Trông Hà Đan có vẻ cao ráo vậy nhưng khi đứng cạnh em thì cảm thấy hình như em hơi nhỏ bé, em chỉ cao tầm 1 mét sáu làcùng, ngồi sau lưng tôi do đặc thù yên xe của fx hơi chếch nên em hơi chúi về phía trước, khẽ dựa vào tôi, cái sự sột xoạt của áo mưa cọ vào nhau khiến tôi chếch choáng chút. Cảm giác như hơi nóng từ đằng sau phả vào gáy, Hà Đan đanh giọng.
- Làm gì mà anh ngượng nghịu thế? Không có cô nào ngồi sau xe anh như thế này à?
Tôi cú tiết không nói không rằng rồ ga mạnh, chiếc xe vọt đi hơi gấp nhưng dường như Hà Đan vẫn giữ được cân bằng, em chỉ cần hơi níu vào người tôi là có thể vững rồi, và hình như em đã lường trước được nên có được sự chủ động. Tôi thua cônàng này mất rồi.
Hạt mưa tạt vào mặt chúng tôi nhưng nó không đủ mạnh, với lại tôi cũng không chạy nhanh trong phố nên chúng tôi cứ tà tà mà đi. Tôi lựa thời cơ bẻ gương vểnh lên và thi thoảng liếc nhìn vào đó xem trộm Hà Đan, em vẫn đang ngồi dựa vào khôngđể ý, môi mấp máy gì đó nhìn dòng người vụt qua theo chiều ngược lại.
Vừalúc nãy tôi còn ở nhà và thầm nghĩ về chiều đi học rồi chơi Half Life cùng tụibạn ở lớp, giờ đây chưa đến buổi trưa với 15 phút nói chuyện ngắn ngủi với ngườicon gái lần đầu tiên gặp mặt tôi đã trên đường đi lên cái xứ xa tít mù xa kia,cái xứ mà tôi chưa một lần đặt trên đến.
Ngẫmlại cái thằng Tuấn cũng lạ. Tôi và nó chơi với nhau rất thân, ít nhất là ngàyxưa, một phần là vì ông già tôi và ông già nó làm cùng cơ quan, một phần nữa làvì tôi và nó hợp tính. Tôi với thằng Tuấn đã rất từng say mê đọc và thần tượngchàng Holmes, cùng thích đá banh và điện tử và đàm luận về lịch sử xa xưa. Có lầntôi hỏi nó.
- Mày định thi trường gì? Thi XD với taođi.
Nócười hì hì. Thằng này luôn được coi là điềm tĩnh, khác hẳn với một thằng lúcnào cũng nhắng nhít như tôi.
- Cười cười cái gì? Tao hỏi thật đấy? Cònmột năm nữa là lên thớt rồi.
Hồiđó tôi rất ngán ngẩm, cả tôi và nó đều là con công chức, mang theo kỳ vọng rấtlớn của gia đình. Bố tôi và bố nó đều thuộc dạng đi tu nghiệp về nên muốn hai đứacon mình cũng được giỏi giang như vậy, ít nhất cũng phải vào các trường top nhưBK hay KT hoặc XD. Tôi thì thi XD theo ý của mẹ vì bà già nói đầu ra sau này sẽổn.
Vàcái lúc đó tôi không thể tả được cái miệng của mình đã há to đến thế nào khi mà nó đáp gọn lỏn vớitôi.
- Tao thi NV?
- Mày điên à?
Tôinhớ là mình đã hét lên với nó như thế. Tôi và nó đều học chuyên khối A và việcthi vào các trường kỹ thuật dường như đã là một sự mặc định. Mặc cho tôi đanghá hốc mồm mà nhìn, nó chỉ mỉm cười và điềm tĩnh.
