Hắc Thủy Chân Pháp này, gồm có mười ba tầng cảnh giới, chính là thần công của thần tông Ma Môn.
Tu luyện đến tầng cao nhất, không chỉ có thể thao túng dòng nước chảy, mà có thể cùng với dòng nước hợp nhất, hóa thân thành Hắc Long, đi mây về gió, điều lôi khiến địa, hô phong hoán vũ, uy vực vô cùng, thần thông cường đại, so với chân long thời thượng cổ cũng không có kém mấy.
Hắc Thủy Chân Pháp tu luyện đến mức tận cùng biến thành chân thân Hắc Long, mặc dù không lợi hai như mười đại Ma thần của thần tông Ma Môn, nhưng lại có thể coi là pháp thuật đệ nhất lưu, khi tu hành đại thành, tu hành chi sĩ bình thường cũng không phải là địch thủ. Chỉ là tu hành rất khó, nếu không có quyết tâm dũng mãnh, một đường đi lên, không sinh ra chút khiếp ý nào, bình thường sẽ gặp trở ngại, khổ tu 10 năm mà không thể tiến thêm.
Việc này, Lam Lệ đạo nhân cũng chưa từng nói cho Tiêu Phi biết, đây là cấm kỵ của tu đạo, biết càng nhiều, trái lại càng thêm trói tay trói chân. Tiêu Phi lại có tâm tình thiếu niên, từ nhỏ đã vô cùng hâm mộ tiên nhân trong truyền thuyết, tu vị vô cùng siêng năng, cũng phù hợp với tâm cảnh ty luyện của Hắc Thủy Chân Pháp.
Tiêu Phi đi theo sư phụ, đến một tòa tiểu đạo quán cực kỳ hẻo lánh tại Trường An, Lam Lê đạo nhân cũng không xuất môn, cả ngày chỉ ngồi xuống bế quan, Tiêu Phi cũng không dám lười biếng, không có chuyện gì làm thì cả ngày dành bảy tám canh giờ tìm hiểu Hắc Thủy Chân Pháp.
Thầy trò bọn họ cứ như vậy mà ngồi ở trong đạo quán vô cùng cũ nát này, nhưng mà có mười mấy mẫu đất cằn cỗi, xem như có chút sản xuất, cũng không cần quan tâm đến ăn uống. Đạo quán này chỉ có một lão đạo sĩ cao tuổi, còn có hai người đồ đệ, cả ngày chỉ nằm lăn ra, so với thầy trò Tiêu phi còn lười hơn gấp 10 lần, bình thường năm ba bày không ăn, phải đến khi trong bụng đói cồn cào, mới đi làm một bữa cơm.
Tiêu Phi vốn tưởng rằng đạo quán này rất nghèo, không có lương thực nên mới như thế, sau này mới biết được chân tướng, chỉ có thể im lặng không nói gì, nhận lấy trách nhiệm nấu ăn.
Mặc dù khi Tiêu Phi ở nhà chưa bao giờ nấu ăn, nhưng chuyện này vốn không khó, cũng không cần thiên phú gì, nhưng muốn làm được món ăn ngon nhất thiên hạ, điều đó khẳng định là không thể, bất quá làm cho năm người ăn no, lại rất dễ dàng.
Trừ hai chuyện này ra, Tiêu Phi không còn gì phiển nhiễu, ngồi tại đạo quán này hơn mười ngày, ngẫu nhiên nghe được có người đi ngang qua đạo quán này, nói ngày mai chính là ngày đại hội Trường An thủy lục, liền xuất hiện tâm tư, muốn đi xem náo nhiệt.
Chỉ là Lam Lệ đạo nhân thường ngày trầm mặc ít nói, có vài phần khó có thể gần, nó vẫn chỉ là một đồ đệ ký danh tạm thời mà thôi, một mình rời khỏi đạo quán, đi tới cầu khẩn Lam Lê đạo nhân.
Vừa đúng lúc Lam Lệ đạo nhân đả tọa tỉnh lại, nghe thấy Tiêu Phi muốn thi xem đại hội thủy lục, suy nghĩ một chút, liền đáp ứng, nói:" Đại hội thủy lục này hơn phân nữa là mấy tên lừa gạt không có pháp lực, nhưng cũng có không ít cao nhân ẩn thân, ngươi đi xem náo nhiệt, nhưng không được gây chuyện. Ta nơi này có một túi vàng, ngươi thuận tiên mua về vài món đạo bào, nếu đã vào môn hạ ta, không thể mặc trang phụ tục gia!"
Tiêu Phi cầm lấy túi tiền của sư phụ, trong lòng giật mình thầm nghĩ:" Cho dù là đại hộ ở Bạch Thạch trấn, trong nhà cũng chưa chắc có nhiều vàng như vậy, xem ra nói người tu tiên có thể biến đá thành vàng, không phải là nói dối, ngày sau ta nhất định phải học được pháp thuật này." Túi tiền vàng này, càng làm cho Tiêu Phi kiên định học tập hơn, nó đi ra cửa, hỏi thăm hai tên tiểu đạo đồng trong đạo quán đường nhỏ để đi tới đường cái Chu Tước thẳng đến Trường An.
