Mưa
Vào hạ trời hay mưa. Những cơn mưa dai dẳng lạnh buốt thấm dần vào phòng tôi qua mấy kẽ nứt, để lại những vệt nước ố vàng mà lắm khi ngồi vẩn vơ, tôi lại hình dung thành muôn hình vạn trạng. Bao nhiêu năm đã đi qua, thế nhưng mùa mưa nào đến tôi cũng lại nhớ Mấm, nhớ làng, nhớ cái bãi bồi đỏ rực phù sa.
Chẳng hiểu sao thằng bạn tuổi thơ của tôi lại tên là Mấm - một cái tên vô nghĩa và gợi chút buồn cười. Mấm gầy gò, xương xẩu và nhanh nhẹn một cách bất ngờ. Đôi mắt nó to và nâu, cái màu nâu bền bỉ của những cánh buồm lênh đênh trên sông. Ngày ấy tôi đâu có ngờ rằng khi xa quê, tôi sẽ nhớ biết nhường nào những cánh buồm mịt mù xa xa tắp chẳng bao giờ ghé bến làng mình.
Làng tôi ở gần sông. Đến bây giờ tôi vẫn có thể lặp lại câu dặn dò của bà Mấm trước lúc hai đứa đi học: “Chúng mày cứ liệu cái thần xác, làng này khối người chết đuối rồi đấy!”. Bà dặn thì tôi và nó vâng dạ cho qua chuyện chứ hôm nào đi học về, tôi cũng dừng lại trên bến đò cúi mặt nhìn những con sóng ì oạp, những xoáy nước cuốn bèo đi quanh mấy cái cọc gỗ, mặc kệ tiếng Mấm dọa dẫm sau lưng: “Mày hôm nào cũng soi mặt xuống, Hà Bá lại tưởng mày là con, có ngày ông ấy bắt mày đấy!”.
Những chiều mùa đông xám xịt, hai đứa chạy loăng quăng trên bờ, thỉnh thoảng lướt qua mấy thân cây vươn cành gầy guộc lên trời, nghe trên sông xa thẳm tiếng người vọng đến. Tôi và nó nhủ với rằng tối nay ở nhà, bà nó có luộc nồi ngô.
Sát đằng sau đền thờ thành hoàng làng tôi có con ngựa đá chẳng rõ ai kê vào. Hôm nào đi đâu gặp mưa, tôi và Mấm cũng cố chạy cho kịp tới đền để trú. Tôi thích bụm tay hứng những giọt nước nhỏ long tong từ mái đền rêu phong rồi đưa lên miệng nhấm nháp. Mưa ở làng ngọt và thơm. Sau này, tôi không gặp ở đâu cái vị mát lành như thế. Ngồi vắt vẻo rất oai trên con ngựa đá, chốc chốc Mấm lại nhe răng cười khi thấy tôi co rúm lại vì sấm chớp. Tôi nói vớ vẩn :
- Sấm to đến vậy mà phải đi sau chớp.
Mấm lau nước mưa trên khuôn mặt đen nhẻm. Nó quay lại bảo tôi :
- Tao cũng vậy, lớn tướng mà tao cứ phải đi học với đồ oắt con như mày. Rõ chán!
Năm ấy Mấm 13 tuổi còn tôi 12. Sau cơn mưa rào, sông làng tôi đầy nước. Chỉ hơn một tuần mưa mà những chỗ gần sông nước lên lênh láng, hứa hẹn một bãi bồi mề mở lại khi con nước đi. Trên bãi đất non mỡ màng như lộc trời cho, người làng tôi bao giờ cũng gieo những hạt ngô giống sượm vàng.
