Huề Mỹ Du Giang Hồ - New:Chương 105
Quyển một chương một: Hoa Sơn Tự Cổ Nhất Điêu Lộ
Tác giả: Diện Bao
Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn
Dịch giả: hoangtuech12
Địa phương nào có người thì nơi đó sẽ tồn tại mỹ nữ, đó chỉ là số lượng nhiều ít trong giang hồ.
Đại Minh Triều Vĩnh Lạc năm thứ mười ba, là năm thịnh trị nhất của Đại Minh.
Minh Thành Tổ Chu Đệ đích thị tứ hoàng tử của Chu Nguyên Chương, được tấn phong Yên Vương, Chu Nguyên Chương băng hà, Minh Huệ Đế Chu Doãn Văn tức vị, Huệ Đế lên ngôi, cảm thấy thế lực Chu Đệ quá lớn, uy hiếp trực tiếp đến hoàng vị, lập ra kế sách tước đoạt binh quyền. Chu Đệ phát hiện, khởi binh "Tĩnh Nạn" vào kinh, trong vòng ba năm chinh chiến đã đoạt được đế vị. Niên hiệu "Vĩnh Lạc" Minh Thành Tổ.
Chu Đệ tức vị, thân chinh mạn bắc, thiên đô Bắc Kinh, hoà hoãn Tây Dương, tiêu trừ thế lực các vương, tiến hành khai hoang, đồn điền, ban hành những chính sách thuỷ lợi, tăng cường quản lý bắc phương, soạn "Vĩnh Lạc đại điển" cống hiến lớn của Minh Triều, trở thành đích chủ nhân của Minh Triều cường thịnh.
Lăng Hạo Thiên ra đời trong hoàn cảnh thuận lợi vào năm Minh Triều cường thịnh, thiên hạ thái bình thịnh thế, đã không còn tồn tại sự chinh chiến liên miên, nên có thể an tâm tung tăng bay nhảy hưởng thú vui giang hồ.
Lăng Hạo Thiên, nhi tử duy nhất của chưởng môn Hoa Sơn Lăng Chấn Nhạc, xuất thân võ lâm thế gia. Kỳ thực địa vị Hoa Sơn hiện nay có được đều nhờ Lăng gia – Lăng Bạch Vũ, tổ phụ Lăng Hạo Thiên.
Lúc trước, Nhạc Bất Quần đương nhiệm chưởng môn Hoa Sơn, lòng đầy dã tâm, muốn trở thành Minh chủ võ lâm. Đã lợi dụng đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, nhưng cuối cùng Lệnh Hồ Xung đã cùng Nhậm Doanh Doanh tiếu ngạo giang hồ. Sau cái chết Nhạc Bất Quần, thanh danh Hoa Sơn suy sụp trầm trọng, gần như đã rơi xuống vực thẩm không thể cứu vãn.
Lúc này Hoa Sơn Kiếm Tông quyết định chấn chỉnh Hoa Sơn, cùng với Hoa Sơn Khí Tông tranh cao thấp. Kỳ thực Hoa Sơn nhân tài điêu linh, nếu trải qua những cuộc tranh đấu nữa, nhất định cơ nghiệp hàng trăm năm của Hoa Sơn sẽ sụp đổ. Kết quả song phương đều lấy đại cuộc làm trọng, quyết định cùng chấn chỉnh Hoa Sơn, Kiếm tông và Khí tông hợp nhất. Thương lượng chức chưởng môn tối cao của Hoa Sơn, tối hậu mọi người quyết định, chỉ cần là đệ tử Hoa Sơn có phẩm đức hợp quy cách, có lòng quang phục thanh uy của Hoa Sơn thì có thể tham gia dự tuyển chưởng môn. Cuối cùng Lăng Bạch Vũ nhất nhân tài, được đề cử làm Hoa Sơn chưởng môn.
Lăng Bạch Vũ xuất thân Kiếm Tông, ở tại Hoa Sơn hàng trăm năm, Khí Tông đều chiếm ưu thế, trong vòng ba mươi năm nhân tài đều xuất hiện ở Khí Tông. Đương thời nhân tài điêu linh, Hoa Sơn Kiếm luyện thật thích hợp, không cần luyện qua khí công nữa.
