Chương 3
Mấy hôm sau, vua Càn Long cho triệu các vi đại thần tâm phúc trong triều, thảo luận về chuyện của Tiểu Yến Tử.
- Trẫm thật không ngờ chuyện xảy ra đã khá lâu rồi và bây giờ trẫm lại có thêm một cô cát cát vô cùng xinh đẹp! Ha ha! Rõ là ai ai cũng có định số. Lúc đó, chẳng qua tại trẫm nhận được lệnh khẩn của Thái hậu nên không thể không rời Tế Nam ngay để quay về Bắc Kinh. Trước lúc chia tay, trẫm còn hứa với Vũ Hà là sẽ phái người quay lại rước nàng về kinh, không ngờ khi về đây rồi. Biên cương lại hỗn loạn, trẫm phải thân chinh cầm quân đi đánh hơn một năm mới dẹp xong giặc, rồi chuyện quốc sự nhiêu khê, làm trẫm quên bẵng đi. Mười chín năm nhanh chóng trôi qua. Hạt châu đánh rơi trong biển đời rồi cũng tìm lại được... Ha ha!
Phước Luân đại học sĩ cúi người, bẩm:
- Điều này chứng tỏ chân tình của Hoàng thượng đã làm cảm động trời đất, vì vậy hợp gia mới được đoàn viên. Đó là chuyện đáng mừng, đáng ca ngợi. Cát cát mạng lớn gặp nạn mà vẫn bình an sau này hẳn là đại phước.
Chúng thần đồng loạt kính cẩn:
- Cung hỷ Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng!
- Trẫm hôm nay triệu tập các hiền khanh đến đây là muốn trưng cầu ý kiến các khanh. Đó là đứa con gái mới nay của trẫm tuy dân dã, nhưng cũng cần chính thức tuyên bố cho thiên hạ biết chứ?
Đại thần Kỷ Hiểu Phong bước ra nói:
- Hoàng thượng, thần nghĩ là câu chuyện ở Tế Nam đó tuy là có thật. Nhưng để giữ uy tín cho bệ hạ, tránh những lời dị nghị trong dân. Bệ hạ không cần phải nói rõ sự thật chỉ công bố cho mọi người biết là Hoàng thượng có nhận một nghĩa nữ ở chốn dân gian làm con nuôi, như vậy thì cát cát cũng đã được danh chánh ngôn thuận!
Vua Càn Long hơi do dự:
- Bảo là con nuôi vậy có thiệt thòi cho Tiểu Yến Tử lắm không?
Phước Luân đại học sĩ tiếp lời:
- Sự thận trọng của Hiểu Phong không phải là không có lý. Bởi vì khi xưa bệ hạ di hành trong dân gian. Đâu phải là người nào cũng biết? Nếu đem câu chuyện Tế Nam này công bố ra thì kẻ xấu mồm xấu miệng thêu dệt thêm. Có thể làm bất lợi cho cả Hoàng thượng lẫn Cát cát. Nói là con nuôi thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn
- Ý của hai khanh trẫm thấy cũng được. Vậy thì trẫm phong cho Tiểu Yến Tử làm Thạc Cát Cát. Các ngươi thấy thế nào?
- Tâu Hoàng thượng, vậy cũng không được ổn, gọi là Thạc Cát Cát thì phải là con của Vương Phi, còn cát cát này đến từ dân gian, mẹ là người Hán, thân thế đặc biệt, nếu phong là Thạc Cát Cát sợ sẽ gây nên dị nghị và đố kỵ. Vì vậy tốt hơn hết là nên phong một chức vị đặc biệt nào đó khác người một chút.
Kỷ Hiểu Phong nói, vua Càn Long nghĩ ngợi:
- Kỷ hiền khanh lý luận xác đáng, nhưng như vậy thì ta nên gọi là gì?
Kỷ Hiểu Phong suy nghĩ một chút, dập đầu thưa:
- Hạ thần thấy thì đặt là Hoàn Châu Cát Cát Hoàng thượng thấy thế nào?
Vua Càn Long ngẫm nghĩ rồi cười lớn:
- Hay! Hay! Ha ha... Hoàn Châu Cát Cát Trẫm thấy thích cái tên này lắm, ý nghĩa lắm! Được rồi, ta chọn nó! Tiểu Yến Tử sẽ là Hoàn Châu Cát Cát của trẫm vậy!
Và như vậy, danh xưng cho Tiểu Yến Tử đã được quyết định. Dù Tiểu Yến Tử có thích hay không, sự việc cũng không thay đổi.
Tiểu Yến Tử trở thành Hoàn Châu Cát Cát từ đó!
Trước khi được sắc phong chính thức, Tiểu Yến Tử còn phải qua một cửa ải nữa.
Hôm ấy Tiểu Yến Tử được đưa đến Càn Long Cung để gặp Hoàng hâụ của vua Càn Long có họ là Ô Lai Na Lạ Đây là vị Hoàng hậu thứ hai, vì vị hoàng hậu thứ nhất có biệt danh là Hiếu Hiền Hoàng Hậu. Một người đàn bà trung hậu, được nhân dân mến thương nhưng tiếc lại không được thọ, nên đã qua đời năm vua Càn Long thứ mười ba.
Vua Càn Long đau buồn vì chuyện đó nên đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực, làm thơ truy niệm người vợ yêu. Và đã tưởng là không còn có ai tiếp được vị trí Hoàng Hậu. Nhưng rồi, lục viện không thể không có người thống lãnh, nên với sự chỉ thị của Thái hậu, Hoàng hậu thứ hai đã được lập nên.
Vì đã có một Hiếu hiền Hoàng Hậu rồi, nên người ta rất dễ làm một sự so sánh và thế là vị Hoàng hậu mới Ô Lai Na La không làm sao bì lại. Chính bản thân vua Càn Long có vẻ yêu quý người vợ trước của mình hơn. Chính vì thế vị Hoàng Hậu này rất thất ý, nên hay nổi cáu với mọi người và để chứng tỏ mình là người có năng lực, quyền uy bà thường hay ra lệnh nghiêm khắc. Một người rất khó hòa đồng.
Tiểu Yến Tử đâu biết điều đó nên thản nhiên đi vào.
Nhà Vua và Hoàng hậu ngồi cạnh nhau, nét mặt nhà vua thì rất vui vẻ trong khi Hoàng hậu rất nghiêm nghị. Tiểu Yến Tử vừa trông thấy Hoàng hậu, trống ngực đã đập mạnh. Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đến trước mặt hai người, Tiểu Yến Tử chỉ gập người xuống rồi hỏi:
- Quý vị cho gọi tôi có chuyện gì?
Hoàng hậu nhíu mày:
- Thế này là thế nào? Không lẽ đến bây giờ chuyện vấn an ngươi cũng không biết? Gặp Vua và Hoàng hậu, nói quý vị là sao?
Tiểu Yến Tử ngẩn ra:
- Vậy chứ... không gọi quý vị thì gọi là gì?
Vua Càn Long vội vã cứu nguy:
- À!... À!... Thủng thẳng rồi sẽ dạy. Lệnh Phi, nàng chịu khó một khó một chút, dạy cho nó hiểu nhé.
Lệnh Phi gật đầu:
- Xinh tuân lệnh Hoàng thượng.
Vua Càn Long bảo:
- Tiểu Yến Tử hãy ngồi xuống đây!
Trước đó đã có một cung nữ mang đến một chiếc ghế cho Tiểu Yến Tử ngồi gần nhà vua:
- Hôm nay trẫm và Hoàng hậu bảo con đến đây là bởi muốn hỏi cho rõ. Vì lý lịch con, còn có nhiều điều chưa minh bạch, sau khi làm rõ ràng con sẽ là Hoàn Châu Cát Cát của trẫm.
Tiểu Yến Tử nghe vậy càng thêm lo lắng, có nghi vấn cần làm rõ? Nhưng ta nào có cần Hoàn Châu Cát Cát hay Tống Châu Cát Cát gì gì đâu? Vậy thì phải làm sao đây. Hay là... đem tất cả ra nói thật. Tiểu Yến Tử đang nghĩ ngợi, mắt đảo tới đảo lui, bất chợt nó chạm ngay vào ánh mắt của Hoàng Hậu, cái ánh mắt thật sắc, ý như muốn nói
- Để xem rồi ta sẽ lột trần mi ra, coi cái đầu ngươi có còn được ở trên cổ nữa không thì rõ...
Tim Tiểu Yến Tử đập mạnh, sự phản kháng tự vệ để được sống, khiến nó bạo dạn nói với vua:
- Vâng, Hoàng A Ma cứ hỏi
Vua Càn Long suy nghĩ một chút nói:
- Mẹ con có nói cho con biết là... Ta và người quen nhau ra sao không?
Tiểu Yến Tử nhớ lại lời của Tử Vy nói như trả bài:
- Dạ có. Người có nói là để tránh mưa... Hoàng thượng đã vào nhà tạm nghỉ... Nhưng rồi khi tạnh mưa, Hoàng thượng lại không đi. Tránh mưa trở thành tạm trú luôn ạ.
Lời của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long bối rối. Vì trước mặt hai hậu phi mà kể lại chuyện phong lưu lúc trẻ của mình thì cũng ngượng. Người giả vờ tằng hắng một tiếng rồi gật gù:
- Đúng! Đúng! Tránh mưa! Đúng!
Nhưng Hoàng hậu thì vẫn lạnh lùng:
- Này Tiểu Yến Tử, ngươi đã rời Tế Nam lúc nào? Và khi nào thì đến được Bắc Kinh?
Tiểu Yến Tử đảo mắt cố nhớ lại lời của Tử Vy:
- À!... À!... Tháng tám năm ngoái con rời Tế Nam và tháng hai năm nay đến được Bắc Kinh.
