“Chủ nhân “ Lão quy mang theo một đám yêu thú, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Tuyết Ương khóc ròng, “chúng tiểu nhân vô năng.”
Tử La Nhi trong lòng như có lửa đốt xoay người nhìn về phía công tử của nàng, Mộ Dung Tuyết Ương cùng Linh Khanh Nhi hai người không có vẻ gì là lo âu, thậm chí trên khuôn mặt lại toát lên một tia tiếu ý.
“ Công tử chuyện này như vậy rồi phải làm sao bây giờ ?” Tử La Nhi từ khi đi theo Mộ Dung Tuyết Ương nàng chưa bao giờ thấy ai có thể làm khó Mộ Dung Tuyết Ương, nhưng hôm nay lão Hắc Ngưu này lại nuốt được đóa kỳ hoa, chẳng lẽ Ngọc Ương sơn thật sự sẽ bị Vụ Ngưu sơn qua mặt ?
“Lão Hắc Ngưu ăn có ngon không?” Mộ Dung Tuyết Ương lại nhấp một hớp rượu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên lão ngưu ở trên không trung: “Cẩn thận sẻ không tiêu được đấy.”
“Ách…… “ Hắc Ngưu lão yêu cảm giác có chút cổ quái, hình như ăn phải cái gì đó, chẳng có mùi vị gì cả.
Đã là kỳ hoa cho dù chỉ là bao hoa cũng phải có nữa điểm tốt, thế nhưng lão hôm nay ăn bao hoa này vào thật sự là giống như ăn một mảnh kim loại, một nữa điểm thơm ngát cũng không có.
Mặc dù Hắc Ngưu lão yêu bình sinh không cố kỵ cái gì, hầu như tất cả mọi thứ đều có thể ăn được, nhưng hôm nay nuốt phải bao hoa này trong bụng lại có chút đau đớn.
“Cho nên nói rằng, người trong thiên hạ thì người có học luôn không giống với kẻ vô học, cái loại bất học vô thuật chính là nuốt được kỳ hoa hay là viên bi cũng không phân biệt được.” Mộ Dung Tuyết Ương nhếch miệng cười nói.
Tử La Nhi nghe có chút cổ quái “Viên bi là vật gì vậy ?”
“ A đó là vật mà nhân tộc hay dùng để chơi đùa, là một loại trò chơi mà trước tiên khoét một cái lổ hình tròn, rồi thi nhau xem ai sử dụng bi bắn trúng lổ được nhiều hơn, lần trước ta đi du lịch đến địa bàn nhân tộc thấy rất nhiều kẻ chơi trò này, nên cũng để ý thử.”
“Vậy…….” Tử La Nhi vốn là người thông tuệ, nàng vừa nghe qua đã hiểu được: “ Chính là …! Công tử…!”
Mộ Dung Tuyết nháy mắt với Tử La Nhi một cái, nở một nụ cười.
“ Các ngươi đang nói cái gì ?” Hắc Ngưu lão yêu nghe loáng thoáng lời nói của mấy người, giận dữ quát: “ Viên bi là cái gì ?”.
Linh Khanh Nhi lúc này mới dương dương đắc ý đi ra cười nói: “ công tử nhà ta biết man ngưu ngươi tất không có ý tốt, tối nay nhất định sẽ đến cướp hoa, cho nên đã sớm bảo ta an bài mọi chuyện trước. Ngươi nuốt vào căn bản không phải là Kỳ hoa Vũ Nguyệt, mà là đóa hoa giả do bà cô ngươi là ta làm ra đó, mặt ngoài là bao hoa, ta tốn bốn mươi đóa hoa Kim Chi tạo thành, nhưng bao bọc bên trong kì thật là một viên bi của nhân tộc, chuyện như vậy mà con dã ngưu ngươi cũng không nhìn ra được.”
“Không đúng oa! “ Lão quy trong đầu có chút mê hoặc nói , “chủ nhân , vật trong bao hoa vừa rồi xem ra không giống viên bi, Viên bi không phải là do da thuộc cấu thành sao? Lão quy ta vừa rồi không ngưởi được mùi da thuộc, ngược lại ta ngưởi thấy mùi kim loại.”
“ Ách?” Mộ Dung Tuyết Ương, quay đầu lại nhìn Linh Khanh Nhi.
Linh Khanh Nhi lắc lắc đầu.
“ Chuyện gì xảy ra vậy?” Tử La Nhi vội la lên .
Linh Khanh Nhi thấp giọng lặng lẽ nói: “ ta cũng không biết cái gì là viên bi, ta chỉ là tùy tiện trong phòng công tử lấy ra một viên tròn tròn, bỏ vào bao hoa mà thôi, về phần nó có đúng là viên bi hay không ta cũng không hiểu được.”
“Oa ?” Tử La Nhi che miệng cả kinh nói : “ Vậy nó là vật gì?”
“Không phải viên bi?”. Mộ Dung Tuyết Ương làm bộ ngạc nhiên nói “ là vật gì thì ta làm sao mà biết đây? ”.
