Gió thu xào xạc, trời âm u, cả không gian đượm một màu xám u tối.
Một đoàn limousin lao nhanh vào cổng phụ sân bay. Nhìn năm chiếc xe đen thẫm kín mít, giữ đội hình đều tăm tắp, ai cũng không khỏi hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc là yếu nhân nào sắp đến.
Chiếc phi cơ cá nhân từ từ lăn bánh vào chỗ đỗ, đội xe Lincoln áp sát ngay phía sau. Máy bay vừa dừng lại, một toán hơn mười người mặc complet đen thẫm lập tức từ trong xe túa ra, vây kín xung quanh.
“Cha...!”
Martin vừa từ trên máy bay bước xuống, một thiếu nữ chừng mười lăm tuổi từ chiếc limousin sáu cửa duy nhất chạy ra. Cô bé có mái tóc dài vàng óng, đôi mắt xanh nhạt, đặc biệt làn da trắng mịn màng khiến các gã trai nhìn mà không khỏi cắn môi...
Martin nhìn về phía thiếu nữ, mắt lộ rõ vẻ ấm áp hiếm thấy, tuy thế ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ tức giận, khẽ quát: “Lộn xộn, con đến đây làm gì?”
Thiếu nữ tuyệt không bận tâm, lao thẳng đến bên Martin, nũng nịu: “Kathy nhớ cha mà...!”
Martin khẽ đẩy Kathy ra, vuốt nhẹ sống mũi thẳng tắp của cô bé, mỉm cười: “Con ấy à, lúc nào cũng nghịch ngợm như thế!”
Kathy chun cái mũi nhỏ đáng yêu: “Đâu có...!” Nói đoạn ôm chặt cánh tay Martin, ngúng nguẩy: “Cha, cha không biết đấy thôi, thời gian cha đi công tác Kathy lo lắng thế nào đâu...”
Martin trìu mến vuốt nhẹ mái tóc con gái, cười lớn: “Lo gì chứ, bên cạnh ta toàn là vệ sĩ hạng nhất. Chính con ấy, sau này đừng có một mình chạy nhảy lung tung, biết chưa?”
“Biết rồi, khổ lắm... cha thật là rắc rối. Cha, chúng ta đi thôi, mẹ đang đợi ở nhà...” Kathy kéo tay Martin, lôi xềnh xệch về phía đoàn xe.
Martin lắc đầu cười, để mặc cho con gái kéo đi. Bốn người Sa Tướng và Mười một lập tức áp sát, đúng hơn vẫn là bốn người tạo thành hình chữ điền bảo vệ cha con Martin ở giữa, thậm chí cả các vệ sĩ đến đón cũng không được lại gần, trong khi Mười một thửng thẳng đi sau, tay khoác túi hành lý...
Kathy và Martin vừa cười nói vừa đi về phía đoàn xe...
Thông minh, lanh lợi, xinh đẹp, Kathy chính là niềm nự hào lớn nhất của Martin, thân hình kiều diễm của thiếu nữ đi bên cạnh người cha phục phịch, vô tình tạo thành một sự đối lập rõ nét.
Đối với Martin, Kathy là báu vật, bất kỳ ai cũng không được phép chạm đến. Cách đây hơn một năm trong một buổi tiệc, một bạn làm ăn của Martin từng hỏi Kathy có bằng lòng lấy con trai ông ta không. Khi ấy Martin chỉ xem như một câu bông đùa, nhưng một tuần sau, quả thực người đó đề nghị sắp xếp một cuộc gặp...
Hai ngày sau, toàn gia người đó bị thảm sát, cả nhà mười mạng không một ai sống sót. Việc làm ăn của hãng ông ta cũng vì quần long mất đầu mà lâm vào hỗn loạn, bị Martin thừa cơ chiếm lấy hơn một nửa. Tuy không nói ra nhưng bất kể ai có mặt trong bàn tiệc hôm đó đều biết đó là Martin trả thù, trả thù kẻ đã dám mạo phạm đứa con gái ngọc ngà của ông ta, bởi con trai của người kia là một gã phóng đãng, chuyên môn quyến rũ con gái nhà lành rồi bỏ rơi không thương tiếc...
Có điều chỉ vì một hành động thiếu suy nghĩ mà giết sạch cả nhà đối phương, đó là tình yêu đối với con gái hay lòng hận thù điên dại của Martin đây?
Mười một đi theo phía sau đoàn người, nhìn sự thắm thiết của hai cha con, bất giác thầm thở dài. Hắn không biết gì về thân thế, từ khi hiểu chuyện đã thấy mình ở trong quân doanh. Đầu tiên là rèn luyện một mình, mãi đến năm hơn mười tuổi mới được đưa đến trên cô đảo. Tuy trên đảo có không ít người cùng trang lứa nhưng tất cả đều đề phòng lẫn nhau, không hề có tình bạn hay sự thân thiện...
Từ trước đến giờ, Mười một lúc nào cũng cô độc một mình, không có tình yêu của cha mẹ, không có đồng cảm của bạn bè, từ nhỏ đến giờ chưa hề nhận được bất cứ âu yếm nào...
