Đại quân của Kha Nhất vội vội vàng vàng chạy một ngày đường, quân sĩ đều rất mệt mỏi. Sau khi dùng qua bữa cơm chiều, ngoại trừ những sĩ tốt phụ trách cảnh giới, những người khác đều lăn ra ngủ.
Thần Tử Vi trong bóng đêm vô cùng im lặng, làn gió nhẹ nhàng ngẫu nhiên đem âm thanh hắt xì hơi của những con ngựa âm thầm thổi vào không trung, rồi theo gió phiêu lãng. Các loại côn trùng trong đám cỏ kêu gáy vang vọng.
Bầu trời không có ánh trăng, tối đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón. Binh lính tuần tra vì để có thể nhìn thấy được xa hơn một chút, cho nên trong bốn phía quân doanh đốt lên hơn mười đống lửa, ánh lửa phát ra hào quang cực nóng, chiếu sáng các nơi trong phạm vi một trăm bộ.
Đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập giống như tiếng sấm từ xa xa vang lên. Binh lính đang tuần tra hoảng sợ, vội vàng tụm năm tụm ba chạy ra ngoài đại doanh. Tiếng tù hiệu báo nguy thê lương vang vọng trong đêm tối.
Bên trong đại doanh nhất thời liền sôi trào lên, người hô ngựa hí, loạn thành một đoàn. Binh lính vừa mới ngủ lim dim liền bị các cấp quan quân từ trong doanh trướng(1) gọi dậy, bọn hắn hùng hùng hổ hổ lao ra khỏi quân trướng, nhanh chóng tập trung lại với nhau, làm ra các loại chuẩn bị ứng phó khi địch nhân tập kích doanh trại.
Kha Nhất lao ra doanh trướng, phi thân lên ngựa, ngay cả giáp trụ cũng không có mặc vào, phía sau là một đám tướng lãnh, thân vệ, truyền lệnh binh y phục không chỉnh tề, bọn hắn hỗn loạn gào thét chạy ra khỏi đại doanh.
Đầu tiên rơi vào trong tầm mắt là một mảng những điểm đỏ, ở trong bóng đêm có vẻ đặc biệt chói mắt. Tốc độ di động của phiến đỏ này vô cùng mau. Không lâu sau đã biến thành những ánh lửa nhảy nhót rời rạc. Từ sự phân bố những cây đuốc có thể thấy được địch kỵ đến tập doanh có ít nhất vài ngàn kỵ. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần giống như nhịp trống đánh vào trong lòng mỗi binh lính, không khí căng thẳng lập tức bao trùm toàn bộ quân doanh.
- Các bộ vào vị trí, chuẩn bị ứng chiến.
Kha Nhất bình tĩnh đối với những tướng lãnh ở phía sau nói. Mọi người đáp lời vang dội, sau đó từng người tản đi.
Đến khi còn cách khoảng chừng một dặm, hơn mười âm thanh tù hiệu báo lệnh xung phong vang lên. Những tiếng u u trầm thấp kích động bầu trời đêm tối đen có vẻ u ám thê lương và khủng bố.
Đúng lúc này thì một chuyện kỳ quái xảy ra.
Những cây đuốc của địch nhân đột nhiên trong lúc đó toàn bộ bị dập tắt. Cả vùng một lần nữa rơi vào một màu tối đen, sau đó là một trận những âm thanh vó ngựa giày xéo hỗn loạn, tiếp theo chính là tiếng vó ngựa chỉnh tề quay đầu hướng về phía sâu trong hắc ám chạy đi, dần dần thì không còn nghe thấy gì nữa.
Kha Nhất không biết Mộ Dung Phong đang muốn giở trò gì, hư trương thanh thế cho mãnh liệt chuẩn bị tập kích doanh trại, rồi lại rời đi một cách không thể giải thích.
Có mấy thám báo phi như bay ra khỏi đại doanh, nhanh chóng dung nhập vào trong hắc ám. Không lâu sau lại nhanh chóng từ các phương hướng chạy về đối với Kha Nhất bẩm báo: Trong vòng năm dặm cũng không phát hiện tung tích của địch nhân.
Kha Nhất thở dài một hơi rồi đánh ngựa về doanh. Thủ lĩnh các bộ phân phó sĩ tốt giải tán nghỉ ngơi. Đám sĩ tốt của Hổ bộ lạc vừa lớn tiếng mắng chửi, vừa mặt ủ mày chau quay trở lại trong quân trướng tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, toàn bộ đại doanh dần tĩnh lặng xuống. Đám sĩ tốt cao đầu ngủ say, tiếng ngáy nổi lên bốn phía.