- Tao thích khảo cổ học và đó là nơi taomuốn đến
Thằngnày rồ dại thật rồi, với trình độ của nó thì việc thi các trường khối A là đơngiản, đằng này nó tự dưng quyết định cái rụp rồi nhảy sang khối C. Nhưng cái vẻđiềm tĩnh của nó che dấu trong người một sự ma lanh đến bất ngờ. Tôi bị nó thuyếtphục và giúp đỡ nó trong việc che mắt phụ huynh, nó âm thầm học ôn khối C vàkhi đi thi nó cũng lặng lẽ đăng ký cả hai khối. Tôi đã từng hối hận đến thế nàokhi nhìn thấy mẹ nó khóc khi biết nó chỉ có hơn 10đ XD nhưng lại điểm cao chótvót và đỗ vào trường NV. Ông bà già nó lúc ấy đành tặc lưỡi cho nó học NV coinhư sự đã rồi, dù sao đi học vẫn còn hơn ở nhà.
Tôivà nó dù rất thân nhau nhưng dần cũng dãn ra vì thứ nhất là ôn khác khối nên ítgặp, hai nữa là thời gian đó tôi bập vào yêu đương nên cái việc chiều người yêuvà ôn thi khiến tôi phải cắt bớt thời gian cho bạn bè. Thi thoảng tôi và nócũng gặp nhau và rất vui vẻ, nhưng sau đó hai đứa lại đi về nhà và một thờigian sau nữa mới gặp. Lên đến đại học thì thời gian gặp nhau lại càng hãn hữuhơn, chúng tôi thuê nhà trọ gần trường và tôi và nó vẫn như vậy, mỗi đứa một hướngcho đến khi bố nó gọi cho tôi thì tận trong tâm khảm tôi cũng có chút gì đó lolắng.
Khônghiểu thằng Tuấn làm cái khỉ gió trên đó mà bí bí ẩn ẩn, điện thoại không liên lạcđược chắc ông này lại chui rúc vào tận đâu đây (thời đó năm 200x thì điện thoạilà một thứ xa xỉ, sv mà có điện thoại như chúng tôi là khá hiếm). Tôi đem cáitâm sự đó định hỏi Hà Đan thì đột nhiên Hà Đan đã mở miệng trước.
- Làm gì mà mặt đăm chiêu thế ông anh?
Tôiớ người, làm sao Hà Đan lại biết vẻ mặt của tôi được nhỉ? Nhưng gần như ngay lậptức tôi nhớ ra là cái gương đã được đẩy lên để tôi có thể nhìn trộm Hà Đan thìchính em cũng có thể thông qua nó mà quan sát vẻ mặt của tôi.
- Có gì đâu mà.. – Tôi chống chế và tiện taygập cái gương lại như cũ.
- Hì! – Hà Đan mỉm cười và vén lại tócđang ướt nhẹp dính trên trán vì trời mưa.
- Sao em cười? – Tôi hỏi
- Thì thấy anh lạ. Anh muốn biết gì cứ hỏithôi.
- Vậy...
Chẳnghiểu sao nói chuyện với Hà Đan tôi luôn cảm giác bị em “trên cơ” như vậy, tôi vốnluôn là thằng hoạt bát, mấy cái chuyện phụ nữ tôi không lạ gì cả, nhưng tôi cứnhư có cảm giác bị em xuyên vào não, biết hết mọi suy nghĩ mọi hành động tôi địnhlàm vậy. Khiến cho lời nói của tôi chưa ra đến nơi đã bị em chặn họng.
Nhưnghỏi lúc này kể nói chuyện cũng hơi khó, gió giật giật, mưa thì phủ vào mặt nêncũng chỉ nhát gừng.
Làsinh viên mà cũng thuộc dạng bê tha, cái sự bê tha ấy rèn rũa cho tôi có cái khảnăng nhịn đói trong vòng 2 ngày mà không thấy vấn đề gì. Nhưng mà tôi cũng thấylạ là chúng tôi đi mãi, giờ đã quá giờ cơm lâu rồi mà không thấy Hà Đan nóinăng gì đến vấn đề ăn uống cả. Chỉ đến khi gần đến địa phận YB, khi mà cái fxngốn kha khá xăng và đòi ăn thì tôi cũng nhân thể hỏi Hà Đan về cái vấn đề này.
