“Yêu nghiệt! Tự mình làm bậy thì không thể sống được !!” Bạch phát tiên ông thực sự tức giận. Với năng lực của hắn, coi trước coi sau, căn bản là xem thường việc cùng Mộ Dung Tuyết Ương giao thủ, bây giờ qua một hồi chiến đấu, thì đã ăn phải quả đắng, cần phải dùng đến chân khí chí dương chí cương đã qua mấy trăm năm tu hành mới có thể áp chế được chỉ lực của “ Linh Tê Chỉ”.
Bạch phát tiên ông tức giận không thể chịu nổi, bất chấp cả mục đích hôm nay là đến để lấy Kỳ hoa Vũ nguyệt, một tay chỉ lên không trung, xuất ra một cái ngọc giản. Còn tay kia từ bên hông rút ra một túi màu vàng lớn bằng hai bàn tay trông giống như túi đựng tiền, gào lên nói : “Yêu nghiệt! ta thu thập ngươi, Ngọc Đồng Giản! Đánh !!” .
Phiền toái của Mộ Dung Tuyết Ương rốt cục đã tới.
Ngọc Đồng Giản phía trên bao hàm chín chín tám mươi mốt đạo diệt yêu phù, lại dùng đến tiên khí chí dương chí cương đã tu luyện trăm năm tạo thành, bị đánh trúng một cái, mặc kệ bát phẩm hay cửu phẩm yêu linh, đều cũng sẽ bị hiện nguyên hình, ba thức sẽ bị diệt từ lúc đó về sau vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Túi màu vàng nọ lại càng đáng sợ hơn nữa, đây là pháp bảo tiên gia chuyên dùng để thu thập yêu quái, trong cái túi này, đã có hồn phách của cả trăm yêu thú. Chính là pháp bảo “ Túi Kim Ti”
Ngọc Đồng Giản từ trên trời giáng xuống , rồi đột nhiên biến lớn như là một ngọn núi, mang theo một luồng chí dương cương khí màu trắng, khí nóng tỏa ra làm da thịt bỏng rát. Mộ Dung Tuyết Ương lúc này thật sự là đã gặp phải độc thủ, mọi việc trở nên tồi tệ, cái họa người chết thân vong đã gần kề .
Đáng tiết hôm nay hắn vội vàng ra đi, bao nhiên pháp bảo đều để ở động phủ, hiện giờ trên tay chỉ có một chiếc Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ, vốn định dùng để chống lại thiên kiếp.
Sự tình khẩn cấp, Ngọc Đồng Giản mặc dù so sánh lợi hại không bằng thiên kiếp, nhưng Mộ Dung Tuyết Ương cũng đành cắn răng tiếc rẻ xuất ra Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ nhắm tới Ngọc Đồng Giản phóng tới.
Bạch phát tiên ông ánh mắt lạnh lùng, một lòng muốn đem hồn phách của yêu hồ thu vào Túi Kim Ti để luyện hóa, chợt nhìn thấy Mộ Dung Tuyết Ương sữ dụng một cái giới chỉ màu lam đón đở Ngọc Đồng Giản .
Bạch phát tiên ông đột nhiên thét lên chói tai : “Ngọc Đồng Giản !!! Thu ! Thu nào !!”
Hắn đã nhận ra sự lợi hai của Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ, tay chân luống cuống muốn thu lại Ngọc Đồng Giản, nhưng đã không kịp nữa rồi .
Giới chỉ đã chạm vào Ngoc Đồng Giản, Từ Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ, từng đạo ánh sáng màu lam phát ra bay vào Ngọc Đồng Giản, một tiếng nổ long trời lỡ đất nổi lên , Ngọc Đồng Giản liền nát vụn.
Như vậy bảo vật cực khổ luyện chế cả trăm năm, “ Ngọc Đồng Giản” dưới một kích của Mộ Dung Tuyết Ương bị hủy diệt hoàn toàn.
