Phong Lam đế quốc, cạnh Ma Thú Sâm Lâm có một toà Pháp Sư Tháp. Tòa tháp này có rất ít người biết, nhưng số ít người đó lại là những đại nhân vật của Lôi Minh đại lục.
Có lẽ có người sẽ cho rằng Pháp Sư Tháp tại Lôi Minh đại lục có thể tùy ý thấy được, nhưng thực tế những người ngụ trong tháp lại là những đại nhân vật.
Một ngày như mọi ngày đang bắt đầu, Cát Tạp Mỗ đến phòng thí nghiệm đễ kiểm tra các khí cụ luyện kim của mình. Từ khi trở thành Thánh Ma Đạo, luyện kim thuật là niềm hứng thú của hắn, một điều nữa chính là huấn luyện Lai Ân.
Huyết thống thần tộc trong Lai Ân lúc đầu rất ít, thậm chí là một phần một triệu vạn cũng không đến, nhưng từ sau đợt tuyết kia mà kích phát dần ra.
Cát Tạp Mỗ đã nghiên cứu khá lâu cũng không rõ đó là loại lực lượng gì, nhưng chỉ có lực lượng này mới có thể kích hoạt được Phong Ấn Chi Thư, nói cách khác toàn bộ đại lục hiện tại chỉ có Lai Ân là có thể khống chế Phong Ấn Chi Thư.
Cát Tạp Mỗ trong một lần đến Di Tích Chúng Thần đã tìm được Phong Ấn Chi Thư, khắp bốn phía toàn là khô cốt của thần ma, mà các văn tự trên Phong Ấn Chi Thư trãi qua trăm vạn năm vẫn rõ ràng như cũ.
Bên trên sách có dùng Thần Ngữ viết: "Sáng Chế Chi Thư, Phong Ấn Chi Thư, Hủy Diệt Chi Thư."
Cát Tạp Mỗ không rõ mười hai đại tự này biểu thị cho cái gì, nhưng Cát Tạp Mỗ biết chắc một điều, dựa theo đám bạch cốt trải rộng của chúng thần ma, là vì tranh đoạt lấy quyển sách này mà cuối cùng hai bên điều đại thương nguyên khí.
Cát Tạp Mỗ đang lo lắng, không biết tiếp tục dạy Lai Ân vào thời điểm nào, thì một âm thanh non nớt truyền vào tai Cát Tạp Mỗ.
“Lão sư, lão sư, người xem, người xem ta bắt được cái gì?”
Người đến chính là đồ đệ duy nhất của Cát Tạp Mỗ, đã theo học một năm nay mà vẫn là một ma pháp học đồ và là tên đồ đệ làm Cát Tạp Mỗ muốn đập đầu tự sát.
Lai Ân mới hơn mười tuổi, dáng người không cao, điều có chung đặc điểm với cộng đồng ma pháp sư – gầy yếu, mặc một bộ đồ màu xám trắng, Lai Ân trong tay đang nắm lấy một con thỏ không lớn lắm, hoàn toàn giống những con thỏ bình thường khác ngoại trừ một đám lông tơ màu tím ở trên trán.
“Lôi Thỏ?” Cát Tạp Mỗ có chút nghi hoặc nhìn Lai Ân, nhìn con thỏ trong tay, hỏi Lai Ân:
“Tiểu tử, ta bảo ngươi đi săn ma thú, ngươi liền đưa về cho ta con thỏ này sao?”
Lai Ân thành thật gật đầu, nói: “Đúng vậy , Lão Sư, Lôi Thỏ chẳng phải cũng là một loại ma thú sao?”
“Ngươi, tên ngu ngốc này, ngươi đi ra ngoài từ sáng sớm mà chỉ mang về con Lôi Thỏ cấp thấp nhất sao, ngươi, ngươi tên hỗn đản này, ngươi làm ta đau lòng quá. Ta tùy tiện ra ngoài, nhất tay là có thể bắt được một đống, ngươi đi ra ngoài đến trưa liền đưa cho ta một con vật này sao?” Cát Tạp Mỗ lấy ra ma pháp trượng mình gõ lên đầu Lai Ân.
“Oa, đừng đánh, đừng đánh, lão sư con thỏ này rất lợi hại.” Lai Ân một bên trốn tránh, một bên cầm con thỏ lắc lắc.