- Em không đói sao? – Tôi hỏi
- Em không. Anh đói à? – Hà Đan hỏi ngượclại tôi.
- À không..
Tôiậm ừ. Vì “nhịn” thì phải chịu và chịu được nhưng nếu không phải nhịn thì tôicũng đã nghe thấy cái cái bụng mình đang réo rắt rồi.
- Chút nữa đến Nghĩa Lộ thì mình ăn.
HàĐan thủng thẳng, nhưng câu nói của em có cái gì đó hơi suy tâm, tôi cũng để ý mặtem hơi đăm chiêu một chút. Trời giờ đã về chiều, cơn mưa cũng đã ngớt nhưng tôivẫn phải cảm phục cái cô nàng trắng trẻo như tiểu thư kia không hề kêu than vàchẳng có gì là mệt khi đi mấy tiếng trong mưa như thế.
Chiếcfx lại lăn bánh trong mưa và chẳng mấy chốc chúng tôi đến cái ngã ba ấy. Tôi đidọc lên dốc từ từ, lướt qua khá nhiều quán nhưng không thấy Hà Đan nói năng gìvề việc dừng lại cả. Em cứ dửng dưng sau lưng tôi và tôi đành tặc lưỡi đi tiếp.Chỉ đến khi xuống dốc đi một đoạn tầm 2 km thì Hà Đan mới chỉ cái quán phía trướcvà nói:
- Anh đi đến đó dừng lại mình ăn nhé.
- Ừ.
Nhìnxa mờ mờ trong mưa thì tôi tưởng là quán, nhưng đến khi đến gần thì đó chỉ là mộtcái chòi nhỏ, bỏ không ven đường.
Saolại dừng ở đây nhỉ? Tôi đầy nghi hoặc khi dừng xe ở trước quán, à cái lán nhỏ ấy.
Nhưngkhi tôi còn đang nghi hoặc thì Hà Đan đã nhảy xuống xe, thản nhiên nhảy vào cáilán ấy. Tôi tặc lưỡi mặc kệ rồi dựng xe, khóa cổ cẩn thận rồi xách đồ đi vào.Không hiểu Hà Đan lấy ở đâu ra một cái chiếu, em giũ giũ cho nó bay bớt bụi đirồi trải ra sàn, ngồi xuống ngon lành.
Tôinhìn Hà Đan làm mọi thứ thành thục cứ như là em đã ở đây từ lâu vậy, rất tựnhiên và thoải mái. Tôi tò mò nhìn em, gương mặt sáng thanh tú có vẻ gì đó hơitái, chắc do trời mưa nên thế, mái tóc em đã được cột cho cao lên thành một cáiđuôi gà chả dài chả ngắn, nhưng trông khá dễ thương vì khoe được cái cần cổ trắngngần. Hà Đan xinh thật đấy, kể cả trong cái bộ đồ rằn ri này.
- Anh nhìn cái gì thế? còn không ngồi xuốngđi – Hà Đan quắc mắc nhìn tôi.
Tôile lưỡi trước sự dữ dằn của Hà Đan. Tôi ngồi đối diện trong khi em mở túi đồ vàlấy ra mấy thứ đồ ăn chuẩn bị sẵn mua ở quán như vài cái bánh ngọt, chai lavie,và ở đâu ra một vỉ xúc xích nữa..
- Em hình như định đi rồi mặc dù chưa gặpanh
Tôidò xét nhìn Hà Đan trong khi tay cầm lấy miếng bánh ngọt từ phía em. Hà Đan ngướcđôi mắt lên nhìn tôi rồi cúi ngay xuống, không trả lời.
- Vậy là đúng rồi – Tôi mỉm cười nhẹ cheđi cái phởn chí bên trong.
- Không phải việc của anh
Tựnhiên Hà Đan cáu, giọng nghe có vẻ khắc nghiệt, tôi vừa nuốt miếng bánh vào thìtí nữa nó mắc ở cổ, tôi trợn mắt lên nhìn Hà Đan.