- Vậy ư? Sao ngươi mới đến Bắc Kinh mấy tháng mà nói giọng Bắc Kinh này chuẩn thế, nghe chẳng có một tí gì lai tạp giọng Sơn Đông cả?
Tiểu Yến Tử vội trả lời:
- Tại Hoàng Hậu không biết, chứ ngay từ nhỏ mẹ đã mướn một ông thầy đến nhà dạy con nói tiếng Bắc Kinh. Vì vậy con mới nói hay vậy, đến tận bây giờ con mới biết tại sao lúc đó mẹ con lại làm thế. Đúng rồi! Con sẽ phải đến Bắc Kinh, nên phải học tiếng Bắc Kinh.
Vua Càn Long có vẻ cảm động, gật gù, còn Lệnh Phi nương nương thì vuốt đuôi:
- Người mẹ nào chẳng phòng xa cho con?
Hoàng hậu quay qua trừng mắt với Lệnh Phi, sau đó quay qua Tiểu Yến Tử:
- Thì ra là vậy. Nhưng mà đã là dân Sơn Đông thì chắc hẳn ngươi không thể không biết tiếng Sơn Đông, đâu nói vài câu cho ta nghe thử xem?
Tiểu Yến Tử hơi bối rối một chút, nhưng rồi nó lấy lại bình tĩnh ngay. Tiếng Sơn Đông ư? Nào có khó khăn gì. Huynh muội nhà họ Liễu là dân Sơn Đông, họ cũng thường dùng tiếng địa phương kia đùa với nhau, nghe riết rồi quen cơ mà và thế là Tiểu Yến Tử lấy hơi xổ một tràng tiếng Sơn Đông của ông rao bán bánh bao.
- Ai mua bánh bao, bánh bò, bánh tiêu... Bánh vừa ngon vừa to lại vừa nóng này. Mua vô... mua vô...
Tiếng rao của Tiểu Yến Tử làm mấy cung nữ đứng gần đấy muốn nín cười cũng không được.
Vua Càn Long và Lệnh Phi nhìn nhau nháy mắt trong khi Hoàng hậu có vẻ lúng túng, nhưng lại bảo:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi, nói cái khác đi!
- Nói những điều khác ư?
Tiểu Yến Tử suy nghĩ một chút, rồi lại giả giọng Sơn Đông tiếp
- Tại hạ là Tiểu Yến Tử. Người Sơn Đông thị. Vì muốn tìm thân nhân mới dến bửu địa. Không ngờ chẳng tìm thấy cha lại ngã bệnh nặng, suýt đưa ma. Tiền trên người xài đã hết, nên xin được trổ tài hèn, múa một vài đường quyền, cho bá tánh xem. Mong là bà con cô bác ở xứ Bắc Kinh này rộng lượng nhân từ, giúp đỡ để tôi có tiền làm lộ phí về quê. Ơn đức của quý vị. Tiểu Yến Tử này hẹn kiếp sau sẽ làm thân trâu ngựa đáp đền...
Hoàng hậu châu mày:
- Bài vè này hay lắm, lưu loát lắm, giống bọn Sơn Đông mãi võ.
Tiểu Yến Tử trong phút đắc ý, lỡ lời:
- Tôi phải luyện tập dữ lắm mới nói được như vậy đấy, đó cũng là nhờ...
Hoàng hậu lập tức hỏi:
- Luyện những câu đó để làm gì chứ?
Tiểu Yến Tử giật mình, nhưng lanh trí đáp:
- Dạ... Con đã tính rồi nếu không tìm được cha, tiền túi đã cạn, thì phải còn nước ra phố hát Sơn Đông thôi.
Lời của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long càng đau lòng, Lệnh Phi cũng thấm chỉ có Hoàng hậu là vẫn chưa hết thắc mắc:
- Ngươi biết võ nữa cơ à? Cái đó cũng là do mẹ ngươi truyền cho đấy phải không?
Tiểu Yến Tử là tay nói dóc chuyên gia, lúc đó cũng không còn gì để sợ, nên nói:
- Vâng, mẹ nói con gái mà chẳng chịu họ võ, nữa sau dễ bị người ức hiếp. Vì vậy con được học võ, nhưng tiếc là con lười quá, nên chẳng có gì học nên.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Tiểu Yến Tử:
- Mẹ ngươi có vẻ chăm sóc ngươi kỹ quá, vậy thì việc văn chương của ngươi cũng khá. Hoàng A Ma của ngươi đây giỏi văn lẫn võ, làm thơ hay lắm, thế còn ngươi? Đâu đọc thử một bài thơ hay cho ta nghe xem?
Lần này thì Tiểu Yến Tử giật mình. Bởi vì từ nào đến giờ có biết cái chữ ra sao đâu? Cô nàng hết nhìn Hoàng hậu, đến nhìn vua Càn Long, rồi lúng túng nói:
- Thơ ư? Mẹ tôi không có dạy tôi làm thơ.
Hoàng hậu cao giọng:
- Sao lạ vậy? Mẹ ngươi dạy ngươi tiếng Bắc Kinh được, dạy ngươi đánh võ được, mà chẳng dạy văn chương? Thế ngươi có học qua tứ thư ngũ kinh chưa?
Tiểu Yến Tử suy nghĩ rồi mừng rỡ nói:
- Đúng rồi... tôi có đọc qua Tam Tự Kinh.
- Sao chỉ có Tam Tự Kinh còn nữa chứ?
Trán Tiểu Yến Tử lấm tấm mồ hôi hột. Vị Hoàng hậu này sao khó quá vậy? Và chợt nhiên tức giận nàng đứng thẳng lưng dậy, nói:
- Tôi không có học hành gì hết đó! Hoàng hậu sao lại chất vấn tôi kỹ như vậy? Có phải là vi1 Hoàng A Ma không muốn nhận tôi làm con không? Nếu vậy thì tốt thôi! Tôi không làm cát cát nữa, vậy đủ rồi đừng lôi thôi gì cả!
Hoàng hậu vừa kinh ngạc vừa tức giận:
- Hoàng thượng! Người xem đây, thế là thế nào? Chẳng lẽ thiếp cũng không có quyền hỏi han gì nó cả ư?
Vua Càn Long vì đã chấp nhận Tiểu Yến Tử từ đầu. Nghĩa là không nghi ngờ, không nghĩ đến chuyện gian trá có thể xảy ra nên ông luôn đứng bên Tiểu Yến Tử. Thấy Tiểu Yến Tử bị truy quá tội nghiệp, chưa kịp biện hộ giùm thì đã nghe Yến Tử lớn tiếng:
- Mẹ tôi, bà ấy kỳ cục như vậy đấy. Dạy tôi cái này, dạy tôi cái kia, nhưng chữ thì lại không dạy. Bà bảo, con gái mà học cho nhiều có ích lợi gì? Và bây giờ thì bà ấy đã chết rồi, tôi không có cách nào để hỏi tại sao. Tôi cũng không hiểu, không hiểụ Thôi Hoàng hậu đừng có hỏi, tôi không biết gì nữa đâu!
Vua Càn Long nghe Yến Tử nói lòng bỗng xót xa. Người mường tượng đến tình cảm của Vũ Hà lúc bị bỏ rơi, buồn bã nói với Hoàng hậu:
- Chắc hậu không hiểu, nhưng ta thì hiểu tại sao rồi!
Tiểu Yến Tử ngơ ngác nhìn vua, không hiểu vua muốn nói gì, rụt rè:
- Hoàng A Ma... biết rồi ư?
Vua Càn Long gật đầu, thở dài:
- Vâng, trẫm hiểu tất cả bởi vì mẹ con là người con gái tài sắc thi phú giỏi. Phải nói là cầm kỳ thi họa đều giỏi... Cũng chính vì sự tài giỏi đó làm ta khâm phục, ta động lòng và rồi ở lại, nhưng ta không ngờ ta đã khiến cho nàng khổ suốt một đời. Ta biết Vũ Hà rất oán giận ta. Vâng, vì oán giận nên nàng không muốn con rồi sẽ giống như nàng... Phải, “Nữ tử vô tài tiện thị đức" cơ mà! Thật quá tội cho nàng!
Tiểu Yến Tử nuốt vội nước bọt, sự căng thẳng đã được giải tỏa. Hoàng hậu vẫn còn nghi ngờ nhưng không biết phải vặn vẹo thế nào đành hỏi thêm:
- Thế Tiểu Yến Tử, lúc mẹ mi lâm chung, ngoài việc trao hai di vật cho ngươi đã trối lại gì với ngươi? “Đêm vắng không người lời muốn tỏ" đó là gì?
Tiểu Yến Tử lại căng thẳng:
- Dạ... Đêm vắng... Đêm vắng... Lúc đêm vắng không người thì mẹ tôi đã chết mất tiêu rồi. Còn gì mà trối?
Và Tiểu Yến Tử ngước lên nhìn vua Càn Long cầu cứu:
- Hoàng A Ma... Con có thể không nói chuyện lúc mẹ con gần chết được không? Con con...
Thật ra thì Tiểu Yến Tử làm sao biết được lúc gần chết, mẹ của Tử Vy nói gì? Lệnh Phi nhìn Tiểu Yến Tử rồi nhìn vua Càn Long cầu cứu:
- Hoàng thượng, thiếp tự hỏi là những điều đó có tàn nhẫn lắm không? Hoàng thượng hãy xem Tiểu Yến Tử sắp khóc rồi kìa. Hỏi chuyện đau buồn là khơi lại vết thương. Cô bé mới mười tám tuổi, đã gặp biết bao thử thách gian truân, rồi chỉ vì muốn gặp cha, suýt phải đổi mạng sống của mình. Bây giờ có phải là chúng ta đã làm cho nó buồn một lần nữa, khổ lần nữa không?
