng bây giờ anh không đói mà.” Cô tuyên bố, hoàn toàn tự tin.
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Đôi mắt anh,” cô nói, giọng rất thoải mái. “Em đã bảo anh là em có một giả thuyết mà. Em nhận ra rằng con người – những người đặc biệt – thường trở nên gắt gỏng hơn khi họ đói.”
Tôi cười thầm trước sự mô tả của cô: gắt gỏng à. Đó chỉ là cách nói giảm thôi. Nhưng cô vẫn đúng, như mọi lần. “Em rất hay quan sát mọi người, phải không nào?” tôi lại cười vang.
Cô cũng mỉm cười một chút và lại chau mày như thể cô đang tập trung vào một việc gì đó.
“Cuối tuần rồi anh đã đi săn, với Emmett à?” cô hỏi khi tiếng cười của tôi đã dứt.
Cách mà cô nói cũng rất lôi cuốn nhưng cũng dễ làm tôi nản lòng. Cô có thể hoàn toàn chấp nhận được những điều này một cách dễ dàng như vậy sao? Dường như tôi cảm thấy choáng váng hơn cả cô nữa.
“Uh” tôi nói và sau đó như thể tôi kết thúc ở đó là chưa đủ, tôi cảm thấy sự thôi thúc giống như tôi đã từng cảm thấy trong nhà hàng: tôi muốn cô hiểu rõ về tôi. “Thật ra anh không muốn đi đâu,” tôi tiếp tục nói một cách chậm rãi, “ nhưng việc đi săn là cần thiết. Sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu anh không cảm thấy khát khi ở gần bên em.”
“Tại sao anh lại không muốn đi?”
Tôi hít một hơi thở sâu và sau đó quay lại bắt gặp cái nhìn của cô. Sự thành thật này thật khó diễn tả một cách khác thường.
“Vì anh cảm thấy…lo lắng,” tôi cho rằng từ này có thể diễn tả hết được, mặc dù chưa đủ mạnh, “khi phải rời xa em. Anh không hề nói đùa khi bảo em phải cẩn thận không để ngã xuống biển hoặc xuống bất cứ cái gì hôm thứ Năm tuần trước đâu. Cuối tuần qua anh đã không tập trung được vào việc gì, anh rất lo cho em. Và sau những gì xảy ra tối nay, anh thấy ngạc nhiên là cuối tuần vừa rồi em vẫn bình an vô sự.” sau đó tôi nhớ ra những vết xây xước trong lòng bàn tay cô. “Uhm, em cũng không hoàn toàn bình an vô sự đâu”. Tôi sửa lại.
“Gì cơ?”
“Tay em kìa,” tôi nhắc cô.
Cô thở dài và nhăn mặt. “Em bị ngã.”
Tôi đã đoán đúng. “Anh cũng nghĩ vậy mà,” tôi nói, không thể nén được nụ cười. “Anh cho rằng, vì là em nên vết thương mới tệ hơn như vậy – chỉ nghĩ đến những điều đó thôi cũng đủ dằn vặt anh suốt thời gian phải xa em. Những ba ngày trời dài đằng đẵng. Anh đã khiến Emmett phát điên lên.” Thành thật mà nói, đó không phải là chuyện của quá khứ. Có lẽ tôi vẫn đang làm Emmett cáu giận, và cả gia đình tôi nữa ngoại trừ Alice…
“Ba ngày à?” cô hỏi, giọng chợt đanh lại. “Không phải anh mới trở về hôm nay sao?”
Tôi thật không hiểu vì sao giọng cô lại có vẻ bực bội như vậy. “Không, bọn anh đã về từ hôm Chủ Nhật rồi.”
“Vậy tại sao em không thấy bất cứ ai đến trường hết?” cô chất vấn. Sự giận dữ của cô làm tôi lúng túng. Cô dường như không nhận ra câu hỏi này lại là một trong những câu hỏi có liên quan đến những chuyện tưởng tượng về chúng tôi.
“Uhm, em có hỏi là liệu mặt trời có làm anh bị thương không, thực ra thì không” tôi nói, “Nhưng anh không thể ra ngoài ánh nắng mặt trời được, ít nhất thì, anh không thể đến nơi mà người khác có thể trông thấy mình.”
Điều này làm cô bối rối hơn là tức giận. “Vì sao chứ?”, cô hỏi, nghiêng đầu sang một bên.
Tôi nghi ngờ khả năng có thể tìm ra một cách liên hệ phù hợp để giải thích cô hiểu điều này. Vì thế tôi chỉ nói với cô rằng “Một lúc nào đó anh sẽ cho em xem”. Và sau đó tôi lại tự hỏi không biết đây có phải là một lời hứa mà tôi có thể không giữ được với cô hay không? Tôi có gặp lại cô nữa không, sau đêm nay? Liệu tôi có yêu cô đủ để chịu đựng việc rời xa cô không?
“Anh có thể gọi cho em mà,” cô nói.
Thật là một kết luận kỳ quặc. “Nhưng anh biết em an toàn là được rồi.”
“Nhưng em thì không biết anh ở đâu. Em…” cô đột nhiên ngừng lại, và nhìn vào hai bàn tay.
“Sao cơ?”
“Em không thích như thế.” Cô nói một cách e thẹn, làn da trên gò má cô ửng đỏ. “Không được trông thấy anh. Điều đó cũng làm em lo lắng đến khắc khoải”.
