Không thể nào, ta không thể nào mà vận khí được, cả người cứ như phát sốt vậy.” Từ Phong kêu lên, Tiêu Khả, Mạc Thanh mặt càng biến sắc, bốn người bọn họ đều đã trúng độc, hơn nữa chất độc này đã bắt đầu phát tác rồi.
Bốn người còn lại kiểm tra một lượt nữa, thấy mình vẫn như trước đây thì cũng an tâm, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt bốn người kia đã chuyển sang màu tím thì an tâm không nổi nữa. Giờ phải làm sao đây, chất độc này quá mạnh, hơn nữa lại phát tác nhanh như vậy/.
Sự trầm lặng bao trùm sắc mặt bốn người bọn họ đã thành màu tím, những lão Hạ phản ứng nhanh, hắn lấy ra 5 cây huyền sâm trong giỏ thuốc, 5 cây huyền sâm này đều có trên một trăm năm tuổi, đây là loại thuốc tiên để cứu mạng đó.
“Mỗi người một cây trước, giữ mạng là quan trọng, nhưng sau đó phải trả tiền đấy nha.” Nhìn thấy bốn người bọn họ gật đầu, hắn liền đưa thuốc cho mọi người, ba người còn lại cũng không phản đối. Lão Hạ thật đúng là Lão Hạ, lúc này rồi mà vẫn còn tính toán tiền nong. “Chúng ta được chia ít thuốc một chút cũng không sao.” Bốn người vội vàng trả lời.
Bốn người họ sau khi ăn huyền sâm đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng thuốc này chỉ trị có tác dụng giữ mạng chứ không trị được gốc của bệnh, độc tính rất ổn định, nếu như không tìm được thuốc giải hoặc chế ra thuốc giải thì bọn họ cũng không thể qua nổi ngày mai.
“Bây giờ mọi người thử nghĩ xem có cách nào không, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được.” Mã Khắc La ngẩng đầu lên nói. bốn người bị trúng độc đều nhìn về phía hắn với ánh mắt cảm kích. Lão Hạ và La Mai thì im lặng không nói.
“Ta sẽ chế một loại thuốc, tên gọi là Thanh Minh tán, không thể chữa khỏi, nhưng mỗi khi uống một viên thì có thể kéo dài thêm một ngày.” Tinh Kì cất tiếng phá vỡ sự trầm lặng, hắn nói tiếp “Nhưng chế thuốc này cần rất nhiều những loại thuốc quý hiếm mà chúng ta đã hái được, và cả huyền sâm nữa.” Nói xong Tinh Kì lại im lặng.
Giờ trên sườn núi nhỏ lại yên ắng, nhưng bốn người trúng độc lại thấy mừng rỡ. Trong ánh mắt tuyệt vọng của họ giờ lại hiện lên một tia hy vọng. Mã Khắc La không lên tiếng. Lão Hạ do dự một hồi rồi nói “Cần dược liệu gì thì cứ lấy dược liệu đó đi, sợ gì sau này không tìm được thuốc tốt chứ.” Lúc này không thể để mọi người thất vọng được. “Dùng thuốc gì để ta đi tìm.” La Mai nói. “Ta không có ý kiến”, Mã Khắc La cũng tán đồng. “Lần này, chỉ cần 4 người chúng ta còn sống, những thứ thuốc phải dung đến sau này bọn ta sẽ trả.” Bốn người còn lại vội vàng nói.
“Những thứ thuốc ta cần, cứ để tự ta đến chọn, ta sẽ ra chỗ đất cách đây trăm mét để chế thuốc, chế xong sẽ chia cho mọi người.” Tinh Kì nói xong liền lấy huyền sâm trong tay lão Hạ và chọn thêm một số dược liệu nữa.
Nửa giờ sau, Tinh Kì cầm đi một đống dược liệu lớn, rồi hắn cầm về 30 túi thuốc bột đã dung giấy gói cẩn thận, “Đây là tất cả số thuốc chế được, thuốc uống, mọi người chia nhau đi, những người trúng độc mỗi người bốn bao, còn lại mỗi người 3 bao, ta bốn bao, có ý kiến gì không?” Mọi người đều lắc đầu tỏ ý không có ý kiến.
