London - Ga tàu điện ngầm Central Park
- Học viện SHINEZ , đó là một nơi thế nào nhỉ , tại sao mình ko thể tìm thấy bất cứ thông tin nào về nó - Cậu học sinh có mái tóc nâu bù xù khẽ lẩm bẩm một mình.
Ryuji là tên cậu ta , một thằng nhóc hậu đậu , lập dị , ngờ nghệch và luôn gặp xui xẻo.Tuy vậy , hắn ta khá thông minh , và thành tích học tập tốt hình như là ưu điểm duy nhất mà hắn ta có để bù đắp lại cho đầy rẫy khuyết điểm và cái vẻ khác người của hắn.
Học viện SHINEZ là nơi hắn sắp chuyển tới trong học kì mới.Đó thật sự là một địa điểm huyền bí , mặc dù chẳng có bất cứ thông tin hay tài liệu nào nói về sự tồn tại của ngôi trường này nhưng sự thật là nó vẫn tồn tại.Và chẳng phải ai khác xa lạ , hắn - Ryuji , chính là một học viên mới của học viện SHINEZ.Có thể coi chuyện hắn đến với học viện đầy những bí ẩn này là một sự tình cờ kì lạ.
Cách đây 1 tuần Ryuji nhận được một bưu phẩm nặc danh , bên trong có một bức thư ngắn , một mẫu đăng kí và một con tem chuyển phát nhanh in đầy những kí tự kì quái.
"HỌC VIỆN SHINEZ - LONDON
Xin chào ...Khi bạn đọc hết bức thư thông báo này , bạn cảm thấy thế nào ? Tôi nghĩ bạn hãy cảm thấy vui mừng đi vì bạn là người đủ điều kiện tuyển chọn để trở thành học viên chính thức của SHINEZ ARCADEMY - một trong những học viện cổ xưa và lâu đời nhất thế giới.
Thay mặt những người đứng đầu học viện , chúng tôi rất vinh dự được đón tiếp bạn như một học viên của SHINEZ.Đừng vội ném bức thư này vào sọt giác , cũng đừng vội cho đây chỉ là một trò đùa nhảm nhí.Nếu bạn đủ tin tưởng ở chúng tôi.Hãy nhìn xuống phía dưới.
.................................................. .............................
Thật tuyệt vì bạn đã ko vứt nó đi , đốt nó , hay tìm cách tiêu hủy nó bằng bất cứ phương pháp nào.Vì bạn biết ko , việc đó sẽ làm bạn hắt xì liên tục trong vòng một tiếng đồng hồ , tôi nghĩ chắc bạn cũng đã tưởng tưởng ra cảm giác khó chịu khi trong suốt một tiếng đồng hồ , ngoài hắt xì ra bạn chẳng thể tập trung làm được việc gì khác.
Còn bây giờ , để bày tỏ lòng biết ơn vì bạn đã tin tưởng , chúng tôi sẽ cho bạn biết bạn sẽ phải làm thế nào để trở thành học viên chính thức của SHINEZ.
1 / Hãy điền đầy đủ thông tin bản thân vào phiếu đăng kí gửi kèm theo bức thư này.
2 / Dùng con tem chúng tôi gửi cho bạn , dán lên phiếu đăng kí và cất chúng ở nơi mà bạn ko thể thấy được.
Và ...
Boom ... boom ... boom
Điều kì diệu sẽ xảy ra ... Trong 24 h chúng tôi sẽ gửi cho bạn những vật dụng cần thiết để có thể tới SHINEZ ...
Chúng tôi biết bạn còn cả núi thắc mắc nhưng đừng vội tò mò , hãy nghe theo lời khuyên của chúng tôi.
Đừng nôn nóng vì bạn đã lựa chọn đúng...
Những gì bạn tin tưởng sẽ ko làm cho bạn phải thất vọng...