Bạch phát tiên ông đau đớn như đứt từng khúc ruột, nếu biết trước Mộ Dung Tuyết Ương có pháp bảo bực này trong tay, thì hắn cũng không tùy tiện phóng ra bảo vật của mình, nhưng lúc này đã muộn mất rồi, sau khi Ngọc Đồng Giản vỡ vụn thì linh khí tản mát, nguyên khí cũng đã bị tiêu tán, làm sao mà phục hồi được nữa.
Hơn nữa Mộ Dung Tuyết Ương vẫn chưa chịu bỏ qua, hôm nay ngay cả nghịch lại ý trời, thì hắn cũng tuyệt không hề do dự . Một đòn đắc thủ, hắn vẫn không bỏ chạy, mà vọt tới sát mình Bạch phát tiên ông, thừa dịp lão già này không phòng bị, chộp lấy ngay Túi Kim Ti bên hông hắn rồi xoay người lập tức lùi lại.
Cái giá phải trả này quá cao !
Bạch phát tiên ông tung hoành tiên giới, là nhờ hai bảo vật nổi tiếng , “Ngọc Đồng Giản” và “Túi Kim Ti”, mà bây giờ cả hai một bị hủy một bị cướp mất, hỏi sao mà hắn không nổi giận điên cuồng, tiên khí chí dương chí cương tập trung vào lòng bàn tay, đánh một chưỡng cực mạnh vào ngay lưng của Mộ Dung Tuyết Ương .
Mộ Dung Tuyết Ương cảm giác được sau lưng có một ngọn lửa nóng rực đang dũng mãnh tiến vào, nội đan trong cơ thể chấn động không ngừng, mồm phun ra một ngụm máu lớn, bị đánh văng đi mười thước, cả người ngập trong một vũng bùn, mặc dù đã thành công cướp được Túi Kim Ti, nhưng nội tạng đã bị thương nặng .
Bạch phát tiên ông pháp bảo đã bị cướp mất, như thế nào lại từ bỏ ý định truy kích, tự nhiên là muốn đánh cho Mộ Dung Tuyết Ương hồn phi phách tán. Nhưng đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng gầm gừ của một con yêu thú. Một con đại cẩu ( chó lớn ) hung ác lông màu trắng từ trên trời giáng xuống, đớp một cái vào đùi của bạch phát tiên ông .
Tiên ông rống lên một tiếng thảm thiết, rụt chân trở lại, lão ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trên mây hạ xuống một tiên nhân . Tiên nhân này thần thái so với lão hoàn toàn khác biệt, hắn khoác một tấm áo bằng da thú, mái tóc đen tết thành mấy chục cái bím tóc rũ xuống, thần thái cuồng ngạo bất kham, khẽ liếc nhìn Mộ Dung Tuyết Ương một cái, khuôn mặt thoáng lộ một tia tiếu ý. Sau đó
Hắn quay ngươi lại tống về phía bạch phát tiên ông một quyền cách không (quyền cách không : hí hí giống như tuyệt học Phách không chưỡng của Hoàng Dược Sư, từ đàng xa phất tay một cái là tắt ngọn đèn…oai gớm …hi hi )
Tuy là cách không, nhưng bạch phát tiên ông “ hự “ lên một tiếng trên ngực như bị nện bởi một quả chùy sắt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, kêu lên bi thiết “ yêu tiên ! ngươi dám đánh lén ta, tất không được chết tử tế !”.
Lời nói còn chưa dứt, hắn ngay cả bảo bối Túi Kim Ti cũng chẵng màng đến , xoay người hướng lên phía đám mây bỏ chạy.
Phía sau yêu tiên huơ tay lên, đã mang theo hung cẩu đằng đằng sát khí đuổi theo.
Trong quảng thời gian ngắn, chẵng còn ai đễ ý đến Mộ Dung Tuyết Ương nữa .