Đột nhiên, trong đại doanh hơn mười tiếng tù hiệu đồng thời được thổi vang. Những âm thanh cấp bách thật lớn mà ảm đạm lại đem đám sĩ tốt bừng tỉnh dậy.
Kha Nhất cùng với những sĩ tốt khác, phi nhanh ra khỏi quân trướng. Bọn hắn nhìn thấy một màn khiến cho người ta khó có thể tin. Cách đại doanh ba trăm bộ về phía đông là rậm rạp kỵ binh của địch nhân. Mỗi một kỵ binh đều giơ cao đuốc, đao xuất vỏ, tiễn lên dây, đang chuẩn bị xung phong.
Đại doanh của Kha Nhất trong chớp mắt liền giống như đàn ong vỡ tổ, đám lính chạy như điên, kinh hoàng lúng túng, thủ lĩnh các bộ luống cuống tay chân, khàn cả giọng mà quát gọi chỉ huy.
Đại quân chủ lực của Kha Nhất quả nhiên là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù mới nhìn thì bên trong đại doanh rất là hỗn loạn, nhưng đám sĩ tốt ai cũng biết rõ là mình nên chạy đến nơi nào, nên làm cái gì, thủ lĩnh các bộ cũng có thể chuẩn xác đem thủ hạ của mình đến vị trí ứng chiến. Có lẽ là hơi rối loạn một chút, nhưng toàn bộ vẫn còn có thể nằm trong sự khống chế. Kha Nhất cưỡi ngựa đứng ở hàng ngũ đầu tiên, thỉnh thoảng lại đối với truyền lệnh binh ở phía sau phát ra từng đạo hiệu lệnh.
Tên thiên phu trưởng phụ trách tuần tra đại doanh quỳ dưới ngựa của Kha Nhất, vẻ mặt sợ hãi.
- Vì sao lại không phát hiện ra sớm?
Kha Nhất lạnh lùng hỏi.
- Bẩm đại nhân, địch nhân lặng yên không một tiếng động ẩn núp mà tới đây, chúng ta không hề hay biết, mãi cho đến khi địch nhân đột nhiên thắp sáng đuốc lên, chúng ta mới biết được là có địch nhân xâm lấn. Tiểu nhân không làm tròn bổn phận, xin đại nhân trách phạt.
Kha Nhất nhìn thiết kỵ của địch nhân ở xa xa, kỳ quái phát hiện ra bọn hắn vẫn như trước đứng tại nơi đó, vừa không thổi vang tù hiệu xung phong, lại cũng không có dấu hiệu chuẩn bị công kích. Theo đạo lý thì vào lúc đại doanh của mình hỗn loạn không chịu nổi chính là thời cơ tốt nhất để bọn hắn công kích, bọn hắn vì sao lại không công kích? Mộ Dung Phong rốt cuộc là muốn làm gì?
- Không phải lỗi của ngươi, ngươi trở về đi.
Kha Nhất đối với tên thiên phu trưởng kia phất tay, thản nhiên nói.
- Đại nhân, các bộ đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng có thể ra quân.
Kha Nhất gật đầu. Vốn khi đối mặt với đối thủ như Mộ Dung Phong, có cho Kha Nhất mười cái lá gan hắn cũng không có niềm tin để khiêu chiến, một chút cũng không có. Tài dụng binh của Mộ Dung Phong có thể nói là đứng đầu cả Tiên Ti quốc. Kha Nhất cho dù có cưỡi bảo mã Đại Uyển cũng không đuổi kịp.
Đại soái chính là anh tài ngút trời, nếu không phải mình thèm muốn phú quý, ở Bôn Ngưu Nguyên đột nhiên trở giáo, đại soái sẽ không đại bại mà chạy, nhưng mà Tiên Ti quốc ngay sau đó sẽ rơi vào nội chiến liên miên không ngừng. Với phương pháp làm việc của đại soái, hắn tuyệt đối sẽ muốn phế truất Hoà Liên, lập nên tân quân khác. Mình rốt cuộc là đã làm đúng hay làm sai? Nếu năm đó cùng với đại soái lật đổ Hoà Liên, Tiên Ti quốc cũng sẽ không bị Hoà Liên náo loạn khiến cho phản loạn nổi lên khắp nơi, quốc lực suy giảm.
Kha Nhất thở dài. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, khi trước có lẽ nên giúp đỡ đại soái mới là đúng.
Khi Kha Nhất đang ở nơi này tự mình thương hại mình thì địch kỵ ở phía đối diện lại đột nhiên phát sinh biến cố.