Vua Càn Long đang bứt rứt, nghe Lệnh Phi giải trình như vậy, bực dọc lớn tiếng:
- Thôi! Thôi! Tiểu Yến Tử! Không cần nói gì nữa. Trẫm đã tin con! Trẫm biết con đích thực là con gái của trẫm! Không có gì nghi ngờ! Từ đây về sau chẳng ai có quyền hạch hỏi nó nữa. Tiểu Yến Tử là đứa con gái mất đi lại quay về nên được phong là Hoàn Châu Cát Cát!
Và quay sang Lệnh Phi, vua Càn Long nói:
- Lệnh Phi!
- Dạ có thiếp!
- Nàng có bổn phận dạy dỗ cho Hoàn Châu Cát Cát.
- Dạ, thiếp xin phụng mệnh và xin hứa với bệ hạ, trong vòng mười ngày bệ hạ sẽ có một cát cát đầy đủ phong cách.
Lệnh Phi nương nương nói một cách tự tin, trong khi Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Lệnh Phi, mối nghi ngờ của bà đối với Tiểu Yến Tử chưa hết. Mà càng hỏi thì cái sự nghi ngờ đó càng tăng. Nhưng ở đây, sự bao che của vua Càn Long rồi sự chen vào của Lệnh Phi nữa, khiến bà không làm gì được.
Tiểu Yến Tử biết mình đã vượt qua ải, nó nhướng mắt kiêu hãnh nhìn về phía Hoàng hậu.
Và như vậy, Tiểu Yến Tử chính thức trở thành Cát Cát.
Lệnh Phi và các cung nữ trong cung bận rộn suốt ngày để chuyển biến Tiểu Yến Tử thành cát cát hoàn toàn. Bắt đầu từ trang phục, Tiểu Yến Tử thay đổi cả bề ngoài. Tóc tai chải chuốt, rồi nữ trang, hài thêu đồng bộ. Tiểu Yến Tử cứ ngồi đó để mặc cho Lạp Mai, Đông Tuyết loay hoay trang điểm cho mình, mấy tiếng đồng hồ sau bộ dạng bên ngoài mới xong.
- Thế này mới giống Cát cát đấy!
Đông Tuyết nói và đưa chiếc gương soi đến trước mặt Tiểu Yến Tử:
- Ồ! Đây là tôi đấy ư?
Tiểu Yến Tử giật mình không nhận ra mình:
- Vâng, vậy còn chưa đủ. Cát cát còn phải đội mão hoa mỗi ngày, nếu không đội là phạm tội đấy.
- Trời đất! Sao lắm luật với lệ thế? Ăn nói thì không được động đến chữ chết chữ mông. Rồi mặc đồ phải mặc đúng cách, rồi nữ trang, tất cả nặng cả mấy mươi cân, chân phải mang hài cao gót... Thế này thì làm sao tôi chịu nổi.
Tiểu Yến Tử chưa dứt lời thì bên ngoài có tiếng của Thái giám, vừa đi vừa hô:
- Hoàng thượng giá lâm! Hoàng thượng giá lâm!
Lệnh Phi vừa nghe thái giám hô, tái mặt vội ra nghênh đón:
- Thần thiếp cung thỉnh Hoàng thượng, Hoàng hậu kiết tường.
Vua Càn Long cười đỡ Lệnh Phi dậy, nói:
- Hôm nay Hoàng hậu muốn đến đây xem Phi đã dạy dỗ Tiểu Yến Tử ra sao? Thế nào? đã học hết các kỷ cương nề nếp của triều đình rồi chứ?
Lệnh Phi nhìn vào trong với một chút lo lắng. Hoàng hậu và Hoàng thượng bước vào. Cung nữ và thái giám trong phòng đều quỳ rạp xuống, chỉ có mình Tiểu Yến Tử là đứng trơ trơ. Lệnh Phi vội vã kêu lên:
- Cát cát. Sao còn chưa quỳ xuống hành lễ với Hoàng A Ma và Hoàng hậu đi?
Tiểu Yến Tử rất muốn làm theo lệnh của Lệnh Phi, nhưng cái đôi giày cao gót nó khiến nàng đứng còn không vững thì làm sao mà hành lễ được? Nhưng rồi thấy Hoàng hậu cứ trừng trừng nhìn mình nên không thể làm khác, Tiểu Yến Tử đành bắt chước cách chào quỳ của người Mãn Thanh, miệng tung hô.
- Vâng! Hoàng A Ma vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế!
Vừa nói vừa vòng hai tay trước ngực, mới vừa định quỳ thì... đôi tay trên bàn khi nãy đã bị mất điểm tựa, nên Tiểu Yến Tử mất thăng bằng sụp chân ngã nhoài ra phía trước.
Vua Càn Long giật mình, còn Hoàng Hậu che miệng cười, liếc nhanh về phía Lệnh Phi nói:
- Hừ! Sao vậy? Chỉ một cái chào vấn an cũng không được thì dạy dỗ gì? Thế còn cách đi đứng thì sao?
Lệnh Phi bối rối vừa bước tới đỡ Tiểu Yến Tử lên, vừa nói:
- Chuyện này lỗi ở thần thiếp dạy chưa đạt.
Nhưng Lệnh Phi vừa dứt lời thì Tiểu Yến Tử đã lồm cồm ngồi dậy nói:
- Đừng trách Lệnh Phi. Bà ấy dạy tôi đã hàng trăm lần, nhưng chỉ một cách đi không mà đã khó vàn trời. Đi bình thường cũng được, tại sao phải bắt kiểu cách thế này, thế nọ, chi cho khó khăn? Đi thế này có phải nhẹ nhàng hơn không?
Tiểu Yến Tử nói xong, đứng dậy và bước nhanh bằng chân trần theo lối võ, chân gần như không chấm đất. Vút một cái đã phóng ra tới cửa, rồi vụt một cái đã đến trước mặt vua và Hoàng hậu.
Hoàng hậu trợn mắt:
- Ngươi định biểu diễn võ thuật trước mặt ta ư?
Trong khi vua Càn Long cười lớn:
- Ha ha! Ta hiểu vì sao con có biệt danh là Tiểu Yến Tử con chim én rồi! Đi mà như bay lượn như vậy sao hở con chim én nhỏ của ta?
Thấy vua vui vẻ, đám đông cũng cố cười theo cho vua vui. Chỉ có Hoàng hậu là mặt vẫn lạnh như chì.
- Khi đã được sắc phong làm Hoàn Châu Cát Cát thì phải biết nề nếp phong cách của hoàng gia chứ? Nếu không sẽ loạn cả. Rồi Vương công đại thần gì cũng bắt chước, cũng lượn qua lượn lại trong triều thì còn ra thể thống gì?
Lệnh Phi dập đầu:
- Thần thiếp đã biết lỗi của mình, xin hứa với Hoàng hậu là sẽ cố gắng dạy dỗ cát cát kỹ hơn ạ.
Vua Càn Long nghe vậy có vẻ không vui châu mày nói:
- Hoàng hậu hơi nghiêm khắc đấy. Phải biết là Tiểu Yến Tử đến từ dân gian, làm sao biết ngay luật lệ của triều đình? Cái gì cũng cần thời gian.
- Hoàng thượng nói vậy là không đúng rồi. Tiểu Yến Tử đã là Cát cát, thì phải có tư cách của Cát cát. Bởi vì còn phải ra mắt cho bá quan tham bái. Còn phải du hành đến Thiên đàn để tạ trời, đến Ung Hòa Cung để bái thần. Xuất đầu lộ diện trước đám đông như vậy, nếu không có phong cách, liệu triều đình có hổ mặt không?
Lời của Hoàng hậu làm vua đuối lý đứng yên. Tiểu Yến Tử thấy vậy vội nghiêm chỉnh trở lại. Lần này quỳ xuống rất đúng phong cách, nói:
- Hoàng A Ma và Hoàng hậu đừng bận tâm, con quyết sẽ cố gắng học tập, không để triều đình mất mặt đâu.
Vua Càn Long giật mình và không nhịn được cười hài lòng nói:
- Xem kìa! Cái cô Hoàn Châu Cát Cát này cũng thông minh lắm! Làm được lắm! Chẳng qua hơi bướng một chút thôi!
Và quay qua Lệnh Phi, ông bảo:
- Trẫm đã dành phòng Thấu Phương Trai làm nơi ở cho Tiểu Yến Tử. Bắt đầu ngày mai không phải cực khanh nữa. Hãy để Cát cát tự lập môn hộ vậy.
Hoàng hậu nghe vua phán, sắc mặt càng không vui.
o0o
Thấu Phương Trai là một ngôi nhà vừa phải trong cung. Có sân, có phòng tiếp khách, phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp riêng. Nghĩa là một ngôi nhà hoàn chỉnh riêng biệt, đó là đặc điểm của hoàng cung. Mỗi ngôi nhà dành cho một nhân vật đều có một tên riêng để dễ nhận ra. Hoàng hậu thì ở trong Khôn Ninh Cung, Lệnh Phi ở Diên Hỷ Cung, Vĩnh Kỳ ở Cảnh Dương Cung, vua Càn Long thì Càn Thanh Cung, ngoài ra còn có những cung khác như Chung Túy Cung, Vĩnh Hòa Cung, Vĩnh Tha Cung... Mà tất cả những cái đó Tiểu Yến Tử đều phải học để phân biệt nơi nào dành riêng cho các cát cát, nơi nào dành cho các hoàng tử, vì Tiểu Yến Tử không biết chữ nên học hoài vẫn không nhớ. Đó là điều Hoàn Châu Cát Cát rất đau đầu.