Lăng Bạch Vũ được chọn làm Hoa Sơn chưởng môn lúc ông ba mươi tuổi, không vì mình xuất thân từ Kiếm Tông mà bài xích Khí Tông, Đã kết hợp Khí Tông "Tử Hà Thần Công" với Kiếm Tông "Độc Cô Cửu Kiếm". Lăng Bạch Vũ khổ luyện, tối chung luyện thành Liễu Hoa Sơn, trở thành tổ sư gia nhưng không phải đệ tử nào cũng luyện thành Hoa Sơn Kiếm Pháp, là Hoa Sơn nhất đại tôn sư. Hoa Sơn trong thời kỳ lãnh đạo của ông, trở thành Võ Lâm Thập đại phái, chống lại Tây Bắc Võ Lâm hắc đạo, Lặng Bạch Vũ được tôn xưng "Kiếm Thánh", truyền tụng Võ Lâm tứ đại cao thủ đương thời.
Cơ nghiệp Hoa Sơn truyền đến Lăng Chấn Nhạc chấp chưởng, y thừa kế Hoa Sơn thật huy hoàng, Hoa Sơn trong võ lâm vài danh đệ tứ, bản thân Lăng Chấn Nhạc đương thế võ lâm cao thủ bài danh đệ thất, thê tử là sư muội Lâm Thục Trinh, đương kim võ lâm cao thủ bài danh thập tam, hai người liên thủ, Tử Hà Thần Công cùng với Ngọc Nữ Tâm Kinh phối hợp, tại võ lâm tuyệt đối thiên hạ đệ nhất, không ai có thể là đối thủ, được tôn xưng "Phượng Tiên Lữ".
Phu thê Lăng Chấn Nhạc ngoại tứ tuần, nhi tử Lăng Hạo Thiên nhất mạch đơn truyền, niên kỷ mười tám, tự nhiên được toàn thể đệ tử Hoa Sơn trên dưới nuông chìu! Ba đời Lăng gia đều nhất mạch đơn truyền, thanh danh Hoa Sơn tại võ lâm vô cùng hiển hách, Lăng Hạo Thiên cũng không phải gánh trách nhiệm nặng nề.
Hoa Sơn đặt ở Tây Hoa Am Huyền cảnh nội, thuộc Tây Nhạc của Ngũ Nhạc, vị trí Hoa Sơn ở nơi hiểm trở của Ngũ Nhạc, nên được truyền tụng "Hoa Sơn tự cổ nhất điêu lộ".
Bản thân cái tên Hoa Sơn vốn mang nhiều ý nghĩa, nhìn chung mà nói, nó như một phần gắn liền không thể tách rời với núi Hoa Sơn, từ cổ xưa chữ "Hoa" trong Trung Hoa và chữ "Hoa" trong bông hoa đều thông dụng, theo như "Thuỷ Kinh Chú" ghi nhận "Viễn nhi vọng chi nhược hoa trạng".
Đông Hoa Sơn có đông, nam, tây, bắc, ngũ phong. Đông Phong đích thị kỳ quan của Hoa Sơn, ngọn núi này tồn tại qua các triều đại đều có thể tận nơi ngắm cảnh mỹ lệ của bình minh, được phong là Triều Dương Phong. Bắc phong tựu thị Vân Đài Phong, đỉnh cao ngất trời, tam diện tuyệt bích, chỉ có một thông đạo dẫn lên tới đỉnh, Tây phong tựu Liên Hoa Phong, phong đỉnh như một khối "Phủ Phách Thạch", tương truyền thần thoại truyền thuyết "Bảo Liên Đăng", Trầm Hương phá núi cứu mẹ phát xuất từ đây. Nam phong tức Lạc Nhạn Phong, Hoa Sơn chủ phong, cao nghìn trượng ngạo thị thiên hạ, ngọn núi hiểm trở nhất của Hoa Sơn, thương tùng thuý bách, lâm mộc thông, phía đông đỉnh có sơn đạo mà người ta có thể thi triển khinh công để lên núi, Trung phong hữu danh Ngọc Nữ Phong, Đông Phong Tây Bích, thông lộ Đông, Tây, Nam tam phong đích yết hầu, Hoa Sơn phái cơ nghiệp phát xuất từ đây.