Đuốc sáng của địch kỵ bắt đầu bị dập tắt, một cái, hai cái, một mảng, rồi tất cả. Loại tình huống kỳ quái này làm cho Kha Nhất và đám sĩ tốt ngạc nhiên vô cùng, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi đối với Mộ Dung Phong.
Rất nhanh, toàn bộ địch kỵ đều rơi vào trong bóng tối, không một tiếng động.
Kha Nhất và mấy tên thiên phu trưởng xung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết Mộ Dung Phong tối nay muốn dùng kế sách thần diệu gì để công kích mình, trong lòng không nhịn được mà trở nên bất an.
Đám sĩ tốt không ngừng kêu khổ. Mấy ngày nay binh lính dưới sự thúc giục của Kha Nhất liều mạng đi nhanh đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, tối nay lại bị địch nhân nhiều lần quấy nhiễu, bọn họ mệt nhọc đến nỗi không thể đứng thẳng lưng lên nổi. Rất nhiều sĩ tốt thấy phía trước im lặng không có động tĩnh, dứt khoát đứng ngủ.
Qua thời gian rất lâu phía đối diện vẫn không có động tĩnh, chỉ là một mảnh hắc ám tĩnh lặng.
Kha Nhất cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn, hắn ra lệnh cho thám báo cẩn thận lên đường, hướng về phía đông bắc tra tìm địch kỵ.
Địch nhân có lẽ là dùng da bò bọc vó ngựa, thời điểm bọn hắn tới không một ai hay, lúc đi cũng đồng dạng không một ai biết.
Kha Nhất sau khi nghe hồi bẩm của thám báo là toàn bộ bình an, liền hạ lệnh cho các bộ tướng sĩ lập tức nghỉ ngơi, phòng ngừa địch nhân lại đến tập kích. Một tên thiên phu trưởng đi theo phía sau Kha Nhất cẩn thận nhắc nhở.
- Đại nhân, Mộ Dung Phong nhất định là muốn dùng biện pháp quấy nhiễu thường xuyên này khiến cho quân ta không thể nghỉ ngơi, để mà ngày mai khi quyết chiến hưởng lợi từ đó. Quân ta ban ngày hành quân gian khổ, đám sĩ tốt đã sớm sức cùng lực kiệt, nếu tối nay cứ để cho Mộ Dung Phong quấy nhiễu như vậy, cho dù để sĩ tốt lần lượt nghỉ ngơi, nhưng đến ngày mai chúng ta cũng không có lực ứng chiến.
Kha Nhất bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói.
- Có biện pháp nào nữa đây? Mộ Dung Phong nếu vào lúc chúng ta mệt mỏi nhất đột nhiên tập kích, lúc đó chúng ta sẽ chìm ngập trong tai hoạ.
- Nhưng các tướng sĩ cả đêm không ngủ thì ngày mai làm thế nào bây giờ?
- Ngày mai không đánh.
Kha Nhất phất tay nói.
- Tối nay cần phải sẵn sàng đón địch.
Tin tức ngày mai không đánh làm cho đám sĩ tốt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đại quân lập tức phân thành hai nhóm, một bộ phận do Kha Nhất tự mình lĩnh suất phòng thủ đến nửa đêm, một phần sĩ tốt còn lại sẽ do tiểu soái Kha Nhung phòng thủ sau nửa đêm.
Sau nửa canh giờ, tiếng vó ngựa phi nhanh lại từ phía nam đại doanh truyền đến. Địch nhân tiến đến tập kích nhìn thấy các tướng sĩ của Hổ bộ lạc ở trong đại doanh tinh thần tỉnh táo, xếp thành hàng hỗ trợ lẫn nhau thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cứ như vậy nhiều lần, cứ nửa canh giờ là có một đội quân địch ở những phương hướng khác nhau xuất hiện. Thời gian trôi qua lâu, một tên ngu ngốc cũng có thể nhìn ra đây là kế nhiễu địch của Mộ Dung Phong.
Kha Nhất vô cùng thận trọng, mỗi lần địch kỵ xông đến, hắn đều ra lệnh cho sĩ tốt làm thật tốt hành động chuẩn bị nghênh địch. Các sĩ tốt lén nhỏ giọng thì thầm với nhau, cảm thấy rằng lá gan của đại nhân quá nhỏ, sợ địch như hổ, nghi thần nghi quỷ như thế này thì còn đánh trận gì nữa? Về sau đám sĩ tốt thật sự chịu không nổi nữa, rất nhiều người lén nằm ngủ trên mặt đất, chỉ cần nghe được tiếng tù hiệu, bọn hắn liền giống như phản xạ có điều kiện mà đứng lên, nhưng phần lớn đều là mắt vẫn còn nhắm lại. Thủ lĩnh các bộ cũng mở một mắt nhắm một mắt xem như không nhìn thấy.
