Từ từ mở mắt, Lý Dương từ quá trình luyện khí bắt đầu tỉnh lại. Nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ báo thức, Lý Dương không khỏi có chút giật mình, không thể tưởng được luyện khí lần này không ngờ lại tốn hết hơn hai mươi giờ đồng hồ . Trong quá khứ khi Lý Dương luyện khí thì bình thường chỉ hơn mười tiếng đồng hồ đã tự tỉnh lại, nhưng lần này không ngờ phải mất tới hơn hai mươi giờ đồng hồ, xem ra hiệu suất của việc luyện khí lần này còn mạnh hơn lần trước mấy lần.
Khi nghĩ vậy, Lý Dương không khỏi có chút đắc ý, khóe miệng vừa mới mở ra một chút, đột nhiên lại đóng chặt lại. Bởi vì Lý Dương đột nhiên ngửi thấy một thứ mùi thật khó chịu, có chút hôi thối, lại có chút gì đó ôi mốc …… Ngay sau đó, Lý Dương đã cảm giác được chỗ hắn ngồi hơi dinh dính nhớp nháp, vừa cúi đầu thì trông thấy, trên mặt đất là những thứ xú uế nhớp nháp màu đen, mà cái mùi cổ quái kia cũng phát ra từ chính những thứ này.
Lý Dương mới từ trong trạng thái luyện khí mà tỉnh lại, còn đang bảo trì tư thế đả tọa, bây giờ đột nhiên trông thấy mình đang ngồi giữa những thứ xú uế như vậy, khiến hắn kinh hãi đến giật bắn cả mình. Lý Dương vừa rồi khi mới ngồi xuống còn chưa cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng khi vừa chuẩn bị đứng lên thì toàn thân đã có cảm giác dính dính nhớp nháp, chẳng lẽ những thứ xú uế này là do hắn thải ra hay sao? Lý Dương cẩn thận kiểm tra một chút về tình hình của bản thân, bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận sự thật này.
Không kịp nghĩ nhiều nữa, Lý Dương với tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể đạt tới, nhanh chóng phóng về phía phòng tắm, cởi bỏ bộ y phục đang bốc lên mùi khó ngửi đó, cũng không thèm quan tâm là nước lúc này lạnh hay nóng, vặn vòi nước để nước từ vòi hoa sen bắn lên mình hắn. Dòng nước lạnh ngắt từ vòi hoa sen chảy từ đầu đến chân, khiến Lý Dương không nhịn được rùng mình vài cái. Vơ vội lấy chai dầu gội đầu, rồi xoa sữa tắm khắp toàn thân, trông thấy những thứ xú uế bám trên người lúc nãy đang từ từ bị tẩy sạch, Lý Dương rốt cục cũng có thể thở ra một hơi, bất quá Lý Dương lúc này suy nghĩ xem nguồn gốc của những thứ xú uế đó là từ đâu ra.
Cửa sổ cũng như cửa ra vào đều được đóng chặt, hơn nữa vì tính chất đặc thù của công việc của bản thân là đào trộm mộ, cho nên cửa sổ cũng như cửa chính của Lí gia chắc chắn phi thường, bình thường không có khả năng bị người ta làm hư, cho nên giả thiết do ngoại nhân bày trò hoàn toàn có thể bị loại trừ.
Nếu không phải là do ngoại nhân làm, chẳng lẽ là do bản thân gây ra? Lý Dương đứng dưới vòi hoa sen, vừa sung sướng tắm rửa, vừa suy nghĩ. Nhưng chính hắn sau khi uống hết bát thuốc kia liền lập tức bắt đầu luyện khí, không hề làm bất cứ điều gì khác, như thế nào lại có nhiều thứ xú uế đến như vậy?
Linh cơ của Lý Dương đại động, chẳng lẽ là có liên quan đến bát thuốc kia? Trong rất nhiều tiểu thuyết không phải có nói nhân vật chính do cơ duyên mà ăn được cái gì là thiên tài địa bảo( bảo vật của thiên địa) gì đó, rồi sau đó loại thiên tài địa bảo đó bắt đầu tẩy rửa lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn thải ra rất nhiều thứ xú uế nhớp nháp như vậy sao? Chẳng lẽ tình trạng của hắn cũng giống như vậy sao?
Liên tưởng đến khi bản thân đang luyện khí thì trong nội thể xuất hiện một cỗ nhiệt khí ấm áp, Lý Dương có thể khẳng định suy nghĩ này. Bát thuốc kia dù không thể xem là thiên tài địa bảo gì cả, nhưng về mặt hiệu quả thì hoàn toàn tương đồng với Trúc Cơ Đan, chỉ là dược hiệu yếu hơn một chút, cho nên nó có thể bài trừ những thứ xú uế đó khỏi thân thể hắn cũng là chuyện chẳng có gì kì lạ. Khi nghĩ vậy, trong lòng Lý Dương không khỏi phát sinh nhiều nghi vấn hơn nữa.
Chẳng lẽ những điều được miêu tả trong tiểu thuyết là hoàn toàn có thật? Vậy thì bao nhiêu bộ võ công trong tiểu thuyết có đúng là chuyện kì lạ hay không hay nó hoàn toàn thực tế? Đặc biệt là trong những bộ tiểu thuyết tu chân, có miêu tả đến quá trình tu chân trải qua trăm nghìn điều kì quái cũng là thật? Nếu là thật, sao chỉ có thể thấy được trong những bộ tiểu thuyết đó, còn ngoài đời lại không có ai có thể phát hiện ra? Nếu điều này là do các tác giả hư cấu nên, vậy tại sao nó lại chân thực đến vậy?