Tình cảm, đối với hắn chỉ là một thứ hàng xa xỉ.
Đột nhiên...
Mười một rùng mình, cảm thấy có nguy hiểm. Cùng lúc đó, Sa Tướng và Nhền nhện đồng thời lao lên, đẩy Martin và Kathy ngã xuống...
“Pằng!” Một viên đạn bay sạt cánh tay Đao Thương cắm xuống đất, nền bê tông cứng chắc tức thì thủng một lỗ.
Sa Tướng và Đao Thương kèm Martin, Nhền Nhện và Tả Thủ bao lấy Kathy, hỏa tốc kéo hai yếu nhân ra phía sau một chiếc xe. Đám bảo vệ đến đón khi ấy cũng đã kịp phản ứng, chia ra hai nhóm, tay cầm súng lom khom tiến về hướng viên đạn vừa bắn ra.
Trên hiện trường, người duy nhất không có hành động gì là Mười một...
Hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mắt lim dim nhìn về phía xa. Trong đầu Mười một lúc này là những con số xoay chuyển, không đến hai giây đã có được kết luận. Đạn được bắn ở khoảng cách 530m, súng săn Loya 98, đường kính nòng 7.62, tốc độ ban đầu 830m/giây, trọng lượng súng 6.4kg, dài 1220mm, tầm bắn hiệu quả lý thuyết 800m, dung lượng băng 10 viên, tuổi thọ 6000 phát, tỉ lệ phóng đại kính ngắm 4 lần.
Mười một bất giác chau mày. Thực hiện vụ ám sát động trời vừa rồi, kẻ nào lại dùng loại súng săn chán chết như vậy?
Loya 98 là một thất bại kinh điển trong công nghiệp vũ khí, nguyên nhân chủ yến là súng lên đạn chậm, trọng lượng tổng thể quá lớn, tầm bắn hiệu quả thực sự lại chỉ chưa đầy 400m. Thậm chí cả đi săn thú người ta cũng không dùng nữa, sát thủ kia vì sao còn sử dụng để bắn tỉa? Lại còn từ khoảng cách ngoài 400m?
Vào lúc Mười một còn đang suy ngẫm, bốn người Đao Thương đã đưa Martin và Kathy vào trong chiếc Lincoln chống đạn, Nhền nhện túm tay tài xế lẳng ra ngoài, tự mình ngồi vào vị trí lái xe.
Sa Tướng quay đầu thấy Mười một vẫn đứng ngây tại chỗ, tức giận lớn tiếng quát: “Mười một, lên xe!”
Mười một lúc đó mới quay lại, nhanh chân chạy vào trong xe.
Kathy đã qua phút sợ hãi, liếc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt. Đối với cô bé, Mười một vừa rồi đã bị phát đạn làm cho sợ mụ cả người ra rồi.
Thực ra... sở dĩ Mười một không xông đến, bởi hắn không biết làm vệ sĩ nghĩa là như thế nào!
Suốt mười hai năm nay, tất cả những điều Mười một và các đồng ngũ của hắn được học chỉ là đột nhập, ăn trộm, khống chế và hạ sát. Nếu có bảo vệ ai thì đó là tính mạng của chính mình, đối với những gã trai trên cô đảo, mạng của người khác là tuyệt đối không cần quan tâm.
Chỉ đến trước khi tốt nghiệp sáu tháng, Tổ chức mới phân loại những kẻ còn sống sót ra hai nhóm, nhóm kém hơn trở thành lính đánh thuê cao cấp, nhóm xuất sắc tiếp tục chia đôi, một nửa được đào tạo thành sát thủ, nửa kia - thành vệ sĩ cận thân. Từ lúc đó, những học viên vệ sĩ mới được dạy các yếu lĩnh bảo vệ người khác.
Đó là lý do tại sao Mười một không hề nhúc nhích, đơn giản vì hắn biết viên đạn không nhằm vào mình. Mười một hoàn toàn không ý thức trằng, việc của hắn bây giờ không phải là sống sót mà là bảo vệ cho người khác sống sót! Hơn nữa hắn đã nhận ra vụ ám sát này có điều gì đó khác thường, không khỏi bị cuốn vào những phân tích để tìm ra nguyên nhân đằng sau...
Đó chỉ là sự thiếu kinh nghiệm và đôi chút ấu trĩ, tuyệt không phải biểu hiện của hèn nhát.
Tuy nhiên tất cả đều nghĩ Mười một thế là đã hỏng rồi! Không chỉ Kathy mà Đao Thương bốn người cũng lộ rõ vẻ không hài lòng, thậm chí Martin cũng chau mày vẻ bực dọc.
Mười một khẽ dựa lưng vào ghế, không giải thích gì thêm. Hắn thầm công nhận mình quả thực đã hành động sai bét, thói quen chỉ chú ý đến mình, đối với sát thủ hay lính đánh thuê có thể là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không hợp với một vệ sĩ.