Hai chi thiết kỵ tập kích vì phòng ngừa địch nhân nhanh chóng tổ chức triển khai phản kích, vì vậy bọn họ một đường chạy như điên, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào giữa đại doanh, sau đó thiết kỵ phân chia thành mấy chục tiểu đội, tản ra khắp đại doanh lần lượt bao vây.
Tốc độ của thiết kỵ đại quân cực kỳ nhanh, sĩ tốt kiêu dũng thiện chiến. Đại doanh của Kha Nhất rất nhanh liền rơi vào trong chém giết điên cuồng, khắp nơi đều là tiếng quát giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chiến mã hí vang. Trong bóng đêm tối đen, căn bản không thể phân biệt ai là địch nhân, ai là người phe mình.
Bởi vì sự lơ là của Kha Nhung, hai ngàn sĩ tốt phụ trách cảnh giới sau nửa đêm mặc dù nai nịt gọn gàng chờ phân phó, nhưng tuyệt đại bộ phận sĩ tốt đều ngủ dưới bụng ngựa, ban đêm lại nhiều lần bị bừng tỉnh, mỗi người đều toàn thân mệt mỏi, mặt ủ mày chau. Đòi hỏi sĩ tốt đứng bên cạnh ngựa canh giữ liên tục mấy canh giờ quả thực là không dễ dàng. Nếu Kha Nhung xem như không thấy không hỏi thì những thủ lĩnh khác tự nhiên là cũng giả như không phát hiện.
Kha Nhất tuỳ tiện, Kha Nhung dung túng, cuối cùng gây nên hậu quả nghiêm trọng. Mặc dù vẫn có một bộ phận sĩ tốt kịp thời phát hiện ra địch nhân xung phong, nhưng cũng đã vô ích. Hơn hai ngàn chiến mã bị hoảng sợ, chúng nó bỏ chạy hỗn loạn, tuỳ ý giày xéo. Hơn hai ngàn sĩ tốt bị chết vô cùng thê thảm, bọn hắn đa số là bị chính chiến mã của mình giẫm chết, húc chết. Những sĩ tốt khác may mắn còn sống chưa kịp xác định phương hướng thì đã bị thiết kỵ của Mộ Dung Phong gào thét xông đến, sau đó là rất nhiều sĩ tốt lại bị chiến mã phi nhanh giày xéo, thê thảm không nỡ nhìn. Đại quân của Kha Nhất rất nhanh liền tổn thất một nửa, bại cục đã định.
Các tướng sĩ ngủ say trong quân trướng bị tiếng gào thét và chém giết hỗn loạn làm cho bừng tỉnh, bọn hắn có tên cầm lấy vũ khí cuống cuồng lao ra khỏi doanh trướng, có tên vẫn còn đang mặc quần áo tìm kiếm vũ khí, có những tên tụm năm tụm ba chạy đến chuồng ngựa, trong đại doanh cực kỳ hỗn loạn. Sĩ tốt không tìm thấy thủ lĩnh của mình, còn thủ lĩnh thì không tìm thấy binh lính của mình, đành phải tự mình ứng chiến. Có khá nhiều sĩ tốt trong lúc đang ngủ thì bị địch nhân chặt đầu cắt cổ.
Thiết kỵ của Mộ Dung Phong tuân theo quân lệnh không cùng với địch nhân dây dưa nhiều, bọn hắn lấy tốc độ cực nhanh bao vây địch nhân, làm cho địch nhân rối loạn, sau đó mới tiêu diệt.
Tiễn của Thiết Lang vừa nhanh vừa chuẩn giống như ánh mắt của ông, ở trong đêm tối vô cùng sắc bén, tiễn tiễn xuyên tim. Thân hình cao to vạm vỡ của Công Tôn Hổ rất dễ thấy trong đám người, hắn khua múa cây búa cực lớn, đem từng cái tánh mạng vô tội mà đoạt đi. Thân ảnh dẻo dai của Ô Báo trong đám địch binh linh hoạt tự nhiên giống như một con báo, tay phải trường đao, tay trái đoản kiếm, thứ nào cũng là lợi khí chiêu hồn đoạt phách. Vết sẹo hẹp dài trên mặt Vũ Văn Thương ở trong bóng đêm nhìn qua vô cùng khủng bố, lang nha côn trên tay hắn nặng sáu mươi cân, đụng phải ai, kẻ đó không chết chắc chắn bị thương, quyết không thể nào chạy trốn. Vụ Bang bởi vì giết quá nhiều người, nên trên mặt của hắn đã không thể nhìn ra là phẫn nộ hay là bi thương, chiến đao của hắn giống như cái máy, chém trái đâm phải, đơn giản mà trực tiếp hướng về phía trước.