- Làm gì mà em khó tính thế.. Hừ.
Lầnnày thì tôi tức thật chứ không phải đùa, có chút gì đó tôi không được em coi trọngthì phải. Tôi chẳng hiểu mình đã biến thành thằng xe ôm đưa em tới tận đây rồimà em vẫn không chút gì đó là dễ dãi với tôi.
HàĐan lạnh lùng nhìn tôi rồi tự nhiên cho miếng bánh vào miệng, mắt vẫn không rờitôi lạnh lùng, giọng em cũng lạnh theo.
- Em xin lỗi
Câuxin lỗi khiến tôi không buồn trả lời. Tôi lặng im trọ trẹ nhai và nuốt miếngbánh. Được đôi cái tôi chán, ăn cũng chẳng thấy vào nữa tôi đứng dậy ra góc cộtngồi quan sát xung quanh. Đây là một khúc quanh nhỏ, ngay dưới chân dốc giốngnhư là một thung lũng vậy. Cái chòi mà tôi và Hà Đan đang ngồi là chòi canh ruộngthì phải, nó ở ngay rìa ruộng mà giờ ngập những cây lúa non xanh mát.
- Em xin lỗi rồi nhé, vẫn còn giận à?
HàĐan đã ăn xong, em dọn đồ cho lại vào túi rồi ngồi xuông bên tôi ngắm những thửaruộng xanh ấy. Tôi hừ nhẹ một tiếng không nói gì.
- Khiếp thôi, sao anh hay giận vậy?
GiọngHà Đan đã trở nên ngọt hơn, tôi cũng thoải mái hơn đôi chút. Dù sao tôi cũngkhông phải là người giận lâu. Hơn nữa tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi Hà Đan.
- Em quen Tuấn lâu chưa? – Một lần nữa tôihỏi lại Hà Đan câu này.
- Cũng gần 3 tháng thôi – Hà Đan thủng thẳngtrả lời
- Hả? Vậy là mới quen à? – Tôi ngạc nhiên.
HàĐan không nói gì mà chỉ đưa chai lavie lên tu một hơi. Sau rồi em chép miệng.
- Tiếc quá không pha cafe trước. Trời nàylàm cốc cafe thì tuyệt.
- Ừ. Thằng Tuấn cũng thích uống cafe.
Tôitrả lời và chợt nhớ đến nó, Ngày xưa nó hay uống cái thứ nước đăng đắng này vàcho rằng đàn ông phải thế, tôi thì chỉ cười khẩy và không nghĩ rằng thằng contrai luôn uống ước hoa quả thì lại không manly được vậy.
- Ồ vậy à? – Hà Đan có vẻ gì đó ngạcnhiên.
- Em không biết sao? – Tôi quay sang HàĐan hỏi dò.
HàĐan lúc lắc cái đầu, tay em cũng vặn nút chai lại rồi chợt nhớ thế nào đưa racho tôi.
- Em đã gặp lần nào đâu mà biết.
- Hả??
Mộtlần nữa mắt tôi lại trợn ngược lên. Tôi đã cho rằng hai người phải rất thânnhau mới phải, cái chuyện thằng Tuấn gọi điện nói đưa Hà Đan lên rồi cái cáchem chuẩn bị sẵn sàng để lên LC ấy thì thậm chí có lúc tôi nghĩ Hà Đan là “ghệ”của thằng Tuấn cơ.
- Lạ nhỉ? Vậy bọn em... – Tôi ngập ngừng hỏi
- Bọn em quen nhau trên box lịch sử của mạngttvn. Sau đó có một số chuyện cần phải làm thôi.
- Ơ!
- Anh có hay vào trang đó không?
Thúthực là tôi cũng thi thoảng vào cái trang đó nhưng chủ yếu là để đọc truyện cườivova với xem chị em tâm sự với post hình là chính, chứ chả hơi đâu mà vào cáibox vớ vẩn ấy làm gì. Tôi ngượng ngùng.
- À có, anh hay vào box của trường với boxchính trị thôi, box lịch sử thì anh không biết – Tôi chém.