Thanks
J.K
Văn phòng tuyển sinh học viện SHINEZ"
Ryuji cũng ko chắc là mình có muốn làm theo những điều ghi trong bức thư lạ lùng kia ko.Hắn đã tưởng tượng ra cái cảnh nếu có ai biết hắn làm theo những điều ngớ ngẩn ấy thì hắn sẽ bị coi như một kẻ lập dị , hoang tưởng.Ryuji định vứt bức thư đi , nhưng chẳng rõ có phải là do hắn sợ bị mắc phải cái lời nguyền hắt xì rất buồn cười kia ko mà hắn lại thay đổi ý định làm theo những thứ nhảm nhí (như hắn đã nghĩ) trong bức thư kia.
Và mọi chuyện cũng sẽ chẳng có gì khác lạ , Ryuji cũng sẽ tự cho mình là một thằng dở người khi đi tin vào tất cả những điều ngu ngốc ấy , nếu ... đúng .... hắn chỉ là một thằng nhóc có vấn đề về thần kinh theo đúng nghĩa đen nếu như hắn ko nhận được vé tàu và thẻ học sinh của SHINEZ gửi tới đúng 24 h sau.
Ngôi trường bí ẩn ấy dường như thật sự tồn tại...
Nhưng cho đến tận giờ phút này hắn vẫn chưa biết chuyến tàu điện ngầm ghi trên vé mà hắn nhậnn được sẽ khởi hành lúc nào và ở đường ray nào.
- Chuyện quái gì thế này !
Ryuji lầm rầm khi ngước nhìn bảng điện tử.Không có chuyến tàu số 13 nào như trong vé tàu đã ghi , chỉ có đến số 12 là hết.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác hắn giống như một thằng đần vừa dính phải một cú lừa ngoạn mục.
"Cái gì mà tin tưởng thì sẽ ko làm bạn thất vọng chứ , chuyện này chẳng phải là một trò hề sao."
Hắn cáu kỉnh vo viên chiếc vé tàu và liệng nó về phía thùng rác trước mặt.
Mảnh giấy ko bay theo quỹ đạo vào miệng thùng rác , nó bay trệch ra ngoài rồi rơi xuống đất.Và có vẻ như điều luật bảo vệ môi trường nghiêm cấm vứt rác nơi công cộng khiến hắn có chút băn khoăn , Ryuji vội chạy lại nhặt cục giấy vừa ném.
"ỐI..."
Ryuji vấp phải thứ gì đó.Hắn thấy mình ở trong trạng thái ko trọng lượng vài giây trước khi tiếp đất một cách ko được nhẹ nhàng cho lắm bằng chính chiếc cằm của hắn.Cú ngã khá đau.Trong ga lúc này có khá nhiều người nhưng hình như chẳng có mấy người để tâm tới thằng nhóc vừa hạ cánh xuống nền đất với một tư thế rất khó coi.Cái vé tàu bị vo viên nằm ngay trước mắt Ryuji , chỉ cách hắn khoảng chừng 3 inch nhưng lúc này khoảng cách ấy như kéo giãn ra hàng chục mét.Trước mắt Ryuji là cả một bầu trời sao đang nhảy múa.
-Ah ! Bạn ko sao chứ ! Mình xin lỗi , mình ko thấy bạn đang chạy tới , bạn thấy đấy , mình gặp chút rắc rối với đống hành lí này...
Một giọng con gái nhẹ nhàng cất lên.
Bây giờ thì Ryuji đã biết được nguồn gốc cú ngã ra trò của hắn ngay trong ngày đầu tiên tới trường mới.Chắc là hắn đã vấp phải một trong những cái vali của cô nàng kia.Thật ra cũng chẳng phải lỗi của cô bé kia , phần lớn là do hắn ko chú ý nhưng ko hiểu sao cơn giận của hắn cứ bùng lên.Ôm cái cằm sưng tấy bầm tím , hắn định sẽ hét vào mặt cô ta "Mắt cô có vấn đề à , hãy xem cô vừa gây ra chuyện gì trong ngày tới trường đầu tiên của tôi này".
Nhưng cái ý tưởng tồi tệ chỉ mới nhen nhúm trong đầu hắn ấy chưa kịp thành hiện thực thì đã bị dập tắt.