Giờ thì mi đã hài lòng rồi chứ? Tôi tự hỏi mình. Uhm, đây chính là phần thưởng cho sự hy vọng.
Tôi cảm thấy hoang mang, phấn chấn và sợ hãi - phần nhiều là sợ hãi – khi nhận ra rằng tất cả những tưởng tượng điên cuồng nhất của tôi cuối cùng cũng không xa lắm với sự thật. Điều đó giải thích tại sao với cô ấy việc tôi có là một con quái vật cũng không quan trọng. Đó cũng chính xác là lý do giờ đây với tôi những luật lệ không còn ý nghĩa gì nữa.
Tại sao đúng và sai cũng không còn gây ảnh hưởng đến tôi được nữa. Trong tất cả những ưu tiên của tôi giờ đây quan trọng nhất là phải tạo được cho cô gái đang ngồi bên mình một nơi thật an toàn.
Bella rất quan tâm đến tôi.
Tôi biết rằng nếu đem so sánh với tình yêu mà tôi dành cho em tình cảm đó sẽ chẳng là gì nhưng vẫn đáng để em mạo hiểm cả mạng sống ngồi đây bên cạnh tôi một cách tự nguyện và vui sướng.
Tình cảm đó cũng đủ gây ra nỗi đau đớn cho em nếu như tôi làm việc đúng ra phải làm và ra đi rời bỏ em.
Phải chăng những việc tôi phải làm lúc này là sẽ không được làm em bị đau đớn? Như thế có là tất cả?
Lẽ ra tôi nên phải tránh xa nơi này, tôi không nên quay về Forks. Tôi sẽ không mang lại cho em điều gì tốt đẹp cả ngoài nỗi đau. Điều đó có ngăn tôi lúc này rời bỏ nơi này không? Ngăn được tôi làm cho sự việc thêm tồi tệ?
Cảm giác của tôi lúc này đây, cảm nhận được hơi thở ấm áp tương phản với làn da lạnh băng của mình…
KHÔNG. Không gì có thể ngăn tôi được nữa.
“ Trời ơi” Tôi rên rỉ với chính mình” Sai rồi”
“Em nói gì mà sai chứ?” Em hỏi và nhận ngay lỗi về mình
“ Em không hiểu sao, Bella? Anh đã phải khổ sở vì điều đó rồi, giờ cả em cũng phải chịu đựng như anh nữa. Anh không muốn nghe là em phải chịu đựng như thế “Đó là lời nói thật, nó cũng là lời nói dối. Phần ích kỷ nhất trong con người tôi đang bay bổng vui sướng khi tôi biết rằng em cũng khao khát tôi như tôi khao khát em vậy.” Điều đó là sai trái. Nó không an toàn. Anh là người nguy hiểm, Bella à… em phải hiểu điều đó.”
“Không” Đôi môi em bĩu ra hờn dỗi.
“Anh nói nghiêm túc đấy” Tôi đang vật lộn dữ dội với chính mình, một nửa liều lĩnh đồng ý với em, một nửa tuyệt vọng làm theo những cảnh báo để tránh khỏi sai lầm, những từ ấy thoát qua khỏi răng tôi như tiếng lẩm bẩm.
“Em cũng vậy” Em đáp trả “Em đã nói với anh rồi, anh là ai,với em, không còn quan trọng. Tất cả đã quá trễ rồi.”
Quá trễ sao? Chỉ trong giây lát tưởng như kéo dài vô tận, tái hiện lại trong đầu tôi hình ảnh mình quan sát thế giới trở nên ảm đạm với sự hòa quyện của duy nhất hai gam màu trắng và đen khi bóng tối trườn qua bãi cỏ đầy nắng lan phía Bella đang ngủ. Đó là bóng tối không thể nào cưỡng lại được, không thể nào ngăn cản nổi. Chúng lấy đi màu trắng ngà trên làn da em rồi nhấn chìm em vào bóng tối.
Quá trễ sao? Hình ảnh mà Alice nhìn thấy trước cuộn lại trong óc tôi, Bella với đôi mắt đỏ ngầu ngoái nhìn tôi dửng dưng. Một cái nhìn vô cảm nhưng với cách nhìn như thể em căm ghét tôi vô cùng. Căm ghét tôi vì đánh cắp mọi thứ thuộc về em. Căm ghét tôi vì cướp mất cuộc sống và tâm hồn em
Không thể là quá trễ được.
“Đừng bao giờ nói thế nữa” Tôi rít nhỏ tưởng chừng như khàn đi.
Em hướng tầm nhìn ra bên ngoài cửa xe và lại cắn môi . Hai tay em vòng lại ghì chặt vào lòng. Hơi thở của em lớn dần và rồi vỡ òa
“Em đang nghĩ gì vậy?”Tôi thật sự phải biết điều em đang nghĩ.
Em lắc đầu không nhìn tôi. Tôi nhìn thấy cái gì đó long lanh như pha lê rơi trên má em.
Tôi quằn quại trong đau đớn! “ Em đang khóc đấy ư?”Tôi làm cho em khóc mất rồi! Tôi làm tổn thương em nhiều đến thế ư?
Em đưa mu tay lên quệt nhẹ vào má, “ Không”, em nói dối nhưng giọng thì vỡ oà.
