23-02-2013, 04:45 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 6: Huân Nhi đến
Một nam hài bốn tuổi ngồi trên ghế đá nhìn vào trong sân lớn, ngồi bên cạnh hắn là một thiếu phụ bụng khá to. Thiếu phụ lúc này trong tay là một cuộn len đang thêu thùa một chiếc áo cho trẻ sơ sinh. Thiếu phụ hơi cau mày nhìn về phía hài tử mặc y phục xám màu lên tiếng khuyên nhủ: “Viêm nhi sao con không ra chới với ca ca?”
Một thiếu niên tầm tám tuổi mỉm cười vẫy vẫy ty về phía hài tử y phục xám tro: “Tiểu Viêm Tử mau đến đây chơi với chúng ta đi vui lắm a?”
“Đúng đấy Tiểu Viêm Tử mau đến đây đi?” Một hài tử trừng sáu tuổi khác đưa tay lên vẫy vẫy về phía hài tử bốn tuổi chân đang đung đưa ngồi trên ghế. Hài tử lắc lắc đầu tỏ vẻ không muốn. Thiếu phụ thấy vậy chỉ thở dài một hơi. Thực sự nàng không hiểu với đứa con thứ ba này, từ nhỏ hắn đã ít nói sống vô cùng thu liễm, nàng cùng với phu quân mình đã vô cùng cố gắng nhưng cũng không thay đổi được nhiều.
Một trung niên nhân tóc búi ngực về phía sau, trên tóc điểm lên chút tóc bạc khuôn mặt có chút vết tích của thời gian tiến về phía thiếu phụ. Thiếu phụ thấy thế thì mỉm cười định đứng dậy thì trung niên nhân tiến đến đỡ lấy đôi tay của nàng: “Lan Nhi đừng động cận thận động thai...”
“Phu quân” Thiếu phụ cung kính trong mắt có chụt ánh nhạt quang mang của sự ấm áp.
“Phụ thân” mấy thiếu niên tiến đến cung kính.
“Đươc rồi, Đỉnh Nhi, Lệ Nhi các con mau chơi tiếp đi, ta cần nói chuyện với mẫu thân các con... ” Nghe thấy những lời này hai thiếu niên mới gật gật đầu lại tiếp tục ra sân chơi.
“Viêm Nhi sao con không ra chơi với hai ca ca con đi” trung niên nhân mỉm cười vỗ vỗ lên đầu hài tử tro y. Tro y hài từ lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Hải tử lúc này ngưng mắt nhìn về trung niên nhân trong mắt không biết đang nghĩ ngợi gì. Trung niên nhân đầu biết đứa trẻ này đứng trước mặt hắn là một người xuyên việt đến từ một nơi gọi là địa cầu. Mà người này kiếp trước có một cái tên khác là Trần Văn Kiệt.
“Phu quân khuôn mặt có vẻ rất căng thẳng không biết là có chuyện gì?” Thấy sắc mặt Tiêu Chiến lúc này khá căng thẳng thiếu phụ lên tiếng hỏi han một cánh ân cần.
“Hài” Tiêu Chiến khẽ thở dài. Hắn đưa tay lên quét cái trán một cái: “Có người thông báo cho ta nhà ta sẽ có một đại nhân vật đến thăm mà người này quả thực chúng ta không thể đắc tội được”
“Nga” Thiếu phụ khẽ nhíu mày: “Chàng lo là chuyện này sao?”
“Ân” Tiêu Chiên thở dài cầm tay thiếu phụ: “Đúng là vậy, ta là ta sợ chúng ta tiếp đãi khách nhân có chút không chu toàn khiến cho họ có chút bất mãn với gia tộc ta mà nàng lại là người hết sức cẩn trọng đáng tiếc nàng lại đang mang thai a...” Nói đến đây trung niên nhân khẽ thở dài.
“Được rồi, được rồi nhìn chàng kìa!” Thiếu phụ đưa tay lên miệng cười nhẹ: “Hãy đệ cho thiếp lo chuyện này đi”
“Phu nhân nàng đang mang thai a!” Tiêu Chiến không đành lòng nhìn về phía phu nhân của mình. Tiêu Mẫn Nhi thật ra là một người thê tử đảm đang. Từ khi lấy nàng Tiêu Chiến thường hay cùng nàng thảo luận mọi việc. Hơn nữa nàng tỏ ra là một người thê tử khá đảm đang hơn nữa cũng là người mẫu thân tốt điều này làm cho Tiêu Chiến rất là vui mừng.
Một lão già mặc hắc y khá lớn tuổi, da mặt nhăn nheo, hai mắt tỏ ra tinh anh. Trền đầu là một búi tóc trắng xóa, một bộ râu trắng dài giống như tiên nhân đạo cốt một loạt. Trong tay lão nhân đang nắm tay một bé gái nhỏ nhắn tầm ba tuổi. Bé gái khá xinh đẹp, con mắt to tròn ngây thơ mặc một bộ y phục màu đó thắt hai bím ngang vai nhìn cực kỳ dề thương.
Lão già dắt bé gái tiến vào thảo đường thì thấy một đoàn người ra đoán tiếp lão đầu tử. Một trung niên nhân cùng một mỹ phụ bước ra, điều ngạc nhiên là mỹ phụ này lại đang mang bầu. Trung niên nhân cùng với thiếu phụ được tiến cung kính cúi chào: “Đại nhân thật vinh hạnh cho Tiêu gia khi được đón tiếp đại nhân”
Lão già vuốt vuốt râu nhẹ nhàng cười: “A, a ... Tôn phu nhân đang mang thai không cần phải kính cẩn như vậy. Vừa rồi Tiêu tộc trưởng và phu nhân quá lời rồi!” Nói đến đây lão già vẻ mặt đột nhiên hơi cau nhìn về phía chiếc bụng của thiếu phụ như muốn suy ngẫm điều gì rồi đột nhiên mở miệng tiếp tục nói: “Các vị có thể gọi ta là Lăng tiên sinh là được rồi!”