Tiểu Yến Tử khi dọn vào Thấu Phương Trai mới biết mình bây giờ đã trở thành một nhân vật quan trọng rồi. Theo hầu riêng nàng có hai cung nữ Minh Nguyệt, Thể Hà và hai thái giám Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử. Rồi còn nhà bếp, còn các cung nữ thái giám vòng ngoài quét sân, lau chùi... Tất cả hợp thành một đại gia đình. Dĩ nhiên sau đó vua Càn Long còn ban thưởng thêm lụa là gấm vóc, châu báu... Có cả mấy rương tiền... Tiểu Yến Tử nhìn đống của cải này mà ngẩn ngơ. Suốt đời Tiểu Yến Tử chưa từng thấy chứ đừng nói chi là có được.
- Với số tiền này... từ đây về sau ta khỏi phải ra phố sơn đông mãi võ kiếm sống nữa. Ăn ở không cả đời cũng không hết và Tiểu Yến Tử chợt nảy ý định làm thế nào ra được khỏi cung một chuyến, đưa số của cải này cho Tử Vy chứ?
Tiểu Yến Tử nghĩ đến Tử Vy một cách bức rứt, cô nàng muốn có một sự giải thích, rồi sau đó mang trả cái chức cát cát cho Tử Vy, như vậy mới yên lòng. Vì ta nào có cố ý muốn lường gạt đâu? Ta cũng đâu định làm cát cát. Chỉ vì việc xảy ra ngoài dự liệu... Và Tiểu Yến Tử cứ thấy lương tâm cắn rứt đến độ mất ăn mất ngủ, nàng nằm đó trằn trọc nghe tiếng canh đổ mỗi canh giờ.
Khi vua Càn Long ghé qua Thấu Phương Trai, nhìn Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:
- Sao, căn nhà thế này chưa hài lòng ư?
Tiểu Yến Tử nháy nháy mắt:
- Dạ chưa, gặp một chút khó khăn ạ.
Lệnh Phi đi cùng nghe vậy giật mình:
- Sao? Cát cát còn thấy thiếu thốn gì? Tôi sẽ cho người mang đến.
- Chẳng thiếu gì cả, chính vì vậy mà tôi ngủ không yên, cứ mãi nghĩ đến bạn bè ngoài trước khi vào đây.
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử:
- Trước khi đến đây, ở ngoài con nhiều bạn bè lắm ư?
- Sao lại không?
Vua Càn Long gật gù:
- Chuyện này để bao giờ trẫm rảnh rỗi sẽ nói tiếp, còn bây giờ con thấy cần gì cứ nói.
Tiểu Yến Tử sụp xuống dập đầu:
- Thưa Hoàng A Ma!
Vua Càn Long ngạc nhiên:
- Cái gì? Có chuyện gì không vui ư?
- Con muốn được ra ngoài cung đi dạo một chút!
- Ra ngoài cung à? Chuyện con muốn ra ngoài cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ thì không được, con còn nhiều phép tắc chưa thuộc, vả lại còn phải đưa con đi tế tạ thần thánh...
Vừa nghĩ đến đó vua chợt nghĩ ra, cười nói:
- Đúng rồi, hôm đó con cũng ra ngoài cung rồi, ngồi trên kiệu hoa này. Từ Hoàng cung tiến thẳng đến thiên đàn. Mọi thứ sẽ hết sức náo nhiệt, con gắng đợi thêm hai hôm! Cái hôm ấy quả là một ngày trọng đại, cờ hoa bay phất phới, lễ nhạc đi đầu, người ngựa hai bên. Vua Càn Long mặc lễ phục ngồi trong kiệu rồng, chung quanh có Vĩnh Kỳ và các hoàng tử khác uy dũng mở đường.
Tiểu Yến Tử sắc phục lộng lẫy ngồi trên một kiệu lớn có mười mấy người khiêng, cũng có thị vệ, lính hầu bốn bên bảo vệ, phía sau là đám quần thân nhà Thanh.
Tiểu Yến Tử chợt thấy mình quan trọng hẳn lên, oai phong quá nên rất đắc ý, cứ mở màn kiệu hoa, thò đầu ra ngoài, để mình ngắm người và cũng để người ngắm mình.
- Hoàng thượng vạn vạn tuế! Cát cát vạn tuế!
Quần chúng hai bên đường hô vang khi kiệu đi qua.
Tiểu Yến Tử thấy mình được hoan hô càng bị kích động. Chưa bao giờ nàng thấy mình sang trọng như thế. Trước kia sống đời tiện dân, đi ngoài đường có ai thèm để ý đến? Bây giờ khác hẳn dân chúng rạp người hoan hô. Quần chúng bỗng trở nên dễ thương vô cùng.
Tiểu Yến Tử bận ngây ngất trên cái vinh quang hoàn toàn chẳng thấy Tử Vy, Kim Tỏa, Liễu Thanh, Liễu Hồng cũng có trong đám đông đó.
Tử Vy nhìn vào chiếc kiệu lớn chở cát cát, cát cát thì lại thò đầu ra ngoài, áo vàng mão ngọc xum xuê. Chợt nhiên Tử Vy phát hiện ra cát cát. Và đứng sững như trời trồng. Kim Tỏa đứng cạnh cũng thấy và nước mắt chợt lăn dài, nó lạc giọng nói:
- Tiểu thư! Tiểu thư xem kìa! Tiểu Yến Tử đấy mà! Người ngồi trong kiệu chính là Tiểu Yến Tử! Sao vậy? Cô ta đã biến thành cát cát phải không?
Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử không chớp mắt, làm sao có thể như vậy được? Tiểu Yến Tử không thể cư xử tệ như vậy với nàng được!
Liễu Thanh nhìn theo kiệu, không dằn được kêu:
- Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử kìa!
Liễu Hồng cũng khoát khoát khăn tay:
- Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử! Nhìn sang nơi này này! Làm sao ngươi lại biến thành cát cát vậy?
Trong đám đông ồn ào, Tiểu Yến Tử đâu nghe thấy được tiếng bạn bè cũ. Những tiếng gọi lạc giọng như thoảng tan trong gió. Đường phố đầy người. Tiếng tung hô tiếng nhạc đầy ấp không gian. Mà Tiểu Yến Tử cũng nào có ở không? Cô nàng bận cười khoát tay mãi với những đám quần chúng.
Tiếng tung hô vẫn vang rền:
- Cung hi? Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Hoàn Châu Cát Cát vạn tuế!
Tử Vy nghe tiếng tung hô ngỡ ngàng:
- Hoàn Châu Cát Cát? Tiểu Yến Tử là Hoàn Châu Cát Cát ư?
Liễu Thanh vội hỏi một bô lão đứng gần đó.
- Tại sao gọi là Hoàn Châu Cát Cát?
Những người đứng gần muốn chứng tỏ ta là người hiểu biết nhiều, vội tranh nhau nói:
- Huynh chẳng biết gì cả ư? Vạn tuế vừa thu nhận một nghĩa nữ ở chốn dân gian, phong hiệu là Hoàn Châu Cát Cát. Hôm nay là ngày đưa nàng cát cát đó đến Thiên đàn để tế lễ tạ ơn.
- Nghe nói vị cát cát này thần thông quảng đại nên vua quý mến vô cùng.
- Chú tôi làm việc trong triều nên biết rất rõ ràng. Cát cát này mang tiếng là nghĩa nữ chứ thật ra cũng là nòi rồng đấy. Quý vị không thấy là nhà vua rất thích cải trang để du ngoạn trong dân gian ư... Chính những cuộc du hành đó, đã đẻ ra nàng cát cát này đấy.
Những lời bình luận kia như nhảy nhót trên trái tim của Tử Vy. Kim Tỏa thì phẫn nộ tột độ, nó lắc lấy lắc để Tử Vy, nói lớn:
- Đấy, tiểu thư, cô thấy chưa! Người ta đã lường gạt cô, lấy hết tín vật để được nhảy lên làm cát cát!
Tử Vy không biết làm gì hơn là nhìn trừng trừng về phía chiếc kiệu hoa mà lòng nhói đau. Vua Càn Long càng lúc càng xa. Chiếc kiệu chở Tiểu Yến Tử cũng xa dần. Nhưng cái khuôn mặt Tiểu Yến Tử đầy phấn son, châu ngọc vẫn còn trong mắt Vy, còn vẫy tay và cười với nàng nữa.
- Hoàn Châu cát cát vạn tuế, vạn tuế!
Tiếng hoan hô của quần chúng đầy nhóc trong tai, không những thế càng lúc càng to dần. Hoàn Châu cát cát! Hoàn Châu cát cát! Hạt châu thất lạc nay đã trở về với vua. Tử Vy thấy tim đau thắt, nỗi đau vì bị lừa gạt chưa từng có bao giờ.
Sau kiệu hoa là đoàn người ngựa, rồi ban nhạc... Đoàn người ngựa kéo dài như không dứt.
Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cũng có trong đoàn hộ tống, đang la hét binh sĩ:
- Quần chúng đứng xem quá đông! Các ngươi phải cẩn thận tuần canh nghe không? Coi chừng thích khách!
- Vâng, bọn tôi biết!
Lời của Nhĩ Khang như chọc thêm vào trái tim đang căng phòng vì đau tức của Tử Vy. Đang đứng trong đám đông, Tử Vy chợt chen ra phía trước và đuổi chạy về phía kiệu của Tiểu Yến Tử, vừa chạy vừa hét:
- Đó không phải là Cát cát! Đó là sự lường gạt! Hoàng thượng! Hoàng thượng ơi! Người đã bị lường gạt rồi. Cô ta không phải là cát cát chính hiệu đâu. Tôi đây mới là cát cát. Tiểu Yến Tử sao ngươi lại xấu xa như vậy? Bọn ta chẳng phải đã kết nghĩa tỉ muội rồi ư? Tại sao ngươi còn lừa dối tả Tại sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy?