Bản năng của con người tưởng như đã bị chôn vùi bấy lâu trong tôi trỗi dậy khiến tôi đưa tay với về phía em, trong giây phút đó tôi cảm thấy mình “người” hơn bao giờ hết . Rồi sau đó tôi sực tỉnh… tôi không là con người thực sự. Và tôi chậm rãi thả tay xuống.
“ Anh xin lỗi”Tôi nói quai hàm tôi nghiến chặt lại. Làm sao có thể nói với em rằng tôi hối tiếc đền chừng nào? Hối tiếc vì tất cả những lỗi lầm ngu ngốc mà tôi đã gây ra.Hối tiếc vì sự ích kỷ không giới hạn của mình. Hối tiếc bởi em quá bất hạnh khi trở thành mối tình đầu bi thảm của tôi. Hối tiếc vì cả những điều khác vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi mà trước hết số phận đã lựa chọn con quái vật là tôi để kết thúc cuộc đời em.
Tôi hít lấy một hơi thật sâu sâu, phớt lờ cơn khát khốn khổ đang giày vò tôi bởi mùi hương ngon ngọt của Bella, cố gắng kiểm soát bản thân mình. Tôi muốn thay đổi đề tài thảo luận để có thể nghĩ về cái gì đó khác. May mắn thay những điều hiếu kỳ của tôi về em là vô tận. Tôi luôn có câu hỏi cho mình.
“ Nói gì với anh đi”Tôi nói.
“Vâng?”Em trả lời khàn khàn, giọng vẫn còn đẫm nước mắt.
“Tối nay em đã nghĩ gì vậy, trước khi anh rẽ vào góc phố ấy? Anh không hiểu được cảm xúc của em… Trông em không có vẻ gì là sợ hãi mà như đang để đầu óc tập trung cao độ vào việc gì ấy.” Tôi nhó lại khuôn mặt em khi đó, buộc bản thân mình phải quên đi những đôi mắt mà tôi dùng để nhìn em, trông em rất quả quyết.
“Lúc ấy em đang hình dung ra cách để vô hiệu hoá một kẻ tấn công,” giọng nói em đã trấn tĩnh hơn. “Anh biết đấy, tự vệ mà. Em tính đập cho mặt hắn bẹp dí lại…” Sự điềm tĩnh của em không kéo dài được cho đến khi kết thúc lời giải thích . Nó cứ xoắn lại cho đến khi thật sự bị kích động bởi lòng căm ghét. Đấy không phải một lời nói cường điệu và sự giận dữ của mèo con nhõng nhẽo lúc này chẳng đáng cười chút nào . Tôi mường tượng lại hình dáng mỏng manh của em chỉ như một dải lụa phủ trên một khung kính bị che khuất bởi những tên cầm thú phì nộn, nặng nề có thể làm hại em. Cơn giận dữ như đang sôi lên trong đầu tôi.
“Em định phản công chúng à?” Tôi muốn rên lên. Toàn những bản năng chết người có thể dễ dàng giết chết chính em “ Sao em không nghĩ đến việc bỏ chạy?”
“ Khi chạy em hay bị ngã lắm” Em thú nhận một cách bẽn lẽn.
“ Thế sao em không hét lên cầu cứu”
“Em cũng định làm như thế”.
Tôi ngao ngán lắc đầu hoài nghi. Làm thế nào mà em có thể xoay sở để sống sót được trước khi đến Forks cơ chứ?
“ Em nói đúng lắm.” Tôi trả lời em với một giọng cáu gắt “Đúng là anh đang phải chiến đấu với thần định mệnh để cứu sống em”.
Em thở dài liếc nhìn ra ngoài cửa xe. Sau đó em quay lại nhìn tôi.
“ Ngày mai em có còn được gặp anh không ?” Em bất ngờ hỏi tôi.
Như thể con đường dẫn đến địa ngục dài thăm thẳm nhưng tôi vẫn có thể vui thú với hành trình đó của mình.
“Có,anh cũng có bài phải nộp.” Tôi mỉm cười với em và cảm thấy tuyệt làm sao vì đã làm điều đó “ Anh sẽ giữ cho em một ghế vào giờ ăn trưa nhé!”.
Trái tim em run rẩy vì bị kích động; trái tim đã ngừng đập của tôi đột nhiên thấy ấm áp.
Tôi dừng xe trước nhà bố em, Em vẫn ngồi im không muốn rời xa tôi.
“ Anh có hứa ngày mai sẽ đến trường không?” Em nhấn mạnh.
“Anh hứa”.
Bằng cách nào mà việc làm sai trái này lại mang đến cho tôi nhiều hạnh phúc đến vậy? Chắc chắn có điều gì đó không ổn!
Em gật đầu hài lòng và bắt đầu cởi áo khoác của tôi ra.
“Em cứ giữ lấy đi.” Tôi nhanh chóng quả quyết với em. Đúng hơn là tôi muốn em giữ lại một vật gì đó của tôi khi tôi rời em giống như chiếc nắp chai vẫn đang nằm trong túi tôi… “ Ngày mai, em không có áo ấm mặc mà”.
Tay em đưa nó lại cho tôi, cười rầu rĩ “ Em không muốn phải giải thích này nọ với bố” Em nói.
