- Một chiêu, ngươi thất bại…
Trên mặt Triệu Phong không thể che dấu sự kinh ngạc hưng phấn.
Mình thẳng? Hơn nữa là một chiêu chiến thắng?
Trước khi tỷ đấu, do nguyên nhân mắt trái biến dị, Triệu Phong mới có tự tin bản thân mình có lẽ ngăn được một chiêu của Triệu Khôn, nếu phát huy tốt có lẽ chịu được mười chiêu trở lên.
Mà kết quả cuối cùng hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn.
Triệu Khôn đột kích cũng không chậm, người đứng ngoài cũng không nhìn rõ. Thế nhưng dưới sự tập trung của mắt trái, quỹ tích các động tác của đối phương đều bị nhìn thấu.
Khi mắt trái phát huy tới mức cao nhất , Triệu Phong cảm thấy động tác của đối phương chậm chạp.
Điều càng khó tin là hắn còn nhìn ra sơ hở trong chiêu thức của Triệu Khôn.
Sơ hở!
Sơ hở của võ học cấp cao!
Họ Triệu cũng không hiểu vì sao chính mình có thể dễ dàng nhìn thấu sơ hở võ học của đối phương, có lẽ là do đối phương chưa luyện thuần thục.
Cuối cùng, Triệu Phong theo bản năng ra tay công kích, giống như khi dùng đũa kẹp chết ruồi vậy, chuẩn xác đánh trúng sơ hở trí mạng, nhơ đó mà một kích chiến thắng!
Xoẹt!
Phần đông đệ tử trên Diễn Võ Trường đều chấn động, xôn xao.
- Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm! Người bại lại là Triệu Khôn!
- Ta dám chắc chắn, người thua là Triệu Khôn.
Tất cả đệ tử Triệu tộc đều trợn tròn mắt, sắc mặt cổ quái.
…
- Làm sao có thể… sao ta có thể bại bởi hắn?!!
Trên mặt Triệu Khôn mê mang, nghi vấn.
Đúng vậy!
Gã thua đần độn, u mê, hoàn toàn không nghĩ nổi.
Trong lúc nhất thời, thần sắc Triệu Phong và Triệu Khôn hoàn toàn đối lập nhau.
- Đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn.
Một số đệ tử Triệu tộc nhìn qua biểu lộ kinh ngạc run rẩy của Triệu Phong lập tức tỉnh ngộ.
Nghe thấy vậy, đám người xung quanh nhao nhao phụ họa.
- Đúng vậy! Tiểu tử này khẳng định là may mắn, đánh bậy đánh bạ, ai ngờ chiến thắng.
- May mắn như vậy quá nghịch thiên rồi!
Mọi người thoải mái, đã có lời giải thích “hợp lý” với nguyên nhân chiến thắng của Triệu Phong.
- May mắn? Có lẽ vậy.
Triệu Phong cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.
- Tiểu tử! Đứng lại cho ta!
Triệu Khôn bụm lấy bụng, miễn cưỡng đứng, nói:
- Triệu Phong! Vừa rồi là ngươi may mắn nên mới may mắn chiến thắng, chúng ta đánh lại.
- Đánh lại?!!
Triệu Phong nhướng mày, liếc nhìn Triệu Khôn:
- Thứ nhất, ngươi đang bị thương. Thứ hai, ta sẽ không đánh.
Nói xong hắn quay ngươi đi tới một chỗ hẻo lánh trên Diễn Võ Trường, lưu lại đám đệ tử Triệu tộc hai mắt nhìn nhau.
- Tiểu súc sinh! Chờ ta dưỡng thương tốt, tu luyện hoàn thiện Độc Xà Thập Tam biến sẽ đi tính sổ với ngươi.
Triệu Khôn mang vẻ mặt kinh sợ, hậm hực rời đi.
Nhớ lại trận đánh vừa rồi, Triệu Khôn rút ra kết luận, sở dĩ mình bại là do ba nguyên nhân.
Thứ nhất, chính mình khinh địch.
Thứ hai hắn chỉ luyện thành ba thức đầu của Độc Xà Thập Tam biến, còn có chút sơ hở, vẫn chưa hoàn thiện.
