Tiểu đội của Tinh Kì vốn định cùng hái thuốc mười ngày rồi phân ra hái thuốc trong năm ngày, nhưng sau khi có thu hoạch lớn ở hồ nước, họ không còn hành động theo kế hoạch trước đó nữa, bảy ngày sau đó, cả tiểu đội cùng nhau tìm hai ba cốc khác, họ gặp sáu con hồn thú cấp tinh, trong đó lợi hại nhất là con Mạc Tháp Tượng, hồn thú cấp tam tinh, tiểu đội bọn họ cuối cùng cũng chiến thắng con voi lớn cao ba trượng này và bốn người trong số họ đã bị thương. Họ lấy đi ngà voi, hồn hạch, máu của nó, và cả một số loại xương có thể làm thuốc nữa. Lần này thu hoạch cũng không tệ. Họ ở trong rừng tìm thêm một con Mạc Tháp Tượng nhỏ khác cho Hồ Triệu làm hồn thú của hắn. Sau đó họ quay trở về trong sơn cốc mà Kiệt Khắc kiếm sư đã giới thiệu, mọi người quyết định sau khi chia thuốc xong sẽ quay trở về.
Đây là một sơn cốc nhỏ, đứng trên sơn cốc có thể nhìn thấy mọi thứ trong cốc. Trong cốc có tám người đang ngồi, ở giữa bọn họ là tám cái giỏ. Bọn họ đã hẹn cùng đến đây chia thuốc, nhưng khi đến đây và để thuốc tập trung một chỗ rồi thì chẳng ai nói xem phải chia thuốc thế nào. Người nào người nấy cứ nhìn nhau, không ai đưa ra cách gì để chia thuốc cả.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Hạ Thúc đứng dậy. Không đứng dậy cũng không được vì hắn là đội trưởng mà, không phải hắn đứng ra chia thì ai chia đây. Trong lúc như thế này chỉ có hắn là đứng ra giải quyết thôi. Trong lòng mọi người đều hiểu ai đứng ra chia thuốc cũng thế thôi, mọi người đều muốn xem xem ai dám dùng quyền hạn mà mưu cầu cho riêng mình. Cái chính là phương pháp chia thuốc, Hạ Thúc nghĩ một lát, có lẽ hắn nên đưa ra ý kiến chia thuốc như thế nào trước, có thể kiếm được chút lợi ích về cho mình thì cố gắng chia cho mình nhiều lợi ích một chút, mọi người không đồng ý thì lại thảo luận cách khác là được rồi. Vốn là có thể chia đều, nhưng sau chuyện ở hồ nước thì lại không dễ chia đều nữa. Lúc ở hồ nước đã hái được rất nhiều thuốc tốt, cũng tại vì những thuốc đó quá tốt, ai lại không muốn mình được phần nhiều chứ.
“Ừm, thuốc cũng đã để ở đây hết rồi, mọi người có cách gì để chia không?” Lão Hạ nhìn hết thảy mọi người rồi lại tiếp: “Nếu có ý kiến gì hay thì cứ nói ra, để mọi người cùng nhau bàn bạc, ý kiến đó hay hay dở cũng đều có thể đưa ra thảo luận, chúng ta là một đội mà, có lời thì cứ nói ra…” Hạ Thúc ướm lời trước, rồi mới đưa ra ý kiến của hắn về việc chia thuốc, thật không thể không gọi hắn là con cáo già gian xảo.
“Ta thì cho rằng, chúng ta nên sắp xếp lại chỗ thuốc này trước, rồi mới bàn xem chia thuốc thế nào.” Tinh Kì nói, Lão Hạ nghe xong không thể nói ngay ra cách làm của hắn. tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Dược liệu sẽ được phân loại theo ba thời điểm, đó là thời điểm trước, trong và sau khi đến hồ nước.” Mã Khắc La cắn răng nói, Lão Hạ đang định sắp xếp lại thuốc liền dừng lại. Chuyện như thế này vẫn xảy ra, mọi người đều im lặng không nói lời nào, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, trong lòng ai cũng cảm thấy buồn bực khó chịu, nhưng lại không dám đưa ra ý kiến sắp xếp tổng thể. Người phiền muộn nhất là Lão Hạ, vốn đã không phân chia theo cách mà hắn mong muốn, giờ lại còn sắp xếp thuốc theo ba thời điểm nữa chứ. Giờ trong lòng mọi người đều có tính toán cả, cuối cùng họ vẫn sắp xếp thuốc theo ba thời điểm đó.