Tôi đã không đoán ra được điều đó. Tôi mỉm cười với em. “Ừ, đúng rồi”.
Em đặt tay lên nắm cửa, và sau đó dừng lại. Em không muốn rời đi cũng như tôi không muốn để em bỏ đi.
Để lại em mà không có sự bảo vệ, ngay cả trong chốc lát…
Không nghi ngờ gì là Peter và Charlotte vẫn đang đi đúng theo lộ trình của họ qua Seatle nhưng luôn có những nguy hiểm khác. Thế giới này không phải là một nơi an toàn cho con người đặc biệt là cho em, người luôn “nhạy cảm” với những gì nguy hiểm hơn bất cứ ai.
“Bella” Tôi hỏi, ngạc nhiên bởi cảm giác thích thú khi chỉ mới gọi đến tên em
“Vâng?”
“Em hứa với anh một việc được không?”
“Vâng”Em đồng ý ngay tắp lự sau đó đôi mắt em căng ra như thể đang nghĩ ra lí do để phản đối tôi vậy.
“Em đừng bao giờ vào rừng một mình”, tôi cảnh báo em phân vân liệu có phải lời yêu cầu này là nguyên nhân của sự phản đối đang hiện lên trong đôi mắt em.
Em chớp mắt, thảng thốt “ Vì sao?”
Tôi nhìn trừng trừng vào bóng tối không đủ tin cậy kia. Thiếu ánh sáng không phải là vấn đề với đôi mắt tôi nhưng đó cũng không phải là vấn đề rắc rối với kẻ săn mồi khác. Bóng đêm chỉ đủ che mắt con người. “Trong rừng không phải chỉ có mình anh là kẻ nguy hiểm nhất đâu.”, tôi nói, “Chúng ta cứ thỏa thuận như thế nhé!”
Em khẽ rùng mình nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, em nói nụ cười lại nở trên môi, “ Em sẽ làm theo lời anh”.
Hơi thở của em phả vào mặt tôi, quá đỗi ngọt ngào và thơm ngát.
Tôi có thể ngồi như thế này ở đây suốt cả đêm nhưng em cần phải ngủ. Hai ước muốn ngang nhau đang không ngớt xung khắc mạnh mẽ trong tôi: khao khát em và mong muốn em được an toàn.
Tôi thở dài khi nghĩ tới những việc sẽ chẳng bao giờ xảy ra “ Hẹn mai gặp lại em nhé”, tôi nói, biết rằng mình có thể nhìn thấy em sớm hơn nhiều so với cái hẹn ấy còn em sẽ không thể nào nhìn thấy tôi cho tới ngày mai.
“Vâng, hẹn mai gặp lại”, em đồng ý và mở cửa xe .
Lại là cảm giác quặn đau khi phải nhìn em bước đi xa khỏi tôi.
Tôi nhoài người theo em khao khát được giữ em ở lại cùng mình, “ Bella?”
Em quay người lại sững sờ, kinh ngạc khi thấy khuôn mặt chúng tôi đã gần sát nhau.
Tôi cũng như em ngập tràn trong những cảm xúc của sự gần gũi này. Hơi ấm của em cuộn lên như những cơn sóng vuốt ve gương mặt tôi. Tôi có thể cảm thấy làn da em mượt mà như lụa…
Tôi nghe được trái tim em như ngừng đập, đôi môi em khẽ mở ra.
“Em ngủ ngon nhé”, tôi thì thầm với em, nhoài ra xa, trước khi cả cơn khát quen thuộc lẫn một ham muốn hoàn toàn mới mẻ và kỳ lạ vừa bùng lên, có thể khiến tôi làm một điều gì đó gây tổn thương cho em.
Em bất động trong giây phút, mắt mở to và sửng sốt.Tôi đoán rằng em đang bị lóa mắt. Và tôi cũng như đang như vậy.
Em dần lấy lại trạng thái cân bằng dù gương mặt vẫn còn một chút kinh ngạc và suýt chút nữa ngã ra khỏi xe, em bị trượt chân và phải bíu lấy cửa xe để giữ thăng bằng.
Tôi cười khúc khích, hy vọng tiếng cười đó quá nhỏ để em có thể nghe được.
Tôi nhìn thấy em suýt vấp ngã ở ngay quầng sáng hắt trước cửa vào nhà. Thế là em đã an toàn cho đến thời điểm này. Và tôi sẽ sớm trở lại để kiểm tra điều đó.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt em dõi theo khi tôi lái chiếc xe xuống con đường tối tăm. Tôi cảm thấy một cơn xúc động kỳ lạ dâng trào trong mình khác hẳn những cảm giác đã từng có. Thường thì tôi dễ dàng quan sát bản thân qua đôi mắt nhìn của người nào đấy khi tâm trí tôi tập trung vào người đó. Nhưng lần này là sự thích thú thực sự kỳ lạ, cảm giác mơ hồ có đôi mắt dõi theo mình. Tôi biết thế bởi lẽ đó là đôi mắt của em.
Hàng triệu ý nghĩ đuổi theo nhau trong đầu tôi khi tôi lái xe vô định trong đêm tối.