Thứ ba, vận khí Triệu Phong quá tốt, đánh bậy mà trúng.
...
Ở Diễn Võ Trường, Triệu Phong bắt đầu luyện quyền.
- Trận chiến vừa rồi sở dĩ có thể chiến thắng chủ yếu là do đối phương quá khinh địch, hắn còn chưa luyện được sự huyền diệu của công pháp cao cấp, bị ta nhìn thấu sơ hở.
Trong lòng Triệu Phong hiểu rất rõ.
Lần sau tái chiến chắc chắn Triệu Khôn sẽ không khinh địch, nếu như có thể bù đắp sơ hở trong ba chiêu trước của Độc Xà Thập Tam biến vậy hắn khó mà nắm chắc chiến thắng.
Dù sao giữa Võ Đạo tầng một và Võ Đạo tầng hai có sự khác biệt về thực lực rất lớn.
Võ Đạo có tổng cộng chín tầng, ba tầng đầu là một giai đoạn, gọi chung là Luyện Lực.
Gọi là Luyện Lực chính là rèn luyện khí lực, sức chịu đựng, cường hóa khí huyết, củng cố căn cơ thân thể.
Cho nên Võ Đạo tầng một và tầng hai sẽ có chênh lệch cực lớn, lực lượng chênh nhau khoảng 1-200 cân.
Bởi vậy có thể thấy được với tu vi Võ Đạo tầng một chiến thắng Võ Đạo tầng hai là chuyện khó khăn cỡ nào, huống chi là một chiêu chiến thắng.
- Mấu chốt vẫn là phải mau chóng tăng thực lực của mình!
Triệu Phong hít sâu một hơi, lại bắt đầu luyện Viêm Cương quyền.
Thức thứ nhất... Thức thứ hai... Thức thứ ba...
Viêm Cương quyền được Triệu Phong thi triển như nước chảy mây trôi, trôi chảy hơn bất luận lần thi triển nào trước đó.
Hô!
Triệu Phong thu quyền lại, trên mặt không giấu được vẻ kinh hỉ. Viêm Cương quyền tổng cộng có 32 thức, chính mình liên tục đánh ra, tốc độ nhanh hơn quá khứ một nửa, lực đạo cũng lớn hơn vài phần.
Sau khi đánh xong quyền pháp, hắn cảm thấy khí huyết cơ thể thông suốt, sung mãn, hơn nữa giống như đang bị thiêu đốt.
Phanh Phanh! Phanh Phanh! ...
Cùng lúc đó, tiếng mắt trái đập càng ngày càng mãnh liệt.
Triệu Phong nhắm mắt lại, tiến vào một không gian đen kịt.
Trung tâm không gian có một quầng sáng hình đinh ốc màu xanh nhạt.
Vốn quầng sáng đinh ốc kia chỉ dài 1,8-1,9 xích (1 xichs~0.33m), vô cùng ảm đạm.
Mà lúc này, chiều dài, độ sáng của quầng sáng kia đều có chút tăng trưởng.
- Hẳn là năng lực đặc thù của mắt trái có quan hệ trực tiếp với thực lực của ta.
Triệu Phong thầm suy đoán.
Mắt trái biến dị mang lại cơ hội cải biến vận mệnh, khiến hắn chiến thắng được Triệu Khôn, giờ khi tu luyện quyền pháp cũng trở lên trôi chảy như vậy.
- Lại đến.
Ánh mắt Triệu Phong trở lên sắc bén, diễn luyện Viêm Cương quyền nhiều lần.
Vù vù…
Tốc độ ra quyền và động tác tứ chi của Triệu Phong càng lúc càng nhanh, quyền pháp phóng ra sinh sôi không ngừng.
Khi diễn luyện lần thứ ba, tốc độ của hắn nhanh gấp đôi quá khứ, uy lực cũng tăng lên gấp đôi.
Khi hô hấp, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể tăng lên mãnh liệt, vốn những bộ phận ngày thường không thể tu luyện giờ khắc này có thể chịu đựng, tẩy luyện.