Con thỏ nhỏ bị lắc cho hoa mắt chóng mặt, kêu lên từng tiếng kháng nghị.
Cát Tạp Mỗ nghe thấy vậy, ngừng tay, nói: “Lợi hại, có bao nhiêu lợi hại. ngươi đừng nói với ta là ngươi bắt được một ma thú có ngoại hình giống con thỏ này đấy.”
“Đây là một con Lôi Thỏ thôi.” Lai Ân bỉu môi dùng sức sờ sờ con thỏ, con thỏ tránh né không được “chi” một tiếng, ngay sau đó một đạo lôi điện phát ra, trực tiếp đánh thẳng vào chổ thực nghiệm của Cát Tạp Mỗ trên đài.
“Rầm” một tiếng, chai ngã, bình đỗ, toàn bộ các loại chất lỏng hòa trộn vào nhau.
Cát Tạp Mỗ có dự cảm không lành, vội kéo Lai Ân chạy ra khỏi phòng.
Hai người mới ra khỏi phòng, chợt nghe một tiếng nổ vang.
Bên trong gian phòng truyền đến một âm thanh thật lớn, ngay sau đó khói đen từ trong phòng theo hướng cửa sổ thoát ra ngoài.
Lai Ân hiểu được đã gây họa lớn, đem con thỏ ra phía sau lưng, ánh mắt hối lỗi nhìn sư phụ.
Cát Tạp Mỗ sắc mặt khó coi, xoay người lại. hai mắt như phun lửa nhìn chằm chằm Lai Ân, căn răng nói:
“Xú tiểu tử, ngươi hủy phòng thí nghiệm của ta, ta tại sao lại thu nhận một tên đệ tử ngu ngốc như ngươi chứ, trong đó còn có ba khối Thiết Tinh, hai giọt Mật Ngân, còn có một quả Cửu Cấp ma thú tinh hạch, toàn bộ bị hủy, bị hủy. Xem ta đánh ngươi không chết mới là lạ.”
Lai Ân thè lưỡi, trong mắt lóe lên một tia quang mang giảo hoạt, sau đó như cá chạch chuồn thật xa.
Cát Tạp Mỗ giơ tay lên. Một đoàn lôi quang trên không đang từ từ ngưng thành.
Lai Ân trốn sau một gốc cây cổ thụ đằng xa, ló đầu ra, cười hì hì nói: “Lão sư, đừng nóng giận, nóng giận không tốt cho sức khỏe, lão sư bớt giận.”
" Ta nguôi giận, ta ngôi giận." Cát Tạp Mỗ suy nghĩ, những vật đó bị hủy, cho dù trừng phạt tiểu tử này, những vật đó cũng không thể có lại, lôi quang trong tay dần dần biến mất.
Cát Tạp Mỗ cố nén lửa giận, nói: “Ngươi nói ta nghe, ngươi dùng cái gì để bắt con Lôi Thỏ này?”
Lai Ân tránh ở phía sau gốc cây, xòe ra ba đầu ngón tay nói: “Ba cái Tam cấp Lôi Lao, hai Tứ Cấp Mê Man, còn có mười mấy…”
Không đợi Lai Ân nói xong, Cát Tạp Mỗ lửa giận bừng lên hừng hựt, vung tay lên, một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống.
Ầm một tiếng đánh vào trên đầu Lai Ân, đem Lai Ân cùng con thỏ đánh ngất đi.
Cát Tạp Mỗ mặt nhăn lại vì tức, chính mình lại thu một đồ đệ phá hoại, chỉ bắt một con thỏ mà hao phí nhiều như vậy. Những thứ đó đem bán ra ngoài ít nhất cũng được một vạn kim tệ, cho dù chính mình tài lực có hùng hậu cũng khó có thể chịu nỗi cảnh này lâu.
Cát Tạp Mỗ càng nghĩ càng giận, mặc kệ Lai Ân cùng con thỏ bị đánh cháy đen đang nằm trên mặt đất, quay về thu thập lại phòng thí nghiệm.
Hơn nữa ngày, Lai Ân cùng Lôi thỏ lúc này mới tỉnh lại.
Một người một thỏ ủ rũ dưới tàng cây, con thỏ nhỏ cụp hai tai xuống ngang mắt, học theo bộ dáng của Lai Ân. Cúi thấp đầu ngồi xổm bên cạnh thân cây, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Lai Ân vuốt đầu, uể oải, nói:
“Thỏ con. Ta đâu có làm gì sao. Ta rõ ràng là đi bắt ma thú thôi, lão sư vì sao còn nổi giận chứ.”