Tôi lái xe vòng quanh các con phố trong một khoảng thời gian khá dài, không dừng lại ở đâu, chỉ nghĩ về Bella vẫn lâng lâng trong cảm giác khó tả vì tất cả sự thật đã được phơi bày. Tôi sẽ không còn phải sống nơm nớp trong nỗi khiếp sợ rằng em sẽ khám phá ra tôi là cái gì nữa. Giờ em đã biết tất cả. Em bảo nó chẳng là gì với em. Mặc dù đó rõ ràng là một điều tệ hại với em, nhưng nó mang đến sự giải thoát đáng kinh ngạc cho tôi.
Nhiều hơn thế, tôi nghĩ về Bella và tình yêu đầy những hàm ơn. Em không thể yêu tôi như cách mà tôi yêu em – một tình yêu say đắm đầy ám ảnh và dữ dội đến mức có thể hủy hoại cả con người mong manh của em. Nhưng dường như em có đủ mạnh mẽ. Đủ mạnh mẽ để đánh bại bản năng sợ hãi. Đủ mạnh mẽ để khao khát ở gần bên tôi. Được ở bên em là niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà tôi từng biết đến.
Tôi đã từng cô đơn trong cả một quãng thời gian dài và cũng trong chừng ấy thời gian tôi không làm tổn thương tới ai để mang lại sự thay đổi nào. Tôi cho phép bản thân mình cảm thấy hạnh phúc khi không phải dính dáng đến những tấn bi kịch. Hạnh phúc chỉ cần biết là em có quan tâm đến tôi. Chỉ là niềm hân hoan khi chinh phục được tình cảm của em. Hạnh phúc là ngày lại ngày tôi được ngồi bên em, nghe giọng em nói, khiến cho những nụ cười nở trên môi em.
Tôi “tua đi tua lại” nụ cười ấy trong đầu, nghĩ lại hình ảnh đôi môi đầy đặn căng ra, cái vết chẻ trên chiếc cằm nhọn, ánh mắt em nhìn ấm áp và nóng bỏng biết bao. Ngón tay em mềm mại và ấm áp trong tay tôi lúc tối nay. Tôi tưởng tượng cảm giác thế nào khi chạm vào làn da mỏng manh trên gò má của em, mỏng manh và ấm áp…quá đỗi mỏng manh. Chỉ như dải lụa trải trên khung kính..quá dễ bị tổn thương.
Tôi không để tâm suy nghĩ của mình hướng tới đâu khi mọi việc trở nên quá trễ. Đó là khi tôi mải miết với sự mong manh dễ vỡ ấy, hình ảnh mới về em đã xâm chiếm những tưởng tượng của tôi. Em chìm hẳn trong bóng tối, tái xanh đi vì sợ hãi, quai hàm vẫn nghiến chặt, kiên quyết, đôi mắt sôi sục, tập trung cao độ. Thân hình mảnh mai đứng trụ vững vàng, sẵn sàng phản công lại những hình dạng to lớn vụng về nhăn nhúm bao quanh em, những cơn ác mộng u ám.
“Ôi”, tôi rên lên bởi nỗi căm ghét dồn nén gần như đã bị lãng quên trong niềm vui sướng được yêu em, lại cháy bừng lên thành một cơn phẫn nộ tột cùng.
Tôi đang đơn độc. Tôi tin chắc rằng Bella đang được an toàn trong ngôi nhà của mình; trong một giây lát tôi đã vui mừng khôn xiết rằng Charlie Swan, cảnh sát trưởng của địa phương, được huấn luyện và có vũ khí, đang ở cùng em. Điều đó cũng có nghĩa là em được bảo vệ
Em được an toàn và tôi cũng chẳng mất bao lâu để thực hiện việc báo thù.
Không! Em xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp, tôi không được phép để em phải quan tâm đến một tên giết người. Nhưng còn những người khác thì sao?
Bella đã được an toàn. Chắc chắn là Angela và Jessica cũng như vậy trên chiếc giường ngủ ấm áp của họ.
Nhưng vẫn còn một con quái vật đang lang thang trên đường phố Port Angeles. Một con quái vật đội lốt người – hắn sẽ chẳng phải là vấn đề với con người hay sao? Mong muốn giết người là một việc hoàn toàn sai trái. Tôi biết điều đó. Nhưng để cho hắn tự do và lại thực hiện những vụ tấn công khác cũng không phải là việc làm đúng đắn.
Người phụ nữ tóc vàng chủ nhà hàng; cô gái bồi bàn mà tôi không thực sự đã có lần nào để mắt tới. Hai người ấy đều chọc giận tôi chút xíu nhưng điều ấy không có nghĩa là họ đáng phải gặp nguy hiểm.
Một trong hai người đó có thể là người quan trọng đối với ai khác như Bella đối với tôi vậy. Ý nghĩ đó khiến tôi ra ngay được quyết định.
Tôi quay xe về hương bắc, tăng tốc bởi lẽ giờ đây tôi đã có mục đích. Mỗi khi tôi gặp phải vấn đề vượt ngoài khả năng của mình, việc gì đó hiển nhiên như trường hợp này, tôi biết sẽ tìm được sự giúp đỡ ở đâu.
Alice đang ngồi đợi tôi dưới mái hiên nhà. Tôi thà dừng xe luôn ở trước nhà hơn là phải đánh một vòng để tới gara.
“ Carlisle đang ở phòng làm việc” Alice nói với tôi trước khi tôi có thể hỏi.