Trên không trung vị Hắc Ngưu lão huynh kia trong lòng kêu khổ, hắn vốn biết Mô Dung Tuyết Ương không dễ đối phó, mà chẳng hiểu ma xui quỉ khiến thế nào, hắn lại không có nữa điễm phòng bị, bây giờ chuyện về được đến nhà không còn chưa nói đến, mà ngay cả nuốt phải vật gì vào bụng đều còn chưa hiểu.
Đám đồ đệ của Hắc Ngưu lão yêu đều mặt mày khổ sở, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết Ương.
Nhưng thật ra, vật nọ đên tột cùng là vật gì vậy?
Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm một lúc, đột nhiên vỗ đùi, mặt lộ vẻ kinh sợ
"không xong!"
"không xong!"
Đám người Vụ Ngưu Sơn trong lòng rùng mình.
Mộ Dung Tuyết Ương làm ra bộ bất đắc dĩ, mặt lộ vẻ đau lòng chỉ vào Linh Khanh Nhi mắng: “Ngươi….Ngươi…..Ngươi…. như thế nào mà có thể nhầm lẫn như vậy, ngươi biết cái đó là cái gì hay không ??”
Hắc Ngưu lão yêu trên không trung miệng há hốc, nước dãi chảy lòng thòng.
“ Đó là Oanh Thiên Lôi ta lấy ở chổ nhân tộc đó !” Mộ Dung Tuyết Ương lời nói làm chấn động mọi người, “ lần trước ta đi du lịch đến xưởng chế tạo vũ khí của nhân tộc, thấy họ chế tạo ra Oanh Thiên Lôi, ý tưởng đúng là rất mới mẻ , liền lấy một quả mang về thường để ở trong phòng, thì hôm nay bị ngươi lấy đi.”
“ Oanh Thiên Lôi là cái gì ?” Hắc Ngưu lão yêu đến viên bi còn không biết, huống chi là loại đồ vật công nghệ cao này .
“ Đó là một loại hỏa khí !” Mộ Dung Tuyết Ương vẻ mặt cổ quái, tựa như là đang nín cười. “ Đây là loại hỏa khí rất lợi hại của nhân tộc, có độ sat thương rất cao, chỉ cần chôn ở dưới đất, nếu có người đi qua dậm phải, thì cơ quan của nó sẽ khởi động gây nên nổ lớn.
“ Sẽ….Sẽ nổ ?” Hắc Ngưu lão yêu trợn mắt, mồm há hốc ra, đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút không ổn, đúng là đã nuốt vào một viên thiết đạn, phảng phất có một cơ quan đang chậm rải khởi động.
Hắc Ngưu lão yêu sắc mặt biến hóa kịch liệt, mặc dù ít khi ra khỏi núi, nhưng sự lợi hại của vũ khí nhân tộc, lão cũng có nghe thấy, giờ phút này trong lòng lão yêu đã sáng tỏ, hôm nay tất cả mọi việc đều do Mộ Dung Tuyết Ương một tay làm ra.
Mà làm cho hắn kinh hải hơn, là Mộ Dung Tuyết Ương khuôn mặt vẫn cười hì hì, mà không ngừng ẩn dấu sát chiêu, hôm nay đúng là muốn đưa hắn vào chổ chết.
Phàm những người đắc tội với hắn đều đã chết .
Những lời này, yêu thánh đã từng nói cho Hắc Ngưu lão yêu biết, mà hết lần này đến lần khác lão đã quên mất, tới tận giờ phút này lão mới chợt nhớ tới.
“Oanh long long ! “
Trong bụng hắn Oanh Thiên Lôi bổng nổ lên một tiếng kinh thiên động địa, Hắc Ngưu lão yêu thê lương kêu thảm một tiếng: “Mộ Dung Tuyết Ương, ta và ngươi không chết không ngớt!, không chết không ngớt!”.
Lời nói chưa dứt cả người đã hóa thành một đám mây đen, theo hướng Vụ Ngưu sơn vọt đi.
Khi mọi người vẫn còn chấn động vì vụ nổ, thì đám mây đen nọ đã bay vào Vụ Ngưu sơn động phủ, không biết sống chết của lão yêu ra sao.
“ Chạy rất nhanh ah!” Mộ Dung Tuyết Ương uất hận nói, hắn biết Hắc Ngưu lão yêu còn có chút bảo vật giấu ở trong động phủ, hôm nay hắn trúng một tạc đạn này, đại khái không chết, thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Vụ nổ vừa rồi làm cho cả hai tòa yêu sơn đều chấn động, đất rung núi chuyển, ngay cả trên bầu trời mây đen cũng tựa như tan đi, hôm nay sắc trời có chút kỳ quái những đám mây ngừng tụ giống như là trời sắp mưa, nhưng từ lúc đầu đến giờ cũng không phát sinh dị biến gì.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, tâm tình của đám yêu thú Ngọc Ương sơn đang bị đẩy xuống dưới đáy, trong chốc lát lại bừng bừng lên. Đợi đám yêu thú của Vụ Ngưu sơn đi rồi, một đám tiểu yêu lại quấn quýt lấy Mộ Dung Tuyết Uơng, cùng nhau nói lời ca ngợi Ngọc Ương đại tiên.
(hết phần thượng)