Hành động của Tử Vy làm quần chúng náo động lên. Đội quân hộ tống cũng rối lên. Nhĩ Khang nghe ồn vội vã phóng ngựa đến, thấy có một cô gái xinh đẹp, lại la hét như kẻ điên, nên ra lệnh cho binh sĩ:
- Thị vệ! Bọn ngươi hãy giữ cô ta lại!
Nhĩ Thái thấy có chuyện lộn xộn cũng vội chạy đến, nhưng Nhĩ Khang đã xua tay:
- Nhĩ Thái, ngươi hãy lo bảo vệ cho Hoàng thượng và cát cát đi, đừng để cho những người đó bị quấy rầy, ở đây có ta lo.
- Vâng!
Nhĩ Thái vội kéo thêm một số binh sĩ đến để tăng cường cho đội bảo vệ vua Càn Long và cát cát. Vua và Tiểu Yến Tử vẫn cười, vẫn khoát tay với đám đông chào đón mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra đằng sau.
Ở đây Tử Vy bị quân binh bao vây và giữ chặt, Tử Vy vẫn tiếp tục vùng vẫy la hét:
- Tiểu Yến Tử! Hãy quay lại đây, hãy nói rõ cho ta biết... Tại sao ta một lòng một dạ phơi bày hết mọi chuyện cho ngươi biết để rồi ngươi lại cư xử với ta như vậy? Ngươi đã mạo nhận là ta để làm cát cát, còn ta thì sao? Ta phải làm sao bây giờ?
Quay qua đám binh sĩ đang giữ chặt tay mình, Tử Vy van xin:
- Đừng bắt tôi hãy cho tôi gặp cát cát kia, tôi muốn hỏi cho ra lẽ... Tôi muốn gặp Hoàng thượng... Tôi cần gặp Hoàng thượng...
Nhĩ Khang thì chẳng biết gì, chỉ thấy kẻ quấy phá đoàn diễn hành nên hét:
- Con điên này ở đâu đây? Dám phá rối cuộc di hành của vua, binh sĩ hãy trói lại và bỏ vào ngục!
- Vâng!
Thế là Tử Vy bị lôi đi, Kim Tỏa thấy vậy vội vã chạy theo vừa chạy vừa gọi:
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy vậy cũng xông tới:
- Tử Vy đừng chống trả nữa hãy quay lại đây!
Trong khi dân chúng thì hiếu kỳ nên thấy đông là cứ tràn đến xem làm đám quan quân phải mệt nhọc ngăn cản đến nổi nóng.
Tư Vy bị bọn lính bắt vẫy vùng kêu la thảm thiết:
- Hoàng thượng ơi! Hoàng thượng! Người đã nhìn lầm người rồi! Người đã bị gạt rồi!
Nhĩ Khang thấy Tử Vy cứ la hét, mà càng la hét thì dân chúng bu lại càng đông, sợ làm kinh động vua Càn Long nên nói lớn:
- Mau giải đi đi! Phải cho cô ta câm mồm để Thánh thượng và cát cát không bị quấy rầy chứ?
Cùng lúc đó Liễu Thanh và Liễu Hồng nhảy vào giải vây cho Vy, hai người vừa gạt tay binh sĩ, vừa hét:
- Hãy buông cô ấy ra! Mau lên! Cô ta vô tội!
Nhĩ Khang thấy chuyện xé to, vừa tức vừa giận, trong ngày vui của Hoàng thượng không thể để quấy rầy nên hạ lệnh cho các võ tướng:
- Hạ Sầm Hản đâu! Hãy bắt hết bọn chúng lại!
- Vâng!
Thế là một đại hán cao lớn, cùng mấy tên cao thủ khác nữa nhảy vào, họ vây kín Liễu Thanh và Liễu Hồng lại. Tử Vy bị đám thị vệ kéo xếch đi trong nỗi tuyệt vọng tận cùng. Vy vẫn hét:
- Hoàng thượng ơi! Chiếc quạt kia là của con, Yên Vũ đồ cũng là của con... Hạ Vũ Hà là mẹ ruột con đấy!
Nhĩ Khang đứng đó, bất chợt nghe vậy giật mình. Cô gái này sao lại biết chiếc quạt, biết Yên Vũ đồ và biết cả tên của Tiểu Yến Tử và Hạ Vũ Hà nữa. Vậy là thế nào, lai lịch ra sao? Bất giác chàng nhìn về phía cô gái.
Cùng lúc đó, đám thị vệ thấy Tử Vy cứ la hét nên bực dọc ra tay. Một đấm rồi một đá, Tử Vy ngã nhào xuống đất, máu chảy ra miệng. Nhĩ Khang vội nhảy xuống ngựa, chụp lấy tay thị vệ:
- Không được đánh! Không được đánh!
Tên thị vệ dừng tay ngạc nhiên nhìn Nhĩ Khang.
Lúc đó, Tử Vy ngước mắt nhìn lên, vết thương trên mặt rỉ máu, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng, nàng nhìn Nhĩ Khang với ánh mắt van xin:
- Hãy nói với Hoàng thượng giùm tôi, xin ông hãy nói giúp tôi với Hoàng thượng giùm là: “Sau mưa, sen động châu trên lá, nắng ấm ban mai rạng bóng thành" bài thơ đó Hoàng thượng viết cho... Hạ Vũ Hà...
Chỉ nói đến đây là Tử Vy ngất xỉu dưới chân Nhĩ Khang.
Nhĩ Khang giật mình vì chàng biết rõ đó là câu thơ của Hoàng đế, nhưng cô gái này là ai mà cũng biết vậy?
Ngay lúc đó Kim Tỏa cũng vừa đến nhìn thấy Tử Vy nằm dưới đất, nó tưởng là Tử Vy đã bị đánh chết, đau khổ ôm lấy chủ khóc òa lên:
- Tiểu thơ ơi tiểu thơ... Tiểu thơ chết rồi ư? Tiểu thơ chết là có tội với bà, nếu sớm biết sẽ có chuyện này, chúng ta thà ở lại Tế Nam hơn là đến Bắc Kinh.
Lời của Kim Tỏa càng khiến cho Nhĩ Khang biết hẳn có một điều gì không ổn. Tiểu thơ? Bà? Rồi Tế Nam. Thế này là thế nào?
Ngay lúc đó Đại học sĩ Phước Luân cũng vừa cưỡi ngựa đến, hỏi:
- Nhĩ Khang, có chuyện gì vậy? Một đứa con gái điên ư?
Nhĩ Khang ngẩn nhìn cô gái nằm gục dưới đất rồi quay sang nhìn Phước Luân:
- Thưa cha, chuyện này lạ lắm, con thấy là chúng ta nên đưa cô gái này về nhà mình, rồi từ từ hỏi việc thì hơn.
Đại học sĩ Phước Luân gật đầu.
Trong khi phía trước, vua Càn Long với tâm trạng phấn khởi, tiếp tục vẫy chào quần chúng nghênh đón, không hề biết chuyện gì xảy ra đằng sau. Ông nào hay là có một núm ruột mình, gian khổ đi tìm mình lại bị bọn thị vệ đánh bán sống bán chết nằm đó.
Tiểu Yến Tử cũng vậy, ngất ngây trên cả vinh quang, đón nhận sự tung hô của dân đen bên đường với biết bao hí hửng. Tiểu Yến Tử hình như cũng nghe ai đó gọi đúng tên mình: " Phải Tử Vy chăng?". Nhưng rồi nhìn ra đám đông lúc nhúc. Lại chẳng thấy ai cả. Đâm ra nghi ngờ đó chẳng qua mình bị tự kỷ ám thị nên nghe nhầm thôi! Chắc chẳng có gì đâu! Tiểu Yến Tử tự nhủ. Vả lại ta chỉ làm cát cát tạm thời thôi, rồi từ từ khi thuận lợi ta sẽ trả lại chức cát cát cho ngươi mà. Có gì đâu, Tử Vy ạ! Ta hứa đấy! Hứa đấy!
Tiểu Yến Tử lẩm bẩm và thấy lòng thanh thản như cũ.
Đám đông đứng hai bên đường, vẫn tiếp tục tung hô:
- Cung chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Chúc Hoàn Châu Cát cát vạn tuế!
o0o
Được đưa về Phủ học sĩ. Tử Vy chẳng làm sao ngờ được Phủ học sĩ lại là một nơi ấm cúng thân thiện đến thế.
Bà Phước Tấn, vợ của Phước Luân là một người đàn bà đôn hậu. Nhìn thấy cô gái bị thương tích, được mang về nhà, bà chẳng cần hỏi han gì cả, lập tức ra tay, đích thân thay áo cho cô gái rồi ra lệnh cho bọn a đầu, mang khăn mang nước, kêu bọn thị vệ mời đại phu đến.
Và chỉ mấy tiếng đồng hồ sau Tử Vy đã được chăm sóc chu đáo. Nằm trên giường, tuy đã tỉnh, nhưng tinh thần Vy lại hoàn toàn suy sụp, nên trông rất tội.
Bà Phước Tấn nhìn Tử Vy, cười nói:
- Vậy là xong, áo quần đã thay, người cũng đã tỉnh rồi. Đại phu khám bệnh cho biết chỉ bị thương, nên không có gì phải ngại, chỉ cần nghỉ ngơi ít bữa là khỏe.
Tử Vy thấy Phước Tấn đôn hậu như vậy sụp xuống thi lễ, rồi nói
- Thưa Phước Tấn, Hạ Tử Vy này vô tài kém đức lại được Phước Tấn đích thân chăm sóc như vậy, vô cùng cảm kích xin được khấu đầu lạy tạ.