Thanh minh tán, là một laọi thánh dược cứu mạng trong huyền thiên kinh, trước khi trúng độc mà ăn nó, không có chất độc nào có thể thâm nhập vào cơ thể, nhưng sau khi trung độc mới dung nó, thì nó chỉ có thể áp chế độc tính trong một ngày. Tinh Kì còn định dung thuốc này để đến cái hồ đó hái thuốc nữa.
Cầm gói thuốc trong tay, mọi người an long được phân nửa, cái mạng của họ coi như được cứu tạm thời. bốn người nhanh chóng uống thuốc, ai biết được một cây huyền sâm trăm tuổi có thể giữ mạng trong bao lâu, cứ uống thuốc này cho an toàn rồi tính tiếp.
“Á…”
La Mai vừa chỉ vào Lão Hạ vừa kêu lên sợ hãi, Lão Hạ đứng ngây ra. Mọi người cùng nhìn về phía hắn, mặt hắn cũng đang chuyển sang màu tím.
La Mai và Mã Khắc La cũng nhanh chóng tản ra, chạy xa mấy chục mét, rồi trầm tư quay về, cũng không nói là có trúng độc hay không.
Hiện tại trong đội chỉ còn có Tinh Kì là chưa trúng độc, trong lúc chế thuốc, hắn cũng đã uống Thanh minh tán trước, rồi vận công cho sắc mặt chuyển sang màu tím, ở một nơi nguy hiểm như thế này, không thể không phòng bị được. Mọi người lại cùng ngồi xuống, sau khi uống Thanh minh tán xong, họ thấy yên tâm đôi chút. Thanh minh tán này cũng là một thứ thuốc tốt, độc tính bị áp chế thì khỏi phải nói, lại còn có thể vận hành đấu khí, ở nơi rừng sâu nguy hiểm trùng trùng như thế này cũng coi như còn có thứ cứu mạng. Sau mấy phút thương lượng, mọi người cùng đồng ý ngày mai sẽ đến cái hồ đó tìm thuốc giải, nếu không có thuốc giải thì họ chỉ còn nước chuẩn bị hậu sự cho mình thôi, mọi người đều học về thuốc nên nắm tương đối vững. Lúc trước chưa có thuốc Thanh minh tán này họ không dám đưa ra ý kiến đó, có thể còn chưa đến được bên hồ thì đã chết rồi, nhưng giờ thì khác rồi.
Đêm nay, mọi người đều không ngon giấc, họ sợ ngủ xong sẽ không dậy được nữa. ngày hôm sau cả 8 người đều mang đôi mắt thâm quầng đi đến bên hồ. Lúc xuất phát mọi người không còn hoài nghi công dụng của Thanh minh tán nữa, để đề phòng bất chắc, mọi người uống thêm một đợt Thanh minh tán khác.
Cái hồ kì quặc, cùng với khu rừng rậm yên tĩnh đem đến cho người ta cảm giác âm u, buổi sáng, nước hồ trong vắt, sâu không thấy đáy. Không khí cũng không có gì khác thường, ánh sáng mặt trời chiếu sáng một vùng mặt nước, trong hồ không có cá, 8 người nhanh chóng dung giỏ tre thu hái thảo dược bên hồ.
“Ô, Một bọt khí lớn nổi lên từ dưới đáy hồ, mọi người mau uống Thanh minh tán.” cảm thấy đấu khí trên người lại không vận hành được, Lão Hạ kêu lên, và nhanh chóng rút lui.
Chạy về đến nơi, ai nấy đều thở hồng hộc. Sự đáng sợ của hồ nước này đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, chậm một chút là không về được rồi. Nhìn những thảo dược đã hái được trong giỏ, họ thở phào nhẹ nhõm. “ Là loại thuốc này, có lẽ chính là loại thuốc này rồi, mọi người ăn trước để giải độc đã” Tinh Kì nói.
Giải độc xong, mọi người đều vui vẻ nói những lời may mắn mà những người sống sót sau tai nạn hay nói. Họ cũng không để lỡ thời gian, nhanh chóng rời khỏi đó. Một nơi quỷ quái như vậy không thể ở lâu, điều làm họ vui vẻ hơn là số dược liệu quý hiếm đang chất đầy trong giỏ, tâm trạng của mọi người đều trở nên cởi mở, đại nạn không chết, tất có hậu phúc mà!