24-09-2009, 07:05 PM
|
|
Đội Xung Kích
|
|
Tham gia: Jun 2008
Đến từ: Đất Võ Anh Hùng
Bài gởi: 4,793
Thời gian online: 1318787
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Kỳ 2: Bắt đầu đời nô lệ
Càng lúc càng có thêm nhiều trẻ con được mang đến nhập vào với chúng tôi. Khi bình minh vừa ló dạng làm sáng bầu trời bên trên cây cối, một hàng dài những tên đàn ông xông ra khỏi cảnh tàn phá ảm đạm từ phía ngôi làng.
Tên bắt tôi lúc nãy đã trở lại túm lấy tôi và lôi tôi lên con ngựa của y. “Ông đưa tôi đi đâu đây? Ông nói ông đưa tôi về với gia đình tôi mà!”. “Để đi ra khỏi chỗ này đã - y cười nhăn nhở một cách nham hiểm - tao sẽ nói cho mày biết chúng ta đang đi đâu”.
Quầy bán rau quả tại một chợ bình
dân ở Khartoum - Ảnh tư liệu
Đường đến Khartoum
Con ngựa bắt đầu phi nước đại xuyên qua khu rừng dày đặc, xa các khu định cư của người Nuba. Chạy chưa được bao lâu, y bắt đầu tìm cách sờ soạng khắp người tôi. Tôi cảm thấy y bấu vào hai vú tôi - thật ra tôi mới 12 tuổi, chưa có vú ve gì. Nhưng lúc này tôi đang phải bám chặt một cách tuyệt vọng vào yên ngựa bằng cả hai tay, tôi không thể nào tự bảo vệ mình được. Cho nên tôi bật khóc.
Sau khoảng hai giờ chịu đựng, tôi nói với y tôi muốn dừng lại để đi tè. Y gò ngựa lại và đỡ tôi xuống đất. Tôi đi ra sau một gốc cây, nhưng trước khi kịp làm gì, tôi nhận ra y rón rén lẻn bước đến. Tôi điếng người đến nỗi không quay lại được để xem y đang làm gì. Thế là y nhảy chồm vào tôi. Tôi hét lên khi ngã nghiêng xuống đất và y vật tôi nằm ngửa ra. Khi cảm thấy y đang thọc cái gì đó vào giữa hai chân tôi, tôi cứ tưởng đó là con dao hay khẩu súng của y và y sắp giết tôi...
Tôi nằm đó khóc sụt sùi trong đau đớn, cảm thấy cuộc sống của mình đã đến hồi kết thúc. Khi y kéo tôi đứng lên, tôi đau quá không thể bước đi được. Nhưng y vất tôi lên ngựa và lại tiếp tục chạy qua khu rừng. Cuối cùng chúng tôi đến một khoảng trống trong rừng nơi những tên khác đang đợi. Nhiều cô gái khác đang khóc. Thật ra một số trong đó có vẻ chịu đau đớn nhiều hơn tôi. Với giọng thì thầm sợ hãi, một cô bé kể gã mang nó đi trên ngựa đã tìm cách hôn nó và sờ soạng nó nữa. Nó mới có 8 tuổi.
Sau đó, chúng chia chúng tôi thành hai nhóm, mỗi nhóm năm cô gái. Khi tất cả những tên Mujahedin tụ họp lại đủ, chúng tiếp tục phi ngựa đi và chúng tôi tới một thành phố lớn: Khartoum. Chẳng đứa nào trong chúng tôi biết Khartoum ở đâu, và ngay cả “thành phố” là gì cũng chẳng đứa nào biết.
Xe cứ chạy hoài chạy hoài không ngừng nghỉ. Khi xe chạy vào thành phố, chúng tôi đứng cả dậy trong thùng sau chiếc xe tải trong khi gã lái xe len lách giữa dòng xe cộ. Tất cả những chiếc xe bóng loáng này kẹt cứng nối đuôi nhau. Có rất nhiều người trông lạ lùng, mặc những thứ y phục mà trước đó chúng tôi chưa từng trông thấy. Họ thấy chúng tôi nhìn họ chằm chằm và chỉ trỏ. Nhưng họ chẳng quan tâm gì đến chúng tôi - năm đứa con gái ăn mặc xuềnh xoàng trong thùng sau của chiếc xe tải.
Cuối cùng chúng tôi dừng lại bên ngoài một tòa nhà to lớn uy nghi. Tên Ả Rập bước tới cửa, nhấn tay vào một cái gì đó và chúng tôi nghe có tiếng chuông reo. Rồi tên Ả Rập quay sang chúng tôi: “Bọn bay, theo tao vào nhà”.
Những kẻ buôn nô lệ
Đối với chúng tôi, ngôi nhà này giống như một tòa lâu đài thần tiên. Gã Ả Rập dẫn chúng tôi theo các bậc cầu thang xuống một tầng hầm. “Joahir! - Gã gọi to lên tầng trên - Xuống đây giúp anh một tay đi”. “Abdul Azzim hả? Anh đó hả?” - một giọng phụ nữ gọi trở xuống. Vài giây sau một phụ nữ Ả Rập to béo hối hả chạy vào phòng. Rồi mụ quay sang chúng tôi. “Thật tuyệt! Có vẻ là một phi vụ tuyệt vời đấy. Mình tìm đâu ra các cô gái này vậy? Chúng có đắt lắm không? - Mụ tỏ ra hào hứng cười nhăn nhở - Lần này chúng là những đứa nô lệ xinh đẹp đó nhỉ?”.