Thiết kỵ sĩ tốt chạy tới chạy lui như điên, trường thương đại đao múa may giống như cối xay gió, địch binh đầu bay tán loạn, máu tươi bắn ra khắp nơi, một đám chạy như điên, kêu cha khóc mẹ, mỗi người đều giống như ruồi bọ không đầu lĩnh tán loạn vô cùng, mặc cho người ta xâu xé.
Mộ Dung Phong cầm trên tay một thanh chiến đao vẫn còn đầy máu tươi nhỏ giọt, đi bộ xung quanh đại doanh tìm kiếm Kha Nhất. Năm đó một kích trở giáo của Kha Nhất, thiếu chút nữa làm cho ông chết không nơi táng thân. Bao nhiêu sĩ tốt, bao nhiêu ái tướng, liều mạng cho đến giọt máu cuối cùng, che chở cho ông, liều mạng giết ra một con đường máu trốn khỏi Bôn Ngưu Nguyên.
Ông hận Kha Nhất, vô cùng hận. Ông cũng là một con người có máu có thịt, ông yêu quý những tướng sĩ trung thành không thay đổi này, yêu vợ con của mình, nhưng tại trận chiến Bôn Ngưu Nguyên, bởi vì sự phản bội của Kha Nhất, làm cho ông hầu như mất đi tất cả thân nhân, tất cả những tướng sĩ trung thành, ông hận.
Lý Hoằng lần trước ở Mã Chuỷ Pha chém giết vô cùng thoả thích, hoàn toàn quên mình là thị vệ bên người Mộ Dung Phong, kết quả ngày hôm sau bị Thiết Lang mắng như tát nước, thiếu chút nữa là bị một quyền vào đầu. May mắn là Công TÔn Hổ và Ô Báo thấy được, bọn hắn uy hiếp Thiết Lang vài câu Thiết Lang mới hậm hực rời đi. Lần này hắn không dám chạy loạn, ngoan ngoãn theo sát phía sau Mộ Dung Phong, gặp cái gì giết cái đó. Mộ Dung Phong cả nửa ngày cũng không có chém ngã được một tên địch nhân nào, rất là tức giận, lớn tiếng mắng.
- Ai cũng bị ngươi giết, vậy ta giết cái gì? Rời xa ta ra một chút.
Kha Nhất bị tiếng chém giết kinh thiên động địa làm cho bừng tỉnh. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là Mộ Dung Phong cướp doanh, ý niệm thứ hai trong đầu hắn chính là chạy trốn. Hắn vội vàng chạy ra phía sau doanh trướng, thấy được trường đồ sát cực kỳ bi thảm. Sĩ tốt của Mộ Dung Phong không chút lưu tình tuỳ ý giết hại tộc nhân của mình. Kha Nhất cảm thấy lòng mình đang rướm máu, nhưng hắn đã hết cách xoay chuyển, chỉ có thể chạy trốn. Hắn biết, một khi mình bị Mộ Dung Phong bắt được, sẽ chết vô cùng khó coi. Hắn ở trên chiến trường đoạt lấy một con ngựa, thừa dịp lúc đại doanh đang hỗn loạn vô cùng, một mình chạy trối chết trốn đi.
Thể lực và sĩ khí của sĩ tốt Hổ bộ lạc đều bị đả kích trầm trọng, đối mặt với đại đao dính đầy máu tươi trong bóng đêm, thiết kỵ lui tới chém giết trên đường như hung thần ác sát, đa số mọi người đều lựa chọn quỳ xuống đất đầu hàng. Chỉ có một số ít sĩ tốt và thiết kỵ ngoan cố chống đỡ, liều chết chiến đấu, kết quả bọn hắn rất nhanh liền bị đao thương ở bốn phía đâm chết.