Lý Dương không nghĩ ra, cũng không muốn vướng vào mớ suy nghĩ lộn xộn này nữa. Bất quá suy nghĩ của Lý Dương cũng có chút thay đổi, trở nên vui vẻ hơn nhiều, hắc hắc, nếu đời này ta không thể đạt tới mục tiêu là Trúc Cơ kỳ, thì hắn coi như cũng có thể kiếm được một công việc rất có tương lai a. Bọn họ có thể viết tiểu thuyết tu chân, sao ta lại không thể làm? Bằng ký ức hơn mười ngàn năm của Minh Quang đạo nhân, chỉ tùy tiện rút ra một đoạn cũng có thể viết nên một bộ tiểu thuyết tu chân để đời! Đến lúc đó còn sợ không trở thành tác giả nổi tiếng trên mạng Internet hay sao ? Sau khi đọc xong cuốn sách đó, độc giả có thể hô lớn hai tiếng thần kỳ, sự tình này cũng khiến người ta cảm thấy vui lòng a !
Đắm chìm trong tư tưởng này chốc lát, Lý Dương cuối cùng cũng nhớ ra bản thân hắn còn đang tắm. Khóa lại vòi nước, lau khô thân thể một chút, nhìn thân thể mình lúc này đã hoàn toàn sạch sẽ, Lý Dương tùy tiện chọn lấy một bộ y phục để mặc .Ngay sau đó hắn vội vàng tới phòng khách tẩy rửa những thứ xú uế đó. Sau khi xong việc, Lý Dương bèn mở cửa sổ cho thông thoáng, để cho mùi khó ngửi trong phòng khách tan vào trong gió.
Lúc này đã tự do, Lý Dương chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, thì hắn cảm giác dạ dày của mình đang không ngừng kháng nghị, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh "ùng ục". Lý Dương lúc này mới nhớ ra đã hai ngày chưa hề dùng bữa, hôm qua hắn chỉ uống một bát thuốc lớn, sau đó lại tiếp tục luyện khí mất thêm một ngày, đến bây giờ còn chưa có một hột cơm nào vào bụng, không lạ là dạ dày cứ kêu réo không ngừng.
Chải chuốt lại mái tóc, Lý Dương vừa định tới quán cơm để ăn một bữa thật ngon, thì đột nhiên hắn nhớ tới những thứ xú uế sau khi luyện khí. Cái này còn không phải là những thứ dơ bẩn, độc chất đã tích tụ trong thân thể hắn trong bao nhiêu năm qua hay sao, bây giờ thật vất vả mới thanh trừ được nó, nếu lại tiếp tục ăn uống như bình thường, chẳng hóa ra bao nhiêu công sức lúc trước trở thành công cốc hay sao? Nghĩ đến Minh Quang đạo nhân cũng là một người bình thường, khi luyện khí, hắn mỗi ngày cơ bản là chỉ ăn qua loa một chút hoa quả gì đó, không hề ăn uống những thức ăn nhiều dầu mỡ, kiên trì cho tới khi đạt tới Trúc Cơ kì, chân chính trở thành một tu chân giả.
Lý Dương lắc lắc đầu, xem ra muốn trở thành tu chân giả cũng không phải là chuyện dễ dàng a, chỉ nói tới nghị lực thì không phải người bình thường nào cũng có thể có được. Chịu đựng được gian khổ, mới có thể trở thành người trên muôn người, ân, điều này thật có đạo lý a! Xóa tan cái ý nghĩ tới quán cơm để dùng bữa, Lý Dương đành phải tới chợ bán lẻ hoa quả để mua một số lượng lớn hoa quả như táo, lê, chuối tiêu, dưa hấu, nho, trong số ba xe chất đầy hoa quả thì hắn cũng đã mua một xe đầy, khiến người bán hoa quả này còn tưởng là hắn muốn mua lại để đem về bán lẻ, bèn có lòng tốt nói cho hắn biết địa chỉ của hai nơi chuyên bán buôn và phân phối hoa quả.
Lý Dương sao có thời gian nhàn rỗi để đi tới nơi bán buôn và phân phối hoa quả để mua hoa quả chứ, hắn chỉ là không thường xuyên tới mua hoa quả, cho nên mới mua nhiều một chút. Dù sao tủ lạnh nhà hắn cơ bản vẫn còn trống, dùng để chứa hoa quả thật không có vấn đề, còn chuyển có bị hỏng hay không, Lý Dương hoàn toàn cho qua. Hỏng thì lại mua tiếp, dù sao hoa quả cũng không phải là vật quý báu gì, dù sao tài sản mà lão nhân để lại cho hắn còn rất nhiều, không dùng thì thật lãng phí a! Ân, lão nhân không phải thường xuyên nói lãng phí là chuyện đáng xấu hổ sao !
Ăn no bụng một bữa đầy hoa quả, Lý Dương thoải mái ợ ra một tiếng, hắn làm biếng ngồi trên chiếc ghế sô pha cho tiêu thức ăn. Xem ra chỉ được ăn hoa quả cũng không phải không tốt, so với việc ăn ngon một bữa ở quán cơm cũng chẳng khác là bao! Bất quá ăn lê chẳng ngon chút nào, lần sau không nên mua nữa, mà nên mua nhiều nho một chút, ăn nho quả thực rất ngon a!