- À vậy à – Hà Đan nói cho có lệ chứ khôngquan tâm cho lắm.
- Thế chuyện là thế nào? – Tôi quay lại vấnđề chính.
- Ừm, giờ nói cho anh cũng được rồi nhỉ.
HàĐan quay sang tôi nhìn từ đầu đến cuối chân nhưng một lần nữa kiểm tra lại mứcđộ tin cậy, thế rồi có vẻ an tâm em mỉm cười và bắt đầu kể.
- Chuyện là thế này.
- Ừ - Tôi hít một hơi dài, có lình cảm điềugì đó khá lạ.
- Thường thì tụi em hay lên trên box bànluận vớ vẩn về lịch sử, nó là những thú vui mà tụi em thường chia sẻ mỗi ngày.Nhưng tụi em thực sự quen nhau khi có một người post lên một câu chuyện.
- Câu chuyện thế nào?
- Cũng gần đây thôi. Có một nick làsweet-candy. Chắc là nữ tạo một topic mới với chủ đề “bảo vật bị thất lạc”
- Ừ, câu chuyện thế nào? – Tôi tò mò.
HàĐan dường như có cảm xúc, khi nói về vấn đề này mắt em như ánh lên một tia nhìnmãnh liệt, đam mê. Em hít một hơi thật dài rồi bằng giọng nhỏ xuống kể tiếp.
- Cậu chuyện về vua mèo. Anh biết đấy VuaMèo là Vương Chính Đức lúc đó cai quản cả một vùng Tây Bắc và Đông Bắc rộng lớn.Trước năm 45 thì ông ta cũng giúp đỡ Bác Hồ nhiều, kể cả vật chất lẫn tinh thần.
- Rồi sao nữa – Tôi hoàn toàn mù tịt vềnhân vật này, chẳng biết gì hết, hỏi để cho có.
HàĐan không để ý tới vẻ ngu ngơ của tôi mà vẫn kể tiếp.
- Đến năm 45 khi nước ta dành được độc lậpthì Vua Mèo Vương Chính Đức cử con trai mình là Vương Chí Sình đi xuống đồng bằngchúc mừng cũng là để bàn việc tương lai luôn.
- Ừ rồi sao nào? – Tôi sốt ruột.
- Trên đường đi thì Vua Mèo có gửi quà mừngcho Bác Hồ gồm 15kg vàng và một số vật dụng. Vương Chí Sình cùng một người nữatên là Vương Pao là cháu hộ xa đứng đầu đội biệt vệ tháp tùng xuống Hà Nội.
- Ừ - Tôi hít một hơi thấy gay cấn như chophim.
- Trong lúc mang xuống thì bị cướp, bọn cướpđã cướp đi toàn bộ lễ vật mà Vua Mèo gửi xuống cho Bác Hồ.
- Ờ thế thì sao nào?
Tôichán, thầm nghĩ cứ tưởng thế nào chứ thế này thì chán quá, hóa ra chỉ là cướp củamà thôi.
- Căn bản là cái bài mà nick sweet-candyđó post lên lại nói không có vụ cướp nào cả, mà là do Vương Pao là đội trưởngăn trộm mất rồi bỏ trốn.
- Ờ thế thì đâu có gì thú vị gì đâu, tụiem định đi tìm 15kg vàng đó à?
HàĐan nhếch mép lên khi thấy lời châm biếm của tôi, nhưng em cũng chẳng để ý màtiếp tục tiếp.
- Vàng thì chẳng ham nhưng cái quan trọnglà vật phẩm đi kèm cơ.
- Vật phẩm nào?
- Ngoài vàng thì trong đống vật phẩm đikèm có một con dao bằng bạc, chuôi bằng gỗ thông nạm vàng và đính một viên ngọcvừa xanh vừa đen, nhìn góc khác lại là đỏ.
- Con dao đó quý lắm à? – Tôi nheo mắt cắtngang.