Sau nửa canh giờ, chiến đấu chấm dứt.
Mộ Dung Phong không có tìm thấy Kha Nhất, mặc dù ông vô cùng tiếc nuối, nhưng Kha Nhất và Hổ bộ lạc của hắn xem như hoàn toàn xong rồi. Quân lính của Kha Nhất trước sau bị Mộ Dung Phong tiêu diệt tám ngàn, chủ lực của Hổ bộ lạc chết hầu như không còn gì, hắn, Trung bộ tiên ti đại nhân trong tay đã không còn thực lực, cách cái chết cũng không còn xa nữa.
Chiến dịch này về cơ bản đã toàn diệt năm ngàn binh mã của Kha Nhất, chỉ có Kha Nhất và mấy trăm tên sĩ tốt thừa dịp hỗn loạn đào thoát, mà phe của Mộ Dung Phong chỉ tổn thất hơn năm trăm người.
Mộ Dung Phong khoanh tay mà đứng, nghênh đón ánh mặt trời đang dâng cao chiếu sáng.
Lý Hoằng đứng ở bên cạnh ông, vẻ mặt sùng bái. Hắn cảm thấy anh hùng chính là anh hùng, ngay cả dáng đứng tự hỏi cũng đều vô cùng có mị lực. Không giống với bất kỳ ai. Ví như lão Lang, mặc dù ông cũng là nhân vật nổi tiếng trong Tiên Ti tộc, nhưng lại không có cái loại khí thế tung hoành thiên hạ, quyết không lùi bước này của Mộ Dung Phong. Cho dù có muốn học cũng học không được.
Đám người Thiết Lang, Công Tôn Hổ phi ngựa như bay mà đến.
- Đại soái, vẫn không thấy bóng dáng của Kha Nhất, xem ra là đã thừa dịp hỗn loạn mà chạy thoát. Cái loại nhút nhát này, giảo hoạt giống như sói trên thảo nguyên.
Thiết Lang vừa phi thân xuống ngựa vừa lớn tiếng nói.
Mộ Dung Phong cao hứng cười nói.
- Hắn mất đi quân lính, đã không thể sống yên ở Tiên Ti quốc. Tạm thời lưu lại cái mạng chó của hắn.
- Đại soái thần cơ diệu toán, tài năng ngút trời, con sói Kha Nhất kia sao có thể là đối thủ?
Vũ Văn Thương trên mặt đầy máu và mồ hôi, trong đôi mắt loé ra sự hưng phấn và kích động sau khi đại thắng.
- Đại soái, thuộc hạ thật bái phục ngài, đánh trận vậy mà cũng có thể đánh như vậy, qua một đêm, đại quân của Hổ bộ lạc bị chúng ta quấy nhiễu cho đến sức cùng lực kiệt, chỉ một trận chiến mà bại.
- Theo đại soái đánh trận, thật là sảng khoái. Có đại soái bày mưu lập kế, thuộc hạ thấy rất nhanh sẽ có thể đánh bại Hoà Liên, trọng chấn hùng phong của người Tiên Ti chúng ta.
Ô Báo tự tin nói.
Vẻ mặt Mộ Dung Phong tươi cười, đối với mấy thuộc hạ của mình lắc lắc tay.
- Không cần phải thổi phồng. Lần này có thể dành được đại thắng, công lao của Báo Tử là lớn nhất, chủ ý quấy nhiễu địch chính là do hắn đề ra.
Mấy người Thiết Lang đầu tiên là chần chờ một chút, dường như là muốn xác định xem mình có nghe lầm hay không, sau đó mấy người đưa ánh mắt hướng về khuôn mặt đang ửng đỏ của Lý Hoằng, vẻ mặt không tin. Tên tiểu tử người Hán này, nhìn thế nào thì cũng không thấy một chút thông minh, hắn sao có thể nghĩ ra kế sách tuyệt diệu như vậy?
- Đại soái, ngài nói là hắn?
Thiết Lang chỉ vào Lý Hoằng nói.