- Dựa theo tốc độ này trong mấy ngày tới ta có thể đột phá Võ Đạo tầng hai.
Triệu Phong cảm giác rõ ràng sự tiến bộ của mình.
Luyện quyền tới chạng vạng tối, Triệu Phong lau khô mồ hôi, trở về nhà.
Sau khi về nhà, hắn vẫn cân nhắc biến dị của mắt trái.
- Kéo dài thần lực chí cường từ Huyết mạch đồng tử của ta, chủ tể thiên thu, chưởng quản vạn cổ… Tiểu bối may mắn, chớ để cho ta thất vọng…
Hắn nhớ lại âm thanh vang lên trong không gian đen kịt khi hôn mê.
Triệu Phong phỏng đoán con mắt này rất có thể đến từ một nhân vật nào đó như Thần linh thời viễn cổ, trong lúc may mắn mới dung nhập trong mắt mình.
Mặc dù buổi tối hắn mở to mắt cũng có thể nhìn rõ vật thể bên ngoài.
Đêm đen gần như không có ảnh hưởng chút nào đối với thị giác của Triệu Phong. Mắt hắn hiện giờ thậm chí thấy rõ được chim bay trên bầu trời cách đó vài dặm.
Buổi tối nằm trên giường, Triệu Phong cảm nhận được mắt trái liên tục đập, phát ra cảm giác ấm áp, dung nhập máu huyết, tiến vào sâu trong cơ thể.
Dưới cảm giác kỳ diệu đó, Triệu Phong dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Triệu Phong tỉnh dậy rất sớn, mở rộng tứ chi, luyện quyền trong sân nhỏ.
- Tiểu viện này quá cũ nát, hoàn cảnh rất tồi tệ. Chờ ta mạnh lên nhất định phải để cha mẹ chuyển tới đại viện tốt hơn.
Trong lòng Triệu Phong thầm nói.
Rất nhanh hắn bắt đầu thi triển Viêm Cương quyền 32 thức.
Vút vút…
Tiếng gió rít, nắm đấm mang theo uy lực kinh người, chấn động mãnh liệt.
Triệu Phong vừa đánh ra mười mấy quyền liền cảm thấy không đúng.
Khi đang hô hấp, khí huyết cơ thể sôi trào, sức lực tràn trề, một quyền đánh ra ít nhất cũng có lực lượng 4-500 cân.
- Ồ!
Triệu Phong có chút giật mình, hai nắm đấm như hai ngọn lửa mạnh mẽ, cương liệt.
Răng rắc…
Một quyền đánh lên cây đại thụ trước mặt, một cành cây lớn như nắm đấm lập tức gãy ra.
- Không đúng! Đây cũng không phải lực lượng Võ Đạo tầng một, chẳng lẽ…
Trong lòng Triệu Phong chấn động mạnh.
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của bản thân, hắn hít sâu một hơi, vận đủ khí lực, di chuyển khí huyết, đạp mạnh xuống đất.
Ầm!
Khi mặt đất chấn động, mặt đất nứt vỡ khiến cho chân Triệu Phong thụt vào nửa tấc.
Sắc mặt hắn vui vẻ, lại đánh ra một chưởng vào một tảng đá lớn nặng hơn 10 cân, lập tức tảng đá chia năm xẻ bảy.
Lực lượng này tuyệt đối không thuộc về Võ Đạo tầng một.
- Võ Đạo tầng hai… Ta đã đột phá Võ Đạo tầng hai!
Triệu Phong vô cùng vui mừng, nhắm mắt lại cảm thụ khí huyết mạnh mẽ hơn trong cơ thể.
Vốn hắn cho rằng muốn đột phá Võ Đạo tầng hai còn cần thời gian một hai ngày, nào ngờ ngủ một đêm đã thuận lợi bước vào.
Ý thức dung nhập mắt trái, Triệu Phong phát hiện quầng sáng đinh ốc kia đã dài thành 2 xích.
Hắn mơ hồ phát giác tinh lực của mình đã mạnh hơn, ngoài ra còn biến hóa nào đó khó mà nói rõ.