Khi Đại Đường trở thành quốc gia giàu có nhất thiên hạ, chẳng những trong triều chính trị được khai sáng, còn có lương thần cùng danh thần. Còn có mãnh tướng khai hoang bờ cõi lãnh thổ, nhiều lần viễn chinh Tây Vực, đều đại tnóg trở về, võ công cường đại, chư hầu dị tộc phục tùng, văn không hạn chế, trên văn đàn mọi người xuất hiện tầng tầng lớp lớp, văn chương xuất hiện nhiều hơn trước đây. Tây Vực, các quốc gia Hải Ngoại, đều kính ngưỡng văn minh của Đại Đường, thường có các đoàn đặc phái viên tới triều bái, thậm chí có vương tử quốc chủ các chư quốc khác cũng tới, cũng có người định cư dài ở Trường An, không muốn rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này tại thành Trường An, liền có bài thơ viết:
Hảo thành hảo cảnh khán bất túc,
Tây vực hồ nương vũ tư phiên.
(Tạm dịch:
Thành hay cảnh đẹp nhìn không đủ,
Tây Vực hồ nương nhảy múa quanh.)
Đường Chu Tước chính là phố chính của Trường An, đi từ Huyền Vũ Môn phía bắc thành Trường An tới thẳng phía trước hoàng cung, đều là đường lớn thẳng tắp có thể dung nạp tám xe ngựa chạy song song, hai bên Huyền Vũ Môn, chính là Tây phường, đây là phường thị náo nhiệt nhất thành Trường An, thậm chí cả Đại Đường, thậm chí cả thiên hạ. Nơi này không chỉ có sản vật của Đại Đường, cho dù là ngựa Tây Vực, binh khí, hương liệu các quốc gia hải ngoại, các vật phẩn vô cùng tinh xảo đều có ở đây.
Đương kim thiên tử Đại Đường Lý Ưng, muốn quả lý đại hội thủy lục, liền cử hành trên đường cái Chu Tước này, Tiêu Phi đã đi trễ, cho nên khi tới đường Chu Tước, chỉ thấy hai bên phố tấp nập người, nó muốn chen vào, nhưng chen mãi không được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài kiếm vài hòn đá kê lên đứng nhìn xung quanh.
Từ Huyền Vũ Môn lục tục đi vào một đám tăng đạo di nhân, có người phong trần mệt mỏi, quần áo tả tơi, lại có người diện mạo hiên ngang, có người chuẩn bị một cái mâm thật to, có người thổi thổi đánh đánh, tiền hô hậu ủng, có người ngồi ngay ngắn bất động, có người biểu hiện ra tài trí hơn người. Đương kim thiên tử tiếng tốt, bởi vậy người cách xa Trường An ngàn vạn dặm tới cũng không ít, thậm chí hồ tăng Tây Vực, quái nhân hải ngoại, cũng tham dự lễ hội trong đại này.
Tiêu Phi dù sao cũng theo Lam Lê đạo nhân học một tháng Hắc Thủy Chân Pháp, bình thường khi ngưng tụ pháp lực vào hai mắt, có thề nhìn thấy xung quanh trên người một vòng linh quang mơ hồ. Ánh mắt của nó mặc dù không tính là lợi hại, nhưng cũng nhìn ra được, đám tăng đạo di nhân, mười phần thí có tới chín phần không có bổn sự gì, thần quang trong mắt tán loạn, đỉnh đầu không có linh quang, hiển nhiên là một chút pháp lực cũng không có là thần côn gạt người. Còn một phần mười còn lại, mặc dù so với người bình thường mạnh mẽ hơn một chút, nhưng đó cũng đã là cực hạn.
Bất quá thoạt nhìn cũng có kỳ nhân dị sĩ, Tiêu Phi nhìn nửa canh giờ, nhìn thấy một tên khất cái, thắt lưng bằng cự xà, đi vào đường Chu Tước. Tên khất cái này trong mắt nhìn như có hồng quang lấp lánh, trên đầu có một cỗ hắc khí bốc lên. Hiển nhiên là giống như lời sư phụ nói, là một cao nhân không biết tại sao lại ẩn thân trong đám lừa đảo này. Ngay cả cự xà bên hông của tên khát cái, toàn thân cũng đỏ đậm, cả người toát ra một tầng hỏa quang yêu khí, trên đỉnh đầu mơ hồ ló ra một cái sừng hai mắt như diện, lưỡi xà phun ra nuốt vào nhanh như điện, hiển nhiên không phải vật thường.
Tên khất cái này mặt mày hung ác, bên hông lại có ác vật, quả nhiên không người nào dám tới gần nó, mặc cho tên khát cái này đi đạo trên sân váng, đi trên đường Chu Tước, tựa như Trạng Nguyên đi dạo phố vậy.
Tiêu Phi than thở một hơi, đột nhiên sau lưng có người đẩy nó, Tiêu Phi lập tức đứng không vững, từ trên ngã xuống, nó đang muốn quay lại chửi cho một trận, nhưng lại nhìn thấy một cô nương bạch y, cười cười xin lỗi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mặt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, nụ cười yêu kiều tựa như hoa nở tộ, không thể không nói đúng là một tiểu mỹ nhân hại người.