Giống như người lặn lội trong mưa bão tiếc hoài ngày nắng, tôi hay lần mò quay về tuổi nhỏ ở cái làng ven sông của mình. Nắng của tháng năm vô tư lự ấy lạt dần kể từ ngày mẹ của Mấm chết. Tôi không nhớ nhiều mấy về ngày mưa phùn lũ học trò trong làng đến chào cô giáo - mẹ của Mấm - trong phút lìa đời. Đọng lại trong tôi chỉ là vệt hàng hoa vạn thọ kéo dài tưởng chừng như bất tận ra đến ngoài đồng. Hoa trong mưa lạnh ướt đầm, mùi hương ngan ngát lẩn quẩn, chẳng chịu tan đi. Chiều về, đứng dưới hiên đền thờ thành hoàng làng, Mấm và tôi cùng khóc, khóc nức nở, khóc dài như mưa.
Tôi rời làng khi học xong cấp hai. Cái buổi chiều mẹ tôi sửa soạn đưa tôi về thành thị, tôi với Mấm ra sông. Đứng cạnh tôi nó cao ngổng cao ngồng, mái tóc cháy xém sau vụ hè theo những bè gỗ hết về miền xuôi lại lên mạn ngược. Tôi thầm thì chào từ biệt làng quê, chào bãi đất năm nào cũng gặp mà cứ ngỡ ngàng. Tôi chia tay con ngựa đá, đàn vịt lội ở cầu ao lấm tấm hoa khế rụng rơi... Mấm khẽ khàng nói :
- Hương đi rồi có về làng không?
Bao nhiêu người trẻ tuổi đã bỏ quê đi chẳng có ngày trở lại. Họ ao ước đắp xây một cuộc sống mới mẻ ở bất kỳ nơi đâu, chỉ trừ ở chính đất làng mình. Tôi không thể trả lời câu hỏi của nó. Khoảnh khắc ấy, sao tôi hoang mang và trống vắng lạ lùng.
Tôi theo gia đình chuyển vào Nam. Trên chuyến tàu hỏa xầm xầm dài dằng dặc, tôi co ro trong một góc toa, không tin rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cuộc sống của mình biết mấy đổi thay. Tôi không khóc. Có lẽ chính vì thế mà ở các giấc mơ của tôi sau này, đoàn tàu là một trong những thứ thường hiện lên nhiều nhất.
Phải hơn nửa năm tôi mới quen với thành phố hai mùa mưa nắng. Tôi gần như không có bạn thân. Hồi ở quê, tôi vốn sẵn tính rụt rè. Nhà tôi không xa cổng xe lửa. nhiều đêm chóng mắt lên đỉnh màn chờ tiếng còi tàu âm u, chờ tiếng lá khô xào xạc trên mái tôn, tôi thấy mình đơn độc đến thắt lòng. Năm nào cũng vậy, mùa mưa trùng với mùa thi, mãi học bài, tôi cũng bớt phần vẩn vơ nghĩ ngợi.
Tôi trả thi xong các môn vào hôm qua. Mẹ tôi hỏi có về thăm làng không. Nghe đâu sau đợt bão năm kia, Mấm đã đưa bà nó phiêu dạt lên một vùng đất xa xôi nào đấy. Cây gạo đầu làng cũng bị gió nhổ bật rễ lên rồi. Về quê sẽ chẳng gặp ai, tôi sợ nhặt phải nỗi thất vọng trên miền đất thần thoại riêng mình: “Con không đi mẹ ạ!” - Tôi trả lời mẹ ngắn gọn rồi lỉnh vào buồng. Căn phòng bé tí của tôi có cái cửa sổ, tôi ngồi bên những chấn song rồi lang thang trong miền quê cũ.
Hình như theo thời gian, trong tôi có cái gì cứ co bé dần, nhạt nhòa dần. Nhưng tựa hương vạn thọ trong mưa lạnh. - nó không tan.
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
Góc riêng
Nó mắc chứng bệnh mê sách cũ. Buổi sáng nó dậy thật trễ và không kịp ăn sáng. Bà nó sẽ nhét tiền vào túi. Nó dành dụm chỗ tiền ấy đem cho ông bán sách. Ông ta lại cho nó những quyển sách cũ mèm nhưng hấp dẫn vô song. Chỉ tội nghiệp bà nó thường hay thở thanh: “Nhìn con Thiếu Anh kìa! Nó học nhiều quá nên quắt queo hệt như trái chuối khô”. Lỡ có một ngày nó hứng chí lên đòi đi mua ve chai sách báo tập vở cũ, bà nó sẽ nói sao đây?