Cô gái mà hắn cho là nguyên nhân sâu sa của cú ngã đau điếng hắn phải nhận thật sự rất xinh với đôi mắt to tròn , đen láy , cùng với mái tóc dài màu hạt dẻ càng làm tôn thêm làn da trắng mịn của cô.Cô bé nhìn Ryuji với vẻ mặt biết lỗi , trông cực kì đáng yêu.Cơn giận dữ hình như khá khủng khiếp của Ryuji chợt như bong bóng xì hơi , ko còn vết tích.Hắn lặng người nhìn cô bé qua cặp mắt kính to bự , dày cộp , trông Ryuji giống hệt một gã ngớ ngẩn đang lảm nhảm những từ ngữ vô nghĩa.
"Cô ... cô ... chuyện này .... tôi ..."
Phải nói tới cặp mắt kính của Ryuji , nó khá đặc biệt , một cặp kính quái đản có lẽ chỉ dành cho những kẻ khác người , nó cực lớn , che hết gần nửa khuôn mặt và 2 mắt được làm bằng một thứ giống như kính ôtô , có nghĩa là nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ thấy 2 miếng thủy tinh mờ mờ , hoàn toàn ko thể thấy được ánh mắt của Ryuji , ngược lại , hắn có thể tự do quan sát bất kì người nào hắn muốn mà ko sợ bị phát hiện là hắn đang chăm chú vào người đó dù cho hắn có nhìn thẳng vào mắt người ấy.
Vì thế mà cô bé xinh xắn kia ko hề biết là hắn đang lặng người nhìn cô bằng ánh mắt soi mói ngu ngốc.
Trông thấy mẩu giấy bị vo viên trước mặt Ryuji , cô bé nhặt nó lên , mỉm cười nói
"Bạn tìm cái này à , chắc nó phải khá quan trọng nên bạn mới vội vã như thế chứ"
Rồi chẳng chờ Ryuji cho phép , cô bé mở mảnh giấy bị vo viên ra xem.
"Không , đừng có xem ..." - Ryuji muốn hét toáng lên.Nhưng đã muộn , cô bé đang nhìn chăm chú vào tấm vé tàu lừa đảo.Hắn nghĩ :"Tệ thật , với bộ dạng thảm hại của mình bây giờ , lại thêm chuyện bị phát hiện đang chờ một chuyến tàu tưởng tượng đến một ngôi trường ko có thật , chắc tôi sẽ trở thành kẻ hoang tưởng ngớ ngẩn nhất trái đất.Ngày hôm nay thật là đen tối."
Ryuji chỉ còn chờ cô bé xinh xắn kia sẽ phá lên cười chế giễu , lúc đấy hắn sẽ ước có một cái hố thật sâu để chui xuống cho đỡ xấu hổ.Nhưng dường như hôm nay ko phải là một ngày quá đen tối đến vậy , mọi chuyện xảy ra ko như hắn nghĩ , nét mặt cô bé xem ra chẳng có chút nào là định giễu cợt hắn.Ko những thế , hắn còn thấy thoáng có một nét vui trên gương mặt cô.
- Tuyệt thật đấy , bạn cũng là học sinh mới à... Vậy là tụi mình học cùng trường rồi.
Rồi chợt nhận ra Ryuji vẫn còn đang nằm bò trên mặt đất với tư thế kì cục hết chỗ nói , cô bé ngượng ngùng nói trong lúc đỡ hắn đứng dậy.
- Chết thật , mình quên mất.Bạn bị thương rồi kìa.
Cô lấy trong túi xách ra một miếng băng cá nhân rồi đưa cho Ryuji.
- Mình nghĩ thứ này sẽ giúp bạn thấy khá hơn...Mình là Cindy...
-Uh ! Cám ơn bạn ! Mình là Ryuji - Hắn đáp
Cindy đưa trả hắn cái vé tàu nhàu nát
- Đừng làm mất nó nhé , nếu ko có vé tàu , bạn sẽ ko thể đến SHINEZ được đâu , Ryuji
Hết chương 1