“Cám ơn em “Tôi trả lời, xới tung mái tóc của cô khi tôi bước qua.
Cám ơn vì đã trả lại cuộc gọi của em, cô ấy nghĩ một cách mỉa mai.
“ Oh”, tôi dừng lại trước cửa, lôi điện thoại ra và bật lên,“ Xin lỗi. Thậm chí anh còn không kiểm tra xem ai gọi nữa! Lúc đó anh…bận chút”
“Ừ, em biết mà. Em cũng xin lỗi. Lúc em nhìn thấy mọi việc sắp diễn ra anh vẫn đang trên đường.”
“Lúc đó anh cũng gần tới nơi rồi”, tôi lẩm bẩm.
Em xin lỗi, cô ấy nhắc lại như thể xấu hổ với chính mình.
Trường hợp này chẳng có gì khó để độ lượng bởi lẽ Bella đã ổn. “Đừng có vậy. Anh biết là em không thể nắm rõ mọi thứ mà. Alice, không ai có thể yêu cầu em thông suốt mọi việc được”
“Cảm ơn anh”.
“Anh suýt mời em ra ngoài ăn tối đấy, em có bắt được điều đó không trước khi anh kịp thay đổi ý định ấy?”
Cô ấy cười toe toét, “ Không, em cũng bỏ lỡ nó luôn. Giá mà em biết được nhỉ? Em đã đến ngay rồi.”
“ Em đã tập trung vào việc gì mà để lỡ nhiều thứ vậy hả?”.
Jasper đang suy nghĩ về ngày kỷ niệm của tụi em, cô cười lớn. Anh ấy đang cố gắng để không đưa ra quyết định làm gì với món quà của em, nhưng mà em nghĩ em có một ý tưởng tuyệt vời đấy…
“Em thật là không biết xấu hổ gì cả.”
“Ồ vâng.”
Alice bĩu môi ngước nhìn tôi, nét mặt ám chỉ lời buộc tội. Em đã chú ý đến mọi việc hơn sau đó. Anh sẽ nói với họ rằng cô ấy biết rồi chứ?
Tôi thở dài, ” Ừ, ngay sau đây”
Em không có ý kiến gì đâu nhé! Giúp em một việc nhé anh nói cho Rosalie khi em không ở đấy, được không anh?
Tôi lưỡng lự, “ Chắc chắn “
Bella đón nhận điều đó rất tốt.
“Quá tốt”
Alice lại cười toe toét. Anh đừng có mà đánh giá quá thấp Bella đấy nhé.
Tôi cố gắng ngăn lại hình ảnh mà mình không hề muốn phải nhìn thấy Bella và Alice – đôi bạn thân thiết. Lúc này thật khó mà kiên nhẫn được, tôi thở dài nặng nhọc. Tôi muốn làm nốt phần việc dang dở buổi tối hôm nay, muốn tự tay mình kết thúc điều đó. Song tôi sẽ phải lo lắng một chút khi rời xa Forks.
" Alice ... ", tôi bắt đầu.
Alice nhận ra tôi muốn hỏi cô điều gì
Cô ấy sẽ an toàn đêm nay. Lúc này em có cái nhìn tốt hơn rồi ! Cô ấy đúng là kiểu người cần được giám sát hai tư trên hai tư đấy nhỉ.
“Ít nhất cũng là vậy đấy.”
“Thế nào thì anh cũng sớm ở bên cô ấy thôi”
Tôi hít một hơi thật sâu. Những từ ngữ ấy quả là đẹp đẽ đối với tôi.
“Thôi nào, đi làm việc mà anh định đi rồi anh sẽ sớm được đến nơi mà anh muốn thôi”, Alice nói với tôi.
Tôi gật đầu và nhanh chóng tiến đến phòng của Carlisle
Bố đang đợi tôi, mắt bố hướng về cánh cửa hơn là ở cuốn sách dày trên bàn.
“Bố nghe Ailce bảo con là phải tìm bố ở đâu.”, bố nói và mỉm cười.
Dễ chịu làm sao khi được ở cạnh bố, thấy được sự thông cảm và sự uyên bác trong mắt ông. Carlisle luôn biết điều phải làm.
“Con cần bố giúp đỡ”.
“Bất cứ điều gì Edward” Bố hứa chắc nịch
“Alice có cho bố việc xảy ra với Bella lúc chiều không ạ?”
Hầu như mọi việc, bố bổ sung.
“ Vâng, gần như. Con có một tình huống không biết xử lý thế nào bố ạ. Bố thấy đó, con muốn…rất muốn… giết hắn.”, những từ ngữ đó thốt ra rất nhanh và bực tức, “con muốn làm điều đó lắm nhưng biết rằng làm thế là sai. Bởi lẽ đó chỉ là hành động trả thù chứ không phải là công lý. Tất cả chỉ là con tức giận, không phải là lẽ công bằng. Nhưng chúng ta cũng không thể để cho một kẻ cưỡng bức và giết người hàng loạt nhởn nhơ bách bộ ở Port Angeles. Con không biết những người ở đó nhưng cũngkhông thể đề ai đó thế chân Bella trở thành nạn nhân của hắn. Những người phụ nữ đó – có thể cũng có những người nghĩ về họ như con nghĩ về Bella. Họ có thể cũng sẽ bị tổn thương giống như con đã phải chịu nếu như Bella đã bị hại. Điều đó cũng đâu có đúng.”