Phước Tấn thấy Tử Vy nói năng một cách có học như vậy rất ngạc nhiên, nhưng cũng nói
- Chẳng có gì đâu. Cô nương đã đến tệ phủ, thì coi như là khách quý của tệ phủ rồi. Cứ nằm yên dưỡng bệnh, đừng khách sáo, còn việc khác tính sau.
Kim Tỏa mang chén thuốc đến giường, hai tay nâng lên mời:
- Tiểu thư, hãy mau ngồi dậy dùng thuốc. Phước Tấn nhiệt tình lo lắng cho cô và đại phu nói. Bắt buột phải uống thuốc.
Tử Vy vừa thấy Kim Tỏa là sực nhớ đến Tiểu Yến Tử, bất giác nỗi đau trỗi dậy, cô đẩy chén thuốc ra nói.
- Chuyện Tiểu Yến Tử phản bội đã làm cho lòng tôi tan nát. Tín vật lại không còn mẹ thì đã chết, cha không còn nhìn được. Vậy thì tôi còn gì? Tôi sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa?
Kim Tỏa sợ hãi, khuyên:
- Cô đừng nên nói vậy! Mọi thứ rồi sẽ được sáng tỏ, rồi cô sẽ gặp được cha.
Cùng lúc đó Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và ông Phước Luân đi vào. Đại học sĩ Phước Luân hỏi
- Thế nào? Cô ấy đã khỏe chưa?
Kim Tỏa đáp
- Vâng, đã đỡ rồi.
Nhĩ Khang đến gần nhìn kỹ Tử Vy, tuy cô gái còn đầy vết thương trên mặt, nhưng cái đẹp thanh tú trang nhã vẫn ẩn hiện trên đôi mắt trên khuôn mặt. Và cái khí phách đó đã chinh phục cảm tình của Nhĩ Khang ngay. Chàng cười xã giao với Vy, rồi nói:
- Để tôi giới thiệu cô biết, đây là cha tôi làm chức quan đại học sĩ, được Hoàng thượng phong thêm Trung Dũng nhất đẳng công. Còn đây là mẹ tôi, cô đã biết rồi đấy, tôi là Phước Nhĩ Khang là Ngự tiền hành tẩu của Hoàng thượng, phụ trách đội bảo vệ, còn đây là em trai tôi Phước Nhĩ Thái cũng làm việc ở triều đình, cô cũng biết rồi đấy, thế còn cô? Cô là ai?
Tử Vy nhìn Nhĩ Khang vui vẻ, nên yên tâm bước xuống giường sụp lạy Phước Luân
- Tiện nữ là Hạ Tử Vy xin bái kiến Phước Đại nhân. Xin chúc phúc Phước Đại nhân!
Rồi quay sang Nhĩ Khang và Nhĩ Thái, vừa chào vừa nói
- Đã kiến qua nhị vị công tử!
Lối hành lễ của Tử Vy làm ông Phước Luân giật mình, ông vội đỡ Tử Vy dậy.
- Cô nương khỏi phải hành lễ nhiều như vậy. Hôm nay cô nương đã làm náo loạn đội ngũ diễu hành là có ý gì?
Tử Vy xúc động nói:
- Chuyện này dài lắm.
- Thì cô nương cứ nói ra đi, chẳng có gì phải ngại.
Tử Vy suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn quanh. Nhĩ Khang hiểu ý, quay sang khoát tay, với bọn tỳ nữ.
Đám tì nữ vừa đi ra ngoài, Nhĩ Khang cẩn thận khép cửa lại
Phước Luân, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và bà Phước Tấn chăm chú nhìn Tử Vy chờ đợi. Vy bắt đầu kể:
- Tiện nữ họ Hạ, tên là Tử Vy. Có mẹ là Hạ Vũ Hà, sống bên bờ hồ Đại Minh ở Tế Nam. Từ nhỏ tiện nữ đã biết mình khác hẳn những đứa bé chung quanh, tiện nữ chẳng có cha và mỗi lần hỏi mẹ, cha con đâu? Là chỉ thấy mẹ gạt nước mắt hoặc lảng tránh sang chuyện khác. Điều này khiến tiện nữ sợ hãi không dám hỏi thêm. Tuy không có cha nhưng con được mẹ dạy dỗ rất kỹ càng mẹ bán bớt tài sản để mướn thầy đến nhà dạy cho các loại cầm kỳ thi họa. Đến năm mười hai tuổi, được mẹ nhờ thầy dạy cho cả tiếng Mãn Châu và như thế đến năm rồi, mẹ bị bệnh nặng, biết là khó mà qua khỏi, mới kêu lại nói cho biết, cha chính là Hoàng thượng đương triều.
Mọi người nhìn Tử Vy, gian phòng yên lặng như tờ. Tử Vy lại tiếp:
- Trước khi mẹ qua đời, người có trao lại cho tiện nữ hai tín vật của cha, một là chiếc quạt xếp trên đó có bài thơ của Hoàng thượng đích thân viết và một là bức tranh Yên Vũ đồ bảo tiện nữ hãy mang những thứ này đến Bắc Kinh, tìm Hoàng thượng. Mẹ cứ dặn đi dặn lại hai ba lần như vậy, sau khi chôn cất mẹ xong tiện nữ bán hết gia sản, dẫn a hoàn là Kim Tỏa đến Bắc Kinh, không ngờ đến đây rồi mới biết là hoàng cung lúc nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, muốn gặp được Hoàng thượng nào phải chuyện dễ dàng và thế là tiện nữ sống lưu lạc ở Bắc Kinh. Ngày ngày vẫn tìm cách gặp Hoàng thượng và trong lúc tưởng là cùng đường, thì gặp một người con gái có vẻ đầy nghĩa khí, đó là Tiểu Yến Tử. Thế là kết thân ngay và tiện nữ dọn về Viện nhà nghèo ở xóm Đuôi chó để ở chung với Tiểu Yến Tử, tình cảm mỗi lúc mỗi khăng khít nên tiện nữ và cô ta đã kết nghĩa tỉ muội.
Nhĩ Khang thắc mắc:
- Khoan đã! Cô và Tiểu Yến Tử chỉ là tỉ muội kết nghĩa tại sao Tiểu Yến Tử cũng cùng họ với cô?
- Tiểu Yến Tử là người không cha không mẹ làm gì có họ? Cô ta sinh ngày nào cũng chẳng biết. Có điều khi kết nghĩa vì muốn được làm tỉ nên mới tự nhận là sinh trước tiện nữ một ngày, tức là mùng một tháng tám vì cô ta chẳng có họ, nên tiện nữ tội nghiệp, mới kêu cô ta hãy nhận họ Hạ như mình.
Mọi người như hiểu ra:
- Ồ! Thì ra là vậy!
- Vì tiện nữ và Tiểu Yến Tử đã kết nghĩa tỉ muội, nên chẳng có gì phải giấu tiện nữ đem hết sự thật kể lại cho Tiểu Yến Tử nghe, kể cả những vật tin cũng đem cho cô ấy xem. Tiểu Yến Tử vừa mừng vừa ngạc nhiên nói là sẽ giúp tiện nữ đi tìm Hoàng thượng. Thế là hôm ấy thật ra thì không phải chỉ một mình Tiểu Yến Tử mà cả ba chúng tôi. Tiểu Yến Tử, tiện nữ và Kim Tỏa cùng đến trường săn bắn. Tiểu Yến Tử dẫn đường. Tiện nữ và Kim Tỏa ì ạch trèo theo, nhưng vì bọn tôi yếu đuối quá, nên cứ té mãi mà chẳng vượt qua được. Biết là nếu kéo dài sẽ muộn mất nên tiện nữ đưa tín vật cho Tiểu Yến Tử, nhờ cô ấy mang đi gặp Hoàng thượng và kể lại chuyện cũ. Tiểu Yến Tử đã khẳng khái nhận lời, rồi một mình mang tín vật leo qua núi. Kể từ đó, bọn tôi mất bặt tin Tiểu Yến Tử cho mãi đến hôm nay, trong lúc đứng bên đường nhìn đám rước mới thấy lại, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành Hoàn Châu Cát Cát rồi.
Lời của Tử Vy làm mọi người bàng hoàng, nhưng câu chuyện nàng kể lại hoàn toàn mang tính thuyết phục nó chẳng có vẻ gì là hư cấu. Chuyện đáng tin lắm chứ? Nó rất có thể xảy ra. Mọi người yên lặng, mọi người đánh giá theo sự lượng định của mình, trong khi thầy trò của Vy vì ấm ức, cũng có thể vì bực tức, đều òa lên khóc.
Một lúc, Tử Vy mới nói tiếp:
- Câu chuyện của tôi như thế đấy, tôi xin thề nó hoàn toàn là sự thật tôi cũng biết là bây giờ muốn quý vị tin thì rất khó khăn. Bởi vì hiện giờ trên người tôi nào có vật gì để quý vị tin, tất cả chỉ là lời nói thì khó có ai tin được. Có điều Tiểu Yến Tử chẳng phải là người Tế Nam, cô ấy sinh trưởng tại thành phố Bắc Kinh này, nơi trú ngụ là Viện người nghèo số 12 xóm Đuôi Chó. Liễu Thanh và Liễu Hồng là người biết rất rõ cô ấy, lai lịch cô ta không phải là khó xác minh. Nếu Phước đại nhân chịu khó cho người đi điều tra, thì nhất định sẽ rõ ngay. Đến mãi hôm nay tôi mới nghiệm được lòng người quá phức tạp. Tôi và Tiểu Yến Tử đã kết nghĩa tỉ muội, có thề trước trời đất. Vậy mà... không ngờ lại có hậu quả thế này. Quý vị có biết không? Khi Tiểu Yến Tử mất tích, tôi đã rơi biết bao nhiêu nước mắt. Tôi cầu khẩn trời, van xin cho cô ấy sống... Vậy mà, bây giờ sự việc xảy ra làm tôi đau lòng quá. Bây giờ tôi cũng chẳng màng chuyện được làm cát cát hay không, tôi chỉ tiếc là mình vừa không có cơ hội gặp lại được cha ruột., lại vừa mất đi một người bạn.