Sau một tuần bụng rỗng đi học, chiều thứ bảy chờ mong lại đến. Nó cầm bảy bữa ăn sáng ra đổi lấy “Mối tình đầu” của Tuôcghêniev. Cơm nước xong xuôi, nó lau sạch đôi tay ướt sũng nước rửa chén vào vạt áo và săm soi cuốn sách mới mua. Một tờ giấy chậm xanh lơ của người chủ cũ để quên, bay ra từ những trang sách ố vàng. Dòng chữ “nhớ gọi cho em nhé - 26503” nhòe to có lẽ được viết đã lâu. Tất nhiên “em” là cô gái vô danh nào đó. Thế nhưng sự tự do cuối tuần đã xúi nó hóa thân thành “em” ngay lập tức. Nó đứng dậy và bắt đầu lượn lờ qua lại tấm gương gắn tủ thấp ngang tầm mình. Lượn lần đầu: Mình giống búp bê đấy chứ! Lượn lần thứ hai: Mình hơi bị nhỏ con! Và lượn lần thứ ba: Trời ơi, mình đeo kính nên xấu điên! Nó ôm “mối tình đầu” ngã đùng vào giường của mình.
Đọc xong truyện ngắn đầu tiên, nó muốn uống nước. Khi hết khát, ánh mắt nó dừng lại ở nơi cái điện thoại trắng của ông nội. Nó nhấc máy và bắt đầu quay số mà “Em” được nhắn. Chuông reo bốn hồi dài thì có người nhấc máy :
- A lô! Xin lỗi ai đấy? - Một giọng đàn ông còn trẻ điềm tĩnh cất lên.
- Em! - Tự dưng miệng nó khô đắng.
- Em là ai vậy? - Giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên.
- Em là Anh! - Nó xưng tên.
- Ái dà, thật quá sức tưởng tượng! Tại sao em lại là tôi? - Tiếng nói vang lên lớn hơn.
Vốn nhát cáy, nó rất sợ ai to tiếng với mình. Môi nó rung lẩy bẩy :
- Em là Anh... Em có số điện thoại... Anh đừng hét to... Em xin lỗi...
- Nhà em mới lắp máy nên em nghịch à? Thôi nhá, khuya lắm rồi. Nếu muốn, ngày kia em có thể gọi lại.
Nó gác máy và phát hiện rằng mình bị chứng nhũn xương chân với loại tim. Nó kẹp tờ giấy xanh lơ vào “Lời nói đầu”. Tuy mắc nhiều bệnh nhưng nó ngủ rất ngon.
Nếu buổi tối có một niềm vui đang chờ bạn, bạn sẽ thấy câu thơ “Trăm năm thì ngắn, một ngày thì dài ghê” của Tản Đà rất đúng. Đợi lúc ông bà Nội sang chơi nhà các cụ tổ hưu như thường lệ, nó chạy ngay lại điện thoại. Giọng nói hôm nọ vọng đến từ đầu dây bên kia.
- A lô! “Em là tôi” đang cầm máy phải không?
- Không đâu, em là Thiều Anh - Nó lắng tai nghe ngóng rồi cười - Hì!
Anh cười lại :
- Hì!
Nó và anh đã quen nhau như vậy. Nó không thích nói dối, nhất là lại nói dối với bà. Tuy nó đã lớn tướng nhưng bà vẫn xem nó lả đứa con nít ranh. Thỉnh thoảng bà nó lấy cây lược sừng và bắt đầu chải tóc cho nó đến khi mái tóc cũn cỡn kiểu Nhật Bản được phẳng phiu và bóng nhẫy. Vừa chải bà vừa thủ thỉ rất buồn cười :
- Thiều Anh thương ai nhất?