Rồi mụ gọi lên lầu, một phụ nữ lớn tuổi hơn đi xuống tham gia với chúng. Asha có lẽ là tên của người phụ nữ lớn tuổi hơn, trông có vẻ giống người Nuba. Abdul Azzim và Joahir cùng biến lên lầu. Bà Asha ở lại giúp chúng tôi trải nệm. Khi sắp chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy bà Asha lặng lẽ vào phòng.
“Con chưa ngủ sao - bà dịu dàng thì thầm - Nếu con giữ thật khẽ, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau một lúc”. “Được ạ, thưa dì. Cháu sẽ giữ thật khẽ - tôi thì thầm lại - Tên cháu là Mende”. “Con người ở đâu?”. “Cháu ở vùng núi Nuba”. “Dì cũng ở vùng núi Nuba”. Bà Asha ôm chặt tôi trong vài phút.
Kể từ cuộc tấn công, đây là lần đầu tiên tôi mới được một người lớn cư xử thật sự tử tế và tôi cảm thấy rất ấm lòng. “Dì đã ở đây bao lâu rồi?” - tôi ngước nhìn bà hỏi. “Hơn 20 năm rồi”. “Hơn 20 năm! Thế cha mẹ của dì ở đâu?”. “Thôi đừng nói chuyện đó - bà nói khe khẽ - Sao con không kể cho dì nghe chuyện của con?”.
Tôi cố gắng kể cho bà Asha nghe những gì đã xảy ra. Nhưng vừa nghĩ về những chuyện đó tôi đã bật khóc. Bà Asha ôm tôi thật chặt và bảo tôi cứ khóc. “Dì biết. Dì biết - dì thì thầm khi tôi lặng lẽ thổn thức khóc - Con không biết giờ cha mẹ con còn sống hay đã chết”. “Làm sao dì biết?” - tôi hỏi dì qua làn nước mắt.
“Chuyện của con cũng giống như chuyện dì vậy - dì nói - Khi được 10 tuổi, dì bị người ta bắt đưa đến đây và dì đã ở đây từ đó đến nay. Dì không biết nói sao nữa. Tất cả những gì dì nói được là hãy kiên nhẫn và họ bảo con làm gì thì con hãy làm. Nếu con không làm họ sẽ đánh con”. “Ai sẽ đánh cháu?”. “Con nên biết rằng con sẽ không ở đây lâu. Con sẽ nhanh chóng được đưa đến một nhà khác”. “Nhà khác nào?”. “Gã Abdul Azzim này mang nhiều bé gái như con về đây. Mỗi tuần gã mang về nhiều thêm. Rồi những tên Ả Rập khác tới đây đem các bé gái ấy về nhà chúng”.
Lần đầu tiên từ sau khi bị bắt, tôi bắt đầu nhận thức điều gì đang chờ đợi mình trong tương lai.
Bị bán
Ngày hôm sau họ đưa cho chúng tôi những súc thịt lớn để thái ra thành những miếng dài treo lên một sợi dây giăng ngang qua sân để phơi khô. Vào ngày thứ ba, Joahir mang ra một bao tải đậu để chúng tôi lột vỏ. Sau khi lột vỏ xong, chúng tôi phải dùng cối và chày giã đậu cho nhuyễn để làm thành những bình mứt bỏ vào tủ lạnh cho đến lễ Ramadan.
Đến cuối ngày thứ ba hai bàn tay tôi đỏ ửng, phồng rộp và đau nhức. Tất cả chúng tôi đều mệt nhoài. Chiều tối hôm đó mụ Joahir ra lệnh cho tất cả chúng tôi đi tắm một lần nữa. “Nhưng chúng tôi đã tắm hồi sáng rồi” - tôi nói mà không kịp nghĩ. “Tao bảo chúng bay đi tắm bây giờ!” - mụ Joahir quát tôi, mắt mụ long lên sòng sọc.
Mụ Joahir dẫn một nhóm phụ nữ và chồng của họ vào tầng hầm. Bọn người mới đến rảo bước ngang qua và dừng lại nhìn chằm chặp vào chúng tôi.
“Thật là một ý tưởng tuyệt vời, Joahir - một người trong bọn họ nói với giọng eo éo - Chị có thể bắt chúng làm bất cứ việc gì. Có lẽ tôi cũng cần vài đứa nô lệ như của chị để thay mình làm những công việc bẩn thỉu”. “Ồ, lần này Abdul Azzim mang về những cô gái rất xinh - một người trong bọn họ nói với Joahir - Chúng đẹp hơn những đứa lần trước và trông cũng sạch sẽ nữa. Tôi đang định lấy một đứa trong bọn chúng đây. Chị nghĩ sao, Joahir?”. “Vậy chị ưng lấy đứa nào?”.
Khi họ bước lên cầu thang ra khỏi tầng hầm, tôi nghe mụ Joahir quát to với dì Asha: “Asha, mau pha cà phê cho khách”. Khi dì Asha trở xuống đi ngủ, tôi còn đang hoàn tất việc bện tóc cho Ashcuana. Dì im lặng một lúc nhìn chúng tôi. “Mende à, con nghe dì nói đây. Dì vừa nghe họ nói có lẽ ngày mai con sẽ rời nơi đây”.
“Rời nơi đây để đi đâu?”, tôi sửng sốt buông rơi mấy lọn tóc cuối cùng của Ashcuana. “Khi dì mang cà phê đến phòng khách cho họ, dì nghe lỏm họ nói chuyện”. “Cháu không đi!”, tôi kêu lên, bật khóc. “Dì rất buồn - dì Asha ôm tôi - Dì rất buồn. Nhưng con phải biết, Mende à, con không thể làm được gì trong chuyện này cả”.
________________
Mende trở thành vật sở hữu của một chủ nhân mới. Cái chết đe dọa. Mende chỉ còn yên bình trong giấc ngủ với giấc mơ trở về vùng núi Nuba.
|