Hoa Sơn sơn lộ hiểm trở, cảnh sắc tú lệ, đi lên Hoa Sơn quang cảnh thanh bình, phong quang yên tĩnh, sơn cốc thanh thuý, điểu ngữ hoa hương, dòng chảy êm ả, hoàn toàn có thể thư giãn tận hưởng. Đông Hoa Sơn có những vách núi cheo leo hiểm trở, những dốc đứng dựng đứng, ngay cả đứng trên nó cũng rất khó khăn, ngọn núi cao chất ngất "nghìn trượng", nếu có người muốn du ngoạn trên nó cũng chỉ có thể hồi liễu vì quá nguy hiểm, nhân tài muốn thong dong dạo chơi trên Hoa Sơn ngắm cảnh cũng rất khó khăn. Nghìn trượng từ thấp lên cao khoảng bốn trăm tảng đá, xen kẽ lẫn nhau, leo lên đã khó khăn. Nghìn trượng lên được tới đỉnh "Lão Quân Lê Câu", băng qua tuyệt thạch bích đạo lộ, cuối cùng "Hồ Tôn Sầu", cố danh nghĩa là như tôn hầu leo trèo. Băng qua Hồ Tôn Sầu là đến Bắc Hoa Sơn đỉnh, nhiệm trọng của Hoa Sơn đặc tại đây cũng vì sự hiểm trở này.
Như quả đã đến được Bắc Hoa Sơn, còn phải qua " Tiên Nhân Biêm", "Thiên Thê", " Vương Biêm" trập trùng hiểm nguy, đến điêu trường mười trượng, cận nhị xích, thật đích danh vị " Thương Lĩnh" trước đỉnh núi. Cả dãy cao nghìn trượng này chỉ có những tảng đá dài và hẹp để đến bờ đối diện, nếu ai đó đi đến sẽ cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Bên cạnh có những hàng rào giữ cho không rớt xuống, cần phải nắm giữ những hàng rào này chầm chậm đi tiếp, không nhìn xuống dưới những chỗ nguy hiểm. Thật là " Hàn Dũ Đầu Thư Xứ." Khi Hàn Dũ, nhà đại văn học đời Đường du giá đến Hoa Sơn, lấy hết sức bình sinh lên tới "Thương Lĩnh rất khó khăn, quay đầu nhìn Hoa Sơn thật hiểm trở, cảm thấy đại kinh thất sắc, không thể hồi san được, viết lấy di thư ném xuống núi. Trên dãy núi khắc ngũ đại tự " Hàn Dũ Đầu Thư Xứ" là như thế này.
Qua "Thương Lĩnh", là đến đỉnh núi cao nhất của Nam phong. Xuống Nam phong, gặp Đông Phong và Trung Phong. Trung Phong cũng đầy hiểm trở. Hoa Sơn nơi nơi đều trập trùng nguy hiểm, đi dạo trên nó luôn phải nhất mực cẩn thận.
Hoa Sơn là xuất thân của võ lâm kỳ hiệp, tông sư, võ công nhân phẩm toàn tài. Nếu là người trong giang hồ, ắt hẳn sẽ phải biết rằng vào thời Minh Triều Vĩnh Nhạc thập tam niên, Hoa Sơ đã phát xuất một thiếu niên kỳ hiệp, tin tưởng rằng giang hồ chứa đầy máu tanh, đã sẽ khéo bằng chiến lược, ra giang hồ học tập kinh nghiệm. Người đó chính là – Lăng Hạo Thiên.
_________________________________
Quyển 1 chương 2 : Hoa Sơn Tứ Phượng
Tác giả: Diện Bao
Dịch: hoangtuech12
Nguồn: Hoa Nguyệt tao đàn
Một ngày đẹp trời tại Hoa Sơn, tâm tình của Lăng Hạo Thiên tỏ vẻ tự do thống khoái! Chàng ở Hoa Sơn phái đích thị đại thiếu gia, hiện tại ở thư phòng đang muốn trốn đi.