Thật vất vả chịu đựng cho đến nửa đêm, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy Kha Nhung đem người ngựa đến giao ban. Sau khi Kha Nhất ra lệnh một tiếng, đám sĩ tốt lập tức liền giải tán, chớp mắt liền biến mất. Kha Nhất gọi Kha Nhung đến bên cạnh, cẩn thận dặn dò vài câu sau đó mới trở lại lều lớn nghỉ ngơi.
Đám sĩ tốt phụ trách cảnh giới sau nửa đêm vào lúc đang ngủ vô cùng ngon giấc thì bị gọi dậy, tất cả ngáp liên tục, căn bản không chịu đựng được, không lâu sau đó, xung quanh doanh trại đã có rất nhiều sĩ tốt ngủ gật.
Lúc này tù hiệu báo nguy lại vang lên. Địch kỵ lúc nào cũng ở xa xa quấy nhiễu một phen sau đó liền lập tức biến mất. Những sĩ tốt tuần tra doanh trại này thiếu chút nữa là lười biếng không thèm thổi tù hiệu luôn. Những sĩ tốt trong đại doanh còn chưa kịp đứng lên lập trận hình thì địch kỵ đã giống như cơn lốc rời đi.
Đám sĩ tốt tuần tra sau khi thổi thêm ba bốn lượt tù hiệu thì địch kỵ đột nhiên không thấy nữa. Có lẽ địch nhân sau một đêm bận rộn cũng đã đi nghỉ ngơi. Trong đại doanh binh lính được phép ngủ đều đang ngủ, những binh lính không được phép ngủ cũng ngủ nốt. Kha Nhung thì miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vì ban ngày quá mệt mỏi, mí mắt của hắn cũng dần dần trở nên càng lúc càng nặng trĩu cho đến khi hoàn toàn khép lại.
Xung quanh đại doanh ngoại trừ một số ít binh lính tuần tra tận tâm thì đã không còn ai tỉnh táo.
Khoảng thời gian trước khi trời sáng chính là lúc bóng tối trở nên tối đen nhất.
Mộ Dung Phong cùng với hai ngàn thiết kỵ của ông phân làm hai đội chia làm hai hướng tập kích đại doanh của Kha Nhất. Mộ Dung Phong ra lệnh cho các tướng sĩ tranh thủ trong thời gian ngắn nhất vọt vào địch doanh, khiến cho địch nhân đang ngủ say bị đả kích lớn nhất. Hai trăm kỵ binh ở bên ngoài di động liên tục, gặp địch nhân nào chạy trốn giết không tha.
Thiết kỵ đại quân giống như quỷ mị đột nhiên từ trong bóng tối vọt ra.
Sĩ tốt tuần tra nhất thời không kịp phản ứng, bọn hắn nghĩ rằng địch kỵ vẫn giống như những lần trước đến quấy nhiễu, cho nên động tác cầm lấy tù hiệu rất là chậm chạp uể oải, nhưng khi bọn hắn bị tên dài bắn vào thân thể thì mới bừng tỉnh. Những tuần tra binh không bị bắn trúng thì kinh hoàng lúng túng, kêu to lên một tiếng rồi vừa vội vàng chạy quay trở lại doanh trại, vừa dùng hết sức lực toàn thân thổi vang tù hiệu báo nguy địch tập kích.
Đám sĩ tốt trong đại doanh đối với cái thanh âm giày vò bọn hắn cả đêm này không thèm để tâm, trực giác của bọn hắn cho rằng địch nhân vẫn lại đến quấy nhiễu.
Kha Nhung bừng tỉnh.
Hắn nhìn thấy vô số địch nhân khua múa chiến đao giống như cơn gió đêm đang giương nanh múa vuốt nhào lên, hắn theo bản năng phát ra một tiếng kêu làm cho kẻ khác sởn tóc gáy.
- Địch tập…..
Thanh âm quang quác mà đứt đoạn, tiếp theo đầu của hắn đột nhiên bay khỏi thân thể, bay múa trên không trung, máu tươi bắn ra bốn phía, cái miệng vẫn còn mạnh mẽ há ra, dường như muốn phát ra một chữ cuối cùng.
Đây là một trận đồ sát. Một bên là kẻ săn trộm như lang như hổ điên cuồng chém giết, một bên là những con mồi đang đắm chìm trong giấc ngủ say.