“A,a... ” Một lão già tóc trắng có vẻ lớn nhất cúi đến cung kính: “Sao có thể thế được chứ, Tiêu Chiên ngươi đã chuẩn bị tốt cho vị đại nhân đây nghỉ chân chưa?”
Tiêu Chiến thấy mình bị cướp lời có vẻ tỏ mặt khó chịu nhìn sang lão già vừa lên tiếng. Tiêu Mẫn Nhi thấy thế thì hơi nhíu mày nhưng cũng có vẻ bình tĩnh kéo kéo tay áo Tiêu Chiên ra hiệu. Lão già thấy vậy thì hơi cau mày nhìn về phía lão già lên tiếng: “Không biết vị nhân gia đây là?”
“A, a, gặp qua đại nhân ta là Tiêu gia đại trưởng lão Tiêu Quân” Lão già tóc bạc mỉm cười nhìn về phía Lão già áo bào đen.
“Không dám, không dám... ” Lão già hắc y tở vẻ khiêm tốn giơ tay về phía bạch phát lão nhân. Lão nhân cùng nữ hài tử và cùng đám người Tiêu Chiến bước vào nội đường.
Trong nội đường đại sảnh cỏ đặt một cái bình hoa lớn. Ở giữa là một chiếc bàn và bốn chiếc ghế vị trí dành cho gia chủ cùng mọi người quan trọng bàn bạc. Hai hàng hai bên được đặt ngang dọc rất nhiều hàng ghế cùng các bàn gỗ nhỏ. Gần vị trí gia chủ thường là các vị trí quan trọng như các đại trưởng lão và những người có danh tiếng trong tộc.
“Lần này không biết Lăng tiên sinh đến Tiêu gia chúng ta, Tiêu gia có thể giúp gì được cho tiên sinh” Tiêu Chiến mỉm cười với nụ cười đầy thân thiện.
“A” Lão già vuốt vuốt vai chỉ vào nữ hài tử: “Đây là Tiêu Huân Nhi tiểu thư, Tiêu Huân Nhi tiểu thư mau ra mắt Tiêu tộc trưởng và các vị trưởng lão”
“Huân Nhi ra mắt Tiêu thúc thúc, Tiêu bá mẫu và các vị đại trưởng lão” Nữ hài nhi tiến đến cúi chào. Hai con mắt to đen nhánh nhìn về mấy người trước mặt nàng.
“A, a, thật là một đứa bé dễ thương nga!” Tiêu Mẫn Nhi nhìn về nữ hài tử: “Huân Nhi mau đến đây cho bá mẫu ngắm kỹ con nào!”
“Vâng thưa bá mẫu” Nữ hài tử tiến đến. Thiếu phụ thấy trước mặt là một nữ hài mặc áo bào đỏ cực kỳ dễ thương với đôi mắt đen nhánh vậy thì vuốt đầu khen: “Thật là ngoan!”
Hắc bào y lão già nâng lên chén trà khẽ ngụm một hớp cảm giác trà thanh thoát đưa lên miệng. Lúc này lão quay sang nhìn về trung niên nhân: “Lần này ta muốn gửi Tiêu thư ở Tiêu gia không biết ý của Tiêu tộc trưởng ra sao?”
“Nga” mọi người nghe thấy thì trợn tròn mắt nhìn về phía lão già hắc bào: “Thực sự Lăng tiên sinh muốn để Huân Nhi tiểu thư để ở lại Tiêu gia sao?”
Nghe thấy vậy thì hắc y lão nhân gật đầu nâng lên một chén trà đưa lên miệng nhấm nháp. Hắn quay sang quan sát mọi người thấy họ có vẻ khá là ngạc nhiên, lão mở miệng nói: “Tiêu gia chủ yên tâm. Tất cả chi phí do tiểu thư chúng ta sẽ chi trả. Hơn nữa... ” Nói đến đây lão quay sang nhìn mọi người tiếp tục nói: “Tất nhiên chúng ta sẽ không để cho các vị chịu thiệt thòi!”
Mấy lão nhân nhìn nhau có vẻ trong ánh mắt bọn hắn lóe lên chút kinh hỉ. Bọn họ thoáng lờ mờ biết được nhân vật trước mặt này là ai đấy!? Nếu người nọ đã hứa mang đến cho Tiêu gia chỗ tốt thì hẳn là họ đều được rồi. Mấy lão già nhin nhau đều mỉm cười gật gật đầu.
“A, A...” Thiếu phụ đang vuốt ve tiểu nữ hại đột nhiên kêu lên. Nàng tự nhiên ôm lấy bụng. Trong bụng nàng một sinh linh bé nhỏ đang quẫy đạp. Sinh linh trong đầu ngẫm nghĩ: “Đã đến lúc ra đời rồi đây! Chờ thật là lâu...”
“Phu nhân nàng làm sao vậy?” Tiêu Chiến lúc này cực kỳ lo lắng nhìn về phía thiếu phụ.
“A, a...” Thiếu phụ cắn chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó đỏ bừng: “Có vẻ là thiếp muốn... muốn sinh!?”
“Nga” Mọi người thấy thế thì đột nhiên tỉnh đại ngộ. Tiêu Chiến luống cuống: “Mau , mau, người đâu mau mời bà mụ!” Tiêu Chiến quay sang hắc y lão nhân: “Xin lỗi tiên sinh lần này... ”
“Haha...” Lão nhân vuốt vuốt râu: “Không sao chuyện phu nhân quan trọng hơn ngài mau đi...”
|