“Chi Chi….”
“Thôi quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu.”
Lai Ân nói xong từ không gian giới chỉ lấy ra một quyển sách, bên ngoài bọc vàng, bên trên điêu khắc các loại hoa văn cùng các ký tự cổ xưa, mở ra trang thứ nhất, Lai Ân ôm con thỏ lên. Cũng không để ý đến sự phản kháng của nó, một tay nhét vào trong sách, chỉ thấy trang sách nhấp nhoáng một đạo tử mang, sau đó con thỏ liền tiêu thất.
Lai Ân liếc mắt nhìn cuống sách thư một cái, sau đó cười hắc hắc, khép cuốn sách lại ném vào không gian giới chỉ.
Nếu là có người chứng kiến một màn này nhất định sẽ chấn động.
Không gian giới chỉ cũng không phải là ai cũng có được, một là do tài liệu chế tạo rất khó tìm, thứ hai là giá cả rất cao, hiện tại trên đại lục, không gian giới chỉ ngoại trừ mười mấy vị Thánh Ma Đạo cùng các đại gia tộc hoặc là các nhân vật cao tầng của các đại đế quốc mới có, người thường căn bản không thể có được, cho dù có cũng là mang đến họa sát thân. Một ma pháp học đồ này cư nhiên lại có được một cái không gian giới chỉ, đây là một trường hợp ngoại lệ hy hữu.
Lai Ân đứng lên vỗ vỗ mông cho hết bùn đất, đi tắm rửa một cái sau đó thay đổi quần áo, trở lại phòng mình nằm xuống ngã đầu liền ngủ đi.
Cũng không biết qua bao lâu. Lai Ân bị Cát Lạp Mỗ túm từ trên giường xuống, sau đó kéo đến một gian phòng. Không đợi cho Lai Ân phản kháng, liền ném cho Lai Ân một cái bao, mang theo Lai Ân phi hành đi, trực tiếp bay đến Ma Thú Sâm Lâm phía sau Pháp Sư Tháp, một tay ném Lai Ân xuống đất.
Lai Ân la bộ sầu muộn nói:
"Lão sư, con muốn làm ma pháp sư, nhưng con còn nhỏ như vậy, người muốn đem con ném vào Ma Thú Sâm Lâm, đây là người mưu sát, đây là ngược đãi."
“Bốp..”
Lai Ân liền bị gõ một cái vào đầu, Cát Tạp Mỗ tức giận nói:
“Ma pháp sư, ngươi xem lại chỉ số thông minh của ngươi đi, lão sư ta mười một tuổi đã đạt tới bát cấp, còn ngươi, mười một tuổi, còn là một nhị cấp pháp sư, quả thực là lãng phí thể chất cơ thể. Ngươi còn mơ một ngày nào đó trở thành Thập Nhị Thánh Ma Đạo như ta, thì bây giờ ngươi chăm chỉ tu luyện cho ta.”
“Nhưng con dù sao cũng là một ma pháp sư. Lời ngài nói là đả kích tâm hồn yếu ớt của con.” Lai Ân uể oải phản bác.
“Vậy chờ ngươi còn sống trở về Pháp Sư Tháp rồi nói, nơi này là phạm vi của ma thú cấp ba, trong bao có quần áo và các vật dụng cần thiết, nếu ngươi có thể quay về, huấn luyện chấm dứt. Nếu ngươi không cẩn thận gặp phải ma thu cấp cao, coi như là mệnh ngươi không tốt, ngươi cũng đừng oán trách ta.”
Cát Tạp Mỗ nói xong liền đằng không biến mất trên bầu trời.
Lai Ân vẻ mặt đau khổ, mở chiếc túi ra, lần này cũng giống với mọi lần, ngoại từ hai viên nhị cấp tinh hạch ra, chỉ còn một cái thủ sáo được tương khảm tinh hạch.
Lai Ân đưa tay mang vào, nói là thủ sáo, nhưng hình dạng lại giống như lợi trảo, trên năm đầu ngón tay là những móng vuốt sắc bén, ở mu bàn tay còn có một cái rãnh nhỏ, bốn bên được bao lại, cho nên những cái gì rơi vào bên trong cũng dễ dàng được cố định lại.