- Con dao đó vốn là vật hộ thân của VuaMèo, theo lời Vua Mèo Vương Chí Sình thì con dao này vốn là một cái bùa rất mạnh.Với ai sở hữu con dao này nếu cắm nó đúng vào long mạch của đất nước thì sẽ làmcho nước đó sẽ bị đại loạn mà tự triệt tiêu, và với những ai có đủ căn cơ mà sởhữu nó thì có khả năng lên làm vua một nước. Vương Chí Sình thấy mình tự may mắnkhi sở hữu nó nên mới được như vậy.
- À ra vậy, nghe phiêu lưu nhỉ? – Tôi tâmđắc trước câu chuyện thú vị.
- Ừ - Hà Đan mỉm cười
- Vậy tại sao Vua Mèo không truyền cho contrai mình mà lại đem biếu tặng Bác Hồ làm gì? – Tôi hỏi ngược
- Thì chuyện là ở đó. Vương Sinh tự cho rằngmình là người tài giỏi, có căn cơ nên đã đánh cắp con dao đó và trốn biệt, vớihy vọng rằng mình ngày nào đó có thể làm vua. Còn Vua Mèo biết rằng nếu khôngcó căn cơ mà ôm tham vọng sở hữu thì sẽ rất nguy hiểm, ông thấy rằng các contrai mình không ăn có đủ căn cơ để sở hữu nên cho rằng vận của người Mông đã hết,vì thế nên đem lại cho người có đủ tâm đức thì tốt hơn, và cũng để người Mông đỡđại loạn.
- Ừm.. – Tôi trầm tư suy nghĩ về câu chuyệnthú vị này.
- Chuyện là thế đó, anh muốn nghe tiếpkhông? – Hà Đan nháy mắt tinh nghịch.
- Thế nào nữa nhỉ? Mà em vẫn chưa nói emquen Tuấn thế nào?
- À. Thực ra em cũng không hay nói chuyệnnhiều với anh Tuấn, chỉ là thấy nick nhau nhiều trên đó nên nhìn quen quenthôi. Chuyện bắt đầu là hôm đó khi thấy bài post của nick sweet-candy đó thì emrất lạ, vì hình như đã nghe ở đâu đó rồi. Em đem chuyện này hỏi ông ngoại em đãhơn 90 tuổi thì cụ rất quan tâm và xác nhận là có thật, hồi đó chính Bác Hồ đãdặn và cho hơn 100 người lính truy tìm tên Vương Sinh đó để đòi lại, trong tàiliệu mô tả thì tả đúng hình dáng con dao đó luôn.
- Sao ông ngoại em lại biết? – Tôi ngạcnhiên.
- Vì trước đây ông em làm cho Bác Hồ mà,chuyên quan lý văn thư lưu trữ một thời gian và tiếp xúc với Bác nhiều nên biết.– Hà Đan nói giọng tự hào.
- À ra vậy? Thế thế nào nữa.
- Do em biết được là thật nên khi trở lạicái topic kia có quá nhiều người ném đá cho rằng chuyện vớ vẩn, không đúng thìem đã vào đó bảo vệ xác nhận hộ chủ topic.
- Thằng Tuấn liên hệ với em luôn đúngkhông? – Tôi đoán
- Hì! Vâng. Anh ấy ngay lập tức pm cho emvà hỏi rõ. Sau đó nghe theo lời anh ấy em đã xóa bài của mình và cùng anh Tuấnnghiên cứu cụ thể về vấn đề này.
- À ra thế, nó lên LC cũng là vì chuyệnnày.
HàĐan khe khẽ gật đầu, ánh mắt tự nhiên đăm chiêu đến lạ. Tôi loáng thoáng nhìnthấy chút gì trong đó nên vội hỏi.
- Có chuyện gì đúng không em?
HàĐan quay lại nhìn tôi rồi đứng hẳn dậy, nhìn về phía xa xa, tâm trạng có vẻ bồnchồn lo lắng không yên.
- Nếu em đoán không lầm thì anh ấy đang gặpnguy hiểm
Emthốt ra một câu khiến tôi lặng người, lạnh cóng.