Tử Vy càng nói nước mắt càng chảy dài mọi người có mặt ở đấy đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói được lời nào cả.
Rất lâu sau đó, Phước Luân đại học sĩ đứng dậy:
- Chuyện của Hạ cô nương đây, tôi đã rõ cả rồi. Tôi nghĩ, nếu những lời cô vừa nói là sự thật, thì chắc chắn chúng tôi phải có bổn phận, phải tìm mọi cách mang lại công lý cho cô. Nhưng trước mắt xin Hạ cô nương cứ ở lại bổn phủ tịnh dưỡng, rồi những chuyện khác sẽ tính sau.
Nói xong ông quay sang bà Phước Tấn:
- Bà hãy cắt cử hai con a đầu chăm sóc cho Hạ tiểu thư đây nhé?
- Ông yên tâm, chuyện đó để tôi lo.
Phước Tấn đáp, ông Phước Luân đi ra ngoài. Nhĩ Khang đi theo, nhưng đi được mấy bước không hiểu nghĩ gì lại quay lại nói với Tử Vy:
- Thuốc đã nguội cả rồi, để tôi bảo bọn a đầu đun lại cho cô nhé. Phải uống thuốc đấy, uống thuốc mới mau lành bệnh, mới khỏe. Ban nãy, trên đường vì không biết nên tôi đã mạo phạm, nhưng mà trong cái hoàn cảnh đó, tôi đâu thể lựa chọn cách nào khác.
Tử Vy nhìn Nhĩ Khang, rưng rưng lệ nói:
- Không, chẳng có gì là mạo phạm cả mà là huynh đã cứu tôi. Nếu lúc đó tôi rơi vào tay người khác thì bây giờ coi như đã toi mạng... Xin cảm ơn chuyện huynh đã cho mang tôi về phủ. Cũng như cảm ơn những gì mà anh đã chịu khó lắng nghe tôi nói.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy lặng lẽ gật đầu.
Vậy là Phủ học sĩ bận rộn hẳn lên.
Nhĩ Khang không chờ, đã leo lên ngựa lập tức đến đại lao ngay. Liễu Thanh và Liễu Hồng trong trận đấu với đám thị vệ. Mãnh hổ nan địch quần hồ nên đã bị bắt. Nhĩ Khang cũng chẳng cần giải thích, đến ngục hạ lệnh thả ngay huynh muội nhà họ Liễu, rồi đi thẳng đến Viện người nghèo. Gặp rất nhiều người, từ già trẻ bé lớn, vào tham quan cả phòng của Tử Vy và Tiểu Yến Tử ở. Tất cả sự thật được phơi bày, sự thật đó tuy đã được biết trước nhưng vẫn làm cho Nhĩ Khang choáng váng.
Tử Vy mới là cát cát thật! Còn Tiểu Yến Tử chỉ là cát cát giả thôi!
Nhĩ Khang thật không ngờ, Tiểu Yến Tử lại to gan như vậy, dám mạo nhận cát cát, tội khi quân rất nặng, có thể đưa đến tru di tam tộc nhưng rồi nghĩ lại. Tiểu Yến Tử từ nhỏ đến lớn, từ một đứa khố rách áo ôm, rùng mình một cái, biến thành cát cát sang trọng, làm sao không ham? Có phạm tội chết cô ta vẫn cứ làm.
Nhĩ Khang sau khi chứng thực được câu chuyện, việc đầu tiên là tiếp xúc với Liễu Thanh, Liễu Hồng.
- Ta nghĩ chuyện Tiểu Yến Tử biến thành cát cát hẳn khiến các ngươi thắc mắc, nên ta muốn dặn các ngươi đôi điều, chuyện này rõ là ly kỳ? Vì khi cô ấy đến trường săn bắn, rồi bị Hoàng thượng bắt mang vào cung, sau đó biến thành cát cát. Được Hoàng thượng thương yêu phong cho chức Hoàn Châu Cát Cát đó là duyên may. Đồng ý trong chuyện này có nhiều chuyện lạ. Có điều tạm thời các ngươi hãy kín miệng đừng để mọi người biết cái quá khứ của cát cát kẻo họa vào thân.
Liễu Thanh bất bình:
- Cái gì mà họa vào thân? Cô ta dù giờ là cát cát hay là gì cũng mặc, nhưng bản chất con người đâu thay đổi? Xem đấy Tôn Ngộ Không dù đủ phép biến hóa nhưng có thay đổi được cốt khỉ đâu?
Nhĩ Khang nghiêm mặt:
- Nhưng bây giờ cô ấy có tiền hô hậu ủng, được vua phong chức tước thương yêu. Cô ta hoàn toàn đã khác. Cành vàng lá ngọc đấy, chứ không còn bụi đời. Vì vậy tôi cũng không dám gọi đích danh tên đẻ của cô ta nên các người cũng vậy cẩn thận một chút, bằng không lại gặp nạn như hôm vào ngục mà nếu lần này có bị bắt thì tội sẽ nặng khó lường được đấy.
Liễu Thanh nghe vẫn có vẻ bất phục, còn Liễu Hồng thì sợ hãi, gật đầu:
- Vâng, vâng! Chúng tôi biết rồi! Từ đây về sau sẽ chẳng nói năng gì cả chuyện Tiểu Yến Tử.
Nhĩ Khang nhìn hai người.
- Vậy thì tốt. Riêng về Hạ cô nương, thì tạm thời ở lại trong phủ ta, không biết chừng nào mới về đây. Ta nói để mấy ngươi biết mà đừng thắc mắc.
Nói xong Nhĩ Khang lấy trong người ra một nén bạc, đặt lên bàn.
- Đây là món quà, Hạ cô nương gởi lại cho tất cả các người ở Viện này, hãy chia nhau để sắm sửa cái ăn cái mặc.
Liễu Thanh nghi ngờ nhìn Nhĩ Khang, nhưng biết anh chàng này là người có quyền có thế, nên chẳng muốn gây rắc rối, chỉ nói:
- Thế này thì chẳng phải chỉ có một mình Tiểu Yến Tử làm cát cát, mà cả Tử Vy cũng đã biến thành Phượng Hoàng. Chúng ta những người ở Viện nhà nghèo này, tốt hơn chẳng nên thắc mắc gì cả, hãy xem như Tiểu Yến Tử và Tử Vy không có một quan hệ gì với mình nữa tốt hơn.
Nhĩ Khang trở về Phủ học sĩ, đem tất cả những điều mình đã nghe thấy kể lại, làm cả nhà càng kinh ngạc hơn. Vậy là sự thật đã sáng tỏ.
Nhưng Nhĩ Thái vì có nhiều cảm tình với Tiểu Yến Tử nên vẫn cố chấp không tin. Một người con gái hồn nhiên, bướng bỉnh như vậy làm sao có thể làm chuyện động trời, bán đứng cả tỉ muội kết nghĩa của mình? Rồi giả danh để được làm cát cát? Vì vậy Nhĩ Thái cứ lắc đầu bảo
- Không thể nào như vậy được. Cái cô Hoàn Châu Cát Cát kia ngây thơ, trực tính, thì không phải là hạng người quỷ quyệt! Mấy người không biết cô ấy rất phóng khoáng, không chấp nhất lễ nghi của triều đình. Thích gì nói nấy, chẳng thèm để ý đến điều cấm kỵ, mấy hôm trước bọn tôi gặp nàng trong Ngự Hoa viên. Cô ấy còn bày rượu ra uống với bọn này chẳng khác gì một trang nam tử. Một người dễ thương lại đầy nam tính như vậy, làm sao có thể lưu manh dối trá để làm chuyện phản bội khó tha thứ được chứ?
Nhĩ Khang bực dọc:
- Ngươi tin hay không tùy ngươi nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cát cát giả thì ở trong cung, còn cát cát thật thì ở ngoài. Chuyện này đúng là ông trời đã sắp xếp lầm lẫn.
Bà Phước Tấn trầm ngâm suy nghĩ chợt thấy lo lắng:
- Nhưng như vậy cũng không được! Bởi vì, nghe nói là Hoàng thượng rất yêu thích Hoàn Châu Cát Cát, bây giờ chuyện tế thần tạ ơn cũng đã cử hành, tức là đã công bố cho thiên hạ biết cả rồi. Nếu bây giờ mà phát hiện là cát cát giả thì thể diện triều đình sẽ ra sao? Rồi đây sẽ có một số người bị liên lụy? Người đầu tiên có thể là Lệnh Phi. Người đang bị Hoàng hậu ganh tị gay gắt...
Ông Phước Luân nghe nói gật đầu:
- Phu nhân, những điều muội nghĩ cũng là điều ta đã nghĩ đến.
Nhĩ Khang nhìn cha mẹ:
- Như vậy ý của cha là...
Phước Luân nhìn con trai:
- Vâng, bất luận thế nào, chúng ta cũng phải xếp chuyện này qua một bên, để Hạ cô nương tạm trú trong dinh, tránh lời bàn tán tiếp tục bên ngoài cũng như để tránh không để chuyện lan truyền rộng ra. Chuyện cát cát thật và giả, tạm thời chỉ có chúng ta biết mọi người phải kín miệng, không tiết lộ cho người khác biết thêm.