Phụ Thân chàng Lăng Chấn Nhạc cùng mẫu thân Lâm Thục Trinh cùng thập đại đệ tử hạ sơn đến Trường An giải quyết thập yêu Trường An phái cùng Lạc Dương Bang võ lâm phân tranh. Phải nhận sự quản giác nghiêm ngặt từ phụ thân mười tám năm qua, hiện tại không phải chịu đựng sự khổ cực nữa. Lăng Hạo Thiên thầm nhủ thế nào cũng phải nắm bắt lấy cơ hội có một không hai này, mười tám năm thống khổ cuối cùng cũng phải dạo bước thế gian cho tan hết những đau khổ.
Phải đào thoát Hoa Sơn, Lăng Hạo Thiên cảm thấy có vấn đề rất lớn, sư tỉ Nhạc Lâm Lam tức đệ tử yêu của mẫu thân chàng, mẫu thân không có ở đây, nàng ta quả thay mẹ giám thị chàng.
Lạc Lâm Lam , lớn hơn Lăng Hạo Thiên hai tuổi, trong “Hoa Sơn Tứ Phượng” đích thị “Ngọc Phượng”. “Hoa Sơn Tứ Phượng” do mẫu thân Lâm Thục Trinh của chàng từ những nữ đệ tử bồi dưỡng tứ nữ đệ tử xuất sắc nhất. Đương nhiên, ngoài võ công xuất sắc, nhan sắc còn phải tuyệt trần, nếu hạ sơn e rằng giang hồ võ lâm sẽ khuynh đảo vì họ? Thiên hạ thập đại mỹ nhân bài danh, đại mỹ nhân đều phát xuất từ Hoa Sơn, hai mươi năm trước mẫu thân Lăng Hạo Thiên là Lâm Thục Trinh đích thị thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, mười năm trước, sư muội Lăng Chấn Nhạc đích sư thúc Thái Tư Nhã bài danh thiên hạ đệ tứ mỹ nhân, hiện tại, Nhạc Lâm Lam trên Võ lâm mỹ nhân bảng thượng vị đệ ngũ, so với Lâm Thục Trinh, Thái Tư Nhã, không thể sánh bằng nhưng so về số lượng thì vượt trội hơn, “Hoa Sơn Tứ Phượng” thì “Kim Phượng” Nhạc Lâm Anh thượng hữu danh liệt vị đệ cửu.
Trong Hoa Sơn Tứ Phượng, Nhạc Lâm Lam là đại tỷ, nhị tỷ Nhạc Lâm Anh, tam muội “Minh Phượng” Lý Nhân Nhân, tứ muội “Tiên Phượng” Hà Nguyệt Thi, kỳ thực Nhạc Lâm Lam và Nhạc Lâm Anh đích thị tỷ muội, tứ nữ đều mồ côi cha mẹ, được phu thê Lăng Chấn Nhạc thu nhận nuôi dưỡng tại Hơn Sơn, truyền thụ võ nghệ, tứ phượng cùng Lăng Hạo Thiên là thanh mai trúc mã, vui đùa bên nhau từ nhỏ đến lớn. Lăng Hạo Thiên tin rằng, như quả Lý Nhân Nhân và Hà Nguyệt Thi hạ sơn, vẻ đẹp của hai nàng chắc sẽ được người trong giang hồ ngưỡng mộ đưa vào trong thập đại mỹ nhân bảng. Vẻ đẹp của họ không thể so với Nhạc Lâm Lam và Nhạc Lâm Anh, thậm chí còn làm tôn vinh thêm.
Lăng Hạo Thiên tiếp tục tin tưởng rằng, Hoa Sơn luôn là nơi sản sinh mỹ nữ, Hoa Sơn là nơi địa linh nhân kiệt, sơn thanh thuỷ tú, vì họ luyện tập “Ngọc Nữ tâm Kinh”. Ngọc Nữ Tâm Kinh là loại võ công không những tăng cường tu vi, luyện tập hơn nữa, dung nhan cải biến, nhan sắc mỹ lệ, thậm chí đem lại thanh xuân vĩnh cửu. Lấy Lâm Thục Trinh làm dẫn chứng, đã quá tứ tuần mà trông dung nhan như vừa mới tam thập, mỹ lệ làm say đắm người.