Nụ cười tươi tắn và không ngờ tới của bố cắt ngang những lời dồn dập lạnh lẽo của tôi.
Cô ấy thật là tốt cho con đấy con trai à! Nhiều lòng trắc ẩn hơn, kiềm chế hơn. Bố thực sự ấn tượng.
“Con không trông chờ những lời khen ngợi đâu Carlisle”
“ Dĩ nhiên không rồi nhưng bố đâu có thể kiềm chế được những suy nghĩ của mình phải không nào?” Bố lại cười “bố sẽ quan tâm đến việc đó. Con có thể dễ dàng nghỉ ngơi được rồi. Sẽ không ai bị hại thay cho Bella đâu.”
Tôi nhận thấy kế hoạch trong đầu bố. Không chính xác những điều như tôi muốn, không thoả mãn được thèm khát bạo tàn của tôi nhưng tôi biết đó là điều đúng phải làm.
“Con sẽ chỉ bố phải tìm hắn ở đâu”, tôi nói.
“Đi thôi”.
Bố vớ vội lấy chiếc cặp đen của mình trên đường bước ra ngoài. Tôi thấy hứng thú hơn với việc giải quyết hắn nhẹ nhàng nhưng vẫn phải mạnh tay một chút – kiểu như hắn sẽ bị nứt sọ nhưng tôi sẽ để cho bố làm theo cách của ông. Chúng tôi dùng xe ô tô của tôi. Alice vẫn đang đứng trên những bậc thềm, cô cười và vẫy theo xe khi chúng tôi lái đi. Tôi thấy tiên thị của Alice chuẩn bị cho chuyến đi này: chúng tôi sẽ không gặp bất cứ khó khăn nào.
Chuyến đi chóng vánh trong trời đêm đen kịt và con đường hoàn toàn vắng vẻ. Tôi tắt đèn pha xe để tránh thu hút sự chú ý. Tôi mỉm cười khi nghĩ Bella sẽ phản ứng như thế nào với tốc độ này. Khi em cất tiếng phản đối cũng là lúc tôi đang chuẩn bị hạ tốc độ hòng kéo dài thêm khoảng thời gian ở bên em.Calisle cũng đang nghĩ về Bella.
Mình đã không lường trước được, cô gái đó có ý nghĩa đến vậy với nó.Đây quả là điều không ngờ tới. Có lẽ điều này thực sự có vài ý nghĩa nào đó. Có thể là vì mục đích cao cả hơn. Chỉ có điều là..
Bố mường tượng lại hình ảnh Bella với nước da trắng như tuyết và đôi mắt đỏ rực màu máu rồi ngần ngừ thoát khỏi hình ảnh đó.
“Đúng. Chỉ là... “ Thực vậy. Bởi lẽ chẳng thể nào tìm được một lý do tốt đẹp nào bấu víu khi phá hủy đi một điều trong sáng và đẹp đẽ đến vậy.
Tôi nhìn đăm đắm vào đêm đen, tất cả những niềm vui sướng tôi có được tối nay đã tiêu tan bởi ý nghĩ vừa rồi của bố.
“Edward xứng đáng được hạnh phúc. Cuộc đời nợ con điều đó”.Những ý nghĩ nồng nhiệt của bố làm tôi thấy ngạc nhiên. “Chắc chắn phải có cách nào”…
Tôi ước có thể tin dù chỉ là một điều thôi cũng được. Song chẳng có mục đích cao cả nào với những gì đang xảy đến với Bella. Chỉ là một số phận cay đắng – một mụ phù thủy già nua, xấu xí ghen tỵ không thể chịu đựng được cuộc sống lẽ ra Bella phải được hưởng.
Tôi không nấn ná lâu ở Port Angeles. Tôi dẫn Calisle đến chỗ ẩn náu của gã quái vật có cái tên Lonnie đang trút nỗi thất vọng với lũ đồng bọn của hắn – hai trong số đó đã bỏ đi. Calisle có thể thấy được tôi khó khăn đến nhường nào khi ở gần đủ để nghe được những ý nghĩ của hắn để nhìn thấy được những hồi ức của hắn. Những hồi ức về Bella và pha lẫn với những cô gái kém may mắn khác – những người mà không ai còn có thể cứu được nữa.
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp hơn. Tôi ghì chặt vào vô lăng
Đi đi, Edward, bố nói dịu dàng với tôi.Bố sẽ giữ cho những kẻ còn lại được an toàn. Con về với Bella đi.
Đó chính xác là điều cần nói. Tên của em là thứ duy nhất có thể làm tôi xao lãng và có ý nghĩa hơn bất cứ thứ gì trên đời đối với tôi lúc này.
Tôi để bố lại trong xe, chạy bộ về Forks trên một con đường thẳng xuyên qua khu rừng già đang say ngủ. Lần này tôi mất ít thời gian hơn chuyến đi đầu khi phải di chuyển trên một chiếc ô tô tốc độ cao. Chỉ mất vài phút sau tôi đã về đến khu vực nhà em và trượt qua cửa sổ phòng em theo cách của mình.
Tôi lặng lẽ buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Mọi thứ vẫn đúng như lẽ nó phải thế. Bella đang an toàn trên chiếc giường ngủ của mình, nằm mơ, mái tóc ẩm ướt của em rối tung lên như đám rong biển phủ ngang gối.