Lai Ân đem một quả tinh hạch bỏ vào trong cái rãnh đó, rút ra ma pháp trượng, nhìn về hướng Pháp Sư Tháp nói:
“Được rồi, lão gia hỏa. Xem như ngươi hợi hại, đem ta ném ở cái địa phương này, sau này ta có cơ hội sẽ báo thù.”
Lai Ân là một trường hợp đặt biệt, trên đại lục nhiều nhất là đơn thuộc tính, song thuộc tính đã rất khó tìm, tuy nhiên nếu là song thuộc tính thì điều là các thiên tài, tam thuộc tính thì được gọi là thiên tài trong các thiên tài.
Lai Ân là một ngoại lệ, người duy nhất trên đại lục có được toàn bộ các thuộc tính, Phong – Hỏa – Lôi – Thủy – Quang Minh – Hắc Ám – Không Gian, đầy đủ cả 7 loại thuộc tính, toàn bộ đại lục chỉ có một người, người mà Cát Tạp Mỗ tìm kiếm suốt hai mươi năm trời.
Cát Tạp Mỗ đựa vào quan hệ với các lão bằng hữu, lấy được các loại ma pháp các hệ đưa cho Lai Ân, mục đích là để bồi dưỡng ra một ma pháp sư toàn hệ, hoặc có thể nói là một ma pháp sư đặc thù.
Lai Ân tư chất không được tốt lắm, các phương pháp tu luyện bình thường đối với hắn là vô dụng, cho dù cố gắn tu luyện thì nhiều lắm chỉ có thể trở thành ma pháp sư ngũ cấp, so với thập nhị cấp Thánh Ma Đạo quả thực quá xa, cũng quá lãng phí thuộc tính của Lai Ân.
Nhưng Cát Tạp Mỗ cũng không lo lắng, ba mươi năm trước, Cát Tạp Mỗ cùng với ba vị tế tự của Quang Minh thần điện đi đào bới một di tích thời cổ đại đã phát hiện được một điều kinh hỉ đó chính là di tích của thời đại Chúng Thần trong truyền thuyết, bên trong di tích phát hiện ra được ba đồ vật.
Một quyển sách, đây chính là quyển sách mà Lai Ân đang cầm trên tay, được gọi là Phong Ấn Chi Thư.
Một bộ thủ sáo, cũng là thứ Lai Ân đang mang trên tay, được xưng là Quyết Chi Thủ.
Món còn lại là một quyển bí kíp được viết bằng văn tự của Thần Tộc, nhưng phương pháp tu luyện trong bí kíp này chỉ người có đủ toàn bộ các loại thuộc tính mới có thể tu luyện.
Bốn vị Thánh Ma Đạo kích động rất nhiều, bắt đầu tự phân ra tìm kiếm. Cát Tạp Mỗ có nhiệm vụ tìm kiếm một người có toàn bộ các loại thuộc tính, căn cứ vào các loại thư tịch ghi lại, người nắm được toàn bộ các loại thuộc tính có tồn tại, nhưng chỉ một ngàn năm mới xuất hiện một thiên tài như vậy, mà người này cũng chính là chúa tể của các vị thần.
Cát Tạp Mỗ cùng với Pháp Tháp Tưu tìm gần hai mươi năm mới thấy được Lôi Ân, ngoài hai người bọn họ, hai người khác phụ trách thu thập tất cả các ma pháp chú ngữ, hai vị đại tế tự của Quang Minh thần điện đồng thời xuất động, bất luận là cưỡng bức hay là lợi dụ, mục đích của bọn họ vẫn là ma pháp chú ngữ.
Hết thảy điều đồng bộ thực thi, bốn vị Thánh Ma Đọa dã tâm không chỉ dừng lại ở việc tạo ra một ma pháp sư, mục đích của bọn họ là vì Quang Minh Thần Điện bồi dưỡng ra một nhân vật đặc thù, có thể làm cho địch nhân của họ là Hắc Ám Thần Điện đau đầu.
Lai Ân cũng không biết những việc đó, hắn từ Phong Ấn Chi Thư lấy ra con Lôi Thỏ đã bị biến thành màu đen, nói:
“Thỏ con, nhiệm vụ của ngươi là thu hút sự chú ý của địch nhân, biết chưa?”
Lôi Thỏ “chi..chi” lên hai tiếng. sau đó biến mất trước mặt Lai Ân.