Nhĩ Khang ngạc nhiên:
- Có nghĩa là chúng ta sẽ không làm gì hết? Đã biết được sự thật mà vẫn để cho cát cát giả hưởng vinh hoa, còn cát cát thật? Vậy là bất công, con thấy thì... tốt nhất là nên báo cho Hoàng thượng biết!
Ông Phước Luân xua tay:
- Chuyện quan trọng thế này không nên gấp gáp con đừng nên quên rằng gia đình ta có quan hệ với Lệnh Phi, mà gió thổi thì biển động, tai họa chắc chắn là cũng vạ lây sang mình.
- Như vậy chẳng lẽ để thân thế của Tử Vy bị vùi che mãi sao? Vả lại sau này nếu Hoàng thượng mà phát hiện mình bị lường gạt, thì lúc đó tội của Lệnh Phi còn nặng hơn.
Ông Phước Luân lắc đầu:
- Hoàng thượng chưa hẳn là nguy hiểm mà người khác phát hiện sẽ nguy hiểm hơn. Hẳn con biết ta ám chỉ ai rồi chứ? Vì vậy cẩn thận thì hơn! Mà cái cô nàng Hoàn Châu cát cát này cũng vô tư lạ, suốt ngày chỉ cười đùa chẳng hề thắc mắc gì cả thôi thì khoan động binh, nguy hiểm cho mọi người!
Nhĩ Thái chen vào:
- Vâng, cát cát là người rất vui tánh, nhưng sự an vui đó chưa hẳn tồn tại mãi, nếu bị phát hiện là chắc sẽ quậy tứ tung. Vì vậy, con thấy tốt nhất không nên vội nói ra. Để con chờ một dịp nào đó đưa Ngũ A Ca đến đây, cho huynh ấy thấy Tử Vy, rồi từ từ tiết lộ. Được không?
Ông Phước Luân gật đầu:
- Nhĩ Thái có lý, các người cần nhớ là, Hoàng thượng là trên hết, dù có sai vẫn là không saị Người Hoàng thượng ưa thích dù cho không phải cát cát vẫn là cát cát ta không hề có ý che đậy sự thật, ta cũng không cần lập công. Chỉ mong sao mình không bị ghép tội. Vì vậy các con nếu có rảnh cứ đi vào cung, dò la thử xem, nếu có thể tiếp xúc với Tiểu Yến Tử, nói xa gần cho cô ta biết cái tên Tử Vy xem cô ta phản ứng thế nào?
Nhĩ Thái gật đầu:
- Vâng.
Ông Phước Luân nghiêm nghị quay nhìn Nhĩ Khang:
- Trong nhà có một Hạ Tử Vy đó là bí mật của gia đình, là phước hay là họa còn chưa biết. Vì vậy ta mong các con, làm gì phải kín miệng một chút biết không?
Nhĩ Khang, tuy thấy làm như vây là không phải với Tử Vy, nhưng Khang thông minh biết phán đoán, những điều cha chàng nghĩ đều có cái lý của nó. Chuyện này nếu hành động không tế nhị có thể gây họa cho cả nhà. Sống với vua như sống với cọp, phải biết tùy nghi mà ứng biến.
Nhĩ Khang gật đầu với cha:
- Vâng, con biết, con sẽ cẩn thận không để gây họa cho gia đình đâu.
Nhĩ Khang nói thế, nhưng lòng rất buồn, tội cho Tử Vy chứ?
Đêm, êm ả bình yên, Tử Vy ngồi cạnh bàn, bàn tay nâng đàn, dạo một khúc nhạc rồi khẽ hát:
Núi vời vợi, sông vời vợi.
Sông với núi cùng xa lắc lơ
Đợi mãi đợi chờ mãi chờ
Chờ với đợi mỏi mòn chờ đợi.
Mộng đã xa người rồi cũng xa
Trời xa miết, trời như quên ta
Hát vẫn hát lời sầu năm cũ
Mưa gió mãi sầu đến bao giờ.
Tiếng đàn rồi tiếng hát của Tử Vy, buồn mênh mang.
Có tiếng gõ cửa. Kim Tỏa bước ra mở, thì đã thấy Nhĩ Khang với chén thuốc trên tay đứng đấy tự bao giờ.
- Tiếng đàn hay quá, mà lời hát cũng hay.
Lời khen của Nhĩ Khang làm Tử Vy đỏ mặt:
- Xin lỗi Phước công tử nhé. Tôi thấy cây đàn này treo trên vách, buồn quá trộm lệnh lấy xuống khẩy chơi, chứ chẳng có gì đâu.
Rồi nhìn thấy Nhĩ Khang bưng thuốc, Tử Vy vội chạy đến nói:
- Thiệt làm phiền công tử, sao công tử lại tự mình làm chuyện này?
- Nếu sợ tôi phiền thì cô nương phải uống cạn chén thuốc này nhé!
Kim Tỏa vội đỡ lấy chén thuốc trên tay Nhĩ Khang đưa cho Tử Vy, Khang hỏi:
- Những vết thương trên người còn làm cô đau không?
Lời chăm sóc của Nhĩ Khang làm Tử Vy lúng túng:
- Đỡ nhiều lắm rồi! Cảm ơn huynh!
- Đừng cảm ơn! Nghĩ đến chuyện hôm ấy làm cô bị thương tôi áy náy vô cùng.
Và nhìn thẳng vào mắt Tử Vy, Nhĩ Khang tiếp:
- Tôi đã đến Viện người nghèo và đã gặp Liễu Hồng, Liễu Thanh rồi!
Tử Vy giật mình:
- Như vậy, kết luận của anh ra sao?
- Hãy uống thuốc trước đi, rồi tôi sẽ nói cho nghe.
Tử Vy nghe vậy, vội vã bưng chén thuốc lên uống. Vừa đặt chén thuốc xuống là nhìn Nhĩ Khang dò hỏi
- Lúc cô trình bày tôi tin ngay đó là sự thật và sau đấy tôi gặp Liễu Thanh, Liễu Hồng, càng xác nhận sự việc hơn. Nhưng mà bây giờ việc đã diễn biến một cách vô cùng phức tạp, bởi vì cô thì chẳng có vật tin, chỉ có lời nói, nếu bây giờ Tiểu Yến Tử khăng khăng cô ta là cát cát thật, thì cô hoàn toàn đuối lý rồi, vả lại nếu Hoàng thượng tin lời của Tiểu Yến Tử thì xem như cô sẽ cầm chắc cái chết trong tay vì tội mạo nhận
- Nhưng nếu Hoàng thượng không tin, thì sao huynh mới nghe đã tin?
Nhĩ Khang thành thật nói
- Sự tin tưởng phần lớn là do trực giác. Bởi vì... cô đã thuyết phục tôi... tôi tin cô.
Tử Vy ngỡ ngàng một chút:
- Ý huynh muốn nói là... câu chuyện của tôi và những người tôi dẫn chứng đều không có tác dụng gì ư?
- Đúng! Vì Liễu Thanh, Liễu Hồng và những người trong Viện người nghèo kia, biết đâu là đã tư thông nhau, cấu kết nhaủ Các người thấy Tiểu Yến Tử trở thành cát cát một cách dễ dàng như vậy, nên hoa mắt và xếp đặt ra câu chuyện thế này?
Kim Tỏa đứng gần đấy, bất bình:
- Thật vô lý! Phước đại thiếu gia, người định vu oan giá họa cho tiểu thư tôi ư?
Nhĩ Khang nói
- Cô Kim Tỏa đừng nóng đây chỉ là giả thuyết của tôi. Nhưng mà khả năng để người ta kết luận như vậy là rất lớn, Hoàng thượng dù gì cũng là Hoàng thượng. Cha tôi nói một câu mà tôi thấy rất dúng. Đó là Hoàng thượng có sai thì cũng không sao. Bở vì ông ấy là đấng cao tối thượng. Chẳng có ai đúng hơn ông ấy. Nên chuyện ông nhận Tiểu Yến Tử là con ruột của mình thì Tiểu Yến Tử đích thật là máu mủ của ông ta. Bây giờ chợt nhiên xuất hiện một Hạ Tử Vy, nếu nghi ngờ hay phủ nhận cô, thì sự việc sẽ thế nào? Hậu quả hẳn là ghê gớm, vì vậy chúng tôi không dám cho cô lộ diện ngay, trừ phi tôi nắm chắc là đúng, đó cũng là cách bảo đảm sự an toàn cho cô.
Tử Vy nghe thế hoàn toàn tuyệt vọng:
- Vậy là... vậy là tôi có miệng mà chẳng thốt nên lời ư?
- Không hẳn là như vậy, cả nhà tôi người người đều nghĩ đến việc của cô, bây giờ chỉ xin cô tạm thời chờ, ẩn nhẫn đừng có nóng nảy, trong thời gian đó chúng tôi sẽ đi vào cung, tìm cách tiếp xúc với Tiểu Yến Tử là người duy nhất có thể giải oan cho cô được thôi.
Tử Vy ngả người dựa vào ghế, chán nản:
- Cô ấy bây giờ đã thành cát cát. Đã lên được lưng voi thì dại gì mà nhảy xuống để người khác cưỡi?
Nhĩ Khang suy nghĩ, gật đầu:
- Cũng có thể là như vậy!
Lời của Nhĩ Khang làm Tử Vy tuyệt vọng thêm. Nghĩ đến Tiểu Yến Tử người bạn kết nghĩa đầy nghĩa khí ngày nào, tại sao dễ thay đổi vậy? Tử Vy kêu lên: Tiểu Yến Tử ơi! Tiểu Yến Tử! Sao người có thể làm cái chuyện đổi trắng thay đen như vậy được chứ?
|