Tiêu Khả nhìn mọi người cứ trầm lặng mãi liền nói “Ta đề nghị, những dược liệu hái được ở hồ nước có thể để Tinh Kì chọn trước một phần, nếu không có Tinh Kì, cả bọn chúng ta bây giờ có thể đã mất mạng rồi, làm sao có thể ngồi ở đây mà chia thuốc chứ.” Tiêu Khả quả thật rất cảm kích ơn cứu mạng của Tinh Kì, nên mới nghĩ ra cách vừa có thể báo ân mà mình lại được lợi đó, chỉ cần Tinh Kì chọn ra một phần rồi, số thuốc còn lại chẳng phải sẽ chia đều sao. Lúc đó tất cả bọn họ đều đã trúng độc, chỉ là người phát tác trước người phát tác sau mà thôi. Trong tám người này không có ai là không gian xảo hết.
Mọi người đành phải đồng ý, cái đại ơn cứu mạng vừa nói ra, có muốn phản đối cũng đành im lặng mà chịu đựng. Nếu không thì đừng mong sống được. Tuy mọi người miệng nói đồng ý, nhưng sự thay đổi trên nét mặt cho thấy bụng họ không nghĩ thế. Tinh Kì thấy mọi người đồng ý, liền tiến lên phía trước chọn mấy loại thuốc cho vào giỏ của mình, cũng chẳng để ý xem họ đang nghĩ gì, chả nhẽ có thuốc mà không biết lấy, ngộ nhỡ thiên lôi đánh xuống.
Thấy Tinh Kì chỉ chọn ra một phần rồi lại quay về chỗ, Tinh Kì còn nghe thấy tiếng mọi người thở phào an tâm, hắn liền cười không nói. Những thứ tiếp sau mới đáng để lên tiếng đây.
Sau cả một buổi chiều, cuối cùng dược liệu cũng đã được chia xong, có người tức giận, đương nhiên cũng có người vui vẻ. Nhưng người vui nhất phải kể đến Tinh Kì và lão Hạ, Tinh Kì nhận được một phần tám số thuốc còn lại, thêm vào một phần hắn chọn lúc trước, lão Hạ cũng nhận được một phần tám số thuốc, và cả một phần số thuốc của mọi người, lão Hạ là người được chia nhiều thuốc nhất. Mã Khắc La và Từ Phong vì chuyện chia bình quân, và cả vì chuyện những người bị thương khi đến hồ nước trước không được chia mà cãi nhau. Sau đó vẫn phải chia thuốc theo bình quân. Nhưng những người bị thương trước như Tiêu Khả, Mạc Thanh phải dùng một số dược liệu có giá trị tương đương với cây huyền sâm trăm tuổi ra chia cho mọi người, Hồ Triệu, Từ Phong không lấy ra, cũng không chia, mà số thuốc đó bị Mã Khắc La chia thành bốn phần, hắn lấy một phần, Tinh Kì, Lão Hạ, La mai mỗi người một phần như hắn, không lấy cũng đắc tội với người khác, mà lấy cũng đắc tội với người ta nữa.
Việc chia thuốc kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc tiểu đội hung tàn bị chia rẽ, sau này chắc chắn bọn họ sẽ không cùng nhau đi hái thuốc nữa, Từ Phong và Mã Khắc La cùng theo đuổi Mạc Thanh lại cãi nhau khi chia thuốc, cũng có nghĩa là sau này bọn họ đã từ tình địch biến thành thù hận. Tinh Kì cũng quyết định sau này sẽ đi hái thuốc một mình.
Sau khi phân phát thuốc xong, mọi người cảm thấy giữa hai bên mối hận thù như khó được hóa giải, ở giữa đã phát sinh ra một vách ngăn, là một khe nứt rất khó hàn gắn. Trên người mang theo rất nhiều thảo dược quý hiếm như thế, càng dẫn đến sự phòng bị và không tín nhiệm giữa hai bên. Mọi người thống nhất quyết định đi gấp suốt đêm, ngày thứ hai khi trời sáng có thể ra khỏi Hạp Lĩnh, ra khỏi Hạp Lĩnh là an toàn rồi.
Ngày thứ hai trời vẫn chưa sáng tỏ, lối vào của Thiết Hạp Lĩnh cắm mười mấy cái lều, ở lối vào có bốn giáo đầu trực ban. Sáng sớm sương mù bay nhẹ, tầm nhìn hạn chế, sương mù tập trung trên nửa đỉnh đầu của một giáo đầu đang ngủ gà ngủ gật, ba người bên cạnh đang pha trò, nói về chuyện gái nhà chứa, khoác lác với nhau. Vào thu đã lâu, giọt sương ban mai đọng lại lạnh buốt, một giọt sương mai rơi từ trên tóc của giáo đầu xuống mặt, giáo đầu rùng mình, tỉnh giấc mở to đôi mắt. Nhìn về phía chân trời, mặt trời còn chưa nhô ra, buổi sớm bình minh có chút mát mẻ. Bỗng nhiên, giáo đầu phát hiện trong nội bộ Thiết Hạp Lĩnh có một nhóm người đến, xa xa nhìn không rõ diện mạo, nhưng đeo sau lưng cái sọt to chứng tỏ đó là một đội hái thuốc trở về, vừa vặn tám người, hoàn chỉnh một tiểu đội.