Đương nhiên Hoa Sơn không chỉ sản sinh nữ đệ tử xuất sắc, Lăng Chấn Nhạc đào tạo nam đệ tử cũng không kém, đặc biệt Hoa Sơn đại đệ tử Lục Dật Phi, nhân xưng “Hoa Sơn Ngọc Quân Tử”, nhân tài xuất chúng, võ nghệ cao siêu. Khi mới 28 tuổi, chàng đã tại Võ Lâm Tân Thủ bảng bài danh đệ tứ, đích thị Hoa Sơn đệ tử xuất sắc nhất!
Phu thê Lăng Chấn Nhạc hạ sơn, đưa Lục Dật Phi theo, chỉ lưu lại sư thúc Thái Tư Nhạc, riêng Hoa Sơn Tứ Phượng chịu trách nhiệm giám thị Lăng Hạo Thiên. Lăng Hạo Thiên nghĩ muốn ra ngoài, phải qua mặt được Hoa Sơn Tứ Phượng, trong Hoa Sơn Tứ Phượng khó khăn nhất là Nhạc Lâm Lam.
Hiện tại, Lăng Hạo Thiên cùng Nhạc Lâm Lam đang đối đầu, không khí trở nên khẩn trương.
“Ta không sợ tỷ.” Song nhãn Lăng Hạo Thiên xuất hung quang.
“Ai muốn đệ sợ, sư phụ cùng sư mẫu căn dặn không cho đệ rời khỏi Hoa Sơn nửa bước!” Nhạc Lâm Lam dung nhanh mỹ lệ nhãn thần hướng về Lăng Hạo Thiên, tựa hồ Lăng Hạo Thiên phải kìm nén.
Lăng Hạo Thiên không hề sợ vẻ ngoài của nàng, lập tức nói: “ Ta có nói rời khỏi Hoa Sơn, Hoa Sơn rộng lớn, ta dạo chơi đây đó không tốt sao?”
Nhạc Lâm Lam trừng mỹ mục: “ Không tốt, trừ phi đệ hoàn thành xong bài học mà sư phụ giao phó!”
Lăng Hạo Thiên ôm đầu: “Đi, ta đi luyện công ngay sáng sớm.”
Nhạc Lâm Lam nói: “Tốt, ta sẽ cố giúp đệ luyện công.”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười, thần thái thật làm mê hoặc thiếu nữ, hạnh phúc đi cùng với Nhạc Lâm Lam, cái tẻ đó tịnh không phải cảm mạo.
Lăng Hạo Thiên nói: “ Hôm nay Nhạc sư tỷ không kháng cự lại, thì tử phải để ta rời khỏi.”
Nhạc Lâm lam nói: “Sư phụ sư mẫu nói, nếu đệ có thể qua, đệ có thể hạ sơn!”
Lăng Hạo Thiên trầm giọng: “Tốt, thỉnh giáo Nhạc sư tỷ tứ chiêu!” Nói xong rút kiếm ra, tư thế đứng đối lập hùng dũng.
“Sư đệ, tiếp chiêu.” Nhạc Lâm Lam đang nói, chỉ nghe “Thương” một âm thanh, mộ luồng kiếm khí hồng quang nhằm Lăng Hạo Thiên hướng đến.
Nhạc Lâm Lam cùng Ngọc Phượng kiếm xuất thế.
Lăng Hạo Thiên tự nhiên không nhân nhượng, huy động trường kiếm, nhằm nàng lao tới.
“Bồng” Lưỡng kiếm va vào nhau, Lăng Hạo Thiên bị kiếm khí chấn động, thối lùi nửa bộ. Nhạc Lâm Lam cử chỉ thong dong, tư thế nhàn nhã.
Lăng Hạo Thiên bất phục, tiếp tục huy động trường kiếm, như thuỷ ngân tuyết địa, kiếm khí trùng trùng nhằm Nhạc Lâm Lam hướng đến.
Nhạc Lâm Lam đẩy Ngọc Phượng kiếm xuất ra kiếm khí mãn thiên quá ảnh, dễ dàng bao lấy Lăng Hạo Thiên.
“Đinh đinh.”
Thanh âm song kiếm giao hưởng, không gian như lay động bởi những thanh âm dữ dội.
“Phanh!” Nhất thanh cự hưởng! Lăng Hạo Thiên bị kiếm khí cường đại chấn động, bị văng ra xa mười bộ, trường kiếm cũng rợi xuống đất!