Tinh Kì rất vui, sự việc phát triển theo hướng này rất hợp ý hắn, hắn bỗng cảm thấy Mã Khắc La hôm nay trở nên thật đáng yêu. La Mai cũng có chút vui mừng, còn Mạc Thanh thì cắn cắn môi, cắn đến rách cả da mà cũng không biết, sắc mặt thì lúc xanh lúc trắng. Từ Phong thì trầm lặng không nói, còn Tiêu Khả và Hồ Triệu thì lại rất bình tĩnh. Tiêu Khả là con nhà nông biết an phận, lần này có thể sống sót hắn đã vui mừng lắm rồi, hơn nữa có chia thế nào thì hắn cũng sẽ được một đống thuốc lớn. Còn Hồ Triệu, đừng thấy hắn bình thường không suy nghĩ lại tưởng hắn ngu dốt, thật ra hắn rất thông minh, nếu không thì làm sao có thể vào được Thanh hương cốc mà học, nhìn tình hình trước mắt, tốt nhất là hắn không nên tham gia vào, đây không phải là lúc những người có chỉ số thông minh như hắn có thể nêu ý kiến, hắn sẽ đắc tội với người khác không chừng, mà hắn cũng chẳng có bao nhiêu khả năng phát ngôn. Hơn nữa hắn cũng vừa thu phục được một con Mạc Tháp Tượng mà hắn yêu thích không lâu, hắn phải tự biết mình biết người chứ, không nêu ý kiến không có nghĩa là sẽ không được chia cho những loại thuốc tốt, sẽ có người đứng ra nói hộ hắn, hắn không việc gì mà đi tranh chấp cho mệt.
Ở lối vào của Thiết Hạp lĩnh, có ba vị đấu sư cứ cách một khoảng thời gian lại nhìn vào Thiết Hạp Lĩnh, còn có mấy người đứng bên cạnh chờ đợi. Trong đó có một người chính là đấu sư Kiệt Khắc đã dẫn họ đến khu A để hái thuốc.
“Này, Kiệt Khắc, Ô Nhã, hai ngươi thử nói xem, tiểu đội hung tàn này vào trong đó đã tám ngày rồi sao vẫn chưa ra nhỉ, những tiểu đội khác ở khu A này đều đã quay trở về rồi, tuy có những đội chỉ quay về với một nửa thành viên, nhưng ít ra họ còn có đại diện quay về, những đội khác ở khu khác cũng đã về gần hết rồi, chẳng nhẽ bọn họ hái được nhiều thuốc quá, không mang về được, đang nghĩ cách làm một cái xe to để trở thuốc về. Hay là Kiệt Khắc ngươi đã chỉ đường cho bọn họ đi vào nội bộ Hạp Lĩnh.” Một vị đấu sư nói, vị này là một người rất sùng bái tiểu đội hung tàn, đến cách nghĩ vô tiền khoáng hậu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.
“Ừm, những cái khác thì ta không biết, nhưng ta rất tin tưởng mà nói với mọi người rằng ta tuyệt đối chỉ đưa bọn họ đến khu A, còn như bọn họ có đi vào nội bộ Hạp Lĩnh hay không thì ta không dám nói.” Kiệt Khắc trang trọng nói, chỉ sợ mọi người không tin hắn.
“Không phải là cả đội bọn họ đều bị tiêu diệt chứ” Ô Nhã nói, thật không hổ là cái miệng của Ô Nhã, quả thật tiểu đội hung tàn thiếu chút nữa là chết sạch cả…
Thì ra mấy người đứng canh ở cửa ra của Thiết Hạp lĩnh là mấy người đã cược rằng tiểu đội hung tàn sẽ thắng lợi trở về, nhưng đã quá hai ngày mà vẫn chưa thấy bóng người, lại bị những người cá cược cùng châm chọc, nên đứng ở cửa ra này, chờ trông, bọn họ đang chờ tiểu đội hung tàn đi ra.
Một tiếng sau, số dược liệu đã được chia ra làm ba đống lớn, 2 đống nhỏ và một đống cực lớn “Được rồi, bây giờ thuốc đã sắp xếp xong, rốt cuộc phải chia thể nào, mọi người quyết định đi.” Đã đến lúc này rồi Hạ thúc cũng không muốn nói ra cách làm của mình nữa, bởi vì thời cơ tốt nhất đã qua rồi, bây giờ nói ra chắc chắn sẽ không được thông qua, hắn cũng không cần phải đi đắc tội với người khác, không đáng.