Mộ Dung Phong gật đầu.
- Có lẽ các ngươi không tin. Nhưng nhớ lại năm đó, thời điểm ta bày mưu tính kế cho đại vương cũng chỉ bằng tuổi với hắn. Báo Tử rất thông minh, tương lai là một đại tướng đánh trận.
- Đại soái, hắn chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, sao lại có tư cách đứng chung một chỗ với ngài.
Thiết Lang vội vàng nói.
Mộ Dung Phong nhìn Lý Hoằng đang quẫn bách, trong đôi mắt tràn đầy phức tạp: Yêu thích, chờ mong, đồng thời cũng lẫn trong đó một cỗ ưu tư lo lắng.
- Lúc ban đầu, ta dự tính chặn đánh đại quân của Kha Nhất ở Dã Nhạn Vi, sau đó cùng với Hùng Bá và Đoạn Tùng của Linh Hồ bộ lạc hôm nay tới Dã Nhạn Vi, mỗi người dẫn binh từ hai hướng nam bắc thực hiện việc giáp công(1). Mặc dù chiến thuật tương đối ổn thoả, nhưng thương vong là không thể tránh khỏi. Quân lính của Hổ bộ lạc dũng mãnh thiện chiến, nếu muốn ăn luôn chúng, vô cùng không dễ dàng. Đề nghị ban đêm tập kích này của Báo Tử rất là hấp dẫn, không phải là ta không có nghĩ tới, nhưng độ khó vô cùng lớn. Làm sao mới có thể khiến cho Kha Nhất buông lỏng cảnh giác? Báo Tử nghĩ ra cái kế làm mệt binh(2) này. Đây là một kế mạo hiểm, một khi nắm giữ thời cơ không tốt, rất có thể sẽ tự mình chôn vùi mình. Lần này nếu không phải ban ngày Kha Nhất ban ngày đốc quân đi vội, làm cho sĩ tốt cực kì mệt mỏi, cơ hội thành công của chúng ta có thể nói là hầu như không có.
- Đại soái nhìn rõ tiên cơ, liệu địch như thần a.
Thiết Lang trung tâm tán thưởng nói.
- Ta luôn luôn không thích hành binh mạo hiểm, một khi bị sa lầy, số phận nhất định sẽ bị tiêu diệt, nhưng Báo Tử lại vô cùng tin tưởng, cho nên ta quyết định đánh cuộc một phen. Kết quả chúng ta thắng. Thắng vô cùng tốt đẹp, chiến thắng này có thể giải quyết một loạt những vấn đề khó giải quyết. Rất nhiều bộ lạc lung lay không chủ định, sau khi nhìn thấy chúng ta dễ dàng đánh bại Kha Nhất, có lẽ sẽ không dám đối với chúng ta hai mặt ba đao, nhất là cái tên Trường Lộc Trư kia.
Mộ Dung Phong nhìn thấy nét mặt nguy hoặc của Lý Hoằng, thuận miệng giải thích nói.
- Trường Lộc Trư chính là đại soái Khuyết Cư của Trường Lộc bộ lạc.
Lý Hoằng nghe thấy cái chữ “Trư” này, cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như mình đã được nghe ở nơi nào. Bỗng nhiên hắn nhớ lại.
- Đại soái, ngày đó ở trong tử lao, trong những sĩ tốt tự giết lẫn nhau kia, có một người trước khi chết nói một chữ, chính là chữ “Trư” này. Thì ra Khuyết Cư đại nhân đã cùng với ngài thương lượng trước, chẳng trách nào chúng ta có thể dễ dàng trốn thoát khỏi Hổ Động.
Lý Hoằng cười nói.
- Những sĩ tốt này trước khi chết nhất định là vô cùng thống hận Khuyết Cư lừa bọn hắn, cho nên cho đến khi chết cũng đều nhớ kỹ hắn, mắng hắn là heo.
Sắc mặt của Mộ Dung Phong thoáng chốc liền trở nên vô cùng khó coi.
Chú thích:
(1) giáp công: đánh gọng kìm, đánh từ hai mặt
(2) làm mệt binh: nguyên văn là bì binh