- Ông bà nhất - Nó nhăn nhó vì bà giật chùm tóc rối.
- Ai nhì?
- Tủ sách cũ nhì. - Nó phồng má bởi đau quá.
Nhưng bây giờ mà bà đắt mấy câu hỏi như vậy, dám nó sẽ khai là nó thương cái điện thoại trắng lắm. Và lúc đó mọi sự hỏng bét. Nó tự chải đầu lấy.
Những tối không phải đi học sinh ngữ, nó thường đợi ông bà đi vắng rồi bám trụ cùng máy điện thoại ở góc nhà.
Anh tên gì nó không hỏi, anh ở đâu nó cũng chẳng hay dẫu biết rằng có thể dò tìm trong danh bạ. Từ ngày quen tiếng anh, nó khám phá rằng mình rất lắm điều. Chẳng hiểu anh tìm ở đâu nhiều kiên nhẫn đến thế để nghe nó hết kêu ca chuyện học hành đến phàn nàn về bạn bè. Dần dà qua đống chuyện nọ xọ chuyện kia hàng đêm, anh biết tính cách của từng bạn nó trong lớp rất rõ. Người ta hay viết nhật ký. Vời nó, anh là quyển nhật ký cò lời khuyên mà nó tin tưởng và quý báu hơn mọi thứ trên đời. Mấy cô bạn cũng bàn lấy làm ngạc nhiên khi thấy con bé buồn thảm như nó giờ hay ngồi cười một mình. Và họ cũng khen rằng mắt nó rất sáng.
Sau những ngày dốc hết sức cho đợt thi chuyển giai đoạn, nó ốm liệt một tuần. Bà nội hàng buổi ngồi bên giường chăm sóc trông nom. Nó chỉ biết nhìn cái điện thoại bằng đôi mắt nóng bừng cơn sốt. Tối hôm nó đỡ bện, ông bà khóa cửa đi họp nó run rẩy quay những vòng số rất quen.
- Em đấy ư? Em đi đâu vắng suốt một tuần vậy? Anh thì chẳng có số phone của em - Tiếng anh đượm mừng vui.
- Em bịnh nặng - Bất giác nó tủi thân mếu máo.
- Thôi đừng khóc nữa nào! Thế em thích thứ gì nhất trên đời này? - Anh hỏi giống hệt bà nó.
Chẳng thể bảo mình thương cái máy điện thoại, nó thút thít :
- Sách cũ với kẹo.
Anh bật cười hẹn nó ngày mai lên thư viện trường. Ở đấy nó sẽ nhận quà của anh qua một bác thủ thư. Như vậy nó và anh vẫn không biết mặt nhau như cả hai đã từng giao ước. Đúng hẹn nó tới trường. Anh gửi cho nó bộ “Quo Vadis” mà nó vẫn hằng ao ước cùng gói kẹo bi rõ to.
Một tuần ba đêm nó lại gọi đến cho anh. Nó ít nói hơn. Đôi lần, hai đầu dây im tiếng. Lòng nó biết dịu êm khi bâng quơ nhìn lá ngoài song và ngỡ đâu có người đang cùng mình im lặng. Cứ như vậy mà đã một mùa thu.
Đến lần kia nó muốn khoe anh quyển sách mới. Nó nhấc ống lên nghe. Anh nói trước :
- Thiều Anh này, em có thích ra phi trường tiễn anh không?
- Quo Vadis? - Nó hụt hẫng.
- Anh đi xa lắm bạn nhỏ à. Bên ấy ba má anh đang chờ. - Anh nói chậm như một tiếng thở dài.
Nó cụp mắt xuống vì sợ mười con số gắn trên điện thoại sẽ nhìn xoáy lòng mình. Nó nhẹ nhàng gác máy. Trong một năm dài có những ngày vui. Rất vui.
Last edited by Memory; 11-08-2008 at 08:25 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
|