Mộ Dung Tuyết Uơng một tay nắm lấy Túi Kim Ti, một tay nắm lấy Kỳ hoa Vũ nguyệt , nhìn lên bầu trời thấy mây đen dày đặc đã từ từ tiêu tán, nhưng Vầng trăng bạc ở phía ngoài lại bị đính thêm một đường viền màu đỏ.... có chút khác thường .
Lúc hắn ngồi xuống, phát giác toàn thân nội tàng và kinh mạch đều đã bị thương tổn không nhỏ, ít nhất phải tu dưỡng mấy tháng mới có thể khôi phục, nội đan yếu ớt có dấu hiệu tan rã.
Đối với yêu thú tu luyện quan trọng nhất chính là nội đan, bình thường thì khi hấp thu thiên địa linh khí đều dẫn vào nội đan, khi lâm chiến linh lực đều do nội đan cung cấp, nếu nội đan hoàn toàn bị tan rã, vậy công phu tu luyện bao nhiêu năm cũng đành uổng phí.
Mộ Dung Tuyết Ương chỉ cón cách ngồi xuống tự đè nén lòng mình, mà hấp thu lấy kỳ hoa Vũ Nguyệt mới làm nội đan ổn định được.
Nhưng đêm nay, một kẻ nghịch ý trời để tu luyện là hắn lại không hề có sự chuẩn bị nào, Mộ Dung Tuyết Ương vừa tĩnh tâm đả tọa thì trong chốc lát, đã bị một tiếng sấm làm bừng tỉnh .
Không phải là tiếng sấm vào mùa xuân, so với sấm xuân nó còn gây khiếp hải lòng người hơn .
Ngay trên đỉnh đầu Mộ Dung Tuyết Ương, những tia sấm sét tích tụ đã lâu. Chính là thiên kiếp mà hắn vẫn để tâm đối phó, vào lúc này đã thật sự phủ xuống .
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng không giữ được sự bình tĩnh vốn có, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, tiếng sấm sét ì ầm càng lúc càng rõ, một đạo thiên kiếp cự đại, đang chuẩn bị đánh xuống .
“ Ông Trời muốn lấy đi cái mạng nhỏ bé của ta sao ?” Mộ Dung Tuyết Ương lộ vẻ sầu thảm cười nói, nhưng hắn vẫn dứt khoát đứng lên, trước tiên thu liễm yêu khí, rồi toàn lực phóng ra .
Đạo sấm sét của thiên kiếp phảng phất thấy một cổ yêu khí ngút trời bốc lên, càng ầm ầm tố hưởng .
Vì muốn vượt qua đạo thiên kiếp này, Mộ Dung Tuyết Ương đã chuẩn bị từ rất lâu, không chỉ có điều chỉnh trạng thái thân thể tốt nhất, mà còn mang một pháp bảo là Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ để chuẫn bị độ kiếp.
Có thể tối nay đúng là một dịp tốt. Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương vừa mới chống lại thiên ý cùng tiên nhân tranh đấu một hồi, mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng củng bị thương, nhưng trọng yếu nhất chính là …….
Mộ Dung tuyết Ương cúi đầu nhìn trên tay , Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ đã không còn linh lực, trước kia lam quang luôn lấp lóe ẩn hiện, nhưng bây giờ lại như một viên đá vô thanh vô sắc .
Theo phép tắc của tiên gia, thì nó phải một lần nữa hấp thụ băng phách thì nới có thể khôi phục nguyên khí. Nhưng thiên kiếp hiễn nhiên không đợi được
Nó sắp đánh tới .
Mộ Dung Tuyết Ương biết khó tránh khỏi kiếp nạn này , trong lòng bi phẫn , tay trỏ lên bầu trời quát to một tiếng “ Lão trời già ! Ngươi có nghe ta nói không !! Có phải là ngươi muốn ta chết ? có phải là ngươi muốn giết hết cả tộc yêu linh ta mới vừa lòng hay sao ?
Tiếng sấm từ đạo thiên kiếp oanh chấn , như muốn nói lời hồi đáp .
(hết phần thượng)