Nhưng không giống như phần lớn các đêm trước, em cuộn tròn như quả bóng nhỏ, những tấm chăn cuốn thật chặt quanh đôi vai. Tôi đoán em thấy lạnh. Trước khi tôi ổn định vào chỗ ngồi quen thuộc của mình, tôi thấy em khẽ rùng mình trong giấc ngủ và môi em run run.
Tôi nghĩ ngợi giây phút sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài hành lang, lần đầu khám phá những phần khác trong ngôi nhà của cô.
Tiếng ngáy của Charlie khá to và đều đều. Tôi có thể biết được hầu hết giấc mơ của ông. Một giấc mơ với nước cuốn và sự nhẫn nại chờ đợi… câu cá, có lẽ là thế?
Đằng kia trên đầu cầu thang, một cái tủ trông có vẻ đầy hứa hẹn. Tôi mở tủ ra tràn trề hy vọng và tìm thấy cái mình cần. Tôi chọn chiếc chăn dày nhất từ cái ngăn vải lanh bé tẹo rồi trở lại phòng em. Tôi sẽ mang trả nó về chỗ cũ trước khi em tỉnh dậy và sẽ chẳng ai biết được chuyện gì.
Nín thở, tôi thận trọng choàng cái chăn lên người em; em không có phản ứng với sức nặng đè thêm lên mình. Tôi quay lại với cái ghế bập bênh.
Trong lúc đang còn âu lo chờ đợi để em ấm dần lên, tôi nghĩ về Calisle, tự hỏi bố đang ở đâu lúc này. Tôi biết kế hoạch của bố diễn ra trôi chảy, Alice đã thấy điều đó từ trước.
Nghĩ tới bố bất giác tôi thở dài, ông đặt quá nhiều quá nhiều lòng tin nơi tôi. Tôi ước mình có thể trở thành người như ông vẫn luôn tin tưởng. Một người xứng đáng với hạnh phúc, có thể hy vọng xứng đáng với người con gái đang say giấc này. Mọi việc sẽ khác như thế nào nếu tôi có thể là một Edward như vậy?
Một hình ảnh thật xa lạ, chưa thể gọi tên ra tràn ngập đầu óc tôi trong giây phút tôi đang đắm chìm trong suy tư.
Trong một thoáng gương mặt xấu xa của mụ phù thuỷ tôi vẫn luôn hình dung, một mụ già tai quái chỉ nhăm nhăm nhăm huỷ diệt Bella được thay thế bởi những thiên thần ngốc nghếch và khinh suất nhất. Một người thiên thần hộ mệnh –có lẽ có gì đó giống như suy nghĩ của Carlisle về tôi. Nụ cười lơ đễnh trên môi, đôi mắt màu xanh da trời đầy phiền luỵ, thiên thần đã tạo thành Bella theo một kiểu cách mà tôi không thể nào không nhận ngay ra em. Mùi thơm cuốn hút sự chú ý của tôi, tâm tư khép kín làm bùng cháy sự tò mò trong tôi, vẻ đẹp dịu dàng làm đôi mắt tôi nhìn mãi không rời, một tâm hồn vị tha khiến tôi kính nể. Bỏ đi hết những bản năng bảo vệ sinh tồn để Bella có thể chịu đựng nổi được việc ở gần bên tôi và cuối cùng thêm vào vô số những vận đen khủng khiếp cho em.
Cất tiếng cười vô tư không lo nghĩ nữ thiên thần tắc trách đẩy thẳng cô gái mong manh đó vào đời của tôi, vui vẻ tin rằng sẽ giữ cho Bella được sống trong phẩm hạnh rạn vỡ của tôi.
Trong cảnh tượng ấy tôi không còn là bản án tuyên cho Bella nữa mà em đã trở thành phần thưởng của tôi.
Tôi lắc đầu trước những tưởng tượng kỳ quái đó về một thiên thần cẩu thả. Cô ta đâu có gì tốt đẹp hơn một nữ thần báo thù. Tôi thậm chí còn không thể nghĩ được rằng có một quyền lực trên cao lại có thể cư xử theo một lối nguy hiểm và ngu ngốc như thế. Ít nhất tôi cũng có thể chiến đấu chống lại số phận xấu xa đó.
Tôi không có một thiên thần nào cả. Họ chỉ dành cho những người tốt, những người giống như Bella. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra thiên thần của em đang ở nơi nào? Ai là người trông chừng đến em?
Tôi lặng lẽ mỉm cười giật mình kinh hãi khi nhận ra rằng hiện tại chính tôi đang đóng vai trò đó.
Suy rộng ra đó là một thiên thần ma cà rồng.
Sau chừng nửa giờ Bella bắt đầu dần thả lỏng. Hơi thở của sâu dần và em bắt đầu thì thầm. Tôi mỉm cười thoả mãn. Có đáng kể gì đâu nhưng ít nhất đêm nay em có thể ngủ ngon hơn bởi lẽ tôi đang ở đây.
“ Edward”, em thở dài và mỉm cười.
Tôi tạm thời xếp sang bên những ý nghĩ về tấn thảm kịch đó để bản thân mình lại ngất ngây trong hạnh phúc.