Nhạc Lâm Lam không nghĩ phải làm tổn thương chàng, không muốn chàng bị thương! Hoàn cảnh trước mặt làm nàng thất kinh, nàng tự nhủ chưa hề xuất toàn lực? Nhưng Lăng Hạo Thiên bị kích đảo như thế tuyệt không phải giả?
Nàng vội thu Ngọc Phượng kiếm, nhằm Lăng Hạo Thiên phi thân đến bên.
“Hạo Thiên, đệ có sao không?” Nhạc Lâm Lam khẩn trương hỏi.
Đột nhiên Lăng Hạo Thiên xuất kình nhằm huyệt đạo Nhạc Lâm Lam điểm, tỏ vẻ mãn nguyện nói: “Sư tỷ, tỷ bại rồi. Mời tỷ thực hiện lời đã hứa.”
Nhạc Lâm Lam nói :”Không tính, đệ thắng không minh bạch.”
Lăng Hạo Thiên cười đắc ý: “Thắng là thắng, bại là bại. Sư tỷ, tỷ nghĩ lại đi. Đây có phải là tác phong của nữ hiệp!”
“Sư tỷ, sư đệ có chuyện gì vậy?” Nghe thấy thanh âm của tam phượng từ xa vọng đến.
Nhạc Lâm Lam như gặp cứu tinh, lập tức nói: “ Lâm Anh, muội đến thật đúng lúc. Sư đệ muốn hạ sơn, mau cản đệ ấy lại.”
Lăng Hạo Thiên quan sát xung quanh, cảm nhận không thể đào tẩu được. Từ đó khách khí nói: “Ta cùng Lâm lam sư tỷ quyết đấu, ta thắng tỷ ấy, tỷ ấy phải cho ta hạ sơn.”
Nhạc Lâm Anh giải khai huyệt đạo Nhạc Lâm Lam, Nhạc Lâm Lam lập tức nói: “Không thể được, sư phụ nói đệ phải thắng bốn chúng ta mới được hạ sơn.”
Lý Nhân Nhân nói: “ Được à! Như quả Lâm Lam sư tỷ nhân nhượng huynh hạ sơn, Lâm Anh, Nguyệt Thi bất đáp ứng, không thể nào, trừ phi huynh đả bại bốn chúng ta.”
Lăng Hạo Thiên trầm ngâm, lớn giọng nói: “ Muội đúng là muốn giết ta mà! Ta bất phục, trừ phi là đại sư huynh, mới có thể địch lại tứ nữ liên thủ! Thật đùa giỡn chết người.”
Nhạc Lâm Anh đắc ý cười: “Như quả đệ yên phận đến khi sư phụ sư mẫu trở về, không đi, chúng ta sẽ báo cáo chuyện tốt.”
Lăng Hạo Thiên cương ngạnh bất thành, liền ôn nhu, nghe tiếng “phình”, chàng quỳ xuống hướng đến tứ nữ: “Tứ vị hảo tỷ tỷ, Hạo Thiên cầu xin các tỷ, hãy đưa đệ hạ sơn du ngoạn, quả là hảo sự mà. Đệ đã ở Hoa Sơn mười tám năm, chưa hề rời Hoa Sơn nửa bước. Thật đáng buồn. Ta tin rằng Lý Sư muội và Hà sư muội cũng đồng cảm với ta.”
Hoa Sơn tứ nữ không thể nghĩ Hạo Thiên có thể làm họ khó xử như vậy, kinh ngạc cúi xuống đỡ chàng dậy, không thể nghĩ Lăng Hạo Thiên không di chuyển mà còn khẩn cầu: “Các tỷ không đáp ứng, đệ không đứng lên.”
Tình cảnh như thế này, tứ nữ không biết xử sự thế nào cho phải. Tối hậu Nhạc Lâm Lam đành phải vỗ về: “ Được rồi, đệ có thể hạ sơn du ngoạn, bốn chúng ta sẽ đi theo đệ.”
Lăng Hạo Thiên trầm ngâm, đột nhiên nhảy cẫng lên hét lớn: “Hảo a!” Tuy có tứ nữ theo hộ tống, nhưng với Lăng Hạo Thiên như thế này cũng đủ làm chàng thoả mãn.
Last edited by MacVanDanh; 14-02-2009 at 03:05 AM.
|