Rất nhanh chóng thông báo cho ba người còn lại, đi gọi tiểu đội trưởng, có một đội hái thuốc trở về, có khả năng là tiểu đội hung tàn. Nghe xong tin này, có một giáo đầu vừa chạy vừa hô: “Ha ha, kim tệ của lão tử đã trở về rồi, ta đã nói là làm sao toàn quân của tiểu đội hung tàn bị tiêu diệt hết được.” Lần cá cược này tiểu đội hung tàn có thể hái thuốc trở về hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng liền mấy ngày không thấy tiểu đội hung tàn trở về, thì trong lòng cũng phủ nhận sự đánh cược với mình, còn đâu mà đánh cược hộ cho họ, bây giờ lại nói tin vào việc tiểu đội hung tàn có thể trở về nguyên vẹn, lần trở mặt này thật là nhanh.
Đội Tinh Kì, tám người giương hai con mắt thâm quầng lên nhìn, đi hơn mấy chục dặm đường suốt đêm, mỗi người lại còn phụ trách hai ba trăm cân dược liệu. Mới cảm thấy sự gian khổ của việc đi trong đêm, nhưng vẫn may có ba con chủ lực, mười con hồn thú dẫn đường, không thì càng khó trở về, Ban Kì Ngưu, Liệt Diệm Hổ, Mạc Tháp Tượng. Ba cái xe tăng ở đằng trước gặp rừng mở rừng, gặp thú giết thú. Nhưng vẫn làm cho toàn thân tơi tả, chỉ có vài chỗ có thể che đậy những bộ phận quan trọng, xõa tóc, trùm đầu, trên mặt và tay đều nhăn nheo như củ gừng, có thì đều tạo thành từng mẩu từng mẩu, không làm hết được. Đi đến lối vào, trời cũng đã sáng rõ, nhìn ánh mắt cổ quái của hơn hai mươi giáo đầu nhìn bản thân tám người, chắc không phải về muộn hơn bốn ngày mà bị liệt vào danh sách “tất sát” chứ, không phải hoàn thành nhiệm vụ trước cuối tháng thì mới được chấp nhận chứ.
Ý thức chiến đấu của mọi người quá mạnh mẽ, vừa đối mặt với hơn hai mươi người đồng nghĩa với việc có đe dọa đến bản thân, tay liền lần mò tìm kiếm vũ khí, ghìm lại khí thế hung tợn, bước về phía trước, dự định nếu đúng như vậy thì tìm cơ hội chạy thoát khỏi Thiết Hạp Lĩnh. Một đêm thần kinh căng thẳng quá mẫn cảm rồi, đến nỗi việc thường thức để phán đoán sự việc cũng đều làm cho phức tạp lên.
Hơn hai mươi giáo đầu nhìn tám người trước mặt, mỗi người đều đeo cái sọt to, xõa tóc, trùm đầu, quần áo rách rưới không chấp nhận được, toàn thân ăn mặc cẩu thả, còn Tinh Kì trước kia vác cái gươm to, chỉ thừa lại phân nửa làm con dao ngắn dùng. Có thể thấy những người này phải trải qua những trận chiến kịch liệt như thế nào, mọi người đều thở phào. Lại nhìn thấy Hạ Thúc đeo cái sọt đựng ngà voi dài hơn hai thước, chí ít là của ba con Mạc Tháp Tượng. Thật không hổ thẹn là tiểu đội hung tàn. Kì thực thì không cần phải hoài nghi thêm nữa.
Tiểu đội trưởng tiếp nhận lệnh bài, cảm thấy tám đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình, như mũi giáo sau lưng, tất nhiên vẫn cố ứng xử nhã nhặn với lũ dã thú. Đến bây giờ ánh mắt vẫn chưa kịp định thần. Gật đầu, gọi vào: “Kiệt Khắc, ngươi dắt bọn họ đến Thanh Hương Cốc.” Tám người lúc đấy mới hạ khí thế, vừa nãy chỉ cần tiểu đội trưởng hành động không ăn ý thì sẽ xảy ra chiến tranh ngay lập tức.
Kiệt Khắc lại chạy lên trên, dẫn đầu nhóm người xuất phát đến Thanh Hương Cốc. Trên đoạn đường không phát ra tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề, và còn tiếng bước chân. Làm cho Kiệt Khắc bị áp lực lớn, song may mà Kiệt Khắc trước đây đã dẫn đường cho họ nên vẫn kịp thích ứng, nếu như người khác, e rằng không chịu nổi bầu không khí này mà rút đao chém người rồi. Khi Kiệt Khắc dẫn mọi người đến nơi, trên đầu đã đầy mồ hôi. Lúc đầu mọi người cảm thấy lạ, là sao sáng sớm của trời mùa thu như thế mà giáo đầu lại toát hết mồ hôi, nhưng khi nhìn thấy tiểu đội hung tàn đi theo phía sau, cùng với dáng dấp của họ thì sẽ hiểu ngay.